Vô Sỉ Đạo Tặc

Quyển 17 - Chương 4: Thần Thệ - Lời Thề của Thần

Sau khi gặp mặt La Thi Mị, Cổ Diêu dùng lưỡi dao sác bén khắc trên cánh tay trái mình một chữ - TÌNH

Bởi vì hắn sợ lại một lần nữa quên Đoan Mộc Tình, sợ hình ảnh Đoan Mộc Tình cùng tình cảm giữa hai người trong tim hắn bị một cánh tay vô hình mà xóa đi.

Chỉ cần nhìn lại chữ khắc trên cánh tay trái, hắn sẽ tùy thời nhớ lại.

Sau đó, việc duy nhất Cổ Diêu làm chính là tu luyện, không ngừng tu luyện.

Trong thời gian gần đây hắn đã gặp rất nhiều cường giả. Có lẽ biết rằng sau khi tới Thiên Ngoại Thiên sẽ đến trận tử chiến sau cùng nên rất nhiều người cũng không còn dấu đầu lòi đuôi, để lộ ra thân phận thực sự của mình.

Đường đường là siêu cấp cường giả như bát đại gia tộc mà phải giống như đạo tặc suốt ngày che che dấu dấu, bọn họ cũng thật sự không quen, hơn nữa thường xuyên cùng nhau luận bàn trao đổi, căn cứ lực lượng cùng tính chất, phán đoán đối phương là ai cũng không phải là chuyện khó, nên giấu diếm cũng không còn ý nghĩa.

Sau đó Cổ Diêu phát hiện rất nhiều cái tên kinh tâm động phách, cường giả đứng đầu bát đại gia tộc đều ở đây, còn có rất nhiều các cường giả đứng tại đỉnh cấp bậc của các chức nghiệp, như chiến sĩ: cấp bậc cao nhất - chiến thần, cung tiễn thủ cấp bậc cao nhất - thánh xạ thủ, đại ma đạo sư, Ninja, triệu hoán sư. Tùy tiện một cái tên, đều là trên Tạp địch đại lục chỉ cần đạp một cước, đều làm rung động cả đại lục.

Thật sự là khó có thể tưởng tượng, nghịch thiên giáo lại có thể tập trung rất nhiều tuyệt thế cao thủ!

Có thể cùng tuyệt thế cao thủ so chiêu, Cổ Diêu tiến bộ tự nhiên cũng nhanh hơn, nhưng là liên tiếp mấy ngày nay, tâm tình hắn có vẻ thấp thỏm không yên.

Đạt đến cảnh giới của cường giả - lĩnh vực, tâm cảnh có khi so với đổ mồ hôi luyện tập còn trọng yếu hơn, không thể bảo trì tâm tính được bình tĩnh , tiến bộ cũng có hạn. Bởi vậy Cổ Diêu cho rằng trước tiên nên cởi bỏ được khúc mắc, thì mới có thể chuyên chú tu luyện.

Vấn đề làm hắn không yên chính là: khi nào mới có thể rời khỏi thiên ngoại thiên, lại có thể gặp lại được Đoan Mộc Tình.

Phải tìm được một cái đáp án chính xác. Vô luận là thời gian dài hay ngắn, thì ít nhất trong lòng hắn cũng hiểu rõ, không cần phải suy nghĩ thêm nhiều.

Ngay khi hắn chuẩn bị đi tìm Thuần Vu Tuyền thì nàng lại đến tìm hắn trước. Hắn đưa vấn đề này ra hỏi nàng.

Thuần Vu Tuyền nghe xong lời hắn hỏi, thì mỉm cười:

- Rời khỏi thiên ngoại thiên? Ta nghĩ tạm thời là không có khả năng. Chúng ta cũng không cái năng lực đó?

- Không có khả năng rời đi?

Cổ Diêu nhíu mày nói:

- Đây là ý tứ gì?

-Vấn đề này thì giao cho bà bà giải thích đi, bà bà là chuyên gia trong vấn đề này.

Thuần Vu Tuyền chỉ vào bên cạnh lão bà bà nói.

Lão bà bà, cũng là không gian đại ma đạo sư bình tĩnh nói:

- Mở thông đạo từ thiên ngoại thiên trở lại Tạp địch đại lục, so với mở thông đạo từ Tạp địch đại lục đến thiên ngoại thiên, càng khó khăn và phức tạp hơn rất nhiều. Ta có thể ví dụ, nếu Tạp địch đại lục là một cái cái ao, thì thiên ngoại thiên chính là một cái bọt khí vô cùng cứng cáp nằm sâu trong cái ao đó, áp suất của nước không lúc nào là không áp lực lên cái bọt khí đó, nếu muốn tiến vào bọt khí, áp suất nước sẽ hổ trợ ngươi một ít. Nhưng ngược lại, nếu muốn từ cái bọt khí đó trở lại cái ao, thì áp suất nước liền trở thành lực cản! Theo góc độ của không gian học, cái này gọi là áp lực không gian.

- Ta mặc kệ cái gì áp lực không gian, ta cũng không hề hứng thú đối với mấy cái này thuật ngữ này.

Cổ Diêu âm trầm nghiêm mặt:

- Ta chỉ cần biết, làm thế nào mới có thể đi ra khỏi cái bọt khí đáng chết này!

