Hướng tới công hội xin vài ngày nghỉ, sau đó Cổ Diêu không dừng vó ngựa mà đi tới Linh Tiểu quận.
Linh Tiểu quận hơi lệch về phía nam trung bộ của đại lục, địa hình bình nguyên là chính, vừa tiến vào cảnh nội, đưa mắt không thấy vật cản, có thể nhìn xa vô cùng, làm cho lòng người không khỏi cảm thấy trống trải.
Bình nguyên là nơi thích hợp nhất cho loài người sinh sống, nhờ mảnh đất phì nhiêu này nuôi dưỡng mà dân chúng Linh Tiểu quận có được cuộc sống giàu có sung túc, cho dù sơn dã thôn dân trên mặt cũng lộ ra vẻ an nhàn vui vẻ.
Cổ Diêu khi nhìn thấy Linh Tiểu quận thì cảm giác đầu tiên là kinh thán, kinh thán sự giàu có của nó, sau đó là kinh thán quận thành tốt đẹp như vậy lại có thể nuôi dưỡng ra loại nữ nhân tính tình nóng nảy như Đông Phương Lộ, thật đúng với câu --- một loại gạo nuôi đến trăm dạng người.
Càng đi tới giải đất thành thị trung tâm Linh Tiểu quận lại càng thêm phần phồn hoa náo nhiệt, mật độ dân cư cao phi thường, thậm chí có điểm chật chội, căn cứ khẩu âm phán đoán, người bên ngoài không ít, tỉ lệ còn có thể nhiều hoen cả người bản địa.
Chỉ có địa phương có người thống trị giàu có, mạnh mẽ, nhân từ, trí tuệ mới có thể hấp dẫn được lực lượng bên ngoài vì mình phục vụ nhiều đến vậy.
Người thống trị Linh Tiểu quận chính là Đông Phương gia tộc , xem ra Đông Phương gia tộc cũng không phải mỗi người đều táo bạo ngốc nghếch như Đông Phương Lộ, nếu không Linh Tiểu quận khẳng định kém hơn rất nhiều.
Tìm được phủ đệ của Đông Phương gia tộc cũng không phải chuyện khó khăn, chỉ cần tùy tiện tìm một thương nhân hỏi đường cũng biết đi như thế nào rồi, nếu như ngay cả phủ đệ của Đông Phương gia tộc ở đâu mà cũng không biết, như vậy cũng không cần phải lăn lộn kiếm ăn tại Linh Tiểu quận nữa.
Sau mấy lần hỏi đường, Cổ Diêu đã tìm được Đông Phương gia tộc phủ đệ, nó nằm trên một tòa núi nhỏ tại trung tâm thành.
Trên bình nguyên xuất hiện một ngọn núi như vậy cho dù không lớn nhưng cũng phi thường hiếm thấy, đây cũng là một trong những biểu hiện quyền uy của Đông Phương gia tộc.
Hoành phi trên đại môn, vốn là bốn chữ lớn như rồng bay phượng múa “Đông Phương Gia Tộc”, hai bên dòng chữ là các ngôi sao xếp thành hình cây lao, hiển lộ rõ nét đặc sắc của Đông Phương gia tộc - - - Thiên Tinh Đấu Khí cùng với Ám Khí.
Đương nhiên không phải là bất cứ ai cũng có thể tùy tiện ra vào Đông Phương gia tộc, tại đại môn Cổ Diêu bị thủ vệ ngăn cản.
“Xin dừng bước, các hạ tìm ai?”
Thủ vệ phi thường khách khí nhưng trong mắt bọn chúng tinh quang bắn ra bốn phía, vóc người khôi ngô, thắt lưng đeo lưỡi đao sắc bén , làm cho người ta thấy cảm giác bị chấn nhiếp, nếu như người nào mưu đồ làm loạn, lập tức sẽ bị thủ vệ rút đao xử lý.
