Vợ Phúc Hắc Của Đế Vương Hắc Đạo

Chương 97: Lam Triệt xuất hiện

Las Vegas, Mỹ.

Hôm nay, bầu không khí khiến người ta lo lắng tràn ngập cả sòng bạc Las Vegas.

Vân Lãng và Vân Vũ vừa nhận được tin tức liền chạy đến ngay.

Nhìn người đàn ông phương Đông yên lặng ngồi ở cách đó không xa, khiến cho hai người vừa nóng vừa lạnh, cổ họng dâng lên một cỗ chan chát.

Một người đã mất tích bốn năm, bây giờ lại dùng phương thức này để xuất hiện trước mặt của bọn họ, khiến bọn họ nhất thời không biết nên biểu lộ vẻ mặt như thế nào.

Mới vừa nãy bọn họ đã báo cho Vân Trạch, tin rằng anh cũng đã báo với Lam chủ, ít nhất phải mấy giờ đồng hồ sau mới có thể đến kịp, trước hết, việc bọn họ phải làm là ổn định người đàn ông này.

Không biết có phải là do ảo giác hay không, cảm giác lúc Vân Lãng đối diện với người đàn ông đã cùng nhau lớn lên từ nhỏ có chút quái dị.

"Vân Lãng, cậu có cảm thấy, hình như Triệt thiếu gia đã trở nên kỳ quái hay không?”

Vân Lãng không nói gì, nhưng nghe thấy giọng nói khe khẽ của Vân Vũ ở bên tai, khiến anh không thể không nhìn thẳng vào vấn đề. Xem ra không phải là do ảo giác của anh, mà quả thật có hơi kỳ quái.

"Ánh mắt rất xa lạ, như là căn bản không nhận ra chỗ này, càng không nhận ra người ở đây!”

Tỉ mỉ quan sát một hồi lâu, cuối cùng Vân Lãng nói.

Tính tình của Lam Triệt mềm mỏng lễ độ, đối đãi với bất kỳ người nào đều rất nho nhã, tuyệt đối không giống với dáng vẻ bây giờ, chẳng thèm ngó ngàng tới tất cả mọi thứ, ánh mắt lạnh lẽo, không có lấy một tia ôn hòa.

Phát hiện này, khiến cho hai người vô thức dừng bước chân lại.

Rất quỷ dị!

Hơn nữa, không chỉ có một mình Lam Triệt đột nhiên trở về, mà còn có thêm sự xuất hiện của những người đi theo bên cạnh anh ta, trên người vô tình tỏa ra một thứ hơi thở, làm người ta cảm thấy rất không thoải mái.

Bước chân hơi khựng lại, hai người nhìn nhau, âm thầm gật đầu một cái, Vân Vũ, Vân Lãng tiếp tục đi về phía Lam Triệt.


Nhìn hai người đàn ông đang tiến về phía bọn họ, người phụ nữ vẫn đang tựa vào bả vai Lam Triệt, đáy mắt thoáng qua một tia say mê, nhỏ giọng thỏ thẻ bên tai anh:

"Triệt thiếu gia, anh nhìn mấy tên đàn ông bên cạnh em gái anh xem, thật là người nào người nấy đều làm cho người ta mê muội đấy. Cũng khó trách, nhà họ Lam quả thật là xuất xứ của trai thanh gái lịch, chưa nói đến Triệt và em gái của anh, chỉ nói đến bốn tên hộ pháp ở bên người em gái anh thôi, à, bây giờ phải là năm chứ, đem bất kỳ người nào trong năm tên này ra ngoài đều sẽ trở thành hàng thượng hạng đó? Chậc chậc, để ở bên cạnh em gái anh, quả là có chút phí của giời, Triệt thiếu gia, anh cảm thấy thế nào?"

Đôi con ngươi lạnh lẽo của Lam Triệt hơi đảo qua đảo lại, chậm rãi quay đầu, đột nhiên nâng tay phải lên, đẩy người phụ nữ đang tựa vào vai anh sang bên cạnh: “Cút!”

Không biết vì sao, nhưng anh rất không thích có người nhắc đến em gái ở trước mặt mình.

