Mới chớp mắt mà đã rời khỏi trấn Thập Lý hơn sáu năm rồi, nghĩ lại thì cũng có chút cảm khái.
Từ sau khi tiến vào thần thánh học viện thì ngẩn ngơ ngơ ngẩn cũng đã qua bốn năm, trong thời gian đó thì mỗi kỳ nghỉ đều đi làm nhiệm vụ thực tập, sau khi tốt nhiệp thì đi đến đạo tặc công hội ở phía bắc của đại lục, hoàn toàn trái ngược phương hướng với thành xích viêm, nhiệm vụ ở đạo tặc công hội nhận được cũng đều là ở gần công hội, vì thế vẫn chưa từng có cơ hội trở về, lần này Cổ Diêu trở lại Thập Lý trấn, điều này rất có ý nghĩa đối với hắn.
Nếu như không phải gặp được Thuần Vu Tuyền, bị nàng bắt buộc rời đi thì nói không chừng lúc này mình vẫn là một tên tiểu nhị của khách sạn Duyệt Lai, nếu như không có việc gì làm thì len lén chạy đến Thiên Hương Lâu để nhìn trộm.
Lý tưởng từ bé đã trở thành hiện thực, đã luyện được vũ kỹ, đủ để ngạo nhân, có thể dựa vào chính đôi tay của mình để quyết định vận mệnh của mình ở thế giới này. Ở góc độ này thì hắn phải cảm tạ Thuần Vu Tuyền, cho dù lúc đầu là nàng uy hiếp, nhưng lại có thể nói là gián tiếp tạo nên Cổ Diêu như ngày hôm nay, nếu không thì vĩnh viễn hắn cũng không thể nào gặp được Philip, không nhận được thiên ma quyết, sẽ không tiến vào thần thánh học viện. Được sự bồi dưỡng của học viện mà dần dần trưởng thành, đương nhiên lúc này Đoan Mộc Tình và Đông Phương Lộ cũng không ở bên cạnh hắn rồi.
Có được hai mỹ nữ như hoa như ngọc bên cạnh, thỏa sức ngắm nhìn, chuyện trò vui vẻ, bầu không khí rât là thoải mái dễ chịu, khiến cho Cổ Diêu có cảm giác là áo gấm về làng, một cảm giác tuyệt vời, so với ngày trước khi phải rời khỏi thập lý trấn, bị trúng cửu chuyển phệ hồn đan, thân tểh suy nhược thì chênh lệch quá lớn.
Hắn dám chắc rằng nếu như Phí Thản nhìn thấy hắn thì nhất định sẽ kinh ngạn há miệng to đến nỗi cằm chạm xuống đất luôn, lão nhất dịnh sẽ không ngờ rằng tiểu nhị năm xưa của mình đã nổi tiếng ở tạp địch đại lục. Đến lúc đó, phải tặng cho lão một số thủy tinh thật lớn, khiến cho lão vui vừng, bởi vì thứ mà đạo tặc không bao giờ thiếu chính là tiền.
Cảm tình giữa hai người rất sâu, Cổ Diêu cũng không phải chỉ là một người làm thuê cho Phí Thản, giữa hai người còn có tình phụ tử, nếu như lão đồng ý thì Cổ Diêu nhất định sẽ đưa lão đến Lan Tư quận sinh sống, nhưng hắn biết điều đó là không thể, bởi vì phí thản rất quyến luyến thập lý trấn, nếu không thì lão đã sớm rời đi rồi.
Cũng phải nói lại. Lão bản có còn như trước thường xuyên đến sòng bài để tống đi số tiền kiếm được không nhỉ? Bánh bao của triệu nhị tử còn ngon như xưa không nhỉ? Cái tiểu cô nương nhà ở trong phố bán phấn son giờ đã lớn chưa? Các cô nương ở Thiên Hương Lâu còn nồng niệt như xưa không ta, ày , xem ra tối nay phải đi thăm lại mới được.
Vừa nghĩ đến đó thì Cổ Diêu mỉm cười, một cảm giác thân thiết từ trong tận đáy lòng hắn dâng lên. Bất kể đó là một Đô Quận xa xôi hay là một tiểu trấn. Quê Hương. Đó chính là danh từ đẹp nhất của một người phải xa quê nhiều năm. Cổ Diêu không thể chờ được nữa, nhìn thấy đã cách Thập Lý Trấn không xa, hắn liền tăng nhanh cước bộ.
Hai nàng đối với quê quán của Cổ Diêu cũng rất là hiếu kỳ, Đoan Mộc Tình thì hiển nhiên là muốn biết rõ hơn về pé iu của mình rồi, mà Đông Phương Lộ thì lại vẫn như lúc trước, nàng đã từng nói là muốn biết được "Là cái nơi khỉ ho cò gáy nào mà có thể xuất hiện được một tên Lưu Manh như Cổ Diêu " Nhưng mà Cổ Diêu không hề tiết lộ một chút tin tức gì. Các nàng chỉ biết được có cái tên mà thôi. Mà Thập Lý Trấn thì chỉ là một tiểu trấn nhỏ, xa rời ánh mắt của thế nhân. Các nàng căn bản là chưa từng nghe qua, vì thế không thể biết thêm được gì.
" Ta nghĩ, đó là một nơi rất xinh đẹp, một địa phương yên tĩnh, phồn hoa tự cẩm, lục thụ thành ấm, có một dòng suổi nhỏ chảy róc rách, các ngọn núi cao trùng điệp, người trong thôn thì hòa ái dễ gần, luôn giúp đỡ lẫn nhau."
