Vợ Phúc Hắc Của Đế Vương Hắc Đạo

Chương 94: Mang theo ba đứa bé nghỉ dưỡng

Đảo nghỉ dưỡng Maldives.

Trong một căn chòi nhỏ nằm trên mặt nước xanh biếc, một người phụ nữ khoác lên mình chiếc sườn xám màu lam nhạt, khiến vóc dáng thon thả mị hoặc hiện lên không sót điểm nào, vài sợi tóc đen nhánh rũ xuống hai bên thái dương, phía sau dùng một cây trâm ngọc sáng óng ánh cố định lại.

Lúc này cô đang nằm tựa lưng trên ghế dựa, chiếc kính râm thật to che khuất đôi mắt, hai bàn tay trắng nõn đặt trên chiếc bụng bằng phẳng, hô hấp đều đều, dường như là đang say ngủ.

Vừa lúc đó, cánh cửa của gian phòng ở sau lưng cô chợt mở rộng ra, ba đứa bé giống nhau như đúc dáo dác mò đến từ phía sau.

Khi ba cậu bé vừa nhìn thấy người phụ nữ nằm ở đó một mình, sáu con mắt trong phút chốc lóe lên ánh sáng rực rỡ.

Ba đứa nhóc nhìn thoáng qua nhau, sau đó rón rén đến gần người phụ nữ nằm trên ghế dựa.

"Mẹ ngủ thiếp đi!"

"Ừ, hình như vậy, xem chừng là ngủ được một lúc rồi!”

"Hiếm khi cha không có ở đây, tại sao mẹ lại ngủ sớm như vậy?"

Ba đứa nhóc con nằm bên cạnh người phụ nữ, lấy hai cánh tay bé xíu béo mập chống cằm, bất mãn bĩu môi.

Từ sau khi bị chú Johan ném tới chỗ của mẹ, ngoại trừ có thể ngắm nhìn mẹ từ xa, bọn chúng cũng không làm được gì cả. Miễn là nơi nào có cha, bọn chúng đừng nghĩ đến việc tới gần mẹ. Suốt một thời gian dài như vậy, chỉ có thể nhìn, không thể đến gần, cảm giác như thế chẳng tốt chút nào.

Khó khăn lắm hôm nay cha mới bận công chuyện rời đi, ai biết đâu mẹ lại nhàn nhã nằm đây ngủ một mình.


"Mấy đứa nhóc con, các con lại đang mưu tính cái gì hả?”

Người phụ nữ vốn đang nằm ngủ trên ghế, lúc này chợt cười khẽ ra một tiếng, lười nhác ngồi dậy, đưa tay lấy xuống chiếc kính râm đang che khuất gần nửa gương mặt.

Trong khoảnh khắc chiếc kính vừa được lấy xuống, đôi mắt đen sáng loáng như sao trời lập tức hiện ra, mỉm cười nhìn ba đứa nhóc con đang vây quanh người cô.

Dung mạo xinh đẹp, cùng với ba đứa bé bên cạnh cô cũng có sáu phần tương tự.

Lam Duê vươn tay ôm lấy cậu bé ở gần cô nhất, sau đó đứng lên, cười trêu nói: "Liễm Dực, con nặng, mẹ sắp đi không nổi rồi!"

Chỉ nhẹ nhàng ôm lấy, sau đó Lam Duê liền đặt cậu bé xuống.

Đứa bé mới ba tuổi, không ngờ lại năng như vậy.

Không phải ôm không nổi, mà là có ba đứa con trai, ôm đứa này, hai đứa còn lại trong lòng sẽ cảm thấy không công bằng.

Ba năm trước đây may mắn hạ sinh ba đứa bé này mẹ tròn con vuông, chỉ mới chớp mắt một cái mà đã lớn nhanh như vậy, còn cô cũng đã hai mươi bảy tuổi rồi.

Chuyện ba năm về trước, mặc dù cô không truy cứu, nhưng cũng không có nghĩa là cô sẽ giả vờ như không biết gì cả, ngây ngốc để mặc cho người ta chém giết.

