Vô Sỉ Đạo Tặc

Quyển 2 - Chương 3: Phá ma âm

Gặp phải bầy phong lang mà rối loạn trận thế tự mình chạy lung tung sẽ chết nhanh hơn mà thôi.

Sáng suốt nhất chính là biện pháp kết thành vòng phòng ngự, lấy lực lượng tập thể để chống đỡ, như vậy mới có cơ may vựơt qua đại nạn.

Bốn con sa xỉ ngạc tạo ra một vùng đất trống trãi hình tròn.

Ít nhất chỗ khối đất hình tròn này cũng có thể an toàn.

Trong cả đám phong lang cao như ngọn núi, trong đó có một con khác biệt hơn hẳn, toàn thân đều là long màu đỏ, từ xa nhìn tới cứ như là ngọn lửa cháy bùng, trong bầy phong lang có nó là toát ra vẻ khác biệt nhất.

Đây là phong vang vương, trong bầy phong lang thường có một thủ lĩnh, nó ko chỉ là mạnh nhất mà còn có có kỹ năng thiên phú.

Con phong lang vương tỏa ra thần sắc cực kì cao ngạo nó xem bọn loài người đáng thương trước mặt chắc chắn sẽ trở thành bữa ăn của nó.

Một tiếng tru dài nổi lên từ trong miệng nó.

Khác với tiếng tru của bầy sói tiếng tru của nó trầm thấp mà khàn đục có vẻ như thúc dục tiến công.

Mấy con sa xỉ ngạc bổng dưng lộ vẻ lo âu. Cũng may chúng là ác thú bị thuần hóa thành sủng vật, nếu là kỵ mã bình thường kháng cự lực ko cao chỉ sợ là đã đem tất cả mọi người trên lưng ném xuống.

Tiếng tru có lực xuyên quá mạnh đến cả trong sương phòng, tới tận trong tai tất cả mọi người.

Nghe thanh âm này Cổ Diêu thấy đầu óc mông lung, có vẻ như muốn nôn mửa, tựa như là muốn ngất, khó chịu vô cùng.

Hàn Đan lấy hai tay bịt chặt tai lại nhưng mà vẫn ko có cách nào ngăn cản thanh âm xâm lấn, lộ ra nét khó chịu trên khuông mặt nhỏ nhắn, lúc này nàng mới hiểu thế giới cũng ko phải là tốt như trong tưởng tượng. Cũng may nàng từ nhỏ đã tập võ nên còn có thể miễn cưỡng chịu đựng.

Thiếu nữ thì sắc mặt vẫn như bình thường chỉ ngồi nhìn chăm chăm ngoài cửa sổ.

Đám hộ viện từ trước sau hai con sa xỉ ngạc cũng đã đến đủ, nhìn bấy phong lang chúng đã lộ vẻ khiếp nhược nay lại thêm tiếng tru quái dị càng làm chúng sợ hãi có kẻ còn bỏ chạy.

Cả bầy phong lang nhất thời ngửa mặt lên trời rú cao, nhất thời trời đất rung chuyển, lá cây rụng rớt lả tả, chim trời bay tán loạn các loại thú nhỏ thì chạy loạn như đại nạn lâm đầu.

Sao khi tru lên, tất cả lông mao bọn phong lang đều dựng cả lên chứng tỏ chúng hưng phấn vô cùng.

Tiếng tru vừa rồi chính là kỹ năng của phong lang vương --- Lang Vương siêu âm.

Đây là một kĩ năng thuộc âm hệ, trừ việc đả kích sĩ khí của kẻ thù còn có thể nâng cao sức chiến đấu chung của bầy phong lang.

Có loại kỹ năng cường hãn này trách ko được nó lại trở thành phong lang vương.

Một thanh âm cao vút cũng vang lên nhưng là do đoàn trưởng dạ lang dong binh đoàn phát ra.

Thanh âm này làm cho toàn bộ hộ viện từ trong mộng tỉnh lại, đối với sự khiếp hãi ban nãy thật là xấu hổ.

Lôi Mông cười nói:”Lang Vương bớt kiêu ngạo đi, ko chỉ có ngươi mới có kỹ năng thuộc tinh thần hệ, đoàn trưởng chúng ta cũng am hiểu Phá Ma Âm.” <@Tên này là tuần thú sư chứ có biết nói tiếng thú đâu mà nói với con Lang Vương nhỉ?>

Phá ma âm là một kỹ năng tinh thần của kỵ sĩ, kỵ sĩ là loại nghiệp ít có tín ngưỡng, rất nhiều kỵ sĩ có tinh thần lực cường đại có thể đem tinh thần cùa mình ẩn chứa vào trong thanh âm của mình để giải trừ tinh thần công kích, có thể gọi là Phá Ma Âm.