- Đương nhiên, cơ hội tất nhiên là có.

Lão bà bà vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh như trước:

- Bọt khí này cùng bọt khí bình thường có sự bất đồng, nó không bay thẳng lên, mà đại bộ phận thời gian cũng chỉ là bất động. Chẳng qua, cũng có chút thời điểm đặc biệt di động, có điều khoảng thời gian này tương đối ngắn và hiếm thấy. Trong thời gian này, áp lực không gian sẽ yếu đi. Long phượng thần thú mấy lần đi đến được Tạp địch đại lục, chính là bởi vì áp lực không gian yếu đi, nhờ vậy chúng nó có thể ứng phó được.

Cổ Diêu yên tâm hỏi:

- Cái đoạn thời gian đó, gần nhất là sẽ phát sinh khi nào?

- Căn cứ thăm dò của ta về quy luật của thiên ngoại thiên, nếu như các dự đoán khác biệt đều không phải quá lớn mà nói, thì hẳn là vào 230 năm nữa.

- 230 năm!?

Cổ Diêu thiếu chút nữa là nhảy dựng lên mà chửi đổng:

- Ngươi là đang nói đùa.

Lão bà bà lạnh nhạt nói:

- Ta không có nói đùa, đây là sự thật.

Kỳ thật Cổ Diêu biết lão bà bà không phải là nói đùa, không gian pháp sư luôn luôn là những gia hỏa không thích đùa giỡn, hắn chính là không thể chấp nhận được chuyện này là thật, khóc không ra nước mắt mà rống lên:

- Mja, đều là vô nghĩa, 230 năm, xương cốt của lão tử có lẽ cũng đã hóa thành bụi,***, các ngươi tưởng lão tử đến cái địa phương quỷ quái này để dưỡng lão à?

- Đừng nóng giận.

Thuần Vu Tuyền ngắt lời nói:

- Chỉ cần có đủ lực lượng, chúng ta không nhất định phải chờ tới lúc áp lực không gian yếu đi mới rời khỏi.

- Đủ lực lượng, ngươi nói thật dễ nghe

Cổ Diêu cười lạnh nói:

- Chính là thần thú, cũng phải chờ đợi đến thời gian đó, mới có thể đến được Tạp địch đại lục, mà chúng ta thì sinh mệnh là thập phần hữu hạn, cho dù tu luyện hết cả đời có thể so bì được với thần thú sao?

- Nga, tuy khả năng không lớn, nhưng có điều là ngươi đã xem nhẹ một việc, thần thú thì chúng chỉ có thể làm một mình, mà chúng ta, lại có thể thông qua lục mang tinh trận pháp có thể tề tâm hiệp lực mở ra thông đạo. Cho nên, tại thiên ngoại thiên, mọi người tu luyện đến một trình độ nhất định, hơn nữa công trình sinh hóa ngày càng phát triển nhanh, ít thì mấy năm, nhiều thì 20 năm, là chúng ta có thể đi rồi.

Cổ Diêu nhẹ nhàng thở ra:

- Hoàn hảo."

Chẳng qua chí ít cũng phải vài, thậm chí hơn hai mươi năm sau mới có thể nhìn thấy Đoan Mộc Tình, hắn không khỏi cũng có chút phiền não.

Hoa nở có thì, một mỹ nữ đang trong thời điểm đẹp nhất của tuổi thanh xuân, lại phải hy sinh cái nhân sinh cùng tuổi thanh xuân quý giá mà chờ đợi tình nhân, cũng không tránh khỏi quá đỗi tàn nhẫn.

Thuần Vu Tuyền lại nói:

- Nếu chúng ta có thể lại làm một chuyện, nói không chừng còn có thể rút ngắn kì hạn lại không ít.

Cổ Diêu vội hỏi:

- Là chuyện gì?

Thuần Vu Tuyền trong mắt hiện lên một tia thần bí:

- Trước hết, ngươi tốt nhất nên gặp một người.

Hắn vừa dứt lời, một người liền vô thanh vô tức xuất hiện tại hiện trường, ngay cả Cổ Diêu, cũng chưa phát giác được hắn làm thế nào tiếp cận.

Đây là một trung niên nhân bình thường, gương mặt phúc hậu bình phàm, thực dễ làm cho người ta mau quên (không có gì đáng chú ý), tại đại lục có thể dễ dàng liếc mắt là thấy được loại người này, cũng không có cảm giác áp bách của cường giả.

Thế nhưng, Cổ Diêu với linh mẫn cảm ứng của đỉnh cấp đạo tặc, cũng không thể cảm ứng được hành động của người nọ, từ điểm đó, hắn tựu cũng không phải là kẻ đầu đường xó chợ. Một người bình thường, cũng sẽ không đi đến thiên ngoại thiên làm gì.

Trung niên nhân lập tức đi đến trước mặt Cổ Diêu, mỉm cười nói:

- Người trẻ tuổi, chúng ta lại gặp nhau.

- Gặp lại, chúng ta đã từng gặp qua sao chứ?" Cổ Diêu vẻ mặt nghi hoặc, vô luận nghĩ như thế nào, hắn đều không thể tìm tòi trong đầu ra được ký ức về người này.

