Vô Sỉ Đạo Tặc

Quyển 11 - Chương 4: Hải khiếu

Hải Khiếu: Biển Gầm

=============

Thần Phong Hào đã khởi hành được ba ngày, dựa theo kinh nghiệm của Hiên Viên Tam Quang thì đã đến gần ác ma hải vực.

Mấy ngày nay đổ quỷ đã trang bị cho mọi người không ít kiến thức về hàng hải, nhân thủ của Thần Phong Hào chỉ có năm người nên lúc cần thiết tất cả phải hợp lực.

May là nhóm người của Cổ Diêu toàn là cao thủ, cho nên học tập cũng nhanh chóng, nhưng rất tiếc chỉ toàn là lý thuyết, vẫn chưa tiến hành thực tế bao giờ.

Chiến Thiên thì vẫn nhắm mắt dưỡng thần như cũ, hắn phải luôn thông qua tu luyện để điều hòa trạng thái, để có thể chiến đấu bất cứ lúc nào.

Cổ Diêu cũng học theo, nhắm mắt dưỡng thần giống như Chiến Thiên, nhưng chưa bao lâu đã bị đánh thức.

“Này, tiền của ngươi ở đâu mà ra?”

Mở mắt ra thì đã thấy Đông Phương Lộ trước mặt.

“Tiểu thư, nếu ta nhớ không lầm thì cô đã hỏi ta chuyện này năm lần rồi!”

Đông Phương Lộ gật đầu nói:”Đúng thế, nhưng ngươi chưa lần nào nói cho ta biết!”

Nếu như không thể ‘thỏa mãn’ lòng hiếu kỳ của nàng thì chỉ sợ sẽ không được yên tĩnh, Cổ Diêu bất đắc dĩ nói:”Bởi vì đây chẳng phải là sự tình hay ho gì, cho nên ta mới khó nói.”

Đông Phương Lộ lấy làm kinh hãi:”Chuyện gi?”

Những người tốt nghiệp của thần thánh học viện ra, cho dù có may mắn giữ được địa vị cực tốt cũng không thể nào giàu như hắn được. Tiểu tử này mất tích gần một năm, sau đó bên người đột nhiên xuất hiện một món tiền khổng lồ không rõ lại lịch. Bỏ năm mươi vạn để cải tiến Thần Phong Hào mà không hề nhăn mặt.

Nếu như tính luôn cả tiền mua sắm tinh hạch, ma pháp quyển trục, luyện kim đạo cụ và các trang bị khác thì ít nhất cũng là chín mươi vạn thủy tinh.

Là chín mươi vạn đó. Không phải là chín ngàn, mà lại là Thủy Tinh chứ không phải là Kim Tệ!

Cổ Diêu vội ho một tiếng nói:”Là như thế này, trong suốt một năm qua, ta đi khắp đại lục, bắt cóc nhi tử của các đại phú hào, sau đó tống tiền, tính ra cũng được một trăm vạn thủy tinh?”

“Tống tiền?” Đông Phương Lộ thiếu chút nữa té xĩu:”Chuyện như thế mà ngươi cũng làm được à?”

Cổ Diêu cười nói:”Sao kinh ngạc thế, cô không phải vẫn cho rằng nhân phẩm của ta rất tệ sao? Nếu đã như thế thì ta có chuyện gì mà lại không dám làm chứ?”

Đông Phương Lộ suy nghĩ hồi lâu:”Không, ta không tin, tuy rằng ngươi rất vô lại, nhưng cũng sẽ không làm những chuyện bỉ ổi thế, hơn nữa ngươi cũng sẽ không có đủ can đảm làm thế.”

“Tin hay không tùy cô, ta cần phải luyện công, kẻ không phận sự chớ làm phiền!” Cổ Diêu bắt đầu nhắm mắt lại, không để ý đến nàng nữa.

Những hắn chẳng thể nào tĩnh tâm được, bởi vì Đông Phương Lộ vẫn đang ngồi trước mặt hắn, nhìm chằm chằm vào hắn, khiến hắn không thể nào tập trung tinh thần được, Cổ Diêu đành phải mở mắt ra:”Này, Đông Phương Lộ tiểu thư, mặc dù khi lớn lên ta rất là đẹp dzai, nhưng cô cũng không cần phải nhìn ta đắm đuối như thế chứ?”

“Ta nhổ. Đồ lưu manh không biết xấu hổ, ngươi cho rằng mình là trân châu bảo bối sao? Ta có si mê ai cũng sẽ không si mê mi!” Đông Phương Lộ chợt cười châm biếm:”Này, ngươi đừng có nhìn ta như thế, như vậy rất dễ khiến cho ‘người ta’ hiểu lầm đó, nói không chừng ta sẽ tố cao ngươi tội quấy rối tình dục!”