Ba năm, cô dày công sắp đặt, cũng đã đến thời điểm phản kích.

"Mẹ, mẹ thiên vị, tại sao chỉ ôm Liễm Dực mà lại không ôm con!”

"Mẹ, có phải mẹ chỉ thích Liễm Dực hay không? Liễm Vũ rất ngoan, mẹ không thể không thương Liễm Vũ!"

Hai chân vừa bị đôi bàn tay nhỏ bé ấm áp ôm lấy, giọng nói uất ức, cộng thêm vẻ mặt đáng thương. Nếu đổi lại là người khác, đầu óc đã sớm rối bời, đau lòng không ngớt. Nhưng Lam Duê đã quá quen thuộc với mấy trò nghịch ngợm của ba bé con này, cười như không cười nhíu mày: “Các con không nói, ngược lại mẹ quên mất, một đứa trong bọn con đến đây kể cho mẹ nghe xem, ngày mẹ vừa rời khỏi Las Vegas, các con đã làm ra chuyện gì tốt ở sòng bạc? Hả?”

Giọng nói rõ ràng rất êm dịu, nhưng lại khiến ba đứa nhóc bỗng chốc cứng đờ.

Bọn chúng nên sớm biết, chú Johan tuyệt đối không thể nào giúp chúng lừa gạt mẹ, thế mà bọn chúng vẫn không biết tự giác ngộ.


Lam Duê liếc nhìn ba đứa bé, cười nói: "Tại sao không nói chuyện nữa? Vừa nãy vẫn còn lý sự lắm mà! Hả? Liễm Tranh, con nói xem!"

Liễm Tranh bị chỉ điểm, nâng khuôn mặt béo tròn nhỏ nhắn lên, mở to đôi mắt tròn xoe vô tội: “Mẹ nói gì? Liễm Tranh nghe không hiểu! Mẹ thường xuyên để chúng con lại trong nhà, Liễm Tranh không biết mẹ đang nói đến lần nào, hơn nữa chuyện đã qua một thời gian dài như vậy, tế bào não của trẻ con hoạt động không kịp. Theo như thuật ngữ chuyên môn trong y học mà dì Thanh và chú Âu Liêm hay dùng, đó là, trí nhớ của trẻ con chỉ có chút xíu thôi, trải qua một thời gian dài như vậy, bây giờ mẹ mới hỏi, làm sao tụi con nhớ được?”

Lam Duê giật giật khóe miệng, quả nhiên là coi trời bằng vung, ở trước mặt cô cũng dám giả ngu nữa.

Bất quá bọn chúng cũng không làm ra chuyện gì vượt quá giới hạn, mà vốn dĩ cô cũng không có ý định truy cứu chuyện lần này, thằng bé đã nói vậy, Lam Duê cũng không muốn vạch trần.

Cúi đầu nhìn ba đứa nhóc con làm bộ đáng thương ôm bắp chân của mình, Lam Duê hết cách, vỗ vỗ đầu của bọn chúng, nói: "Chuyện lần này coi như cho qua, nếu như lần sau mẹ còn nghe thấy tin tức như vậy nữa, ba đứa con nên biết kết quả sẽ như thế nào!”

Mặc dù cô rất cưng chiều ba cậu bé này, nhưng không có nghĩa là sẽ cưng chiều chúng vô điều kiện. Những lúc nên phạt, cô sẽ không thể tình chút nào. Đơn giản, hình như ba tên nhóc con này biết rất rõ cực hạn của cô nằm ở đâu, mỗi lần phạm phải lỗi gì, đều vừa đúng trong phạm vi mà cô có thể chấp nhận được, cho nên nói, số lần mà cô chính thức trừng phạt bọn chúng, dùng năm đầu ngón tay cũng đếm không tới.

Dù sao cũng là máu mủ ở trong người của mình, thời điểm mang thai bọn chúng, còn trải qua nhiều nguy hiểm như vậy, vất vả lắm mới khôn lớn bằng này, ai lại nỡ lòng nào động tay động chân với ba đứa tinh quái kia.

Ngoại trừ....... Lăng Ngạo.

