Vô Sỉ Đạo Tặc

Quyển 11 - Chương 6: Ác ma nhị trùng xướng

Lại hai ngày trôi qua, thần phong hào tiến sâu vào ác ma hải vực, tình huống ngày càng ác liệt.

Trung bình cứ cách hai giờ là lại phải đối mặt với một đợt hải khiếu, thậm chí còn gặp phải vòi rồng kinh khủng, cái thứ xui xẻo đó tuyệt không phải là dễ chơi, nếu như bị nó cuống vào thì thần phong hào cho dù có tốn năm mươi vạn thủy tinh để nâng cấp cải tạo cũng sẽ chẳng khác nào môt tờ giấy.

Hai khiếu ngày càng lợi hại, không ngừng sử dụng sức lực làm hao tổn thần phong hào, thời gian nghỉ ngơi bị rút ngắn dầnm mọi người đều cảm thấy cố hết sức, nếu như bọn họ không phải cao thủ thì sớm đã sụp đổ.

May la Cổ Diêu trong quá tình làm nhiệm vụ hắn đã đổi được không ít linh đan diệu được, cho nên số lượng tích trữ cũng không ít, phân phát cho mọi người, nhất là Linh Vân và Đông Phương Lộ, hai người yếu nhất.

Sau khi tiến vào sâu trong biển, sự yếu kém của Linh Vân bắt đầu biểu hiện ra, nàng không thể duy trì liên tục như những người khác, cũng may nàng có kinh nghiệm bù đắp vào cho nên có thể miễn cưỡng cầm cự được.

Đông Phương Lộ là cao thủ về ám khí, ở giữa biển cả bao la thế này thì lại có cảm giác anh hùng không đất dụng võ. Hiên Viên Ta Quang vốn rất hiểu rõ về biển cả cho nên đó cũng là một ưu thế của lão, lúc nào cũng có thể đem lực lượng phát huy khả năng tối đa.

Chiến Thiên là một tráng niên, thân thể đang vào giao đoạn sung sức nhất, sau khi cuồn hóa thì sức lực tựa hồ như không hề cạn kiệt.

Mà Cổ Diêu với sự cải tạo của Tiêu Dao Vô Cực đan, cộng thêm tu liyeejn thiên ma quyết cho nên tốc độ khôi phụ vô cùng kinh người.

Sau khi ba người sử dụng đan được mà tốc độ cũng chẳng nhanh lên được, Linh Vân cùng với Đông Phương Lộ thì không có biện pháp nào khác, chỉ có thể điên cuồng sử dụng.

Nhưng linh đan này vô cùng trân quý. Đó đều là trân phẩm mong ước của các vũ giả, tốc độ khôi phục của nó so với các đan dược bình thường hơn gấp bội lần, nhưng bây giờ thì nó được dùng như ăn cơm.

Đối với việc Cổ Diêu xuất ra một số lượng lớn linh đan, Đông Phương Lộ có chút cảm giác kỳ quái, cái túi của tên gia hỏa này chắc là bách bảo, bất cứ thứ gì cũng có thể có được.

Nhưng nàng cũng không có muốn truy hỏi. Thời gian nghỉ ngơi lúc này là vô cùng ít ỏi, mỗi một khắc rãnh rỗi bọn họ đều dùng để nghỉ ngơi, nếu như không phải cần thiết thì họ cũng sẽ không nói chuyện, cố gắng giữ sức, tận dụng thời gian khôi phụ thể lực.

Lại trải qua một đợt hải khiếu. Mọi người lập tức tiến hành điều tức.

Cổ Diêu đến bên cạnh Hiên Viên Tam Quang nói:”Đổ quỷ, khoảng cách đến ác ma đảo còn xa không?”

Hiên Viên Tam Quang thấy hắn tinh thần vẫn thanh tỉnh, không có cảm giác mệt mỏi. Không khỏi nhíu mày, thanh niên này, ngày càng thú vị.

Những vũ kỹ mà Cổ Diêu thi triển. đa số đều là nhữn chiêu thức mà trước đó hắn chưa từng thấy, thế nhưng uy lực lại rất cường đại.

Thoáng suy tính lão đáp:”Chiếu theo lộ tình và số lần hải khiếu thì chúng ta đang ở sâu trong ác ma hải vực, khoảng cách đến ác ma đảo khoảng chừng năm trăm km?”

“Năm trăm km?” tinh thần của Cổ Diêu phấn chấn hẳn lên.