“Ta quấy rối tình dục cô hồi nào!”

Thấy được sắc mặt của Cổ Diêu, Đông Phương Lộ lộ ra vẻ tươi cười chiến thắng:”Nếu như ngươi trả lời ta vài vấn đề, ta sẽ không làm phiền ngươi nữa.”

“Đông Phương Lộ tiểu thư, hành động bây giờ của cô được gọi là uy hiếp!”

“Ngươi nói thế nào cũng được, ta đã quyết định rồi, nếu như ngươi không chịu nói thì ta sẽ quấn lấy ngươi không rời, ngươi đi đâu ta sẽ theo đến đó!”

“Thế sao?” Cổ Diêu vừa nói vừa đứng dậy.

Vì tỏ rõ quyết tâm của chính mình. Đông Phương Lộ lập tức đuổi theo, nhưng nàng phát hiện ra mục tiêu của Cổ Diêu – Nhà Vệ Sinh.

“Nếu như Đông Phương Lộ tiểu thư muốn xem một xú nam nhân như ta đi vệ sinh thì ta không sẽ không khách sáo đâu, he he!”

“Tên vô lại, khốn nạn, lưu mạnh, đê tiện, vô sỉ, bỉ ổi, hạ lưu, bại lộ cuồng!” Đông Phương Lộ tức giận giậm chân.

Cổ Diêu cười nói:”không phải cô nói nhất định sẽ theo đến cùng sao?”

Ngay lúc hắn chuẩn bị đóng của lại thì Đông Phương Lộ liền đưa tay ra cản lại, sau đó nghiến răng nói:”Được thôi, đi đi, nếu ngươi có gan thì đi trước mặt ta đi, dù sao đây cũng không phải là lần đầu tiên.”

Cổ Diêu không nghĩ đến Đông Phương Lộ lại lớn mật như thế, nhất thời trố mắt nhìn, lão tử phục rồi, ***, nữ tử này đúng là cực phẩm mà!

Hiển nhiên là hắn không có khả năng thật sự có thể giải quyết trước mặt Đông Phương Lộ, hơn nữa hắn muốn đi vào nhà vệ sinh chỉ là muốn tránh sự dây dưa của Đông Phương Lộ thôi.

Câu nói ‘Dù sao cũng không phải lần đầu tiên’ làm cho Cổ Diêu nhớ đến chuyện cũ, Cổ Diêu đành phải giương cờ trắng:””Được rồi, rất cường đại, rất là bạo lực, Đông Phương Lộ tiểu thư, đối với nghị lực của cô, tại hạ tâm phục khẩu phục rồi!”

Biết rõ Cổ Diêu đang châm chọc mình nên mặt của Đông Phương Lộ cũng ửng đỏ lên nhưng lại rất là đắc ý, nhìn thấy bộ dáng của Cổ Diêu như thế thì nàng rất là vui vẻ.

Nhưng cuối cùng nàng cũng không thể từ trong miệng của Cổ Diêu lấy được tin tức gì, bởi vì mỗi câu Cổ Diêu đều trả lời vòng vòng bên ngoài, không thể nào phân biệt được.

Cổ Diêu lúc ngâm trong nước nóng cũng cảm thấy rất là buồn bực. Bà nương này lúc trong học viện luôn không thèm để ý đến mình, suốt mấy năm học chung nói được cũng chỉ vài câu, sao bây giờ lại nói nhiều thế nhỉ?

Còn nữa, sắc mặt của Đông Phương Lộ có chút tái nhợt, từ lúc lên thuyền Cổ Diêu đã phát hiện ra điều này rồi nhưng vẫn không có nói ra.

Thần Phong Hào đang vững chãi đột nhiên nghiêng ngả, tiếp theo sau đó vang lên tiếng cười của Hiên Viên Tam Quang:”Mỗi người đều có vị trí và cương vị riêng, ván bài của chúng ta đã bắt đầu rồi, đây chỉ mới là khởi động thôi, ha ha!”

Nhóm người Cổ Diêu không hề nghĩ đến, màn khởi động mà Hiên Viên Tam Quang nói lại mãnh liệt đên thế.

Bầu trời đang trong xanh đột nhiên bị mây đen bao phủ, phong vân cuồn cuộn, giống như yêu ma.

Đại dương bắt đầu thét gào, sóng biển điên cuồng. Hiển thị ra thiên uy mà không thể nào kháng cự được.

