Vô Sỉ Đạo Tặc

Quyển 15 - Chương 16: Trọng phản đạo tặc công hội

Sáng hôm sau, Cổ Diêu tỉnh lại nhưng hắn biết rõ chuyện đêm qua không phải là giấc mộng.

Con người chỉ là sinh vật do thần tạo ra để khỏi cảm thấy nhàm chán, chủng tộc đại chiến chỉ là một trò chơi, cả đại lục này chỉ là một bàn cờ, còn con người thì chỉ là một quân cờ nhỏ nhoi, vì bảo vệ lợi ích của chính bản thân mình cho nên thần không tiếc các sinh vật do mình tạo ra mà gây ra xích mích khiến cho sinh vật nội chiến.

Tin tức này nếu dùng từ Kinh Thiên để hình dùng thì vẫn còn có vẻ quá mờ nhạt, mặc dù những lời mà ma thần nói thì không thể tin tưởng hoàn toàn được, cũng không loại trừ khả năng hắn vì muốn lừa gạt mình mà bịa ra chuyện như thế.

Nhưng mà điều này quả thật là có ảnh hưởng rất lớn đối với Cổ Diêu , nếu nhua đây là thật thì chuyện này quá khó để tiếp nhận.

Đối với quang minh thần, mặc dù Cổ Diêu không tôn kính hắn như mọi người khác nhưng mà cũng không có hận ý đối với hắn, nhưng nếu như nội chiến của nhân loại là do hắn gây ra thì mình phải có thái độ thế nào đây?

Chẳng lẽ, lại đối nghịch với thần? Nếu thế thì chẳng khác nào đối nghịch với tông giáo tài phán sở, đối nghịch với cả thế giới, Cổ Diêu nghĩ lại thì có chút cảm giác hoang đường.

Trong thời gian này thì Đông Phương Lộ cũng đã trở lại linh du quận, Hạ Hầu Cẩn ở lại vài ngày rồi cũng rời đi, dù sao thì cũng đều đã là người lớn hết cả rồi, còn có công việc của mình, có một số việc không thể nào từ bỏ được.

Bằng hữu tán đi, Cổ Diêu càng cảm thấy trống rỗng, nhàm chán hơn, và khi nhàm chán thì suy nghĩ lung tung nhiều hơn, những lời nói của ma thần cứ như bóng ma vây quanh trong đầu của hắn, cho dù Cổ Diêu cố gắng khắc chế nhưng các ý niệm hoang đường này vẫn thỉnh thoảng hiện ra trong đầu của hắn.

Cứ thế, lại một tháng nữa trôi qua, đầu óc của Cổ Diêu đã trở nên rối loạn, nếu như tiếp tục như thế này thì sớm muộn gì hắn cũng phát điên, hơn nữa trước kia đã quen bôn ba rồi, ở lại một chỗ định cư cảm thấy không quen, vì vậy Cổ Diêu liền tìm việc để làm.

Cũng nói lại từ sau khi từ Ma Giới trở về thì còn có một số việc vẫn chưa xử lý.

Là trưởng môn kế nhiệm của tiêu dao môn, căn cứ theo môn quy thì nhất định phải đạt đến tiêu chuẩn của một đạo tặc cấp S. Hiện nay Cổ Diêu chỉ là đạo tặc cấp A vì thế hắn nghĩ cầ phải đến đạo tặc công hội một thời gian.

Hơn nữa từ khi đi Ma Giới thì đảo mắt cái đã hơn nửa năm, Ngả Vi Nhi và Duy Khắc không biết thế nào rồi. Lúc đầu vì chuẩn bị cho hành trình tiến vào Ma Giới mà bồi dưỡng nhân tài, thu hai tỷ đệ làm thủ hạ, nhưng mà việc tìm Hàn Đan trên thực tế lại thuận lợi hơn trong tưởng tượng rất nhiều. Lợi dụng bọn họ, Cổ Diêu cũng cảm thấy áy náy, nhất là đối với ngả vi nhi, vì khiến cho nàng trung thành với mình mà hắn thậm chí không từ thủ đoạn cướp đi sự trong trắng của nàng.

Bây giờ hắn định tận lực mà bồi thường cho nàng. Mà phương pháp tốt nhất chính là, chỉ điểm cho họ nhiều hơn. Giúp cho hai tỷ đệ có thể sớm báo được đại thù.

Còn các cô nhi khác thì đến lúc đó sẽ tùy theo tình hình mà xử lý, bây giờ đã không cần tử sĩ nữa, nếu như bọn họ nguyện ý thì có thể để cho họ tự mình lưu lãng, hoặc đưa đến lan tư quận, đây cũng là một sự lựa chọn không tệ.

Đám người của Duy Khắc ở ngay phụ cận của đạo tặc công hôi cho nên trong quá trình chấp hành nhiệm vụ cũng có thể bồi dưỡng cho bọn họ, nhất cử lưỡng tiện.

Đoan Mộc Tình đã sớm biết hắn là đạo tặc. Vì thế Cổ Diêu cũng không giấu diếm nàng, nói cho nàng nghe toàn bộ kế hoạch, Đoan Mộc Tình cũng không có phản đối. Chỉ có chút không muốn khi Cổ Diêu phải rời đi, nhưng mà quan hệ của hai người lúc này cũng đã định rồi, cuộc sống sau này còn rất dài, không cần phải cấp bách, hơn nữa trong lúc Cổ Diêu chấp hành nhiệm vụ thì cũng không tiện dẫn nàng theo bên người vì thế Đoan Mộc Tình lưu lại lan tư quận.

Ở lại thêm vài ngày Cổ Diêu chia tay Đoan Mộc Tình lên đường trở về đạo tặc công hội.