Đông Phương Lộ và Linh Vân cũng tiến đến, bọn họ cũng chú ý đến vấn đề này giống Cổ Diêu.

Chỉ có Chiến Thiên vẫn nhắm mắt dưỡng thần, hiện tại tâm tình của hắn đang ở vào trạng thái tốt nhất, liên tục chiến đấu, còn có thể khiêu chiến với siêu cấp cường giả, còn về việc lúc nào đến được ác ma đảo thì hắn không quan tâm.

Đông Phương Lộ vô cùng vui vẻ nói:”Vậy chúng ta không phải sắp đến rồi sao?”

Nàg đã bị hải khiếu hành hạ sắp điên lên rồi, sắc mặt của nàng lúc này không thể nào tốt đươc, dược vật được phục dùng để chống lại chứng bệnh sợ nước đã được nàng dùng quá nhiều, hiệu quả đã giảm đi rất nhiều, cho nên bất kỳ lúc nào cũng có thể sẽ không còn tác dụng nữa, Cổ Diêu cũng rất là quan tâm đến vấn đề này.

Linh Vân nghe thế thì nói:”TỶ tỷ, không đơn giản thế đâu.”

Đi theo Hiên Viên Tam Quang đã lâu, nàng cũng đã biết phân tích tình hình.

“Linh Vân nói không sai! Mặc dù không muốn đả kích các người nhưng đừng đoạn đường năm trăm km này!”

Hiên Viên Tam Quang nói:”Quả thật, nếu như là một đường biển thông thường thì hơn năm trăm công lý cũng không tính là bao nhiêu, tính theo tốc độ của thần phong hào thì chỉ cần bảy giờ là có thể đạt được, nhưng mà đó chỉ là tính dựa trên môt hải vực yên tĩnh!”

Hiên Viên Tam Quang dừng lại một chút rồi nói tiếp:”HIện tại chúng ta phải kháng cự với hải khiếu, dưới sự cản trở của hải khiếu thì tốc độ của thần phong hào sẽ bị chậm lại rất nhiều, điểm đó chắc các người cũng biết, nhưng vẫn còn hai dị tượng hẳn các người chưa biết, đó chính là đặc tính của các ma hải vực.”

Đông Phương Lộ vội vàng nói:”Là dị tượng gì?”

“Đầu tiên, sau mỗi lần hải khiếu, thì phương hướng của thần phong hào với ác ma đảo sẽ bị lệch đi, đối với chúng ta mà nói đó chính là nghịch lưu, điều đó có ảnh hưởng rất lớn đối với tốc độ của thần phong hào, bởi vì ở giữa biển cả thì không có thứ gì hoàn toàn đứng im.”

“Thứ hai, các người có nhận ra không, càng đến gần thì hải khiếu càng nhiều?”

Cổ Diêu gật đầu xác định, quả đúng là như thế, cho nên tốc độ bổ sung cũng không kịp với tiêu hao.”

Hiên Viên Tam Quang nói:”Đây chỉ là một trong các nguyên nhân, ngoài ra, nước ở sâu thẳm bên trong ác ma hải vực còn có tính kết dính?”

“Dính?”

“Đúng vậy, nước ở đây không giống với nước thông thường, nước ở sâu trong ác ma hải vực giống như là mỡ vậy nó tính chất kết dính.”

Đông Phương Lộ lẩm bẩm nói:”Chẳng trách, ta có cảm giác cả người rích rích rất là khó chịu.”

Hiên Viên Tam Quang cười nói:”KHó chịu chỉ là vấn đề phụ, vấn đề chính là nó sẽ ngăn cản tốc độ của thần phong hào rất nhiều, thử nghĩ xem, một chiếc thuyền chạy trên nước và trên mỡ thì có điểm gì khác nhau?”

“Còn nữa, nếu như nước có dính lại với nhau thì hải khiếu so với hải khiếu thông thường có gì khác, đó là lực phá của nó sẽ tăng lên rất nhiều.”

Cổ Diêu nhíu mày nói:”Nếu nói như thế, trước khi đến ác ma đảo, chúng ta phải di chuyển trên thứ nước đáng ghét này?”

“Thứ nước đáng ghét” Hiên Viên Tam Quang cảm thấy câu nói của Cổ Diêu có chút thú vị, “Ha ha, không sai, quả là một thứ nước đáng ghét, nếu như không có chúng thì chúng ta tựa như là một loài chim cất canh bay trên trời cao rồi!”