-Ha hả, đương nhiên, nếu như ngươi nói vậy, tức là ngươi không nhận ra ta?

Trung niên nhân nhãn thần đột nhiên thay đổi, giống như hải dương sâu thẳm, bởi vì nhãn thần cải biến mà biến thành một người không tầm thường, cơ trí, thông tuệ, tựa hồ không gì không biết.

Loại nhãn thần này, Cổ Diêu chỉ có thấy tại một người mà hắn đã từng gặp qua, hắn thốt ra:

-Vạn sự thông! Ngươi là vạn sự thông!

Vạn sự thông hay là người mà trên đời bất luận cái sự tình gì cũng biết, lúc trước Cổ Diêu vì tìm kiếm Hàn Đan tại Ma giới, liền đến tìm hắn, hai người đã từng gặp mặt.

- A a, ngươi rốt cục nhớ tới .

Trung niên nhân cười nói:

- Trừ lần đó ra, chúng ta còn gặp mặt ở một địa phương khác.

Nói tới đây, hắn nhãn thần lại một lần địa thay đổi, mang đến một cảm giác càng quen thuộc hơn.

Cổ Diêu lại hút một ngụm lương khí:

- Lặc tư! (Luss)

Chính là lão nhân quét rác tại đồ thư quán, cùng Cổ Diêu còn có quá một đoạn giao tình. Chẳng qua, sau khi Cổ Diêu tốt nghiệp không lâu, hắn tựu đã mất. (té lầu mà chết)

Một người đã chết, thế nhưng lại xuất hiện trên đời lần thứ 2, điều này thật quá li kỳ. Hơn nữa, Cổ Diêu có thể khẳng định, người trước mắt này chính là Luss, hoặc là nói, con người đang tồn tại trong thân thể kia, khẳng định là Luss, nhãn thần của một người sẽ không thể gạt được người khác!

Người chết sống lại, Lặc Tư cùng vạn sự thông là cùng một người, không phải, bọn họ cùng với người trước mắt này hoàn toàn không giống, tiêu diêu môn có biện pháp có thể phá được người đang sử dụng thuật dịch dung, nhưng trung niên nhân này tuyệt không phải dịch dung. Lặc Tư cùng vạn sự thông đều là lão giả đã rất già, không có sai, bọn họ như thế nào có thể phản lão hoàn đồng. Hơn nữa, cốt cách của ba người, hình dáng (khung xương) căn bản là không giống nhau.

Cả ba không có khả năng là cùng thân thể, không thể đều là cùng một người được, đại não Cổ Diêu như muốn nổ tung. Chẳng lẽ tại thiên ngoại thiên, mọi chuyện kỳ quái đều có khả năng phát sinh sao?

- Cổ Diêu đồng học,

Trung niên nhân lấy khẩu khí ôn hòa của Lặc Tư nói:

- Trừ vạn sự thông và Lặc Tư, ta còn có rất nhiều thân phận: thợ may, thợ mỏ, võ sĩ, ma pháp sư, chà, thật sự là nhiều lắm, ta hầu như là gần quên đi hết, nhưng có một cái thân phận, ta vĩnh viễn sẽ không quên, ta, đã từng là đế quân của La áo đế quốc!

Đế quân của La áo đế quốc!?

Cổ Diêu quả thực liền muốn chửi hắn là kẻ điên, bằng không lời hắn nói cũng làm mình nổi điên, miễn cưỡng đè nén ý nghĩ gần như muốn bùng phát của mình xuống:

- Hả, ngươi thậm chí có thể nói, ngươi chính là quang minh thần!

- Đúng vậy, cũng có thể nói như vậy, bởi vì, ta vốn chính là một bộ phận của linh hồn quang minh thần - thần thức.

Trung niên nhân chăm chú nói:

- Nếu ngươi có hứng thú, có thể nghe ta nói một cái cố sự, chuyện xưa của thần, nghe xong có lẽ ngươi sẽ tin.

- Được rồi, ta rất thích ý.

Cổ Diêu cười khổ nói, gần đây hắn nghe chuyện xưa tựa hồ đặc biệt nhiều, cũng không để ý nghe thêm một cái.

Huống hồ, chuyện xưa của thần, hắn quả thật là thực cảm thấy hứng thú.

- Cái cố sự này, có thể kể từ khi chủng tộc đại chiến.

Trung niên nhân chậm rãi kể:

- Trong chủng tộc đại chiến, thần vốn mạnh mẽ cưỡng chế bóp méo không gian, trục xuất Ma tộc đến thất lạc đại lục, mà hắn cũng do thần lực tổn hao quá nặng, mà không thể không tiến vào ngủ say. Tại trước khi thần ngủ say, chủng tộc đại chiến vừa kết thúc, trên đời là một mảnh hỗn loạn, nhân loại cùng Ma tộc trong lúc đó không gian thiên sang bách khổng , xuất hiện rất nhiều lỗ hổng, và Ma tộc có khả năng một lần nữa ngóc đầu trở lại, những điều này, đều cần phải có người đứng ra xử lý. Chính là lo lắng tới điểm ấy, thần quyết định tách và đem thần cách chuyển đến trên người một phàm nhân. Người đó chính là giáo hoàng – chủ nhân của thánh điện, là người phát ngôn của thần. Khi đó giáo hoàng là một người hoàn toàn trung thành, thần đối hắn phi thường tín nhiệm, nhưng mà ——