" A, chủ nhân!?" Khi Duy Khắc nhìn thấy Cổ Diêu thì giật mình nói không nên lời, bởi vì chủ nhân đã mất tích khá lâu, trước kia hành tung của hắn cũng bất dịnh nhưng mà lần này thì thời gian quá dài. Nhưng xem ra quá trình quán thâu tư tưởng của Cổ Diêu rất có tác dụng, cho dù đã hơn nửa năm nhưng mà thái độ của Duy Khắc đôi với hắn vẫn rất tôn kính, khúm núm và luồng cúi, xưng hô theo thói quen, hơn nữa hắn cũng không có hỏi Cổ Diêu đã đi đâu, làm hạ nhân thì không được tò mò.

Tâm trạng hiện nay của Cổ Diêu chính bản thân hắn cũng không rõ nữa, nếu như là nửa năm trước thì hắn nhất định là sẽ rất hài lòng, nhưng lúc này, chuyện của Hàn Đan đã giải quyết xong, hắn không cần phải lợi dụng Duy Khắc nữa.

Nhưng mà, hiện tại thì vẫn cần giữ lại sự uy nghiêm của chủ nhân, như thế mới có thể có lợi cho việc đốc thúc sự phát triển của duy khắc, giúp cho hắn sớm trả được đại thù. Vì thế hắn thản nhiên nói:" Duy khắc, trong khoảng thời gian ta không có ở đây thì ngươi có lười biếng luyện công không?"

Duy Khắc kinh sợ nói:"Không có, chủ nhân, ta vẫn cố gắng tu luyện."

" Tốt lắm, dùng hành động chứng minh." Cổ Diêu vừa dứt lời thì ngón trỏ của tay phải liền điểm ra.

Ngón tay của hắn rất là chậm, ít nhất là trong mắt người khác là thế, ngay khi Duy Khắc còn đang do dự thì nó đã chỉ lên vị trí trái tim của duy khắc.

Duy Khắc kinh hoàng, nhưng vội trấn định lại, bỏi vì hắn biết nếu như Cổ Diêu muốn giết hắn thì hắn hoàn toàn không có khả năng chống cự.

Đương nhiên là Cổ Diêu không có phát lực, đầu ngón tay của hắn vừa chạm vào là đã rút về, sắc mặt của hắn vẫn không chút thay đổi:" Phản ứng quá chậm, nghe rõ, bắt đầu từ hôm nay, ngươi phải luôn luôn bảo trì cảnh giác bất cứ lúc nào!"

"Vâng!" Duy Khắc gật đầu, bất kì lời nào của Cổ Diêu cũng là ra lệnh, hắn sẽ không làm trái, nhưng sau đó hắn vẫn cẩn thận nói:" Chủ nhân, cho dù là ở trước mặt người cũng thế sao?"

" Đúng vậy, ngươi sắp phải tiến vào giai đoạn thực tế rồi, hơn nữa đối thủ của ngươi là người ngoài, phải học cách tự bảo vệ mình, thế giới này hiểm ác hơn nhiều so với sự tưởng tượng của ngươi, đối thủ của ngươi vì sinh tồn cho nên sẽ không bao giờ ngần ngại tiết kiệm sức lực, chỉ cần không chú ý một chút là coi như ngươi tiêu đời, không giống như là ngươi chơi trò chơi, ngươi không có cơ hội lần thứ hai. Ta sẽ rèn luyện phản ứng cho các ngươi, rõ chưa?"

"Rõ!"

Lần này chỉ là dò xét, kết quả cũng khiến cho Cổ Diêu hài lòng. Thông qua ngón tay Cổ Diêu biết được thực lực của Duy Khắc đã có tiến bộ rất nhiều so với trước khi hắn đi ma giới, quả là không có phụ kỳ vọng của hắn, có thể thấy được cho dù không có sự giám sát hắn vẫn luyện tập chuyên cần.

Cổ Diêu lại nói:" Chờ sau khi ta xử lý một vài việc thì sẽ đưa các ngươi đến Quận Lan Tư.!"

Duy Khắc kinh ngạc nói:" Quận Lan Tư!"

" Uh, với thực lực hiện nay của các người thì quả là nhỏ bé so với hắc phong mã tặc đoàn, không chỉ cần phải đề cao thực lực của bản thân mà còn phải sử dụng ngoại lực mới có thể đối kháng với bọn mã tặc được. Ta có người quen ở lan tư quận, ở đó các ngươi sẽ được bồi dưỡng tốt, khi các ngươi có đủ quyền lực và sức mạnh thì cũng là lúc chính tay báo thù cho thôn dân!"

"Vâng!" Duy Khắc trả lời vang dội, nhiệt huyết sôi trào, mặc dù thôn dân bị mã tặc giết đã lâu nhưng mà mỗi lần nhớ đến hắn đều nghiến răng nghiến lợi, tiếng kêu thảm thiết của thôn dân, các ngôi nhà bốc cháy, khói bay mù mịt, tình cảnh đó như hiện ra trước mắt hắt, tình cảm càng sâu đậm thì quyết tâm trả thù càng mãnh liệt, mối huyết hải thâm thù không lúc nào không dày xéo trái tim của duy khắc, thấy được cơ hội trả thù, hắn không kích động sao được chứ.

" Được rồi, ta còn có việc, ngươi tiếp tục tu luyên đi." Cổ Diêu nói xong liền đi ra ngoài.

" Chủ nhân, xin chờ một chút." Xưng hô như thế đối với chủ nhân thì có chút vô lễ nhưng Duy Khắc như mắc nghẹn trong lòng, nhất định phải nói ra:" Chủ nhân, tỷ tỷ, tỷ tỷ rất nhớ người!"