“Ta muốn tìm Đông Phương Lộ tiểu thư.”
“Tam tiểu thư?” Mấy vị thủ vệ liếc mắt một cái, có chút kinh ngạc bởi vì người tìm Đông Phương Lộ không nhiều lắm, nhất là nam tử tuổi còn trẻ.
“Xin hỏi ngài có hẹn trước chưa?”
Cổ Diêu suy nghĩ qua rồi nói: “ Không có.”
Đông Phương Lộ nếu thông qua danh nghĩa cá nhân ủy thác, hẳn là không muốn cho gia tộc biết.
Hắn lại nói “Ta là bạn học cũ tại Thần Thánh học viện của Đông Phương Lộ tiểu thư, đi ngang qua Linh Tiểu quận liền thuận tiện tới thăm nàng. Thật ra không có hẹn trước. “
Trên mặt thủ vệ hiện lên vẻ khó khăn, tam tiểu thư Đông Phương Lộ dã man đảo loạn, từ nhỏ đã khiến cho gia tộc trên dưới gà chó không yên, ngay cả thủ vệ cũng đã bị nàng chỉnh qua, từ sau khi tam tiểu thư học tập thành tài trở về cũng đã thành thục hơn một chút, nhưng mỗi khi hung tính nổi lên lại làm người ta ăn không tiêu, nhất là mấy ngày gần đây, tâm tình của nàng dường như không được tốt.
Linh tiểu quận có một tên hái hoa tặc đơn độc gây ra vài vụ án, hành tung bại lộ, sau khi tam tiểu thư tự mình ra tay diệt trừ, tên xui xẻo ấy bị bắn thành con nhím, trông như khối đại tiên nhân chưởng <@Môt cây xương rồng lớn>, sau khi người đi theo trở về kể lại, tất cả những người khác đều kinh hoàng run sợ.
Bởi vậy, trong khoảng thời gian này tốt nhất là tận lực tránh cùng tiểu thư tiếp xúc. Không có việc gì thì tốt nhất đừng gặp mặt.
Bạn học cũ tới thăm, đi thông báo một tiếng, cũng không phải là sai, nhưng tam tiểu thư tâm tình không tốt, không thể nói đạo lý với nàng, nếu như thanh niên trước mắt là người nàng không muốn thấy. Vậy thì không xong rồi, nói không chừng có thể bị trút giận.
Thật sự là người có tên cây có bóng, Cổ Diêu đối với ‘danh uy’ của Đông Phương Lộ trong gia tộc cũng đã được nghe qua, nhìn các thủ vệ sắc mặt bất hảo, cảm thấy buồn cười: “ Yên tâm đi, Đông Phương Lộ tiểu thư nhất định muốn gặp ta. Ta dám cam đoan.”
“Được rồi, ta đi thông báo cho tam tiểu thư.” Vị thủ vệ ngăn cản Cổ Diêu lúc trước khẽ cắn môi đành tiếp nhận chuyện phiền não này, lộ ra bộ mặt so với ăn mười thùng khổ qua
Ai, thế có chết không ,đụng phải chuyện này vừa vặn đến phiên mình thông báo, hơn nữa chỉ là đồng học đến thăm, nếu là việc công mà nói, tam tiểu thư kia ít nhất cũng không nói được gì.
Qua một lúc, thủ vệ kia nét mặt nhẹ nhàng, như trút được gánh nặng mà trở về, xem bộ dáng cũng biết là mang đến tin tức tốt.
“Tam tiểu thư rảnh rỗi, mời vào trong.”
Cổ Diêu theo thủ vệ vào trong phủ, cứ địa của đại gia tộc quả nhiên bất đồng, độ hùng vĩ có thể so với hoàng thành, người không quen tiến vào, sợ rằng sẽ lạc đường.
