Tựa như chỉ mới có một lúc nhưng lại cũng có cảm giác rất là lâu, bên trong không gian liệt phùng, cảm quan của mọi người đều trở nên rối loạn, không biết là đã qua bao lâu, thần phong hào vẫn tiếp tục "Hạ" Xuống, tựa như là vĩnh viễn không đến đáy.
Lòng bàn tay của Đông Phương Lộ đã đẫm mồ hôi, Cổ Diêu nhanh chóng cảm nhận được, bởi vì từ sau khi tiến vào không gian liệt phùng thì nàng liền nắm lấy tay của Cổ Diêu không buông.
Xem ra, nàng có vẻ khẩn trương.
Đừng nói là nàng, cho dù là Phong Điên Nhị Quái, Chiến Thiên, Hiên Viên Tam Quang và Linh Vân cũng không khác biệt lắm.
Cũng không phải là họ sợ chết, mà chỉ là tiến nhập vào một không gian kỳ quái, cả thị giác và thính giác đều bị hạn chế thì nổi sợ hãi nguyên thủy trong tận đáy lòng của con người rất dễ trổi dậy.
Ngay cả Đông Phương Tam Tiểu Thư cũng khẩn trương như thế, Cổ Diêu cảm giác có chút buồn cười, nên hắn định hí lộng, nhéo bàn tay của nàng một cái.
Xúc giác thì hoàn toàn không bị gì, Đông Phương Lộ giật bắn cả người, nhéo mạnh lên tay của Cổ Diêu, nàng dùng lực không nhẹ, khiến Cổ Diêu đau đến nỗi phải la lên, nhưng thanh âm của hắn không thể truyền vào tai của mọi người, ngay cả chính bản thân của hắn.
Nếu như có thể nhìn thấy được thì có thể thấy Đông Phương Lộ đang trừng mắt nhìn Cổ Diêu một cách khó chịu, vẻ mặt của nàng thể hiện quyết tâm không bỏ ra.
Nhưng Cổ Diêu ngược lại dùng sức nắm lấy bàn tay của nàng, khiến cho Đông Phương Lộ không thể giãy giụa bàn tay được, Đông Phương Lộ không thể nào rút ra được, hoặc có thể nói là nàng hoàn toàn không có dùng sức để làm việc đó, hành động giãy giụa của nàng chỉ là cho có mà thôi.
Nhìn không thấy cảnh vật, nghe không được âm thnh, ngửi không được mùi, thậm chí sức lực cũng bị cắt đoạn, không ai dám tùy ý di động, vì thế cho nên không thể biết được những người khác có ở xung quanh mình không.
Cùng trên một chiếc thuyền nhưng mọi người lại vô tình bị phân cách, không thể cảm nhận được sự tồn tại của người khác.
Hiên Viên Tam Quang ở vị trí đà thủ, Linh Vân và Chiến Thiên thì đứng ở đầu và đuôi thần phong hào, cách nhau khá xa. Tính ra ở giữa thân thuyền cũng chỉ có Cổ Diêu và Đông Phương Lộ bên cạnh. Trong một hành trình khó khăn, bên cạnh có được một bạn hữu cũng khiến cho tâm tình an định không ít, vì thế Cổ Diêu mới có thể từ thế bị động trở thành chủ động.
Cảm nhận được bàn tay mịn màng. Cổ Diêu rung động trong lòng, nhớ đến đêm trên đường từ ác ma đảo trở về.
Lúc đó biết được hung tin về Đoan Mộc Tình, tâm trạng của hai người đều rất là trầm trọng, đêm đó lại ở một thành thị mượn rượu giải sầu, cả hai đều say mèm, sau đó có một việc không nên xảy ra đã xảy ra.
Đông Phương Lộ có một thân hinh bốc lửa, phong cuồng lên thì cực kỳ ..., Cổ Diêu cũng phải thừa nhận, sau khi lên giường Đông Phương Lộ rất là nữ tính.
Đông Phương Lộ cũng tĩnh xuống. Bàn tay cũng không có động tác gì nữa. không có phải là nhớ đến cái đêm điên cuồng ấy không.
Một cô gái có quan hệ với mình, cùng với mình đi tìm một cô gái khác, Cổ Diêu cảm giác có chút hoang đường, nếu như có thể tìm được Đoan Mộc Tình, ba người đối mặt thì phải làm sao đây?
Sau việc đó Đông Phương Lộ đã yêu cầu là phải quên hết tất cả mọi chuyện, tuyệt đối không được nhắc đến, có lẽ là nàng không thích mình.
Nhưng cũng phải nói lại, đêm kết hợp đó chỉ là ngoài ý muốn. Chứ thực ra cảm tình của hai người cũng không phải là nước chảy hợp lại thành sông, ài, cần gì phải suy nghĩ nhiều như vậy đây. Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng.
không biết lúc nào mới có thể ra khỏi không gian liệt phùng này, Cổ Diêu kéo Đông Phương Lộ ngồi xuống.
Lại tiếp tục qua không biết bao lâu, cơn buồn ngủ ập đến., Cổ Diêu vươn vai ngáp một cái, đại não mệt mỏi, hai mi mắt cũng sụp xuống.