Mỗi lần bốn cha con bọn họ ở chung một chỗ, Lam Duê cũng đành chịu.

Thật sự không hiểu, rốt cuộc bốn người này tranh giành nhau cái gì?

"Dạ, tụi con biết rồi, mẹ!"

Mẹ làm gì nói nghiêm trọng như thế, dù sao thì mấy lời này cũng nói đi nói lại không biết bao nhiêu lần rồi, không phải lần nào kết quả cũng chỉ có một thôi sao.

Thân là mẹ của ba cậu nhóc nghịch ngợm, vả lại, e rằng trên thế giới cũng chỉ có Lam Duê là người hiểu rõ nhất ba tên tiểu quỷ này thôi. Nhìn vẻ mặt chẳng thèm đoái hoài gì tới của bọn chúng, Lam Duê liền đoán ra ngay trong đầu ba tên tiểu quỷ đang suy nghĩ chuyện gì rồi.

Thế nhưng Lam Duê cũng không muốn đề cập đến nữa, dù sao thì lời nói của cô vẫn còn đó, nếu quả thật lại có lần sau, cô tuyệt đối sẽ không dễ dãi như vậy.

"Được rồi, hôm nay hiếm khi có thời gian rảnh rỗi, mẹ mang bọn con ra ngoài chơi một chút nhé!”


Lam Duê nhìn nhìn quang cảnh bên ngoài, cầm chiếc kính râm lên cân nhắc suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn để nó sang một bên.

"A ha? Thậtkhông, có thật không?"

Ba tiếng nói đồng loạt vang lên, dáng vẻ giống nhau, quần áo giống nhau, vẻ mặt hào hứng thôi rồi, vừa nhìn thấy, thật sự là làm cho người ta có cảm giác hoa mắt.

Lam Duê chớp chớp mắt, xoa xoa hai bên thái dương có hơi đau, ba tiểu ác ma, cô có chút hối hận khi nói lên đề nghị như vậy.

Một lát sau, những người đang chơi đùa trên bờ cát liền nhìn thấy ba đứa bé con dễ thương y như nhau, chạy loăng quăng đằng trước, một người phụ nữ phương Đông mặc chiếc sườn xám màu lam nhạt đi theo phía sau.

Ngoại trừ người phụ nữ phương Đông xinh đẹp không gì sánh được ấy, còn có vài người đàn ông với phong cách khác nhau đi theo sau, nhìn dáng vẻ cũng đủ biết, nhóm người này không phải người bình thường.

Những người thông minh một chút, cũng biết cách xa đám người kia, cho dù không, thì ít nhất cũng biết không thể đắc tội với bọn họ.

Nhưng vẫn luôn có vài người nhướn mắt lên, không biết dùng để làm gì.

Lam Duê mỉm cười nhìn ba đứa nhóc con kia reo hò, cũng không quay đầu lại nhìn Vân Trạch với những hình xăm bên cạnh: “Chuyện ấy đến cùng là như thế nào?”

Sáng sớm nay Lăng Ngạo vừa nhận được tin tức gì đó, phải trở về gấp, mặc dù cô không hỏi, nhưng không có nghĩa là cô không biết.

Vốn dĩ bọn họ đến đây nghỉ dưỡng, đối với lời cam kết này, mặc dù cô không quá xem trọng, vì dẫu sao thì những người như bọn họ, kế hoạch biến hóa khó lường. Nhưng một khi đã lên kế hoạch, đã chính thức thi hành, nếu như không phải có chuyện vô cùng khẩn cấp, tuyệt đối sẽ không gián đoạn giữa chừng.

Quyết định đột ngột của Lăng Ngạo, ai cùng rõ ràng, huống chi là người luôn hiểu rõ anh như Lam Duê.

Xem ra lần này được lắm, chỉ cần cô không hỏi đến, mấy người này đều giả vờ như không biết, ai cũng không nói lời nào.

Vân Trạch ôn hòa cười một tiếng, nói: "Lam chủ hỏi chuyện gì?"

Giả bộ ngu hả!

Lam Duê có loại kích động muốn trợn trắng cả hai mắt.


