Vô Sỉ Đạo Tặc

Quyển 1 - Chương 5: Hắc ám cân

Trên cái khăn che của hắc y nhân có hình một khô lâu rất sống động, cái miệng mở lớn cười âm trầm, trong đêm tối càng tăng thêm vẻ quỷ dị.

Sự ấm ám trong phòng lại một lần nữa chuyển sang lạnh, bởi vì trên người hắc y nhân phát ra một loại khí tức tử vong.

Cổ Duyên nghe thấy mùi máu tươi nồng nặc, mặc dù trên người hắc y nhân không có dính chút máu tươi nào.

“Ngươi là ai? Muốn cái gì?”

Hắc y nhân không nói gì, hai mắt mở to, một ám quang màu lam từ trong hai con ngươi hắn lóe lên: “Tiểu tử, có nhìn thấy một nữ nhân hay không?”

Cổ Duyên bị ánh mắt lạnh như băng của hắn chiếu tới, giống như cả thân thể bị nhìn xuyên qua, cả linh hồn cũng như muốn xuất ra khỏi thân thể đang trần truồng, trong lòng có một cảm giác trống rỗng không nguyên do. Lời nói của hắc y nhân tựa hồ ẩn chứa một loại ma lực tà dị nào đó, khiến hắn không thể kháng cự, Cổ Duyên như đang nằm mơ, mơ mơ hồ hồ muốn đem chuyện thiếu nữ đang nằm trong bồn tắm nói ra.

Lúc này một cảm giác lạnh từ hạ phúc truyền đến, xông thẳng lên não, Cổ Duyên tức thì bừng tỉnh lại.

Đặt ở bụng hắn khẳng định là thanh đoản kiếm, mục đích của nó thứ nhất là làm Cổ Duyên tỉnh ra, thứ hai là để uy hiếp.

Cổ Duyên rất rõ ràng, nếu như vạch trần thiếu nữ thì sẽ có hậu quả gì.

Cổ Duyên chỉ có thể giả bộ mê mang, gãi gãi đầu nói: “Nữ nhân? Không có, ta một mực tắm rửa, không nhìn thấy kẻ nào cả. Gian phòng tắm này chỉ có ta cùng lão bản Phí Thản mới có thể sử dụng …”

Hắc y nhân không có nghi ngờ, dưới “chấn nhiếp” thuật của hắn, tiểu hài này không có khả năng nói loạn.

Phòng tắm trừ cái bồn tắm lớn ra thì không còn vật gì có khả năng để ẩn nấp.

“Bị thương mà còn chạy nhanh như vậy!” Hắc y nhân hừ lạnh một tiếng, ánh lam trong mắt tăng vọt, Cổ Duyên chỉ thấy đầu óc như bị một cái chùy nhọn đập mạnh vào, thống khổ vô cùng, trước mắt tối đi, cả người nhũn ra, cổ cũng không còn khả năng chống đỡ đầu nữa, ùm một tiếng ngã xuống bồn tắm.

Trên mặt cảm giác được sự ấm áp của nước nóng, nhưng Cổ Duyên vẫn vô pháp nhúc nhích, đầu tiếp tục chìm xuống, bất quá không chìm đến đáy, mà lại là không gian chính giữa hai vật mềm mại. <@Cái nì chắc không cần giải thích >

Hắc y nhân cũng không có nói nhiều lời, chuyển thân rời đi.

Thiếu nữ vẫn không nhúc nhích như cũ, Cổ Duyên âm thầm kêu khổ, dưỡng khí trong phổi đang mất đi từ từ, hắn dã cơ hồ như muốn ngất.

Nếu bị chết chìm ở trong bồn tắm, thì đúng là một cái chết quá ư là lãng nhách.

Qua được khoảng 20 giây, dưới cơ thể hắn hiện ra một cái tay, đẩy hắn lên mặt nước.

Thiếu nữ nhảy ra, khuôn mặt xinh xắn của nàng đỏ lên như bị dồn máu, cắn môi hung hăn trừng mắt ác ý nhìn Cổ Duyên, tay nắm chặt lại, làm ngón tay đều biến thành màu trắng bạch, không còn chút máu, ánh sáng lạnh lẽo trên đoản kiếm lưu động.

Cổ Duyên hồn nhiên không biết nguy hiểm cận kề, hắn tham lam mạnh mẽ hít lấy không khí.

Có thể hô hấp hít thở không ngờ lại là chuyện hạnh phúc như vậy!