Với khả năng của hắn hiện nay thì có thể mấy ngày mấy đêm không ngủ cũng không thể mệt như thế.
Không gian này tựa hồ như cũng hút đi tinh thần lực của con người, hơn nữa còn lợi hại hơn cả ác ma hải vực.
Đông Phương Lộ nắm lấy bàn tay của hắn hạ xuống.
Cổ Diêu hiểu được ý của nàng, do hai bàn tay mười ngón đan xen với nhau cho nên càng chặt hơn, song phương ít khi hiểu nhau như thế.
Có lẽ Đông Phương Lộ cũng rất là mệt mỏi rồi, nhưng lại sợ trong giấc ngủ sẽ đánh mất Cổ Diêu cho nên nàng mới nắm chặt hơn.
Không lâu sau thì đầu của nàng cũng gục xuống vai của Cổ Diêu, hai người tựa sát vào nhau.
Hô hấp ổn định, hoàn toàn không nhúc nhích, Đông Phương Lộ tựa hồ như đã ngủ.
Vài sợi tóc bay bay va vào mặt Cổ Diêu gây ra cảm giác nhột nhột, nhưng cũng rất là thoải mái.
Mi mắt của hắn cũng hợp lại, chìm vào giấc ngủ.
Trong mộng, Cổ Diêu gặp lại Đông Phương Lộ một lần nữa.
Hồng phát nữ tử thân thể xích lõa, khuôn mặt xinh xắn ửng đỏ hiện lên vẻ ngượng ngùng đôi mắt phượng lại giống như lửa cháy hừng hực.
Cổ Diêu tin chắc nàng không phải là Đoan Mộc Tình, nhưng cứ như là bị ma xui quỷ khiến mà đi đến, song phương tiếp xúc với nhau hòa thành một thể, Đông Phương Lộ rên rỉ, hơi thở gấp gáp.
Khi hai người sắp lên đến đỉnh thì đột nhiên có một thanh âm tựa như sấm rền đánh thức.
"Bắt lấy, nhanh lên!"
Mở mắt ra, vẫn là ở trên thần phong hào, vừa rồi chỉ là hư ảo.
Sao lại có giấc mộng như thế chứ? Cổ Diêu tự giễu.
Đầu của Đông Phương Lộ cũng đã từ vai của Cổ Diêu di chuyển xuống ngực của hắn, nàng ngủ say trong lòng hắn, một tay vẫn nắm chặt bàn tay của hắn, còn tay kia thì có một hành vi hơi bất nhã, đây cũng chính là nguyên nhân khiến cho Cổ Diêu có được một giấc xuân mộng, bởi vì bàn tay của nàng đang nắm chặt lấy vận mệnh các con của Cổ Diêu.
Không một nam nhân nào có thể chịu được kích thích như thế, đoản thương của Cổ Diêu đã trở thành nhất trụ kình thiên, có chút xấu hổ, vội vàng kêu nàng:" Uy, dậy dậy!"
"Ây, làm gì mà ồn ào thế, để ta ngủ ngon một chút không được sao?" Đông Phương Lộ mở mắt ra nhưng vẫn còn mơ ngủ, khi nhìn thấy động tác của mình thì giật mình kinh hãi, lập tức vội vàng buông tay ra, cắn chặt đôi môi anh đào, khuôn mặt xinh xắn đỏ lên.
" Đồ xấu xa, trong đầu của ngươi chứa cái thứ gì thế!" Nàng liếc Cổ Diêu một cái, giống như là đang trách hắn, nhưng thanh âm của nàng lại có chút kiều nị.
Cổ Diêu dở khóc dở cười, mình không nói thì thôi chứ, nàng dường như lại trở thành người bị hại vậy, dưới tình huống này nếu như nam nhân đó không có phản ứng thì hắn có còn là nam nhân nữa không?
Đây là một chuyện khá xấu hổ, Cổ Diêu cũng không muốn tiếp tục tranh biện nữa nên đàng phải ngậm bồ hòn.
Ay, rốt cuộc là ai lời ai lỗ đây?
Đúng rồi, còn những người khác!
Cổ Diêu và Đông Phương Lộ đồng thời bừng tỉnh, nhìn nhau.
Chẳng lẽ, họ đã rời khỏi không gian liệt phùng rồi?
Chiến Thiên và Hiên Viên Tam Quang cũng đã tỉnh lại, chỉ có Linh Vân thực lực yếu nhất nên vẫn còn mơ màng chưa tỉnh.
Người vừa đánh thức Cổ Diêu khỏi xuân mộng chính là phong điên nhị quái, lúc này lên tiếng:" Các ngươi thật là kém, ngủ lâu như thế, xem ra còn kém hơn cả hai lão già này!"
Đến rồi, mọi người vừa vui mừng vừa sợ hãi!
Đến một không gian khác. Mọi người liền có cảm giác tốt hơn. Lập tức đi tìm hiểu hoàn cảnh xung quanh.