Đến đây ngữ khí của trung niên nhân chuyển biến 180 độ:

- Khi đó giáo hoàng lấy được thần cách, tất cả đều thay đổi, dã tâm của hắn cấp tốc bành trướng, vọng tưởng có thể thay thế được vị trí của thần. Cho dù là mọi việc sau chủng tộc đại chiến đều đã giải quyết, nhưng hắn vẫn như cũ không muốn dùng lực lượng thần cách giúp cho Thần tỉnh lại, mà ngược lại, còn thông qua phương pháp đặc thù mà phong ấn linh hồn của Thần, như vậy lực lượng của thần vô pháp tự nhiên khôi phục, kinh lịch qua hàng vạn hàng nghìn năm, Thần vẫn ngủ say như trước.

Cố sự của thần trong lời nói của trung niên nhân tựa như rất bình thản, nhưng có bổn sự cướp lấy thần cách chính là hành động nghịch thiên, Cổ Diêu nghe được thì kinh tâm động phách, điều này cùng với phán đoán của Ma thần thật ra cũng tương xứng, đối với trung niên nhân lại tin thêm vài phần, chẳng qua trong lòng hắn còn có không ít nghi vấn:

- Thần vì cái gì không đem thần cách giao trên người ngươi, còn nữa, một khi đã ngươi nói là thần đã bị phong ấn, như vậy còn ngươi thì sao? Ngươi không phải nói, ngươi chính là một bộ phận của thần hồn sao?

- Đầu tiên, ta không phải là linh hồn hoàn chỉnh, do đó vô pháp tiếp thu thần cách, đây là quy tắc. Ngoài ra, từ trước lúc thần ngủ say, hắn liền dùng một ít thần lực tàn dư còn lại đem chúng ta chia lìa ra, chính là vì dự phòng giáo hoàng. Sau khi phát hiện được ý đồ của giáo hoàng, chúng ta cũng đã tiến hành một hồi chiến đấu, đáng tiếc là, ngay lúc đó giáo hoàng đã sơ bộ nắm giữ được lực lượng thần cách, chúng ta đều không phải là đối thủ của hắn, lấy thân thể hủy diệt mà kết thúc. Cũng may là thần thức sẽ không bị hủy diệt, sau khi thân thể hủy diệt thì chúng ta bị mất đi ký ức, bắt đầu luân hồi tại nhân thế, muốn hoán tỉnh thần thức thì cần một lực lượng khổng lồ, trừ phi chúng ta luân hồi đến một người phàm nhân, mà người đó vừa vặn lớn lên là tuyệt thế cường giả, thần thức mới có thể khôi phục, mới có thể nhớ lại sứ mệnh, chúng ta gọi là ‘ thức tỉnh ’.”

Trải qua vạn năm dài dằng dặc, ta tổng cộng ‘ thức tỉnh ’ sáu lần, dù sao để có thể trở thành tuyệt thế cường giả thì tỷ lệ quá thấp, mỗi lần thức tỉnh, ta đều có thể một lần nữa thu được ký ức kiếp trước, kinh nghiệm tích lũy được qua năm lần thức tỉnh, ta rốt cục ý thức được, trong thân thể nhân loại cho dù là cường thịnh trở lại, cũng vô pháp đối với giáo hoàng tạo thành uy hiếp, huống chi thủ hạ của hắn còn có rất nhiều thánh điện kỵ sĩ cường đại. Vì vậy, ba nghìn năm trước là lần thứ sáu ‘ thức tỉnh ’, cũng là lần thức tỉnh cuối cùng, ta thay đổi ý tưởng của mình, quyết định thành lập hoàng quyền, cùng thần quyền tiến hành đối kháng. Cũng rất may mắn, lần đó ta luân hồi đến thân thể của một nam hài, một nam hài kỳ tài ngút trời, lúc hai mươi tuổi đã đạt đến cấp bậc cao nhất của chiến sĩ - chiến thần, có lẽ là vị chiến thần trẻ tuổi nhất trong lịch sử . Vì vậy ta lại một lần nữa thức tỉnh, cũng là bắt đầu thực hiện kế hoạch sau năm lần thức tỉnh! Gặp thời loạn thế, khói lửa nổi lên bốn phía, quần hùng cùng tồn tại, ta cũng gia nhập chiến tranh, nắm được kỳ ngộ ta đứng lên thành lập thế lực của chính mình, thế lực này kinh qua chiếm đoạt cùng kết hợp, càng ngày càng phát triển lớn mạnh. Kết quả thì ngươi cũng đã biết, thể lực của ta cuối cùng cũng thống nhất thiên hạ, mà ta, cũng trở thành khai quốc đế quân của La áo đế quốc!

Trung niên nhân dừng một chút, tiếp tục nói:

- Khi đó, ta là anh hùng của nhân loại, bách tính toàn bộ đều cho rằng ta là một quân chủ tài đức sáng suốt, trị quốc an dân, làm cho mọi người lại có một cuộc sống an bình, danh vọng của ta như là mặt trời ban trưa. Đến lúc đó ta nghĩ lấy hoàng quyền làm tiền vốn, bắt đầu chuẩn bị khai triển bước tiếp theo.

