Sau khi Thuần Vu Tuyền ra khỏi phòng thì có một người mặc hắc bào, áo choàng kéo qua đầu, phủ hết cả mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt, nên cũng không thể biết được tuổi tác.
Thuần Vu Tuyền đối với người đó rất là cung kính, hướng về người đó và xin ý kiến:" Bà bà, người thấy thế nào?"
Từ cách xưng hô của nàng thì có thể đoán được đó là một nữ nhan và đã có tuổi.
Thanh âm khàn khàn già nua của nàng càng chứng tỏ rõ điều đó:" Là một tiểu tử giảo hoạt, thực lực cũng không tệ."
Thuần Vu Tuyền vô cùng hiểu rõ nàng, mặc dù hắc bào lão bà chỉ nói có một câu nhưng ngoài tính cách ra cũng đã giánh giá Cổ Diêu rất là cao rồi.
Dừng lại một chút hắc bào lão bà lại nói:" Tiểu tử này không phải dễ khống chế thế đâu, con có ý định khống chế hắn thật sao?"
Thuần Vu Tuyền đáp lời:" Cũng không còn cách nào khác, chúng ta có quá ít người, huống hồ con cũng biết cân nhắc."
Hắc bào lão bà lại nói:" Nếu như hắn thật sự giúp cho chúng ta hoàn thành công việc rồi con có ý định nói cho hắn biết thông đạo đến nhân giới không? Việc này xem ra không phải là ý hay."
" Đúng vậy, bởi vì con cũn là một người rất là thủ tín, nhưng ..." Thuần Vu Tuyền mỉm cười, nụ cười của nàng khiến người khác phải phát lãnh:" Con chỉ nói cho thi thể của bọn họ biết thôi, người chết thì không thể nào tiết lội bí mật được, hì hì."
Lúc này Cổ Diêu đang ở trong phòng, hoàn toàn không biết gì về ý định của Thuần Vu Tuyền.
"Ay!" Thuần Vu Tuyền vừa rời đi không lâu thì Đông Phương Lộ cũng tỉnh lại, chất độc của Đảo Hành Nghịch Thi đã được giải trừ, nhưng máu vẫn chưa lưu chuyển bình thường được, nên không đủ cung ứng cho cơ thể vì thế đầu của nàng vẫn còn hơi choáng tí.
Sau khi thanh tỉnh lại thì nàng lặp tức nhìn thấy Cổ Diêu đang ngồi ở bên cạng trầm tư, rồi phát hiện ra mình đang lỏa thể và nằm trên giường, trên mình chỉ có mỗi một cái chăn.
Đông Phương Lộ thiếu chút nữa là bất tỉnh nhân sự, lập tức cầm lấy cái gối ném về phía Cổ Diêu.
Nàng xuất thân từ một ám khí thế gia, tuy là sử dụng gối để ném nhưng cũng có mang theo chút khí thế, nhất thời khiến cho Cổ Diêu nhìn thấy bầu trời đầy sao.
Đông Phương Lộ cắn đôi môi anh đào của mình. Cố gắng kềm chế cơn tức giận:" Ngươi đúng là hỗn đản, đã nói là không được lên giường, thế mà lại đối xử với ta như thế, ta thật là muốn giết ngươi!"
Ý tứ nàng chính là Cổ Diêu đã dùng thủ đoạn để mê gian nàng, khiến cho nàng cảm thấy rất là buồn bực.
" Này, chờ một chút, không phải như cô nghĩ đâu, nghe ta nói đã!" Cổ Diêu vội vàng né tránh các vật hỗn tạp bay đến như mưa, vừa vội vàng lên tiếng giải thích.
Liền nói một lèo chuyện vừa xảy ra cho Đông Phương Lộ nghe. Nghe xong nàng mới dừng động tác của mình lại:" Thật chứ ngươi không gạt ta chứ?"
" Ta lừa cô làm gì?" Cổ Diêu cười khổ:" Hơn nữa, ngoại trừ nàng ra thì còn ai có đủ khả năng để hạ độc cô chứ?"
Đông Phương Lộ đột nhiên khẩn trương hẳn lên:" Ngoại trừ Thuần Vu Tuyền ra thì còn có ai khác nữa không? Ý ta muốn hỏi là nam nhân."
"Có!"
Đông Phương Lộ vừa nghe xong thì gần như là muốn phát khóc, xấu hổ gần chết, phải biết rằng lúc đó nàng hoàn toàn nguyên thủy. Nghĩ một chút rồi nàng căn răng nói:" Là ai, ta sẽ giết hắn!"
Cổ Diêu xấu hổ, nữ nhân này hễ chút là muốn giết người. Xem ra cũng có điểm giống với Thuần Vu Tuyền.
" Nam nhân kia chính là ... Ta!" Cổ Diêu liền lập tức nói tiếp:" Lúc ấy ta đứng bên ngoài nhà tắm kêu một hồi cũng không thấy cô trả lời, nên nghĩ là có chuyện vì thế mới xông vào. Đây là sự cố ngoài ý muốn, ta cũng chỉ là quan tâm cô thôi, không thể trách ta được!"