So với ngoại viện hùng vĩ, nội viện nơi tộc nhân sinh sống càng thêm tinh xảo, đình thai lầu các, giả sơn nước chảy, đường ngang ngõ dọc, ngẫu nhiên thấy được vài tiểu động vật như sóc ,thỏ chạy khỏi bụi rậm, xuyên qua con đường nhỏ lát đá trứng ngỗng , sau khi nghe được tiếng bước chân thì ôm đầu che mắt mà nhìn lén, làm cho khoảng sân tăng thênm không ít sức sống.
“Tam tiểu thư gần đây tâm tình không tốt, khách nhân, ngài là bạn học của nàng, hẳn là biết tính tình của tiểu thư nhà chúng ta, cho nên……, hắc!”
Thủ vệ không nói rõ, bởi hắn không tiện nói về tính cách của Đông Phương Lộ, bất quá Cổ Diêu hiểu được ý tốt của hắn. Nói cách khác khi nhìn thấy Đông Phương Lộ, hành động lời nói tốt nhất là nên cẩn thận một chút , tránh gây ra hậu quả không đáng có.
Cổ Diêu không thể nói là có giao tình với Đông Phương Lộ nhưng lại hiểu nàng rất rõ, nghe vậy cười nói: “Ha ha, ta biết rồi.”
Thầm nghĩ tâm tình nàng sao lại không tốt, chẳng lẽ là đại di mụ tới? Hay là có liên quan tới việc làm cho mình lần này tới Linh Tiểu quận?
Không lâu sau, hai người tới trước một tòa tiểu tạ ( tạ- nhà xây trên đài)
Tiểu tạ cực kỳ u nhã, bốn phía trồng đầy hoa hồng đỏ tươi, tranh nhau khoe sắc, mùi thơm theo gió tràn ngập từng góc tiểu tạ như thấm vào gan ruột.
Có vẻ Đông Phương Lộ rất thích hoa hồng, bản thân nàng cũng giống như hoa hồng, xinh đẹp, nhưng lại đâm bị thương người muốn hái.
Dừng bước trước cửa tiểu tạ, thủ vệ nói: Bên trong chính là khuê cư của tam tiểu thư rồi, ta chỉ có thể đưa ngài tới đây thôi.”
“Cám ơn!” Cổ Diêu trả lời, đồng thời đánh giá tiểu tạ, trong lòng có chút buồn bực, Đông Phương Lộ này chẳng lẽ là người hiểu được cách hưởng thụ sao, phong cách của gian đình viện này cùng tính tính hoàn toàn trái ngược.
“Tiểu Thúy, Lan Tâm, các ngươi mang khách quý đi gặp tiểu thư.”
Hai nữ tỳ đang đùa nghịch trong sân vội vàng chạy lại đón khách, mà thủ vệ thì trái lại đợi ở ngoài bậc thềm tiểu tạ, không dám vào. Hắn còn phải chờ mang Cổ Diêu rời đi, nói cách khác khách nhân vốn không thể tìm được đường đi tới nội viện, trải qua chín đoạn mười tám khúc quanh, lần đầu đến Đông Phương phủ mà rất nhiều người đã quên lộ tuyến.
Trên đường đem Cổ Diêu tiến vào tiểu tạ, hai nữ tỳ thỉnh thoảng trộm ngắm Cổ Diêu vài lần, tựa hồ bộ dáng phi thường hiếu kỳ.
Cổ Diêu sờ sờ cái mũi: “Các mỹ nữ, chẳng lẽ trên mặt ta nở hoa sao?”
Nữ tỳ bị hắn nói đùa liền vui vẻ há miệng mà cười ra thành tiếng.
Trong đó có một nữ tỳ nhanh miệng hồi đáp: “Không phải vậy, nhưng tiên sinh là nam khách nhân đầu tiên đặt chân tới Hồng Hoa tiểu tạ.”
Cổ Diêu giả bộ kinh ngạc cười toe: “Úc, trời ạ. Ta không nghe lầm chứ?”
