Vợ Phúc Hắc Của Đế Vương Hắc Đạo

Chương 6: Nathan Andrew

Las Vegas – Nhà họ Lam, hôm nay nghênh đón một vị khách ít đến!

Dưới ánh nắng mặt trời rực rỡ của ngày hè, mái tóc màu bạch kim tỏa ra tia sáng dìu dịu, bến dưới làn tóc là một đôi mắt tuyệt vời! Một đôi con ngươi màu xanh lục tựa như rắn độc!

Giáo phụ Mafia Italy – Nathan Andrew!

Bản thân hắn ta chính là một nhân vật huyền thoại, vốn dĩ chỉ là một đứa con riêng, nhưng cũng đủ làm người ta trố mắt dưới bất kỳ tình huống nào. Nắm giữ quyền lực tuyệt đối, đảm đương chức vị giáo phụ, bao nhiêu đây cũng đủ để mường tượng ra năng lực của người này!

"Andrew tiên sinh, vui lòng tháo vũ khí trên người của ngài xuống!” Vân Vũ đứng ở trước cửa sắt, nhìn gương mặt tuấn duật của Andrew, thản nhiên nói!

Đôi mắt xanh tựa như rắn lục của Andrew quét qua gương mặt tỉnh táo, bình thản của Vân Vũ, môi mỏng cụp xuống. Sau đó liền đem khẩu súng trên người giao cho anh!

"Theo quy củ, Andrew tiên sinh chỉ có thể mang theo hai vị thuộc hạ, những người khác vui lòng đứng chờ ở bên ngoài!" Vẫy tay ra hiệu cho đám người đang cầm vũ khí ở sau lưng, Vân Vũ nói lần nữa!

Rốt cuộc lần này, Andrew chăm chú nhìn anh, khóe miệng nâng lên một đường cong ôn hòa!

***********

Lam Duê vẫn là một thân sườn xám như cũ, tư thế ưu nhã ngồi ngả người trên ghế sofa, giữa phòng khách nguy nga tráng lệ. Hai chân bắt chéo, khóe miệng hàm chứa nụ cười thanh nhã!

"Nhà họ Lăng hiện tại có động tĩnh gì không?"


"Trong khoảng thời gian này chỉ hoạt động trên địa bàn của mình, chưa từng có bất cứ động tĩnh gì!" Vân Trạch khẽ nâng tầm mắt, cung kính đáp!

Lam Duê không lên tiếng nữa, khẽ bưng tách Cafe đen còn bốc hơi nghi nút lên, nhấp một ngụm nhỏ!

"Lam đương gia thật là có nhã hứng!" Âm thanh hào sảng của Andrew vang lên từ ngưỡng cửa. Động tác tựa như một quý ông đi đến trước mặt của Lam Duê, khom lưng bắt lấy bàn tay phải của cô, ấn xuống một nụ hôn!

Gương mặt không chút biến sắc thu tay lại, Lam Duê nhíu mày: "Tôi nhớ được Nathan giáo phụ là người Ý, vậy mà lúc nào đã học xong lễ nghi của Anh quốc rồi?”

"Ha ha ha, đây là tác phong của người lịch thiệp, không phải chỉ người Anh mới có! Huống chi, sợ rằng Lăng thủ lĩnh còn muốn buộc tôi hiểu được nhiều hơn. Mặc dù anh ta và Lam đương gia đều giống nhau, cùng là người Trung Quốc!" Andrew lơ đễnh nhún nhún vai, tùy ý ngồi vào phía đối diện Lam Duê. Đôi mắt màu xanh lục không chút kiêng dè quét lên người Lam Duê, từ dung mạo cho tới tư thái. Nét mặt thản nhiên làm người ta không nhìn ra được, rốt cuộc là đang có ý đồ gì!

Đã trải qua đủ mọi loại sóng gió, nhìn kỹ như vậy, căn bản cô cũng không quan tâm, vẻ mặt tự nhiên tiếp nhận ánh nhìn của hắn ta!