Thần Phong Hào giữa đại dương tựa như vô cùng bé nhỏ, bị các con sóng lớn đập vào, tựa hồ như có thể vỡ tan bất kỳ lúc nào.

Nếu như bản thân không tới ác ma hải vực thì tuyệt đối sẽ không biết được nó hiểm ác thế nào.

Mỗi lần sóng vỗ vào thuyền đều có cảm giác như là thuốc nổ bạo liệt, kinh tâm động phách <@Chấn động lòng người>, phải ngưng tụ đấu khí mới ngăn những tiếng ồn đó truyền vào tai.

Hiên Viên Tam Quang ở đầu thuyền cầm lái, còn linh vân, Chiến Thiên, Cổ Diêu và Đông Phương Lộ phân biệt đứng ở bốn góc.

Giữa Thần Phong Hào có một cái trận pháp tổ hợp, chỉ cần truyền đấu khí vào nó là có thể gia trì phòng ngự cho thuyền.

Trận hình này là do Hiên Viên Tam Quang dùng bí trận của Hiên Viên gia tộc cải tiến lại, so với các hải trận bình thường thì vượt trội hơn hẳn, mọi việc không những dễ dàng hơn mà Thần Phong Hào cũng sẽ có được sự hỗ trợ tốt hơn.

Nhưng đấu khi đưa vào phải thích hợp, đồng bộ, bốn người ở bốn góc phải phối hợp với nhau nếu không sẽ bị mất cân bằng.

Mặc dù đây chỉ là lần đầu tiên phối hợp, nhưng dù sao thì mọi người cũng đều là cao thủ cho nên có thể dễ dàng khống chế được lực của mình, đạt được hiệt quả rất tốt.

Thần Phong Hào trước biển cả tựa như là một người say rượu bước đi nghiêng ngả nhưng thủy chung vẫn không bị chìm xuống.

“Hô hô, đến đây đây, đấu với lão tử!” Hiên Viên Tam Quang ở đầu thuyền cười ha hả, cầm hồ lô lắc lắc. Rượu không làm cho hắn không tỉnh tảo mà ngược lại còn có thể làm bùng cháy cảm xúc mạnh mẽ.

Đã bao lâu rồi chưa có được thử lại, cảm giác kích thích của ác ma hải vực, nhưng dù sao thì hắn cũng không thể nào quên được.

Thực lực của linh vân là yếu nhất nhưng kinh nghiệm đi biển của nàng chỉ đứng sau Hiên Viên Tam Quang, nàng thường theo lão đổ quỷ ra khơi bắt cá, nên không phải là chưa từng phải sử dụng trận hình này, nhưng nàng lại hoàn toàn không sợ hãi mà ngược lại còn cảm thấy rất là kích thích.

Đây chính là ác ma hải vực? Quả thật là một canh bạc rất kích thích, so với đổ xúc xắc còn kích thích hơn nhiều!

Máu của Chiến Thiên chiến thiên cũng bắt đầu sôi trào, thì ra trận hình này cũng có thể mang đến cho hắn cảm giác thống khoái phi thường như đang chiến đấu!

Nét mặt của Cổ Diêu bình tĩnh không dao động. Không ai biết được tâm tình của hắn.

Mọi người đều không hề sợ hãi, tất cả đều đang khiêu chiến với thiên uy, chỉ có Đông Phương Lộ là sắc mặt ngày càng tái, cắn chặt đôi môi anh đào không còn huyết sắc, mặc bất tác thanh. <@Lặng yên không lên tiếng>

Một con sóng lớn đột nhiên vỗ đến, nâng Thần Phong Hào lên cao hơn hai mươi thước rồi rơi xuống!

Cảm giác không trọng lực xuất hiện, Hiên Viên Tam Quang đã từng nói qua với mọi người là sẽ gặp phải khi đương đầu với sóng lớn, Cổ Diêu cảm thấy cực kỳ khó chịu, lục phủ ngủ tạng như rối bời.

Ở trong trung tâm của trận pháp Hiên Viên Tam Quang chợt hô lớn:”Không ổn!” bởi vì hắn cảm nhận được trận pháp đột nhiên mất cân bằng, như thế có nghĩa là có một người có vấn đề.

Hắn vừa dứt lời thì Đông Phương Lộ cũng bị rớt ra khỏi thân tàu.

Nếu như biển cả thì cho dù là cao thủ cũng gặp phải khó khăn không nhỏ, hơn nữa lúc này biển cả đang nổi lên cơn cuồng nộ.

Biển cả sẽ không thương hương tiếc ngọc, nhất là khi nó đang cuồng nộ, nó có thể nuốt chửng bất cứ kẻ nào.