Một vị nữ tỳ khác ngắt lời nói:“Tuyệt đối không sai! Chúng ta theo tiểu thư cả chục năm rồi, ngài là người đầu tiên đến đây.”
Cổ Diêu cười cười nói:“Vậy chẳng phải là ta rất may mắn sao?”
Xem ra chuyện này rất bí ẩn và trọng yếu, Đông Phương Lộ lại không có lựa chọn ở phòng tiếp khách của gia tộc mà gặp mặt.
“Đúng vậy, tiên sinh, ngài có quan hệ gì cùng tiểu thư đây?” Ngay sau đó, một nữ tỳ khác hỏi, xem ra sự quản giáo của Đông Phương Lộ với các nàng không nghiêm ngặt lắm, hai nữ tỳ mới có thể lớn gan như vậy.
“Hắc, bạn học trong học viện!” nói xong Cổ Diêu lại thêm một câu:“ Bạn học bình thường mà thôi.”
“Ồ, vậy sao?” trong khẩu khí nữ tỳ tràn ngập sự nghi ngờ, ánh mắt cũng hết sức mập mờ. Biểu tình rõ ràng là: “Ngài muốn lừa ai vậy?”
Trong lòng các nàng vì Đông Phương Lộ tiểu thư mà cao hứng, bởi hôn sự của tam tiểu thư, gia tộc đã có phiền lòng rất lâu.
Mặc dù Đông Phương Lộ tính xấu nổi danh, bất quá dung mạo gia thế vũ kỹ đều tốt, người theo đuổi vẫn như cá diếc qua sông, vấn đề là nàng đối với quý tộc thế gia lớn nhỏ mà gia tộc giới thiệu đều là một cỗ khinh thường, gia tộc lại không dám bức hôn, không thể làm gì khác hơn là trì hoãn.
Trong các gia đình quyền quý tại Tạp Dịch, nữ tử hơn hai mươi tuổi còn chưa xuất giá là rất có vấn đề, dễ bị người khác dị nghị. Không kể Đông Phương Lộ vừa mới tốt nghiệp học viện trở về, kỳ hạn có thể dãn ra một chút, vấn đè là nàng ngay cả đối tượng giới thiệu cũng không muốn thấy mặt, cho đến mấy năm sau cũng chưa chắc đã tìm được ý trung nhân.
Ưu sầu Đông Phương gia tộc ngày càng tăng, sau đó gia chủ Đông Phương Tố thậm chí tuyên bố với bên ngoài, Đông Phương Lộ chọn người nào hắn cũng mặc kệ, vô luận giầu nghèo xấu đẹp, gia cảnh nhân phẩm, môn đăng hộ đối, chỉ mong nhanh nhanh chóng chóng gả được nàng ra ngoài.
Xem ra gia chủ đã quá lo rồi, hai nữ tỳ thầm nghĩ. Bây giờ, vừa mới nói không quản điều kiện nhà trai, lập tức đã có một người tới rồi. Xem ra không phải tiểu thư không có ý trung nhân, chỉ là lúc trước hắn không phù hợp với yêu cầu của gia tộc.
Nam tử trước mắt này hẳn chính là cô gia tương lai, cũng là người các nàng phải phụng thị ngoài tiểu thư ra.
Nữ tỳ không nhịn được đánh giá hắn, uh, cũng đẹp trai, người cũng hòa khí, đối với các nàng mà nói vốn là một tin tức tốt, chỉ sợ rằng hắn sẽ bị hổ cái tam tiểu thư bắt phải phục dịch thôi.
Nghĩ đến bộ dáng hắn ba ngày hai bữa lại bị tam tiểu thư đánh mắng. Nữ tỳ không nhịn được buồn cười, cô gia đáng thương, hi vong hắn không thường xuyên bị tiểu thư đá xuống giường.
Đi tới tiểu tạ trong lầu các, ấn tượng có chút thay đổi vì hoàn cảnh ưu nhã lập tức bị phá hỏng hoàn toàn.