Tuy nói chuyện nhưng Cổ Diêu vẫn giữ nguyên tư thế chống đỡ, sẵn sàng ứng phó với một đợt ám khí hỗn tạp công kích đến.
Đông Phương Lộ truy hỏi:" Ngươi? Chỉ có mình ngươi thôi, không còn ai nữa chứ?"
" Hết rồi, không còn ai nữa."
" Vậy là tốt rồi!" Đông Phương Lộ thở phào nhẹ nhõm.
Thấy nàng không có phát hỏa tiếp Cổ Diêu cũng yên tâm chút, nhưng lại có chút bực tức:" Vậy là tốt rồi là sao, chẳng lẽ ta không phải là nam nhân sao?"
Tâm lý của nữ nhân thật đúng là kỳ quái. Sau khi có quan hệ đặc thù với Cổ Diêu thì bị hắn xem một chút cũng không cảm thấy là vấn đề gì lớn lao.
Trước ngực hơi lạnh, Đông Phương Lộ cúi đầu nhìn xuống, vừa rồi nàng liên tục ném hỗn tạp vật về phía Cổ Diêu cho nên tấm chăn mỏng kia đã sớm rớt xuống, lộ ra một phiến xuân quang. Đôi bạch thố ngạo nghễ khêu thiên, trên đỉnh còn có hai khối anh đào màu hồng tươi sáng.
"A!"
Đông Phương Lộ hét ầm lân, không phải vì xuân quang ngoại tiết, mà là vì trên làn da trắng noãn của một đỉnh ngọc phong xuất hiện một mạng nhện hắc khí, trung tâm của mạng nhện chính là tim của nàng, cực kỳ đáng sợ.
" Cái này, là có chuyện gì xảy ra!?" Đông Phương Lộ sợ hãi mà chỉ vào mạng nhện trước ngực, thanh âm run rẩy, hoàn toàn quên đi ý định dùng chăn che lại.
Vừa rồi Cổ Diêu vẫn chưa nói cho nàng biết là nàng đã trúng Cửu Chuyển Phệ Hồn đan cho nên Đông Phương Lộ mới hỏi thế.
Khi một mỹ nữ xích lõa trước mặt ngươi và chỉ vào ngực nàng rồi hỏi ngươi, thì ngươi có cảm nhận thế nào.
Cổ Diêu nuốt nước miếng, tình hình này làm cho hắn cảm thấy cực kỳ nóng, vừa rồi bởi vì có Thuần Vu Tuyền cho nên hắn cũng không có tâm tình thưởng thức thân thể tuyệt mỹ của Đông Phương Lộ, bây giờ thì khác rồi, ánh mắt của hắn lập tức bị hấp dẫn, nhìm chằm chằm không chớp mắt.
Mặc dù hành vi này không hợp với đạo đức nhưng mà quỷ thần thiên địa ơi, xin hãy tha thứ cho con!
Khó khăn lắm Cổ Diêu mới kiềm chế được các ý nghĩ đẹp đẽ trong đầu của mình, Cổ Diêu đem chuyện Thuần Vu Tuyền giải Ngã Hành Nghịch Thi nhưng lại hạ Cửu Chuyển Phệ Hồn đan nói cho nàng biết.
Vẻ hoảng sợ trên mặt Đông Phương Lộ biến mất, nàng bĩnh tĩnh lại:" Là như thế à!"
Cổ Diêu ngạc nhiên nói:" Cô không sợ sao, vậy sao cô la hét om sòm thế?"
" Cái gì mà la hét, có mi mới la hét om sòm!" Nàng liếc Cổ Diêu một cái, rồi mới gải thích:" Bởi vì ta thấy nó rất là khó coi, còn tưởng là da của mình bị bệnh gì đó."
Cổ Diêu không nói gì, cửu chuyển phệ hồn đan, kỳ độc nổi tiếng khắp thiên hạ mà nàng không cảm thấy gì, ngược lại chỉ lo lắng cho làn da của mình, phụ nữ đúng là quan tâm đến sắc đẹp là số một!
Nếu như nàng biết được hậu quả khi bị cửu chuyển phệ hồn đan phát tác thì chắc sẽ bị dọa chết quá!
Sau khi nói cho nàng biết là hắn có giải dược thì Đông Phương Lộ cảm thấy an tâm, thấy ánh mắt của Cổ Diêu sáng quắc đang nhìn chằm chằm vào mình thì, lấy chăn che lại:" Sắc lang đáng chết, nhìn cái gì? Nếu còn nhìn nữa ta sẽ móc mắt ngươi ra, mau ra ngoài, ta phải thay quần áo!"
Cổ Diêu đành phải thu hồi ánh mắt đang lưu luyến không rời lại, thầm nghĩ, vóc dáng của cô nàng này quả thật là mê người mà.
" Đúng là đồ đần!"
Nhìn Cổ Diêu rời đi, khuôn mặt đẹp của Đông Phương Lộ lại đỏ ửng lên, đột nhiên tức giận.