"Lam đương gia quả nhiên không hổ danh là vương giả của nước Mĩ. Tôi dò xét kỹ lưỡng như vậy mà vẫn không biểu hiện ra bất kỳ sự khó chịu nào. Thật là khiến Nathan này bội phục!” Thu hồi tầm mắt, những lời nói này là thật lòng tán thưởng. Chỉ có điều, rốt cuộc trong lòng tính toán cái gì không ai biết được!

"Người Trung Quốc có câu danh ngôn, “Vô sự bất đăng tam bảo điện*,” Nathan giáo phụ đến lần này, e rằng không phải chỉ để nhìn tôi chứ?” Xoay xoay cổ tay phải, nơi có mang chiếc nhẫn ở ngón út, Lam Duê giương mắt nhìn hắn ta cười!

*Càng lắm tội càng vội lên chùa hay, không có việc gì thì không đến toà Tam Bảo (chùa.)

Thấy hắn ta không nói, liền duỗi tay ra, lập tức Vân Lãng đem một xấp hồ sơ được bọc kín giao đến trên tay cô!


"Nếu Nathan giáo phụ không muốn mở miệng, như vậy xem qua cái này một chú. Chắc hẳn là Nathan giáo phụ có thể mở miệng được rồi!" Đem xấp hồ sơ để lên trên mặt bàn kiếng. Trong lúc đó, ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng gõ, tay đẩy một cái, xấp tài liệu liền trượt vào trong tầm tay Andrew!

Chân mày Andrew hơi nhếch lên, nhìn gương mặt bình tĩnh của cô, có chút kinh ngạc! Nhưng mà hắn cũng không phải nhân vật đơn giản gì, kinh ngạc chỉ là trong nháy mắt. Sau đó, mặt không đổi sắc cầm lấy xấp tài liệu!

Mở ra, thoáng nhìn lướt qua, gương mặt vẫn mang theo nụ cười nhưng có chút tái đi!

Thả xấp tài liệu trong tay ra, Andrew cười lạnh, ngẩng đầu lên: "Tôi chung quy đã xem thường thủ đoạn của Lam đương gia rồi! Bất quá, cô định làm gì? Phải biết rằng, chuyện này cũng không phải một mình tôi đang làm! Cô có thể khống chế được sao?"

"Việc này không nhọc Nathan giáo phụ phiền lòng, anh chỉ cần trả lời tôi. Lúc nào thì mang người của anh rút khỏi Hongkong Trung Quốc là được!” Lần nữa bưng tách Café đen đã hơi lạnh lên, không ngừng dùng muỗng khuấy, nhưng lại chẳng buồn uống!

Cho dù thế lực trong tay của cô có lớn mạnh hay như thế nào đi nữa. Từ trước đến nay, cô chưa bao giờ để bàn tay bẩn thỉu của bất kỳ kẻ nào nhúng vào Đại lục Trung Hoa. Cô không cho phép, mà cô biết, anh ta tuyệt đối cũng sẽ không cho phép!

Đây là tổ tiên nguồn cội của cả hai nhà!

"Lam đương gia, cho dù thế lực của cô ở nước Mỹ này có hùng mạnh như thế nào, nhưng cũng đừng quên. Trên con đường này không phải do một mình cô định đoạt!” Khóe miệng Andrew giương lên nụ cười đùa giỡn. Năng lực của người phụ nữ này, đúng là hắn vẫn còn xem thường. Lần này, hắn rất muốn biết rõ cô sẽ làm như thế nào!

Vốn tròng mắt Lam Duê vẫn còn đang hướng xuống, thời điểm nghe thấy những lời này của hắn, rốt cuộc giương mắt lên.

Đôi con ngươi tựa như hai hạt trân châu đen nhánh, sâu hoắm, cơ hồ là muốn đem người ta xoáy sâu trong đó.


Con ngươi lạnh lẽo rét đậm khẽ che giấu, nhưng mà trên mặt vẫn giữ nụ cười hiền hòa như cũ. Lời nói ra, ngay cả đối với người luôn có thành kiến với phụ nữ như Andrew, cũng không khỏi giật mình:

"Nếu Nathan giáo phụ biết đây là địa bàng của nhà họ Lam. Vậy thì phải biết, ở trên địa bàn của tôi, nếu anh là Rồng thì tôi cho vòng vèo, là Hổ thì tôi cho nằm sấp! Lời này của Lam Duê chỉ nói một lần. Tôi cho anh ba ngày, nếu như anh còn chưa chịu rút lui, đến lúc đó đừng trách nhà họ Lam tôi không nói đạo nghĩa!”