Cổ Diêu đứng ở vị trí trung tâm tàu, cũng là nơi gần Đông Phương Lộ nhất, không chút suy nghĩ liền bay đến, động tác cực kỳ nhanh, giống như là tên rời cung, khi Đông Phương Lộ sắp rơi xuống biển thì hắn đã ôm lấy thân thể mềm mại của nàng.

Lúc này một cón sóng cũng đang đánh đến, chỉ chớp mắt thôi Cổ Diêu sẽ bị nó nuốt lấy, nhưng thân hình của hắn lại bắn trở về với một tốc độ cực nhanh như khi lao đến, vô cùng gọn gang, điều này có chút khác với quy luật vật lý thông thường bởi vì đó chính là Trực Tuyến Bộ trong Quỷ Bước.

Mất đi hai người giữ trận, Thần Phong Hào bắt đầu lệch sườn.

Hiên Viên Tam Quang quả không thẹn là tay lão luyện, quen với sóng gió, lâm nguy bất loạn, lập tức ra lệnh:”Toàn bộ trận điểm thu hồi lực!”

Linh vân kinh nghiệm phong phú, cùng với Hiên Viên Tam Quang phối hợp không biết bao nhiêu lần, thầy trò sớm ăn ý, không cần hắn nhắc nhở đã làm rồi. Chiến Thiên phản ứng cũng vô cùng nhanh nhẹn, thu hồi lực của mình, như thế Thần Phong Hào do một mình Hiên Viên Tam Quang khống chế.

Bây giờ mới chỉ mới vừa tiến vào ác ma hải vực cho nên Hiên Viên Tam Quang có thể một mình lèo lái được, cho đám Cổ Diêu người gia nhập chỉ là để có thể có được sự phối hợp ăn ý về sau, dù sao khi tiến vào sâu bên trong ác ma hải vực thì không phải chỉ dựa vào sức của một người là có thể sinh tồn.

Nhưng bây giờ có việc xảy ra ngoài ý muốn nên Hiên Viên Tam Quang đành phải một mình lèo lái, trước tiên vượt qua cửa ải này đã.

Chờ cho sóng to gió lớn qua đi, Hiên Viên Tam Quang lớn tiếng hỏi:”Nàng thế nào rồi?”

Cổ Diêu cúi đầu nhìn Đông Phương Lộ trong lòng, sắc mặt của nàng vô cùng khó coi, thân thể mềm mại phát run, hai mắt nhắm, đôi mi dài run rẩy, lộ vẻ cực kỳ sợ hãi, hai tay ôm chặt lấy Cổ Diêu, tựa như là phao cứu sinh, vô cùng đáng thương, hình tượng của một Đại Tiểu thư mạnh mẽ dã man, không hề sợ hãi điều gì hoàn toàn tan biến.

Hướng về phía Hiên Viên Tam Quang Cổ Diêu làm ra một động tác là không thể nào cùng khởi động trận pháp nữa, Cổ Diêu nhíu mày cảm thấy khó hiểu, Đông Phương Lộ không phải là một người nhát gan sợ chết.

Một mình cầm lái cũng không thể làm khó Hiên Viên Tam Quang được, hơn nữa cũng cho Cổ Diêu thấy được hiệu quả của việc trang bị tốt.

May mà có thể tìm được người có khả năng nếu không hành trình đến ác ma đảo có lẽ là đã rất gian nan, thậm chí nếu như là thường dân thì đã hoàn toàn không có khả năng hoàn thành nhiệm vụ.

Sóng thần đếnnhanh mà đi cũng nhanh, chỉ có mười phút đồng hồ, vân thu vũ tán, nộ lãng không còn chút tăm hơi, mặt biển mênh mông bát ngát lại trở nên yên ả, chiếu sáng lấp lánh, biển thiên nhất sắc, vô cùng xinh đẹp. Vô số đàn cá từ trong biển bơi đến, nhàn nhã lướt đi, nô đùa càng làm tăng thêm vẻ yên tĩnh.

Đợt biển gầm vừa rồi tựa hồ chỉ như là một cơn ác mộng?

Cuồng bạo? Hay là ôn nhu?

Không ai có thể hiểu rõ được, tính tình của biển cả đúng là hỉ nộ vô thường.

Ánh nắng ấm áp rọi xuống đại dương, Thần Phong Hào và nhóm người Cổ Diêu, cảm giác ấm áp lan tỏa.

Nhưng mà trong lòng mọi người hầu như đều ẩn chứa sự lo lắng không thể nào xua tan được, bởi vì một đồng đội của họ đã có vấn đề, xem ra đoạn đường phía trước rất là gian nan.