Rõ ràng không có một chút ấn tượng nào, nhưng lại đi bài xích nó theo bản năng. Bài xích tất cả những lời lẽ có thể gây bất lợi cho cô em gái đã không còn ấn tượng gì trong đầu.

Còn cái tên ái nam ái nữ kia, từ khi anh vừa mở mắt ra, liền thích đeo bám lấy anh.

Anh chán ghét người phụ nữ này, mà nói chính xác hơn, phải là đàn ông mới đúng.

Người này tên là Liz, khiến cho đáy lòng lạnh lẽo của anh cũng khó tránh khỏi cảm giác buồn nôn.

Bởi vì không có đề phòng, gương mặt của Liz vừa bị đẩy ra, tức thì dấu ấn của năm ngón tay hiện rõ trên gương mặt yêu dị.

Tiếng vỗ tay thanh thúy, cùng với lời nói nhẫn tâm của Lam Triệt, khiến sắc mặt của Liz không nén được giận, một dòng âm u sôi trào nơi đáy mắt.

Tên đàn ông này, từ khi tỉnh lại, bất luận hắn có đối đãi với anh ta thế nào, anh ta đều làm ra vẻ chán ghét giống như vừa nuốt phải ruồi, khiến hắn hận đến cắn răng nghiến lợi.

Hắn đã chờ đợi người này một thời gian dài như vậy, bây giờ lại chân chính ở trước mặt của hắn, nhưng không thể động vào, ai có thể hiểu cho tâm tình hiện giờ của Liz ấm ức đến nhường nào.

Thế nào cũng không thể động vào, dẫu cho hắn mất hết kiên nhẫn, dẫu cho hắn muốn ra tay mạnh bạo, thì đại nhân cũng sẽ tuyệt đối không cho phép hắn động đến anh ta.

Thật *** đáng chết.

Lam Triệt lạnh lùng nhìn hắn một cái, sau đó nhìn sang người ngồi bên cạnh nãy giờ vẫn không nói lời nào, chỉ đang cười khẩy nhìn cảnh tượng vừa rồi: “Hai người kia là ai? Khi nào Lam Duê tới?”

Ngõa Nặc híp mắt nhìn anh một cái, sau đó nhìn về phía hai người đàn ông đang tiến gần đến bọn họ, nhàn nhạt giải thích: “Bọn họ là hai trong năm vị hộ pháp bên cạnh Lam Duê, theo thứ tự là Vân Lãng và Vân Vũ. Riêng Lam Duê, theo như điều tra hiện tại, còn đang ở Trung Quốc, muốn từ đó chạy đến đây, ít nhất cũng cần tám tiếng đồng hồ.”

Nói cách khác, trong vòng tám tiếng này, bọn họ muốn gặp được Lam Duê, đó là chuyện không thể nào.

Lấy được câu trả lời mà mình muốn, Lam Triệt đứng lên, đi về phía hai người kia.

Thời điểm lướt qua nhau, giọng nói cực kỳ lạnh nhạt, không sót một chữ truyền vào trong khoang tai đang dần ù đi của bọn Vân Vũ.

"Nói với Lam Duê, tôi chờ cô ấy!"


Dứt lời, dẫn ba người đi theo phía sau anh, nhanh chóng rời khỏi sòng bạc Las Vegas.

Không ai đoán ra được mục đích bọn họ đến đây lần này, càng không ai có thể tưởng tượng ra, rốt cuộc Lam Triệt trở nên khác lạ như vậy là vì đâu.

Khi Lam Duê vừa nhận được tin này, gần như là ngay lập tức ngồi lên máy bay tư nhân, chạy thẳng đến Las Vegas, Mỹ.

Còn ba đứa nhỏ nhìn mẹ vội vàng rời đi, nằm trước cửa sổ lầu hai, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên phản ứng ra làm sao.

Bọn chúng biết, cha không có đi cùng với mẹ, nhưng mà cha cũng rời khỏi nhà giống mẹ luôn.

Rất rõ ràng, hai người phải đi tới hai nơi trái ngược nhau, một đến Mỹ, một đến Nam Phi.