Loạn , thật sự rất loạn!
Tạp vật đầy đất, loạn thất bát tao, hỗn độn đến cực điểm, trên trời treo vài thứ, mặt đất đặt vài thứ, trên tường dán vài thứ, khắp nơi đều có , tựa như đống đổ nát sau khi gió bão đi qua.
Cảnh này mới cùng tính cách Đông Phương Lộ tương xứng.
Hai nữ tỳ tạm thời líu lưỡi, vừa sửa lại không bao lâu, lại bị tiểu thư biến thành như vậy rồi, xem ra tâm tình nàng không phải ác liệt bình thường.
Nữ tỳ hướng Cổ Diêu nháy mắt ra dấu, ý là ngài tự cầu phúc đi, sau đó liền lui ra.
Nhìn thấy Cổ Diêu, Đông Phương Lộ trước mắt sáng ngời:“Quả nhiên là ngươi, hiệu suất của đạo tặc công hội đúng là có thể trông cậy được!”
Đông Phương Lộ một đầu tóc đỏ thay đổi không nhiều,cùng với khi ở học viện không sai biệt lắm.
Cổ Diêu không trả lời, mục quang lướt qua bốn phía: “Khuê cư của Đông Phương Lộ tiểu thư, thật là vô cùng đặc biệt nha, sách sách!”
Đông Phương Lộ biết hắn chế giễu, bất quá mặt cũng lần đầu tiên đỏ lên, khuê cư của nữ tử mà làm loạn thành như vậy, quả thật có điểm không thể nào nói nổi.
Đông Phương Lộ dù sao cũng không phải phụ nữ tầm thường có thể sánh nổi, nàng rất nhanh khôi phục nguyên trạng, hung hăng nói:“Ai cần ngươi lo!”
Đã gần một năm không gặp, tên này lại ra vẻ đàn anh, trông càng đáng ghét, vừa gặp mặt đã làm mình tức giận.
Cổ Diêu không muốn cùng nàng đấu võ mồm, nói: ”Hắc, Đông Phương Lộ tiểu thư, tìm ta có chuyện gì sao?”
“Nói nhảm, đương nhiên là có rồi, nếu không ta vô duyên vô cớ tìm ngươi làm gì?” Đông Phương Lộ chậm rãi nói: “Tiểu Tình mất tích rồi!”
“Cái gì?”
Cổ Diêu cơ hồ là nhảy dựng lên, lời của Đông Phương Lộ như quả thuốc nổ hạng nặng, làm cho tâm hắn vốn bình tĩnh như nước hồ thu lần nữa cất lên sóng gió động trời.
Hắn muốn tận lực bình tĩnh lại, nhưng không thể nào khống chế được tâm tình của chính mình, chuyện cũ lần lượt hiện về, Cổ Diêu phát hiện chính mình cho tới giờ vẫn chưa quên được nữ hài ôn nhu động lòng người ấy.
Đông Phương Lộ lại nói tiếp: “Chính xác mà nói nàng không tính là mất tích, bởi vì rất có thể ta biết nàng ở nơi nào!”
Biết hành tung của Đoan Mộc Tình, điều này còn tốt.
Cổ Diêu vội vàng hỏi: “Nàng ở địa phương nào?”
Đông Phương Lộ hừ lạnh một tiếng, không đáp mà hỏi ngược lại:“Làm sao vậy, ngươi cũng quan tâm đến nàng sao? Tên bạc tình bạc nghĩa!”
Cổ Diêu hít một hơi thật sâu, đè nén kích động: “Được, Đông Phương Lộ, ta không cùng cô cãi lộn, lập tức nói cho ta biết, nàng ở nơi nào!”
Nhìn thấy Cổ Diêu sắc mặt bất thiện, Đông Phương Lộ cũng không muốn đùa nữa.
Nàng gằn từng chữ một: “Ác – Ma – Đảo!”
“Ác Ma Đảo!?”