Nói đến đây thì ngữ khí của Hiên Viên Tam Quang thay đổi:”Đáng nói hơn chính là, thứ nước này ngoài việc cản trở tốc độ của chúng ta nó còn ảnh hưởng đến tinh thần của sinh vật đi ngang qua nó! Nếu như là người bình thường đi ngang qua thì sẽ có cảm giác buồn ngủ, tinh thần không thể thanh tỉnh được, ví dụ như loài chim có tinh thần lực kém xa con người, khi bay trên mặt biến, mà hạ thấp xuống gần thì sẽ bị ảnh hưởng đặc biệt của thứ nước này mà rơi xuống biển!”

Đông Phương Lộ nói:”Chẳng lẽ chúng nó không thể bay cao được một chút hay sao?

Hiên Viên Tam Quang lắc đầu nói:”Đó là không thể, ảnh hưởng của thứ nước này làm cho khí trời mất cân đối, tạo nên các đợt gió lốc, cô nương, cô biết tại sao mỗi lần có hải khiếu thì mây đen đều kéo đến cuồn cuộn không? Biết tại sao ác ma hải vực lại xuất hiện nhiều đợt hải khiếu đến thế không? Tất cả đều là do sự mất cân đối của khí trời do bị ảnh hưởng của thứ nước này, rồi tạo nên các đợt hải khiếu, nếu như các loài chim mà trực tiếp bay lên cao vào lúc này thì …”

Hiên Viên Tam Quang chưa nói xong nhưng mọi người cũng đã hiểu được ý tứ:”Bất luận là người hay vật thì ngay cả cặn bã cũng không còn.”

Đi ác ma đảo chỉ có hai con đường, nếu đi bằng đường biển thì cửu tử nhất sinh, còn con đường kia chính là chết, chính vì thế cho nên nó mới tạo cho Hiên Viên Tam Quang cảm giác kích thích.

“Tất nhiên, nếu đi sâu vào trong ác ma hải vực thì mật độ của thứ nước này còn tăng lên, ta đã tính qua, mật độ của tử thủy lúc này so với bình thường có thể là 2.6, nếu đi tiếp thì có thể tăng lên đến gấp 5, đó là lần cuối cùng ta đi đến ác ma đảo tính được. Có điều mật độ của nước có thể tăng lên theo từng năm, mỗi năm tăng lên một chút!”

“Được rồi được rồi!” Cổ Diêu ngăn Hiên Viên Tam Quang nói tiếp, các số liệu kia khiến cho hắn rối loạn đầu óc:”Được rồi, đổ quỷ, lão thử tính xem với tình hình trước mắt của chúng ta thì còn bao lâu nữa mới đến được ác ma đảo?”

“Uh, nếu không tính hải khiếu, thì chúng ta có thể sẽ đạt được tốc độ hai mươi mốt km/h, nếu như tính thêm sự cản trở do hải khiếu, rồi thêm mấy thứ khách nữa, thì ít nhất cũng phải bốn ngày nữa, ở đây ta tính theo tình hình thuận lợi nhất rồi.”

“Chậm nhất thì sao?”

“Vĩnh viễn không thể đến được!”

Nếu như xảy ra chuyện ở giữa biển thì cũng chẳng khác nào vĩnh viễn không thể đến ác ma đảo được.

Nhanh nhất cũng phải bốn ngày, Cổ Diêu tự tin với khả năng của mình hoàn toàn không có vấn đề, nhưng còn Đông Phương Lộ?

Ngẩng đầu nhìn về phía Đông Phương Lộ, hôm nay mái tóc đỏ của nàng đã rối bời, quần áo không chỉnh tề, khuôn mặt thiếu sức sống, trong mắt đều là tơ máu, gần như đã kiệt sức.

Trong các lần đối kháng với hải khiếu, nàng còn phải đấu tranh với tâm bệnh của mình, cho nên áp lực vô cùng lớn, nhưng Đông Phương Lộ vẫn có thể cầm cự được cho đến bây giờ, Cổ Diêu cũng phải xác nhận nàng là một nữ hài rất kiên cường.

Đi đến bên người nàng, Cổ Diêu quan tâm nói:”Cô ổn chứ?”

Đông Phương Lộ nghe thế thì mở to mắt ra:”Đương nhiên, bổn tiểu thư không có vấn đề gì, yên tâm đi!”

“Sắp chết rồi mà còn ngang ngạnh!” Cổ Diêu đưa tay nhét một vật vào tay nàng:”Cầm lấy đi!”

Đó là một viên đan dược nhỏ màu xanh, Đông Phương Lộ nhíu mày hỏi:”Cái gì đây?”