Đối với phong lang trước mặt, Dương Phong cũng trầm ổn như vậy:”Mọi người ko nên hoảng, sa xỉ ngạc có thể cấp cho chúng ta một vòng phòng vệ an toàn.”

Sau đó hắn lại chỉ huy:”Sa xỉ ngạc sẽ ngăn cản một bộ phận phong lang còn lại sẽ là do chúng ta lo liệu nhưng nếu có lọt lưới thì làm phiền chư vị thủ hộ đại ca vậy! Ai ko có lực chiến đấu, đứng vào giữa mau!!!”

“Vâng!”

Bọn hộ viện âm thầm làm theo. Vì sự kiên định của Dương Phong, bọn họ vốn sợ hãi nhưng bây giờ cũng ko còn bối rối.

Trừ sa xỉ ngạc còn có bốn vị dong binh ngăn cản phần lớn phong lang, bọn họ ở trong cũng ko có áp lực gì lớn, vả lại họ đều là trung niên cả, ko phải là mấy tiểu mao dầu, có vài con sói loạt lưới mà ko giết nổi vậy thì mặt mũi còn chút nào ko, với lại tiền lương hộ viện nhận bấy lâu nay chỉ càng thêm xấu hổ.

Lập tức bốn vị dong binh chia ra tứ phương mà tấn công, chính vì ma pháp sư thể lực khá yếu cho nên Lôi Mông đã cho đầu cự hùng theo bảo vệ vị pháp sư Gia Lợi Đặc, có sợ bảo hộ của ma thú nên ma pháp sư có thể được bảo vệ an toàn.

Lang Vương thấy siêu âm bị phá giải có chút nổi giận lập tức phát động công kích.

Cả bầy phong lang giương nanh múa vuốt xông thẳng lại.

Bốn phương tám hướng tiền hậu tả hữu đều có phong lang cứ như là thủy triều tràn đến.

Cổ Diêu lần đầu mới thấy tràng diện như vậy nên mặt ko còn chút máu nào chỉ khí nắm thanh khốn long trong tay hắn mới từ từ an tâm trở lại.

Hàn Đan thì khỏi nói, trốn trong lòng mẹ ko dám nhìn.

Diệp Lâm thì vẫn giữ bộ dáng an an tại tại thong dong như cũ, ngay cả nhíu mày cũng ko có.

Sắp tới lúc chiến đấu, Lôi Mông hào tình vạn trượng :”Tới đây đi <@Common babe =))>, vừa lúc ta đang ngứa tay!”

Nhóm phong lang có tốc độ nhanh nhất xông đến, cỡ ba mươi con xông lên như điên cuồng, ko cần chiến thuật gì cả, chúng chỉ chơi cách đơn giản nhất -- biển người…à ko biển sói.

Bằng vào tốc độ của phong lang và số lượng ít ỏi của đối phương tràng chiến đấu này rất nhanh sẽ chầm dứt.

Nhưng mà có chuyện luôn ngoài ý muốn, chính là đối thủ của bọn phong lang.

Sa xỉ ngạc là ma thú thủy lục, phần lớn sống ở trên sông nước hay đầm lầy, tất nhiên bầy phong lang ko biết, nên khi tiến tới lập tức bị giáo huấn nặng nề.

Sa xỉ ngạc quẩy chiếc đuồi dài ngang một cái, lập tức có 20 con phong lang kêu thảm văng về sau 10 thước , tất cả đều ko đứng dậy nổi.

Phong lang tất nhiên thấy có chút ko ổn nhưng mà chúng nhìn thấy máu của đồng bọn hung tính lại đại tăng càng thêm liều mạng bất chấp tất cả mà xông vào.

Dù cho đuôi của sa xỉ ngạc có lợi hại hơn chăng nữa cũng ko thể 1 lần quét chết ngàn con sói, cho nên vô số con qua khe hở xông vào, cào vào người xỉ ngạc.

Lân giác của Xỉ ngạc là quá cứng cho nên mặc kệ cào cấu thế nào cũng chỉ lưu lại dấu mờ mờ, ý thức được sự khó xơi, phong lang chú ý đến bọn người bên cạnh.

Như chúng biết thịt người là cực kỳ ngon.

Nhìn thấy cả đám phong lang tiến lên bỏ qua xỉ ngạc, nữ chiến sĩ Y Lệ Na cưòi:”Có hảo khí lên diễn thôi.”