Khi bắt đầu hành động, thì thánh điện lại ra tay trước. Khi đó, giáo hoàng hẳn là còn không biết có tồn tại thần thức, nhưng là bọn hắn cảm thấy được việc thống nhất La áo đế quốc, cùng với danh vọng như mặt trời giữa trưa của ta sẽ đối với quyền uy của thánh điện tạo thành uy hiếp. Vì vậy, bọn họ lấy cớ làm lễ rửa tội cho khai quốc đế quân, dùng ba người thánh tế ti hợp lực hạ trớ chú vào ta, lại là trớ trú nặng nhất, cũng vì thế mà ba thánh tế ti thậm chí mất mạng. Cũng trách ta rất không cẩn thận, khi phát hiện thì đã muộn, cho dù lúc đó ta đã là đệ nhất cường giả trên toàn bộ đại lục, cũng không tránh khỏi thân thể bị hoại tử, càng đáng sợ hơn chính là vô pháp chữa trị, cũng là quái bệnh trong truyền thuyết.

Cho dù thần thức sẽ không diệt vong, nhưng thân thể một khi chết, thì ta lại tiến vào luân hồi. Đã trải qua biết bao nhiêu thời gian, mới có thể thức tỉnh, lại có thể có được một cơ hội tốt như vậy , ta thật thực sự không cam lòng. Lúc này, sự xuất hiện của một người, đã cứu lại ta.

Ai lại có tài năng dưới uy hiếp của thánh điện mà cứu người? Hơn nữa, căn cứ theo lịch sử, đế quân của La áo đế quốc đích đúng là do quái bệnh không lâu mà chết.

- Người này là một vị hồn sư.

- Hồn sư.

Cổ Diêu thật ra không quá xa lạ, đây là một chức nghiệp tương đối hiếm thấy trên Tạp địch đại lục, thu ma thú chi hồn luyện chế thành hồn thú cho mình dùng, Cổ Diêu lần đầu thực tập nhiệm vụ cũng do chính đạo sư Áo Bố Lý (Aubrey) dẫn dắt, chính là một vị hồn sư.

Trung niên nhân tiếp tục nói:

- Hơn nữa, hắn cũng là đồng bạn tốt nhất của ta, cũng là một thiên tài không phân cao thấp so với ta! Giang sơn của ta, chí ít một nửa là do có hắn trợ giúp oánh hạ được! Lúc đó, ta bị trớ chú mà hôn mê bất tỉnh, nhưng vẫn còn tồn tại ý thức, chỉ là không thể trợn mắt, không thể nói chuyện, không thể làm bất cứ chuyện gì, chỉ có thể nằm ở trên giường, cảm thụ được thân thể càng ngày càng hoại tử. Đồng bạn tốt nhất của ta, sau khi giúp ta thống nhất đại lục liền tiến hành tiềm tu, một lần bế quan là tận mười năm. Khi hắn xuất quan, biết được ta bị quái bệnh, lập tức liền chạy đến, khi đó năng lực hồn sư của hắn đã rất cường đại, thậm chí có thể trực tiếp cùng ta dùng linh hồn tiến hành trao đổi, nói chuyện. Vì vậy ta đem cái bí mật kinh thiên quỷ thần mà chưa bao giờ tiết lộ với ai nói cho hắn biết. Khi hắn biết được tất cả, dứt khoát làm một việc —— linh hồn trao đổi, tiến hành trao đổi linh hồn giữa 2 thân thể, linh hồn ta tiến nhập vào thân thể hắn, mà hắn tiếp nhận thân thể của ta cùng quái bệnh, chết thế thay cho ta!

Trung niên nhân nói đến đây thì mắt ứa lệ, có thể thấy được hắn đối với người đã xả thân cứu giúp có cảm tình rất thâm hậu.

- Đồng bạn của ta, có lẽ là một hồn sư mạnh nhất trong lịch sử đại lục, hắn cùng ta trao đổi linh hồn thành công, ta còn có được ký ức của hắn, tất cả đều tồn tại trong linh hồn của ta, nhờ vậy, ta có được tất cả thành quả tu luyện hồn sư của hắn, trong đó có một loại bí thuật gọi là chuyển sinh thuật, nếu như thân thể hồn sư trở nên già cỏi mà chết đi, thì có khả năng chuyển sang một thân thể khỏe mạnh khác mà tiếp tục sống. Tuy rằng linh hồn nhân loại cũng sẽ đến suy vong, thế nhưng thời điểm suy vong kỳ so với thân thể thì đúng là dài hơn không ít. Một điều ngoài ý muốn là, hắn chí ít có thể thông qua thuật chuyển sinh mà sống hơn 500 năm, thế nhưng, hắn chấp nhận hi sinh để thành toàn cho ta. Dựa vào chuyển sinh thuật cùng với linh hồn không thể bị hủy diệt, linh hồn ta có thể chuyển sang nhiều thân thể khác nhau, nhờ đó ta sẽ không quên sứ mạng của mình, cũng như không cần phải tiếp tục chờ đợi năm dài tháng rộng để có thể “thức tỉnh”, nhờ vậy mà ta có thể chuẩn bị thật tốt cho kế hoạch phản thánh điện! Bởi chính ta đã trải qua hằng hà tiền kiếp nên biết được rất nhiều người, cũng như rất nhiều sự tình mà nhờ đó mà ta có được thân phận vạn sự thông, với thân phận này cũng giúp được ta rất nhiều.