Thở dài một tiếng cắt đứt sự trầm mặc.

Cánh tay đang cầm kiếm của thiếu nữ lại hạ xuống, lại trừng mắt nhìn Cổ Duyên một cái, sau đó vỗ lên người hắn một cái.

Một trận khí lạnh xông thẳng vào trong não, Cổ Duyên bị vỗ một cái run người, sau đó hắn phát hiện tay chân đã có thể nhúc nhích. Trong lòng hoảng sợ không thôi, vừa rồi hắc y nhân nọ là sử dụng tà thuật gì mà lợi hại như thế.

Thiếu nữ chỉ vào vách tường phía sau phòng tắm: ‘Bên kia là chuồng ngựa?”

Cổ Duyên vội vàng gật đầu không ngừng, nói: “Đúng, đúng là ngay phía sau phòng tắm.”

“Vậy thì tốt!” Thiếu nữ rất hài lòng với phán đoán của mình.

Sau khi đi đến vách tưởng gõ nhẹ, nàng nói: “Ây, hắc thiết thạch, cái khách sạn tồi tàn này mà kiếm tiền lại không tệ.”

Giơ tay phải lên, một quang mang màu lục bao trùm ngọc chưởng, quang mang lúc thì bành trước ra lúc thì thu nhỏ, màu sắc khi đậm khi nhợt.

“Đấu khí!”

Cổ Duyên giật mình, thiếu này nữ tuổi bất quá so với mình không cách biệt nhiều, không ngờ đã tu luyện có đấu khí, hơn nữa tu vi cũng không thấp.

Sơ cấp đấu khí phân ra các loại là nội hàm, ngoại phát, chất hóa, biến dị. <@chứa bên trong, phóng thích ra ngoài, hóa thành vật chất, biến dị>

Giai đoạn nội hàm là sơ đẳng nhất, người sử dụng chỉ có thể thông qua cơ thể hoặc binh khí tiếp xúc trực tiếp mới có thể đem lực lượng phóng ra, đến giai đoạn ngoại phát thì lại có thể đem đấu khí trực tiếp phát ra, chất hóa lại càng cao cấp, có thể đem đấu khí ngưng kết thành đao kiếm khiên các loại vật chất, hoặc ở lớp ngoài vũ khí hóa thành khí nhận, bởi vì vật chất do đấu khí ngưng tụ không tiêu tán, cho nên khả năng tàn phá càng mạnh hơn, mà đạt đến cảnh giới cuối cùng là biến dị, đấu khí đem nguyên tố từ hình thái nguyên thủy vô sắc thuần túy biến thành đấu khí có màu sắc phù hợp với nguyên tố thuộc tính. Có thể có các loại kim, mộc, thủy, hỏa , thổ, phong, quang minh, hắc ám các loại thuộc tính, mà cũng có nhiều loại thuộc tính phối hợp phức tạp khác nữa.

Đấu khí có thuộc tính không chỉ đơn giản là nhìn hấp dẫn hơn, càng được gia trì thì càng có đặc tính của nguyên tố đó, tỷ như kim hệ đấu khí thì cứng rắn, mộc hệ thì mềm dẻo, hỏa hệ đấu khí cao ôn, đều có khả năng làm cho địch nhân càng khó khăn để ngăn cản, thuộc tích phối hợp lại càng có công năng huyền diệu hơn, làm người khác khó có thể đề phòng được.

Theo màu sắc đấu khí của thiếu nữ, ít nhất cũng đã đạt đến giai đoạn biến dị.

Mặc dù là giật mình với đấu khí của thiếu nữ nhưng trong lòng của Cổ Diêu cũng thở ra một hơi nhẹ nhõm, bởi vì hắn nghe nói nữ ma đầu thái dương bổ âm kia sử dụng lực lượng hắc ám, nói vậy thì không thể cùng một người.

Tiểu ma nữ này nhìn qua thì rất hung ác, nhưng chắc không vô duyên vô cớ lấy đi tính mạng người khác đâu.

Thiếu nữ giơ hai ngón giữa và trỏ của bàn tay phải ra, lục mang trên tay mạnh mẽ bắn ra, ngón tay của nàng tự nhiên biến thành có chút trong suốt, giống như ngọc bích, lại còn dài ra gần cả thước, đó là đấu khí nhưng kết mà thành.

Hai ngón tay của thiếu nữ hướng bức tường đâm tới.

“Xuy!”