Ba đứa nhóc vẫn dõi theo bóng dáng của cha mẹ, đến khi họ biến mất trong tầm mắt của chúng, lúc này mới lưu luyến không rời, lắc lư người bò từ cửa sổ về lại trên giường.

"Cha mẹ đi rồi!" Liễm Tranh nằm lỳ ở trên giường, bất mãn lầm bầm.

Liễm Dực cười ha hả rồi nói: "May quá, mới vừa nhìn ra, hình như cha mẹ tính toán dạy dỗ chúng ta một phen đây! Hắc hắc, tránh thoát một kiếp!"

Liễm Vũ trừng mắt liếc thằng bé một cái, nhẹ nhàng nói: "Nhất định là đã xảy ra chuyện gì rất nghiêm trọng, bằng không, tại sao lúc ấy sắc mặt của chú Trạch lại trở nên khó coi như vậy? Nên nhớ là chú Trạch lúc nào cũng biết cách che giấu, ‘khẩu Phật tâm xà’, những lời này dùng để hình dung về chú Trạch cũng không quá đáng chút nào. Các anh nói xem, lần này mẹ có thể gặp nguy hiểm hay không?”

Cũng khó trách mỗi lần Liễm Tranh và Liễm Dực đấu đá với nhau đều sẽ tránh Liễm Vũ ra, tâm tư của thằng bé này, thật sự là quá tinh tế, suy tính chuyện gì đều rất tỉ mỉ, đối với những chuyện thằng bé muốn biết, hầu hết, chỉ cần thông qua quan sát là có thể đoán ra được tám chín phần.

So với Liễm Dực quái gở, thích làm bạn với rắn độc, cao thủ hacker Liễm Tranh, bất kỳ tin tức cơ mật nào, chỉ cần thằng bé muốn, đều có thể dễ dàng lấy được, còn Liễm Vũ thì đầu óc xoay chuyển rất nhanh, độ nhanh nhẹn hoạt bát, quả thật càng khiến người ta giật mình.

"Em nói là...... Người anh đã mất tích thật lâu của mẹ, cậu Lam Triệt?”

Liễm Dực thông minh suy nghĩ một chút, ngoại trừ mỗi lần nhắc đến cậu Lam Triệt mất tích không thấy bóng dáng, việc có thể khiến cho chú Vân Trạch mặt phải biến sắc, trên cõi đời này vẫn chưa có ai làm được. Dĩ nhiên là không tính đến mẹ thân yêu của bọn chúng.

"Ưmh, thật sự là cậu ấy sao? Nhưng không có nghe thấy tin tức, cậu Lam Triệt chui ra từ chỗ nào? Mẹ cấp gáp đi tìm cậu ấy như vậy, là bởi vì rất thích cậu ấy đây. Rốt cuộc là mấy năm nay cậu Lam Triệt đã đi nơi nào, biết rõ là mẹ sẽ lo lắng mà lại biến mất không thấy tăm hơi, cũng chẳng để lại một chút tin tức, đây là một hành động không tốt. A, mình biết rồi, đây là do cậu Lam Triệt muốn thu hút sự chú ý của mẹ, nhất định là bởi vì sau khi mẹ có cha, không để mắt đến cậu ấy nữa, cho nên mới phải như vậy. Đây thật sự không tốt, lần sau gặp được cậu Lam Triệt, mình nhất định phải nói cho cậu ấy biết, đây là hành động trẻ con, tại sao cậu ấy có thể làm như vậy…..”

Được rồi, Liễm Tranh lại bắt đầu nói lảm nhảm, Liễm Dực không nhịn được mở to mắt xem thường.

Nói thật ra, Liễm Tranh cái gì cũng tốt, chỉ có điều hay nói mấy lời vô nghĩa, làm cho người ta có chút không chịu nổi. Nếu như không cắt đứt, thằng bé cũng không biết dừng lại là gì.