Đưa mắt nhìn bốn phía, vẫn là ở trên thần phong hào, phía dưới vẫn là đại hải, nhưng khác với ác ma hải vực, vẫn có sóng gió nhưng hoàn toàn không thể sánh được với ác ma hải vực về sự hung mãnh.
Nhưng mà nước biển ở đây không phải là màu xanh, biển ở đây có màu đỏ, khiến người khác nhìn thấy phải giật mình, lại còn mùi tanh nồng nặc, gây cho người khác cảm giác muốn ói.
" Thứ gì mà thối quá vậy!" Linh Vân cũng đã tỉnh lại, xoa xoa mắt và đứng dậy. Sau đó kinh hô:" A, đây là nơi nào thế?"
Đây cũng chính là nghi vấn của mọi người, rất hiển hiên, đây là một thế giới bất đồng với tạp địch đại lục.
Bầu trời trầm thấp, trắng bạch tựa là bụng của một con cá chết, vầng thái dương đỏ sậm treo tại phía chân trời, trông giống như mà một huyết khối, không hề có chút đẹp đẽ nào cả.
Áp lực, trầm muộn, đây chính là ấn tượng đầu tiên mà nơi nàng mang lại cho mọi người. không khí tựa hồ cũng ngưng trọng hơn cả tạp địch đại lục. Mọi người hít thở cũng khó khăn hơn. " Thật đáng chết, đây là địa phương quỷ quái gì thế?" Hiên Viên Tam Quang cũng lên tiếng.
Xem ra đây có lẽ là một vị diện hiểm ác. Cái vị diện này rất là buồn bực, buồn bực đến cực điểm, ngay cả máu cờ bạc cũng bị nó gây cho một áp lực rất lớn.
Nếu như sống ở đây một thời gian dài chắc sẽ nổi điên mất.
Tất cả mọi người đều là lần đầu tiên đến địa phương kỳ quái này, không biết là đang ở đâu. Nhưng nếu cứ tiếp tục ở trên biển thế này cũng không phải là ý kiến hay, tốt nhất là nên tìm lục địa.
Hiên Viên Tam Quang lấy la bàn ra, vẫn còn có thể sử dụng bình thường, liền chọn ra một hướng, cho thuyền đi về phía đó, chỉ cần đại hải này không phải là vô cùng vô tận thì nhất định sẽ đến được bờ biển.
Lam đạo phu thử chi phối nước biển nhưng mọi việc lại không được như ý, sự tình đồng dạng cũng phát sinh trên người của Thái Luân Tư, phong của thế giới này không dễ điều khiển.
Có lẽ vật chất cấu tạo của thế giới này so với tạp địch đại lục khác biệt, nhưng thế nào đi chăng nữa thì nó cũng chỉ rõ một điều, uy lực của chi phối giả đã bị giảm bớt.
Thần phong hào đã di chuyển được hai ngày, sau đó thấy được một bình tuyến ở phía xa, mọi người vô cùng mừng rỡ, ở trên đại hải này vài ngày đứng là buồn bực khó tả.
" Hình như là một thành trấn, có kiến trúc!"
Hiên Viên Tam Quang dù sao cũng là một người đi biển nhiều năm, khi đi đến một lục địa, nhất là lục địa không biết thì đều có thói quen dùng ống nhòm quan sát tình huống.
"Cái gì?" Mọi người nghe thế thì kinh ngạc. Thành trấn không phải tự dưng mà mọc lên, có thành trấn thì tự nhiên cũng sẽ có người.
Thần phong hào càng đến gần bờ thì cảnh vật cũng được nhìn thấy rõ ràng hơn, sắc mặt của Hiên Viên Tam Quang đột nhiên vô cùng cổ quái, nói không nên lời:" Đó là cái gì vậy, là người sao?"
Những lời này rất khó hiểu, có phải là người hay không còn phải đoán sao, chẳng lẽ là quái thai?
Cổ Diêu lấy ống nhòm, đứng vào vị trí của Hiên Viên Tam Quang để quan sát, sau đó hắn đã minh bạch lời nói của Hiên Viên Tam Quang.
Trong ống nhòm chính là một sinh vật kỳ lạ, chỉ cao có một thước, da màu xanh, hai tai dài, có một cái đầu to không cân đối với thân hình, mặt thì vừa già vừa nhăn, đầu hói, lưng còng.
Chẳng lẽ sinh vật khó cói đó chính là nhân loại của đại lục này?
Đúng rồi, ngoại hình của họ có chút đặc thù, nhìn có chút quen quen.
Một danh từ xuất hiện trong đầu Cổ Diêu --- Địa Tinh!
Không sai nhất định chính là địa tinh!
Trong lúc tìm hiểu về ma tộc, Cổ Diêu có đọc qua tư liệu có nói địa tinh chính là một phụ chúc chủng tộc trong ma tộc, là một chi hạ đẳng!
Địa tinh xuất hiện ở nơi này, điều này chứng tỏ cái gì?
Cổ Diêu vừa mừng vừa sợ, hắn đã minh bạch được đoạn cuối trong mê ngữ của vạn sự thông " Thù Đồ Đồng Quy " .
Nơi mọi người đang đứng chính là Thất Lạc Đại Lục!