Bởi vì Cổ Diêu cho nên Thập Lý Trấn trong tưởng tượng của Đoan Mộc Tình cũng trở nên cực kỳ xinh đẹp, chẳng khác nào thế ngoại đào nguyên.
" Hứ, tiểu tình. Ngươi ngây thơ thật, một nơi sơn thanh thủy tú có thể đào tạo ra được một tên có bản tính du côn thấm sâu vào tận xương tủy như hắn sao? Theo ta thấy. Thì đó nhất định là một nơi ngư long hỗn tạp. Tam giáo cửu lưu, nơi mà Lưu Manh ác phách hoành hành. Đường thì đầy bụi, có một cái rảnh nước chạy xuyên suốt trấn!"
Hoàn toàn trái ngược với Đoan Mộc Tình. Đông Phương Lộ cực lực nói xấu thập lý trấn.
Cổ Diêu cười nói:" Không cần đoán nhiều nữa. Sắp đến rồi, không xa nữa đâu."
Vị trí của mọi người lúc này ở ở phía tây ma nghệ sơn mạch. Là ngọn núi mà lúc đầu Cổ Diêu rời đi.
Một dãy núi mà khiến cho mọi người trong Thập Lý Trấn ai nghe cũng phải biến sắc. Lúc này hoàn toàn không hề có chút gì có thể uy hiếp được Cổ Diêu. Nó so với ác ma hải vực thì chẳng có ký lô nào.
Nhưng mà điều làm cho Cổ Diêu cảm thấy kỳ quái nhất chính là, ngay cả ở mép ngoài của sơn mạch cũng không có ai đến đây săn bắn. Và thậm chí là cả dong binh đàon đến đây để kiếm tinh hạch của ma thú cũng không có. Mang theo nghi hoặc đi đến cuối sơn mạch, tầm nhìn rất rộng, Thập Lý Trấn ngay phía dưới, nhưng khi Cổ Diêu đưa mắt nhìn thì hắn vô cùng kinh hãi.
Đông Phương Lộ cau mày nói:" Là nơi này sao, Lưu Manh? Sao không có gì hết."
Đúng như lời nàng nói, dưới núi hoàn toàn không có thôn trấn gì hết, không có gì ...
Đoan Mộc Tình cũng nhìn Cổ Diêu, cảm thấy không hiểu, nhưng nàng cảm nhận dược thần sắc của người yêu có chút cổ quái.
Đương nhiên, Cổ Diêu không thể nào quên được quê hương của chính mình, nhất định là có vấn đề.
Cổ Diêu không có trả lời, không hề kêu lên tiếng nào, thi triển khinh công lao xuống dưới núi.
Đông Phương Lộ thấy thế thì vội nói:" Này, sao gấp thế, chờ chúng ta với chứ!"
Nhưng Cổ Diêu không để ý gì hết, dùng tốc độ nhanh nhất, điên cuồng lao đến thập lý trấn, hay nói đúng hơn là chỗ trước đây là thập lý trấn.
Đừng nói là thôn trấn, ngay cả một hộ gia đình cũng tìm không thấy, chỉ còn lại đất đai hoang tàn, ruộng đồng hoang vu, cỏ dại khắp nơi, khung cảnh hoang vu.
Thôn trấn hình như là bị cỏ dại bao trùm, lờ mờ có thể thấy được. Cổ Diêu từ đầu phố lao đi, trong ấn tượng của hắn thì hình ảnh này hoàn toàn xa lạ.
Quán ăn của triệu nhị ma tử không có, tiểu cô nương bán son phấn cũng không có, lão hoàng bán rau cũng không ...
Cuối cùng Cổ Diêu đi đến chỗ trước kia là Thiên Hương Lâu, nơi mà ngày xưa suốt ngày không hề vắng tiếng cười đùa, nhưng giờ phút này thay thế vào đó lại là tiếng côn trùng kêu thê lương, mà kế bên Thiên Hương Lâu, khách sạn Duyệt Lai cũng không thể nào may mắn thoát khỏi tai kiếp, giờ chỉ còn một đống ngói đổ nát, dấu vết hỏa hoạn vẫn còn rõ rệt.
Đủ các dấu hiệu để xác nhận, điều mà Cổ Diêu lo lắng nhất đã xảy ra, biên cương nơi xích viêm thành và hàn băng thành giao chiến ngày xưa, một cái tiểu dịch trạm nhỏ nhoi, cuối cùng cũng không thể nào thoát khỏi được ngọn lửa chiến tranh, bị san thành bình địa, hoàn toàn biến mất giữa dòng lịch sử!
Lúc này thì hai nàng kia cũng đã đuổi đến, Đông Phương Lộ bất mãn kêu lên:" Lưu Manh, ngươi làm gì thế? Có đi đầu thai cũng đâu cần phải nhanh ..."
Nhưng khi nàng thấy bộ dáng ngây ngốc của Cổ Diêu thì mặc dù không biết là có chuyện gì đã xảy ra nhưng nàng biết là nên im lặng.
Tâm tình vui sướng của Cổ Diêu hoàn toàn tan biến, tâm tình của hắn trầm xuống tận đáy cốc, hai chân mềm nhũn, quỳ rạp xuống trước cửa của khách sạn duyệt lai.
Trấn Thập Lý đã không còn, quê hương của mình, tại sao lại như thế?