“Thanh Ngọc Hộ Nguyên Đan, đối với cô rất là hữu dụng!”

Đông Phương Lộ nghe thế thì cảm thấy kinh hãi, nàng xuất thân từ một đại gia tộc hiển nhiên biết cũng có chút kiến thức.

Thanh ngọc hộ nguyên đan, do mười loại linh dược quý hiếm luyện thành, ngoại trừ tác dụng nâng cao tốc độ phục hồi thể lực còn có khả năng thanh tỉnh tinh thần, giảm cảm giác mệt mỏi vô cùng công hiệu.

Đan dược có khả năng giúp cho người dùng tăng khả năng phục hồi thể lực cũng không hiếm, nhưng có thể thanh tỉnh tinh thần thì lại vô cùng hiếm có, vì vậy có thể nói là vô cùng quý.

Mấy ngày nay, Cổ Diêu liên tục đưa ra các loại dược vật cho mọi người sử dụng để phục hồi thể lực, mà các nữ hài sử dụng lại càng nhiều, nhưng lần này Cổ Diêu chỉ đưa cho một mình Đông Phương Lộ.

Bởi vì thanh ngọc hộ nguyên đan lúc trước là do Philip đưa cho hắn, có tác dụng cứu mạng, chỉ có một viên, cho nên hắn chỉ có thể đưa cho người cần thiết nhất trong đội.

Đông Phương Lộ phải đấu tranh với tâm bệnh của mình cho nên tiêu hao có thể nói là nghiêm trọng nhất, thanh ngọc hộ nguyên đan có thể hồi phục tinh thần đối với nàng là vô cùng hữu ích.

Đông Phương Lộ không phải là dạng người ẻo lả, lề mề này nọ, nhưng cũng có chút do dự:”Cái này …”

Nhưng nàng chưa kịp nói hết đã bị Cổ Diêu cắt ngang:”Đừng có nghĩ lung tung, ta đưa cho cô chính là muốn cô không có bị chuyện gì, làm ảnh hưởng đến mọi người!”

Nếu như là trước kia thì chắc chắc đối với giọng điệu lúc này của Cổ Diêu thì nàng nhất định sẽ trả lời lại một cách mỉa mai. Nhưng lúc này trong lòng nàng lại có cảm giác ấm ám, chỉ yên lặng tiếp lấy viên đan dược.

“Ta nói này, cái túi của mi là túi bách bảo hay sao thế, sao có thể chứa được nhiều thứ trong đó thế?”

Cổ Diêu có cảm giác đau đầu:”Lại nữa rồi?”

“Không nói thì thôi, ai mà thèm, nhưng ngươi đừng mong sẽ được yên, cho dù có đi vào nhà vệ sinh thì ta cũng sẽ đi theo!”

“Được được rồi, ta nói, là do người ta tặng cho ta, có được chưa?”

“Hứ, ngươi tượng ta là con nít chắc, làm như đây là kẹo vậy, nói cho là cho?”

“Có gì mà kỳ quái chứ, lúc này không phải ta cũng cho cô sao?”

Cổ Diêu đối với sự quấy nhiễu của Đông Phương Lộ đã không còn sự nhẫn nại nữa, sau những ‘kinh nghiệm’ có được, Cổ Diêu nhận thấy nàng tuy hành động không cẩn thận, nhưng thật chất cũng là một nữ hài yêu kiều, cũng muốn được người khác quan tâm.

Sở dĩ nàng luôn luôn chủ động cãi nhau với mình đều là do chứng bệnh sợ nước của nàng, dưới tâm bệnh thần kinh của nàng lúc nào cũng căng thẳng, chịu đựng áp lực rất lớn. Thần kinh nếu như căng thẳng quá sẽ có thể bị đứt bất cứ lúc nào.

Ngồi tán dóc với Đông Phương Lộ hai ba phút cũng chẳng phí phạm thời gian nghỉ ngơi nhiều lắm, lại còn có thể giảm bớt áp lực cho nàng, sau mỗi lần trêu chọc nàng thì nàng dường như linh hoạt hơn không ít.

Tiếp tục đi suốt bốn giờ cũng không thấy xuất hiện hải khiếu, đây cũng là lần mọi người có được thời gian nghỉ ngơi dài nhất, nhưng vẻ mặt của Hiên Viên Tam Quang lại hết sức âm trầm, ở sâu trong ác ma hải vực lại yên tĩnh như thế thì đúng là không bình thường, thứ nhất là do vận khí tốt, còn khả năng kia chính là nó đang chuẩn bị cho một đợt hải khiếu mới.