Liễm Vũ tươi cười cắt ngang mấy lời nói nhảm của Liễm Tranh, thần thần bí bí: “Chỉ cần cậu Lam Triệt xuất hiện, Liễm Tranh sẽ có cơ hội thi thố tài năng một phen, nói vậy, không phải có thể biết được rốt cuộc cậu Lam Triệt đã đi đâu, tại sao lại biến mất lâu như vậy ư?”

"A, nói cũng phải!" Liễm Dực vỗ tay một cái, làm sao mình lại không nghĩ tới ta?

Liễm Tranh mù tịt ngẩng đầu lên, nghẹo cái đầu nhỏ, nhìn dáng vẻ tự tin đắc ý của hai người anh em, không hiểu hỏi: "Vì sao lại là anh!"


Liễm Vũ hài lòng, tươi cười hướng về phía Liễm Tranh đang khó hiểu không biết tại sao mình lại bị kéo vào, như chú mèo con lười biếng, gạt tấm chăn đi, cơ thể nhỏ bé lăn mình một cái, ngáp nói: "Đây là vì chia sẻ một phần ưu sầu cho mẹ, trừ anh ra, em hay là ai khác cũng không thể đảm nhận. Anh nhất định phải đồng ý, đến khi mẹ mà mệt mỏi rồi, vậy thì…..”

"Hừ, anh thì anh, ai có thể hơn được anh? Liễm Vũ, em không cần dùng chiêu khích tướng, căn bản không có tác dụng với anh!”

Dù là Liễm Tranh có bình tĩnh như thế nào, bị người ta nắm ngay điểm yếu để kích thích, cũng bình tĩnh không nổi. Thằng bé có thể khiêu khích Liễm Dực, nhưng lần nào cũng không có biện pháp đối với cậu em Liễm Vũ thích giả bộ yếu mềm.

Đúng là chiêu khích tướng, nhưng thật sự không có tác dụng sao?

Cái này gọi là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, ba đứa nhóc đại khái là được khắc họa như vậy.

***

Hai ngày trước chơi cùng với ba đứa nhỏ, hơn nữa còn ngồi máy bay cả ngày, đến tối cũng không thể nghỉ ngơi, bây giờ lại mất một thời gian dài ngồi máy bay về lại Mỹ, cho dù thân thể có làm bằng sắt đá cũng chịu không nổi.

Lam Duê mất hơn tám tiếng đồng hồ, ngồi chuyên cơ riêng từ HongKong trở về Las Vegas. Trước đó, Lăng Ngạo vốn dĩ tính đi theo cô, vì dẫu sao thì chuyện như vậy cũng rất lỳ lạ. Nhưng chỉ mới đưa ra quyết định, bên phía Nam Phi liền truyền đến tin khẩn, khiến Lăng Ngạo không thể không đích thân đến đó giải quyết.

Trùng hợp thế này, khiến trong lòng cả Lam Duê lẫn Lăng Ngạo đều vang lên hồi chuông cảnh báo.

Thật sự là rất trùng hợp, khéo đến nỗi khiến người ta không thể không hoài nghi.

Mới vừa xuống máy bay, lại gặp phải vị khách bất ngờ, khiến Lam Duê vô cùng kinh ngạc nhướn mày.

Đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua cổ áo màu vàng nhạt, Lam Duê che giấu vẻ mất kiên nhẫn nơi đáy mắt, nhếch môi cười xã giao, nói:

"Andrew, tại sao anh lại ở đây? Chẳng lẽ đang chờ tôi?”

Vốn cũng chỉ là nói đùa, ngờ đâu Nathan Andrew liền gật đầu khẳng định.

"Đúng, tôi có lời muốn nói với cô!”

Xem thế này, suýt chút nữa nụ cười đã trượt ra khỏi mặt của Lam Duê.

Nhìn dáng vẻ Andrew nghiêm túc như vậy, không giống như đang nói đùa.

Cũng ba năm rồi chưa gặp lại Andrew.

Lam Duê quan sát người đàn ông bỗng nhiên xuất hiện trước mặt mình, ba năm nay, có lúc cô cảm thấy ba đứa nhỏ kia thật là nhức đầu, nhưng cũng khiến cho cô thương yêu đến tận xương tủy, đôi khi cô có nghĩ đến việc sẽ gặp lại để nói lời cảm ơn với hắn, người đàn ông sẵn lòng vươn tay vào thời khắc cô nguy nan nhất.