Một tiếng kêu nhẹ vang lên, bụi đá văng lên tung tóe, Cổ Diêu thấy trên bức từng cứng rắn như sắt đã có hai cái lỗ nhỏ, trong lòng sợ hãi.

Lục mang tản ra, bạch mang ngưng kết lại, một cơn lạnh tràn đến, bàn tay trái của thiếu nữ đã kết ra nhiều khỏa băng châu.

Cong người lại, thiếu nữ dùng tay trái với tốc độ khó mà nhìn rõ đem băng châu làm như đạn pháo bắn vào trong lỗ nhỏ.

Tựa như cùng lúc truyền đến nhiều tiếng ngựa hí, hơn nữa lại là cùng nhau hí lên, tiếp đó lại truyền đến tiếng móng gõ loạn, rồi có âm thanh gỗ gãy, rồi lại là tiếng vật thể sụp đổ.

Chắc là nàng dùng băng châu bắn ngựa, làm bọn chúng đau đớn mà phá chuồng ngựa chạy tán loạn.

Xa xa nghe tiếng người quát lên: “Ở nơi đó, nhanh, đừng để nàng chạy thoát!”

Xem ra đúng là hắc y nhân này tưởng thiếu nữ dùng ngựa chạy trốn, nhất nhất đuổi theo truy đuổi.

Thiếu nữ nhìn vào lỗ hổng một hồi, sau đó thở ra một hơi nói: “mấy tên ngốc Ám Hắc Cân như âm hồn không tan này đến giờ rốt cuộc cũng chịu rời đi.”

Ám Hắc Cân không phải là một loại vật phẩm, mà là một tổ chức, tổ chức sát thủ, là một tổ chức sát thủ khổng lồ trong bóng tối, chỉ cần xuất tiền ra, bọn họ có thể vì cố chủ giết bất kỳ kẻ nào.

Nghe đến sự đáng sợ của bọn họ thậm chí có thể làm tiểu hài nữa đêm không dám khóc.

Nhớ đến vừa rồi đối diện với sát thủ Ám Hắc Cân, Cổ Diêu cảm thấy phát lãnh, cũng may Ám Hắc Cân rất ít khi giết người ngoài mục tiêu của mình, một mặt là vì bọn chúng giết người thì sẽ bị báo thù, giết người không liên quan đối với Ám Hắc Cân là một hành vi không có lợi, cho nên phần lớn đều không có vô cớ làm hại người.

Một mặt thì Ám Hắc Cân tận lực giảm thiếu cừu hận không cần thiết, nếu không làm cho quần chúng phẫn nộ, nếu không thì cho dù thế lực của bọn chúng có lớn thì ở Tạp Địch đại lục cũng không có chỗ đặt chân.

Cổ Diêu có chút hâm mộ, thiếu nữ này bất quá không lớn hơn mình, mà thân thủ đã lợi hại như thế. Hơn nữa nàng lại phi thường thông minh, từ khả năng lừa địch vừa rồi là có thể nhìn ra được.

Nàng dùng băng châu làm ám khí không phải là không có đạo lý, băng châu vừa chạm vào ngựa lập tức vỡ ra, sẽ rất nhanh biến thành nước ngấm vào dất, như thế thì dù có dùng hết sức cũng không sợ bị người khác biết nàng âm thầm động tay động chân.

“Hô!Hô!” <@cười nham nhỡ qué>

Thiếu nữ không để ý nghi thái, đặt mông ngồi xuống đất.

Biểu hiện bên ngoài nhìn qua thì nhẹ nhàng, nhưng thật sự bị truy đuổi gần hai ngày, nàng cũng đã sớm kiệt sức, “Bích Lục Chỉ” lúc nãy lại hao phí không ít sức lực.

Trong phòng tắm khôi phục lại sự yên tĩnh, thiếu nữ thở dốc mấy hơi, đột nhiên có chút cảnh giác, ngẩng đầu lên, thấy ánh mắt của Cổ Diêu sáng rực. Lại nhìn lên người mình, thiếu nữ phát hiện áo lụa của mình bị nước thấm vào, dính sát vào trên da thịt, nội y cùng da thịt băng cơ ngọc tuyết bên trong đều ẩn ẩn hiện hiện, rất là gợi cảm.

Nàng mới 16 tuổi, cái bánh bao nhỏ cũng chỉ mới nhú ra, thể hiện sự thanh xuân của chủ nhân, cực kỳ mê người.