“Kỳ quái, lâu như vậy mà cũng chưa đụng phải hải khiếu!” Đông Phương Lộ từ tỉnh lại sau khi tĩnh tọa, sau bốn giờ điều tức thì khí sắc của nàng đã tốt hơn rất nhiều, khuôn mặt xinh xắn đã hồng thuận trở lại, xinh đẹp động lòng người.

Cổ Diêu vừa định nói thì có một âm điệu truyền đến.

Âm điệu liên tục không dứt, tạo nên một nhạc khúc, bên trong âm điệu trầm thấp dường như còn ẩn chứa những tiếng nói không liền mạch, nghe có cảm giác thảm thiết, nghẹn ngào.

Thanh âm vừa thảm thiết vừa có cảm giác nghẹn vào hợp cùng một chỗ, tựa hồ như có chút kỳ lạ, tựa như hai thanh âm trùng xướng.

Ở giữa ác ma hải vực ngay cả một bóng ba cũng không có vậy mà lại có được lại thổi nên hai tiết tấu này thật là ly kỳ!

Đây là một tác phẩm có tác dụng thôi mien, mọi người nghe xong đều có cảm giác mệt mỏi, có cảm giác như muốn nằm xuống ngay tại sàn tàu mà ngủ, chợt có một giọng nói vang lên như sấm truyền vào tai của mỗi người:”Mọi người vào vị trí!”

Mọi người như từ trong mộng tỉnh lại, vội rùng mình, vội trở lại vị trí của mình trong trận.

Sắc mặt của Hiên Viên Tam Quang vô cùng khó coi, nguy hiểm mà hắn luôn lo lắng sẽ phải đối mặt đã trở thành sự thật:”Ác Ma Nhị Trùng Xướng, chúng ta đã đối mặt với khảo nghiệm lớn nhất rồi! Thanh âm mà lúc nãy mọi người nghe được chính là ma âm, nhất định phải tập trung tinh thần, nếu không sẽ lập tức bị chìm vào giấc ngủ!” Sắc trời lại bắt đầu đen lại, Cổ Diêu và mọi người đều đã có kinh nghiệm cho nên biết là sắp phải đối mặt với hải khiếu.

Mây đen cực kỳ dày, có cảm giác như bầu trời được kéo lại gần vậy, thiên địa u ám, cảnh vật ở cũng trở nên mờ ảo, cũng may là thần phong hào có khắc nhiều dạ minh châu, cho nên trong khu vực xung quanh ba mươi thước có thể nhìn thấy được, chưa đến nỗi giống như bị lạc vào mây mù.

Lần này cực kỳ gay gắt, hơn tất cả những lần trước, mọi người vừa vào vị trí thì thần phong hào bắt đầu lung lay dữ dội.

Ngẩng đầu nhìn lên đã thấy một con sóng cao hơn ba mươi thước đang ùn ùn kéo đến, giống như một con cự thú.

Cổ Diêu hít một hơi, lầu bầu nói:”Chỉ mới là đợt sóng đầu tiên thôi mà đã cao như thế rồi, không phải là muốn chơi lão tử chứ?”

Đông Phương Lộ lại chỉ về phía sau lưng, sắc mặt tái nhợt :”Ngươi xem!”

Cổ Diêu quay đầu lại nhìn, bây giờ thì hắn hiểu được nguyên nhân khiến Đông Phương Lộ hoa dung thất sắc, bởi vì sắc mặt của hắn so với Đông Phương Lộ không tốt hơn bao nhiêu.

Một con sóng cũng cao như con sóng kia đang đánh đến từ phía sau.

Cổ Diêu thiếu chút nữa bất tỉnh nhân sự, hắn không thể nói ra lời.

Hai con sóng khổng lồ, với cùng một khí thế đánh vào nhau, loại hiện tượng lạ này đúng là một ‘Kỳ Quan’ , Cổ Diêu nghĩ rằng cũng chỉ có ở ác ma hải vực mà thôi.

Đây chính là ác ma nhị trùng xướng sao? Mẹ nó thật là ghê gớm mà!

Tử thủy đáng chết, ác ma hải vực đáng chết!

Tiền Lãng hậu hổ, nếu như thần phong hào bị ép giữa hai con sóng thế này thì sẽ ra sao?

Biến thành bột?

Cổ Diêu đột nhiên cảm giác rằng hoàn toàn không có chút cảm giác buồn cười nữa.