Cổ Diêu nhịn không được hỏi:

- Ngươi nói đến người đó, đến tột cùng là ai?

- Tên của hắn là Thuần Vu, chính là một vị tiền bối của gia tộc Thuần Vu, lúc bấy giờ cũng chính là gia chủ của Thuần Vu gia tộc, ta tiếp nhận ký ức của hắn, biết hắn rất yêu thương và trung tâm sâu sắc với gia tộc của mình, cùng vì thành toàn cho ta mà chấp nhận hy sinh. Vì vậy, ta cũng vì hắn mà tiếp tục duy trì hậu duệ và phát triển gia tộc, và cũng coi là Thuần Vu gia tộc là gia tộc chính thống, ta chính là Thuần Vu, lấy danh nghĩa đế quân ban thưởng cho gia tộc Thuần Vu là hoàng tộc!

Ngay cả Thuần Vu Tuyền lúc này cũng nghiêm trang, tỏ vể kính trọng đối với tiền bối gia tộc mình.

- Sau La áo đế quốc bị diệt, thánh điện không cho phép lại xuất hiện hoàng quyền, ta nếm trải hai nghìn năm, con đường này thủy chung cũng không thể thực hiện được. Vì vậy tại mấy trăm năm trước ta liền thành lập nghịch thiên giáo, mong muốn thông qua tuyên truyền giáo lí mà làm suy yếu thần cách, đáng tiếc phương pháp này cũng không được thế nhân tán thành, như vậy ta bỏ qua tư cách giáo chủ, mà bên ngoài xe chỉ luồn kim, tìm kiếm những chiến hữu cùng chí hướng mà hợp tác, mà biết được đồng bạn tốt nhất cũng cùng đối kháng với thánh điện chính là bảy đại gia tộc. Sự tình từ nay về sau, thì ngươi cũng đã biết.

Cổ Diêu trầm mặc một hồi, làm như nhớ tới cái gì:

- Nhắc tới thần thức, thì ngươi nói là ‘ chúng ta’, trừ ngươi ra, còn có những cái thần thức khác?

- Đúng vậy, tổng cộng có năm vị thần thức, trừ ta ra, ta còn biết được, còn có một vị đã‘ thức tỉnh’.

- Ai?

Thuần Vu nói:

- Cổ Diêu, ngươi cũng biết được người này, hơn nữa quan hệ cũng không tệ. Hắn có một cái xưng hiệu, gọi nhân yêu (gay).

- Clark , không phải chứ?

Cổ Diêu hoảng sợ nói. Chính là quái vật bất nam bất nữ, cha của La Thi Mị, lại là một trong những thần thức, cái này thật cũng quá khó tin!!!

-Tất nhiên, trong các thần thức có một mối liên hệ đặc biệt, khi ta trên đại lục lần đầu tiên nhìn thấy hắn, thì đã nhận ra được . Tại mỗi thời điểm thức tỉnh, mỗi vị thần thức đều chỉ có một mục tiêu duy nhất, đó chính là giết chết giáo hoàng, vì thế có thể không tiếc bất cứ giá nào, hi sinh bất luận kẻ nào. Clark cũng không có ngoại lệ, vì vậy lúc hắn thức tỉnh, là lúc phát hiện ra bên người có một phương pháp rất tốt để có thể tiếp cận được với giáo hoàng— chính là thê tử của hắn, một vị vong linh pháp sư được thánh điện xuất ra toàn lực mà đuổi bắt. Do vậy chính tay hắn giết chết thê tử, dâng lên thánh điện làm phần thưởng, thành công gia nhập thánh điện, đáng tiếc sau đó hắn lại phát hiện giáo hoàng trở nên thực sự quá mạnh mẽ, căn bản là không thể giết được, ngược lại hắn đoạt được một ít bí mật, đó chính là việc Ma thần điện, bởi vậy mà bị thánh điện coi là kẻ phản bội. Tiếc nuối nhất chính là, qua quá trình luân hồi quá nhiều lần Clark đã bắt đầu bị đồng hóa về tư tưởng, ngoại trừ mục tiêu chính, cảm tình nhân loại cũng đã chiếm một bộ phận lớn trong lòng của hắn, do đó mà tạo nên một đại bi kịch. Sau khi giết chết thê tử, kỳ thực hắn phi thường thống khổ, vẫn tại sâu trong tiềm thức cực lực thống khổ mà giãy dụa. Sứ mệnh cùng tình cảm kích phát mâu thuẫn làm cho hắn trở thành một người có nhân cách phân liệt, do vậy, trong mắt người khác, hắn trở thành một người không bình thường. Nhưng mà, hắn cũng không có cách nào nói ra nổi khổ của mình cho bất luận kẻ nào, kể cả nữ nhi của hắn.