Nếu như không nhờ hắn, có thể cô sẽ không được nhìn thấy ba đứa con trai của mình.


Tuy rằng bên cạnh đó cũng xảy ra không ít lục đục, nhưng đối với Andrew, ít nhiều gì Lam Duê vẫn rất cảm kích trong lòng.

Thời gian ba năm, cũng khiến cho Andrew trở nên điềm tĩnh, kín kẽ hơn xưa, không còn háo thắng, hiếu chiến như trước đây.

Mái tóc bạch kim vốn vừa chấm vai, lúc này đã dài đến gần thắt lưng, buộc lỏng ở phía sau, càng khiến dáng vẻ của hắn thêm yêu mị. (QA: Làm bạn liên tưởng tới Bạch phát ma nữ =)))

Đôi con ngươi màu xanh lục không còn khiến người ta cảm thấy như nọc độc sắp phun trào nữa, ngượi lại dịu đi rất nhiều.

Gương mặt vốn anh tuấn, sau ba năm thay đổi, quả thật càng làm cho hắn trở nên hấp dẫn lạ thường.

Lấy lại bình tĩnh, Lam Duê khó hiểu nhìn hắn: “Bây giờ tôi có chuyện quan trọng muốn giải quyết, có chuyện gì về sau chúng ta tán gẫu tiếp!"

Nói xong, Lam Duê liền nhấc chân đi ngay.

"Đợi chút...!" Andrew lập tức kéo cánh tay Lam Duê, bên trong giọng nói cũng đượm một tia nóng nảy.

Điều này làm cho Lam Duê vốn đang không vui, trong lòng càng thêm tràn đầy nghi vấn.

Giãy giãy cánh tay, lại tránh không được, bất đắc dĩ, Lam Duê chỉ có thể dừng bước, xoay người nhìn hắn, nói: "Andrew, tóm lại là có chuyện gì, anh nhất định phải chọn thời điểm này để nói!”

Nếu như không để ý đến thái độ khác thường của hắn ngày hôm nay, Lam Duê đã sớm trở mặt.

Andrew sững sờ, sau đó có chút không nỡ buông tay cô ra, nói: "Tôi biết rõ cô vội vã chạy về như vậy là vì cái gì, nhất định là chuyện của Lam Triệt, phải không?”

Lam Duê vừa nghe đến hai chữ nhạy cảm này, cảnh giác nhìn hắn. Đôi mắt lóe sáng như ánh sao trời, lúc này càng thêm lạnh lẽo.

"Cô không cần phải cảnh giác với tôi như vậy, tôi chỉ đến để nhắc nhở cô, bất luận Lam Triệt có nói những gì, cô cũng không thể đồng ý. Cô chỉ cần nhớ một điều, bây giờ anh ta đã không còn là Lam Triệt mà cô từng biết. Lam Duê, tôi chỉ có thể nói với cô đến đây thôi, Lam Duê, cô nên cẩn thận. Tập đoàn Fiennes, không phải dễ đối phó, mà Lam Triệt đã mất tích một thời gian dài như vậy, cũng có liên quan đến bọn họ. Lam Duê, cô…….Phải cẩn thận!”

Nói xong những lời này, Andrew liền dẫn người rời khỏi.

Lam Duê đứng lặng giữa bãi đậu máy bay trống trãi, mấy câu nói ấy vẫn không ngừng vang vọng trong đầu.

Lam Triệt,

Không còn là Lam Triệt trước kia?

Fiennes, những người đó?

Suy cho cùng là đã xảy ra chuyện gì?


Giữa tròng mắt đen thoáng qua một tia nguy hiểm, rốt cuộc là trong chuyện này còn có điều gì mà cô không biết?

Fiennes, quả nhiên là bọn họ giở trò quỷ?

Mục đích của bọn họ đến cùng là cái gì?

Thật là đáng chết!

~Hết Chương 97~