Danh xưng đương gia này của cô, hình như có chút hữu danh vô thực.

Là bởi vì ba tiểu quỷ này mới ra đời vài năm nay, ít nhiều gì cũng khiến cô ít xuất hiện trong tầm mắt của mọi người, làm người ta cho rằng bây giờ cô không đáng để sợ rồi hả?

Bất chợt quay đầu, nhếch môi, cười như không cười nói: "Vân Trạch, còn phải chờ tôi hỏi lần thứ hai?"

Vân Trạch ho nhẹ một tiếng, biết phân biệt tình huống.

Chỉnh trang lại nét mặt, nghiêm túc nói: "Là Fiennes, tập đoàn Fiennes có chút động thái. Sáng sớm hôm nay Lăng thủ lĩnh nhận được tin tức, nhóm quân giới súng ống trị giá mười ba tỷ hai trăm triệu được vận chuyển về Ấn Độ gặp phải công kích không rõ từ đâu. Tổn thất có chút nghiêm trọng. Nếu chuyện chỉ có như vậy, Lăng thủ lĩnh cũng sẽ không đi từ sớm, nhưng trên thực tế, chuyện này vẫn chưa kết thúc, ngoại trừ sự cố vận chuyển hàng. Những thế lực địa phương ở Ấn Độ, miễn là thuộc về nhà họ Lăng, đều bị đả kích. Đây mới là nguyên nhân chính khiến Lăng thủ lĩnh không thể không về trước để giải quyết.”

Lúc hai người nói chuyện, một trong ba đứa nhóc, Liễm Vũ bỗng nhiên nhảy đến bên người Lam Duê.

Lam Duê khom lưng bế Liễm Vũ lên, thơm nhẹ vào gò má mập phì của thằng bé, lại quay sang nói chuyện với anh: “Ba năm, chúng ta đã chuẩn bị kỹ càng, tin rằng bọn họ cũng chuẩn bị kỹ như vậy. Từ đó đến nay không làm nên chuyện gì cả, chỉ là đang chờ thời cơ, đến khi thời cơ chín muồi, dĩ nhiên là phải bắt đầu rồi!"

Liễm Vũ chớp chớp đôi mắt tròn vo nhìn rất giống với đôi mắt to của Lam Duê, nghiêng đầu nhìn cô. Cậu bé biết mẹ mình không hiền như vẻ bề ngoài đâu, rõ ràng bây giờ mẹ đang cười, nhưng mà vẫn khiến cậu bé cảm thấy một cỗ lạnh lẽo đang chui lên từ dưới lòng bàn chân.

Ngoại trừ cảm giác lạnh lẽo, còn có hưng phấn nữa.

Cậu bé rất muốn biết mẹ tính đối phó với người nào.

Ai lại xui xẻo như vậy, đi chọc tới mẹ chứ?

Lam Duê ôm Liễm Vũ, đi về phía trước mấy bước, nhìn mặt biển mênh mông bát ngát, giữa đôi mắt đen lóe lên một tia sắc lạnh: “Mà rất dễ nhận thấy, thời cơ tôi chờ đợi, quả thật đã tới!"

Vân Trạch cười nhạt không nói, thật sự, nhẫn nại một thời gian dài như vậy, cũng nên đến thời điểm phản kích.

"Không chịu, mẹ, mẹ và chú Vân Trạch đang nói cái gì? Rõ ràng nói là chơi với tụi con, tại sao lại nói chuyện công việc nữa!”

Bị bầu không khí giữa hai người kia làm cho rất không thoải mái, Liễm Vũ xoay xoay đôi mắt to, sau đó ôm lấy cổ của Lam Duê, dẩu môi, bất mãn trách móc.


Lam Duê mỉm cười, lắc đầu một cái, điểm lên chóp mũi thằng bé: “Được, mẹ chơi với các con!"

Mới vừa nhấc chân lên, mấy người đàn ông thoạt nhìn rất ‘kỳ quái’ bất chợt vây quanh.

"Ô, gái đẹp kìa......" (QA: dám nói kiểu này với chị Duê thì chết chắc =)))

~Hết Chương 94~