Ở trên địa bàn của tôi, là Rồng thì tôi cho vòng vèo, là Hổ thì tôi cho nằm sấp!

Lời nói như vậy, khiếm tâm của Andrew ngẩn ra, nhìn ánh mắt đã không còn như trước của Lam Duê. Đôi mắt màu xanh lục lóe ra vài tia điên cuồng nóng rực!

"Lam đương gia yên tâm, lần này nể mặt cô, tôi sẽ đem người rút về! Nathan rất chờ mong gặp mặt Lam đương gia lần nữa!"

Vân Vũ tiễn Nathan Andrew ra ngoài, Lam Duê vẫn còn đang suy nghĩ về câu nói vừa rồi!

Lần sau hợp tác! A, cô cũng rất chờ mong!

"Chuẩn bị một chút, lập tức tiến về phía Tam Giác Vàng!" Đứng lên, Lam Duê nhàn nhạt căn dặn!

"Dạ!"

Tam Giác Vàng là nơi tiếp giáp giữa ba nước: Thái Lan, Miến Điện và Lào ở khu vực Đông Nam Á. Đường biên giới của ba nước này hình thành nên một giải đất hình tam giác. Nơi này là khu vực lâu dài nhất trong việc pha chế và sản xuất ma túy, là nơi cung cấp nguồn ma túy chủ yếu cho thế giới. Đây là lý do khiến địa danh “Tam Giác Vàng” nổi danh trên đời!

Mặc dù nhà họ Lam và nhà họ Lăng là đối thủ, nhưng lại có điểm giống nhau, đó chính là: Gia tộc của họ có thể buôn bán bất kỳ thứ gì, cũng tuyệt đối không thể dính vào ma túy một chút nào!

Nhà họ Lam như thế nào, thì nhà họ Lăng cũng như thế ấy!


Nhà họ Lam và nhà họ Lăng tranh đoạt lợi ích của mỗi người, không ngừng xung đột. Nhưng mà chỉ cần dính đến ma túy, hai nhà liền có thể tạm thời giữ vững thái độ hòa bình!

Cũng chính vì thái độ quỷ dị đồng nhất như vậy, khiến cho ba thế lực lớn còn lại không thể tin được!

Rõ ràng ma túy có thể mang đến lợi ích lớn hơn, nhưng hai nhà này vẫn cứ khư khư giữ lấy chính kiến của riêng mình, giống như hai kẻ ngu ngốc. Không cho phép người của mình động vào, thậm chí còn không cho đến gần nửa bước!

Đứng trên giải đất ở khu vực Tam Giác Vàng, tầm mắt Lăng Ngạo không biết đang tập trung vào cái gì!

"Thủ lĩnh, Lam đương gia đến rồi!" Thân là trợ thủ đắc lực bên người Lăng Ngạo – Âu Liêm, chợt xoay người nói!

Lăng Ngạo thu hồi tầm mắt, xoay người nhìn về phía chiếc trực thăng ở cách đó không xa, tròng mắt đen lóe lên vài tia lạnh lùng tàn nhẫn!

"Lần này Lăng thủ lĩnh tới thật sớm!" Máy bay vừa hạ cánh liền dễ dàng nhìn thấy một người. Cũng giống như nhau, dường như Lam Duê đã sớm biết, giọng điệu khiến người bên ngoài nghe thấy cơ hồ là quan hệ giữa bọn họ rất tốt!

Đáng tiếc, chỉ là để cho người ngoài xem thôi!

Lăng Ngạo lạnh lùng liếc cô một cái, lãnh khốc nói: "Tôi cho là Lam đương gia đã chết ở trên đường!"

"Lăng thủ lĩnh nói ra câu này, quả thực là sai lầm rồi. Nếu như dễ dàng chết như thế, vậy thì không xứng tầm rồi!”

Lam Duê nhún vai, không thèm để ý chút nào, bẻ lại!

Đối thủ vẫn chính là đối thủ, cho dù mục đích của chuyến đi lần này là nhất trí......