Thuần Vu nói tới đây, nắm chặt tay mà thở dài không thôi.

Mà Cổ Diêu cũng không biết nên đánh giá Clark như thế nào, cái tên nhân yêu này hóa ra là như vậy, người khác đều cho rằng hắn biến thái, nhưng nếu biết nguyên do, thì có thể cảm thông được.

Trách thì trách nhưng hắn vẫn là một trong những thần thức.

- Cuối cùng có một vấn đề, ngươi nói cho ta nhừng điều này, là có ý gì?

Thuần Vu chậm rãi nói:

-Ta chỉ muốn cho ngươi biết, để có thể làm Thần một lần nữa trở lại, bất luận là hy sinh cái gì, thì đều không thể trách khỏi.

Lời nói của hắn lời làm Cổ Diêu đột nhiên cảm thấy không ổn, cùng lúc đó Thuần Vu xuất thủ, hắn song chưởng phách lên, một cái quang mạc hình tròn liền bao phủ lên người Cổ Diêu.

Ý tứ của Thuần Vu là bất luận là hi sinh cái gì, cũng đều không tránh không khỏi, bao gồm cả Cổ Diêu. Hắn lãng phí tinh lực nói nhiều như vậy, cũng chỉ là không muốn cho Cổ Diêu bị chết mà không minh bạch.

Nhưng Cổ Diêu cũng không nguyện trở thành người hy sinh, hắn còn muốn gặp lại Đoan Mộc Tình, không thể táng thân nơi đây.

Nổi giận gầm lên một tiếng, Khốn long đánh lên quang mạc, nhưng quang mạc cũng không bị đánh tan.

Thuần Vu nhàn nhạt nói:

- Vô dụng thôi, đây chính là lĩnh vực của ta -- hồn thương.

Đúng lúc này, quang mạc bành trướng đạt tới một trượng, đem tất cả mọi người đẩy ra ngoài.

- Hảo tiểu tử, chỉ trong thời gian ngắn, dĩ nhiên cũng đã luyện thành lĩnh vực, chính xác đã đạt đến trình độ của cường giả rồi, ta đã quá coi thường ngươi, đáng tiếc, như thế vẫn còn chưa đủ!

Thuần Vu vươn song chưởng, đặt trên quang mạc, phiến quang mạc như quả bóng xì hơi cấp tốc thu nhỏ lại, sau cùng dung nhập vào trong thân thể Cổ Diêu.

Trước mặt lão gia hỏa đã sống mấy ngàn năm, Cổ Diêu thủy chung vẫn còn quá non nớt.

Quang mạc biến mất, Cổ Diêu đứng yên tại chỗ, hai mắt dại ra, tan rả, u ám, như một con rối không có linh hồn.

Cứ như vậy trải qua đại khái nửa phần chung, nhãn thần dại ra của hắn dần dần sáng lại, cũng đã trở nên sắc bén hơn, uy mãnh, còn có một cổ khí phách bễ nghễ thiên hạ. Cũng là một thân thể, nhưng cái thân thể này dĩ nhiên không phải là của người trước kia.

Một thanh âm hùng hồn trong miệng hắn phát ra:

- Người hầu của Quang minh thần, tại sao phải trợ giúp ta?

Thuần Vu nói:

- Bởi vì ta cần sự trợ giúp của ngươi, Ma thần điện hạ.

Ma thần nở nụ cười:

- Hắc hắc, ngươi cho rằng ta nhất phải giúp ngươi sao? Đừng quên, ta và chủ tử của các ngươi -- là kẻ thù!

- Đương nhiên, ta phải có được cam đoan, cho nên, Ma thần điện hạ, ta hy vọng ngươi lập hạ thần thệ, về sau vĩnh sẽ không can thiệp vào chuyện của đại lục!

- Mẹ nó, thật buồn cười!

Ma thần nhịn không được nói thô thiển:

- Lúc trước là ai trước tiên phá hoại quy tắc trò chơi? Chính là cái tên hỗn đản Quang minh thần kia!

-Trên thực tế, khi phong ấn ngươi, chủ nhân cũng là rất hối hận, hắn vẫn từ lâu đều coi người là đồng bạn. Chỉ là, hắn thật sự mong muốn sáng tạo nên một thế giới hòa bình, nhân loại không phải rơi vào nước sôi lửa bỏng, đây cũng là do không có biện pháp nào khác.

- Hừ, cả chủ lẫn tớ lấy cớ cũng đều đặc biệt, thế nhưng, ta sẽ không mắc lừa, nói cho ngươi rõ - KHÔNG!

- Như vậy tựu không có biện pháp a, Ma thần điện hạ, linh hồn của ngươi rất cường đại, đáng tiếc lại có thân thể quá yếu đuối đi, ở thiên ngoại thiên tập trung lực lượng mọi người lại, muốn giết ngươi thật cũng không khó, đến lúc đó, ngươi sẽ lần thứ hai lại được niếm mùi vị bị phong ấn a, lại tiếp tục được tiến vào giấc ngủ vạn năm!

Ma thần cả giận nói:

- Ngươi dám uy hiếp ta?