Đi ra ngoài phòng khách, Cổ Diêu nằm lên trên ghế, tưởng rằng đêm nay sẽ ngủ ở đây, nhưng hắn vừa mới đặt lưng xuống thì nghe được thanh âm của Đông Phương Lộ:" Lưu manh, ngươi vào đây."
Mang theo nghi vấn hắn đẩy cửa đi vào, cửa không có khóa, trong phòng tối đen, đèn đã tắt.
Cổ Diêu vừa định lên tiếng thì Đông Phương Lộ đã nói trước:" Nghĩ lại thì dù sao hôm nay ngươi cũng đã cứu mạng ta cho nên bổn tiểu thư phá lệ cho ngươi ngủ chung trên giường."
" Cái gì? Ta không nghe lầm chứ?" Cổ Diêu dường như không tin vào chính đôi tai của mình.
Đông Phương Lộ hung hăng nói:" Nếu như ngươi không muốn thì mau lăn ra ngoài!"
không đúng, có gì đó không đúng, tuy nghĩ thế nhưng Cổ Diêu vẫn leo lên giường.
Giường rất lớn, đủ cho hai người nằm, hắn nói như thế tự thuyết phục chính mình.
Trong bóng tối không thể thấy được nét mặt của Đông Phương Lộ, nhưng từ thanh âm của nàng có chút run rẩy thì có thể biết được nàng cũng có chút khản trương:" Này sắc lang, nghe đây, đừng có mà được voi đòi tiên, nếu không thì ta sẽ đã ngươi xuống giường!"
"Tuân mệnh, Tam Tiểu Thư!" Vừa đáp ứng đồng thời Cổ Diêu cũng vừa thầm nghĩ, cô cho ta là sắc lang mà còn kêu ta vào ngủ chung một giường, thế này không phải gọi là dẫn sói vào nhà sao?
Từng làn hương truyền vào mũi, nghĩ đến một thân thể tuyệt đẹp, nóng bỏng kế bên, chỉ cần khẽ nhích một chút là có thể chạm vào, tâm tình của Cổ Diêu có chút bay bổng, suy nghĩ miên man.
Nhịn nào, nếu không sẽ phát sinh chuyện gì đây, giống như lần trước sao?
Đêm đó Cổ Diêu mất ngủ, hắn dường như đã đánh giá thấp sức quyến rủ của Đông Phương Lộ, nếu nói đúng ra thì ngoài tính dã man và hung hăng ra thì nàng quả thật rất là nữ nhân.
Trong cơn mơ mơ màng màng hắn cũng nghe được tiếng trằn trọc của Đông Phương Lộ, dường như nàng cũng mất ngủ cả đêm.
Hừng đông, sau khi rời khỏi giường thì cả hai đều nhìn thấy vành mắt của đối phương có chút thâm quần, không khí có chút xấu hổ.
Sau khi trả phòng thì ông chủ của khách điếm cũng nói cho Cổ Diêu biết là nhóm người của Thuần Vu Tuyền cũng vừa rời đi, nhưng mà tin tức này hắn đã không cần nữa.
Sau khi dùng cơm thì hai người tiếp tục đi, thời gian ước định vois Thuần Vu Tuyền chỉ có một tháng, hắn cần phải nắm bắt thời gian mà đến tinh linh sâm lâm.
Dựa theo bản đồ, hắn đi đường nhỏ, sau bốn ngày thì đến được một thành trấn, qua khỏi đó, vượt qua một ngọn núi thì một khu rừng rậm âm u đã xuất hiện trước mắt, từ trên núi nhìn xuống thì có thể thấy được một đại dương mênh mông bát ngát, trải dài đến tận phía chân trời.
Tinh Linh sâm lâm mà khu rừng lớn nhất ở ma giới, diện tích bạt ngàn.
Trong trừng có cổ thụ chọc trời, các dây leo to lớn, kỳ hoa dị thảo vô số, rất là yên tĩnh, khác hẳn với sự ồn ào của bên ngoài, nơi này rất yên tĩnh, chính là nơi ở tốt nhất của Tinh Linh.
Các tinh linh đều tụ họp lại ở sâu trong rừng, bọn họ rất thân cận với tự nhiên, đều là những sinh vật không có tranh giành, rất ít khi đi ra ngoài rừng, cho nên ở nơi khác khó có thể gặp được tinh linh, Cổ Diêu và Đông Phương Lộ cùng thi triển kinh công đi vào sâu bên tron.
Khu rừng này quả thật là rất rộng lớn, kinh công của hai người có thể nói là trác tuyệt, nhưng mà đi đến tận hoàng hôn cũng không đạt được mục đích, nhưng mà cây cối ở đây đã vô cùng to lớn, già thiên tế nhật, ít ra cũng hơn mấy trăm năm tuổi.
Nhìn thấy cây cối um tùm thế thì xem ra khoảng cách đến nơi cư trú của tinh linh tộc cũng không còn xa nữa.
Lúc này hai người đột nhiên nghe được tiếng đánh nhau.