Thuần Vu nói:

- Thực xin lỗi, ta chính là thỉnh cầu, nếu Ma thần đại nhân phát thần thệ, cùng chúng ta hợp tác, nói không chừng có thể tìm lại thân thể, thần cũng có thể sống lại mà ngao du ngoài chín tầng trời, đây không phải là điều đáng vui mừng sao?

Ma thần cả người run rẩy, nắm chặt nắm đấm, nhìn ra được hắn thật sự rất tức giận, uy hiếp của Thần Vu đối với hắn chính là một sự vũ nhục tột độ. Nhưng là, hắn quả thật không thể chịu được bị lại phong ấn, cô độc tịch mịch hàng vạn năm tháng làm hắn cảm thấy sợ hãi.

Trừng trừng liếc mắt nhìn thuần vu, Ma thần quả quyết nói:

- Được, nể ngươi giúp ta một tay, ta liền không tính toán những chuyện trước kia.

Những lời này tự nhiên là tìm thang mà xuống nước, nếu không mặt mũi Ma thần biết để đâu.

- Ta, Áo Cổ Đinh, lấy danh nghĩa cùng linh hồn chính mình mà thề, sau khi lấy lại được thân thể, tuyệt không can thiệp vào phân tranh của nhân loại cùng ma tộc, do đó lập thệ, nếu như trái lời, hồn phi phách tán, vạn kiếp bất phục!

Ma thần vừa dứt lời, một chùm tia sáng từ trên trời giáng xuống, bao phủ trên người hắn.. Đây là lời thề của thần, là thần cũng không thể vi phạm, nếu không sẽ bị trừng phạt rất nghiêm khắc.

Thuần Vu thở phào nhẹ nhõm:

- Cảm tạ, Ma thần điện hạ. Kế hoạch của cuối cùng của chúng ta còn cần thời gian để triển khai, tại đây trước tiên, ngươi nên thích ứng sử dụng vũ trụ pháp tắc trên thân thể mới này, thiên ngoại thiên cũng là một địa phương thật tốt để tu luyện.

- Không cần ngươi nói, ta tự nhiên biết!

Bỏ lại những lời này, Ma thần mặt âm trầm liền bỏ đi, bị ép lập thần thệ, hắn thật sự là uất ức, cũng không muốn phải lưu lại đây.

Lại một người từ góc tối chợt đi ra, là một nữ tử, lại là một mỹ nữ, như vụ lý khán hoa, làm cho người ta không thể nào thấy rõ được. Nàng rõ ràng là sư tỷ của Cổ Diêu, Kristy.

Đi tới bên cạnh Thuần Vu Tuyền, Kristy nhìn như tùy thời đều như biến ảo, làm cho người ta không thể thấy rõ được khuôn mặt, nhưng cũng là hé ra khuôn mặt tuyệt mỹ, tươi đẹp diễm quang bức người.

Hơn nữa, đứng ở bên cạnh Thuần Vu Tuyền, hai người đúng là có chút tương tự.

Nhìn bóng lưng Ma thần rời đi, Kristy thì thào nói:

- Xin lỗi, sư đệ, ngoại trừ là Kristy, ta còn có một cái tên —Thuần Vu Vi!

Thành viên Thuần Vu gia tộc chia ra thành từng nhóm, trải rộng khắp thiên hạ, thương nhân, chính khách, dong binh... Không chỗ nào không có, mà Thuần Vu vi, có được cơ duyên xảo hợp trở thành môn hạ của Tiêu dao môn hạ trở thành một nữ đạo tặc.

So sánh với tiêu dao môn nhân, gia tộc đối với nàng mà nói không thể nghi ngờ là quan trọng hơn.

Đồng thời, nàng cũng là thánh nữ của là nghịch thiên giáo, tại đồng môn cùng gia tộc, nàng cũng chính là người được chọn là người truyền thừa của gia tộc.

Thuần Vu Tuyền nhẹ giọng nói:

- Tỷ tỷ, người lo lắng cho hắn sao?

Thuần VuVi có vài thân phận cực kỳ bí ẩn, kể cả Thuần Vu Tuyền cũng chỉ là mới vừa được biết, còn thiếu chút nữa vì cừu oán mà giết chết Cổ Diêu

Thuần Vu vi thở dài nói:

- Ai, ta cuối cùng cũng thấy thực sự có lỗi với tiểu sư đệ, hắn là một người chính trực thiện lương .

Thuần Vu nói:

-Vi nhi, ta từng đã nói với ngươi nhiều lần, để thành đại sự không nên câu nệ tiểu tiết. Huống hồ, hắn chỉ là bị ‘ khóa hồn thuật ’ vây khốn mà thôi, vẫn chưa thực sự chết đi. Ma thần điện hạ dùng phụ thân thuật , bị quản chế, vô pháp phát huy được lực lượng, nếu như hắn nắm giữ được quyền chủ động của phụ thân thể này, đối với ta như vậy mà nói thật có ích rất nhiều cho đại kế. Nếu như kế hoạch thành công, Ma thần điện hạ lấy lại được thân thể, ta sẽ phá giải khóa hồn thuật.

Thuần Vu Vi trong lòng biết tổ tiên nói rất có đạo lý, bằng không nàng đã sớm ngăn trở.

Sư đệ, thực xin lỗi, chỉ có thể tạm thời ủy khuất ngươi!

-----------