Vợ Phúc Hắc Của Đế Vương Hắc Đạo

Chương 41: Nơi ở của Lăng Ngạo

Nếu không phải nơi bị thương vừa vặn nằm ở phần hông và trên bắp đùi, Lam Duê thật sự muốn vung một cước đá sang.

Chủ động ôm cô đi một mạch khỏi đại bản doanh nhà họ Lam như vậy, hơn nữa còn dưới con mắt của tất cả mọi người, quan trọng hơn là, cái đám người nhà họ Lam kia, một chút phản ứng cũng không có.

Được lắm, được lắm! Tất cả mọi người đều hùa nhau ‘lấy ta bắt cá’!

Đối với sự không hài lòng của cô, dĩ nhiên là Lăng Ngạo cảm nhận được.

Cúi đầu nhìn đôi gò má trơn nhẵn gần như hoàn hảo, vẻ mặt nguội lạnh thường thấy cũng không khỏi bật cười.

"Này, anh không cảm thấy mình có chút quá đáng à?” Phồng má, dáng vẻ lúc này của Lam Duê mang đến cho người ta cảm giác giống như là một cô gái nhỏ đang tức tối, không còn vẻ bề ngoài ưu nhã thong dong thường thấy trong mắt người khác nữa, cảm giác hiện giờ có vẻ chân thật hơn.

Ung dung trầm tĩnh nện từng bước chân vững vàng đi lên máy bay, khẽ đặt người trong ngực xuống bên cạnh anh, lúc này mới thong thả nói: "Em sẽ là vợ của anh, chồng mang vợ về nhà, có chỗ nào không ổn?"

“Trái lại em không biết, thật ra mình có chồng lúc nào! Lăng thủ lĩnh đi phá hư danh dự của người khác như thế, đây là một hành động vô đạo đức!”

Ngay cả hai chữ ‘danh dự’ mà Trung Quốc cổ đại sử dụng cũng được lôi ra! Lời như vậy khiến đám Vân Trạch đang ngồi ở gần đó liền phì cười. Song có điều, bọn họ đã quá rõ ràng, Lăng Ngạo không phải là loại người tuân theo bất kỳ một luân lý thông thường nào cả!

Lăng Ngạo cũng không nói gì thêm, chỉ là, khóe mắt thoáng quét nhẹ qua gương mặt của cô.

Khẽ vẫy tay, Ngự Phong cẩn thận mang chiếc máy tính xách tay cùng một chồng lớn tài liệu đưa đến trước mặt bọn họ.

Lật đôi ba trang, nhân tiện cầm vật trong tay đưa cho Lam Duê đang ngồi bên cạnh.


Trong lòng biết rõ đây là thứ gì, Lam Duê cũng không lên tiếng nữa, sau khi lật xem vài trang, nhìn về phía hình ảnh không ngừng dao động trên màn hình máy tính, hàng lông mày thanh tú chau lại:

"Xem ra người đứng phía sau chuyện này không hề tầm thường, có thể né tránh được sự điều tra của cả nhà họ Lam và nhà họ Lăng. Ngoại trừ Raymond và William nhúng tay từ bên ngoài, thế lực còn lại thậm chí một chút manh mối cũng không có!”

Khép máy tính lại, Ngự Phong lặng lẽ lùi sang bên cạnh. Khóe mắt Lăng Ngạo lóe lên một tia khát máu: “Tránh được nhất thời, không tránh được một đời!"

Nếu như thế lực đó muốn nhằm vào bọn họ, vậy thì một khi bọn họ chưa chết, kẻ đó dĩ nhiên sẽ không từ bỏ ý đồ. Miễn là có cơ hội, bọn chúng nhất định sẽ tìm đến lần nữa.

Lần đầu tiên có thể rút lui an toàn mà không để lại dấu vết, lần thứ hai thì….chưa chắc!

Nếu như đụng đến móng chân của hai người này mà nói, chẳng phải sẽ lộ diện ra ngoài hay sao!

Lam Duê tự nhiên cũng hiểu được hàm ý của anh, đối với người dám đụng đến mình, dĩ nhiên là cô sẽ không bao giờ nể tình.

"Vân Trạch!"

"Dạ, Lam chủ, Vân Trạch hiểu!"

Dần dà trở nên ăn ý, chỉ cần Lam Duê vừa mở miệng, Vân Trạch lập tức hiểu ra ngay, thậm chí cô không cần phải nói trọn vẹn câu chữ.

Một màn như vậy, khiến người ngồi ở bên cạnh như Lăng Ngạo cảm thấy bức bối!


Đáy mắt lóe lên một tia không vui, liếc mắt nhìn sang Vân Trạch đang cười nhạt, cũng chẳng hề tỏ ra sợ hãi trước cái nhìn như tên bắn của mình, Lăng Ngạo chợt vươn đầu sang, nụ hôn cực nóng liền in lên đóa hoa anh đào đang hé mở.

"Anh phát cáu cái gì?”

Lam Duê bị hôn có chút khó thở, dùng sức đẩy người đàn ông đang gần gũi mình ra, đôi mắt sáng như sao hung hăng nhìn chằm chằm vào anh.

Nhưng vì động tác trước đó, vết thương ngang hông lại nhói lên khiến sắc mặt cô tái đi thấy rõ, thật là đáng chết!

"Đây là cảnh cáo!"

Chỉ với bốn chữ, Lăng Ngạo không nói thêm gì nữa, đặt tay lên bờ eo mảnh dẻ, khẽ vuốt ve xoa dịu đi cơn đau trên người cô.

Lam Duê hơi buồn cười, cô đã làm cái gì mà cần phải cảnh cáo?

Không trở về tổng hành dinh của Lam Duê ở Mỹ, Lăng Ngạo trực tiếp đưa người đến Canada, địa bàn của anh.

Vết thương trên người, cộng thêm thời gian ngồi máy bay khá dài, khiến cơ thể Lam Duê đã yếu lại càng chịu không nổi.

Thế nên khi ở trên xe, đành phải dựa vào lồng ngực rắn chắc của Lăng Ngạo ngủ thật say.


Riêng Vân Trạch, có lẽ vì chuyện Lam Duê đã giao phó từ trước, thời điểm máy bay vừa hạ cánh, liền lập tức lên đường trở về Mỹ.

Lăng Ngạo vừa trở về, đột nhiên gặp chuyện bất ngờ!

"Thủ lĩnh?"

"Charles, làm sao ông lại ở chỗ này?"

Lăng Ngạo ôm người đang ngủ say trong ngực, cố ý đè nén giọng nói của mình xuống, tránh làm phiền đến giấc ngủ của người kia.

Charles là lão quản gia tại đại bản doanh của nhà họ Lăng, đối với việc ông ta đến đây, rõ ràng thấy được Lăng Ngạo có chút không ngờ tới.

"Phu nhân bảo tôi mang Hải Linh tiểu thư đến nơi này!” Bất quá, chiếu theo hoàn cảnh hiện tại, xem ra là thủ lĩnh đã có suy nghĩ của chính mình rồi. Mặc dù Charles đang cúi đầu, nhưng vừa nãy có thoáng nhìn qua, theo như những gì lão quản gia như ông biết được, người lúc nào cũng lạnh lùng cả trong lẫn ngoài như thủ lĩnh, mà có thể che chở ôm ấp người ở trong ngực như thế, cũng chỉ có một, đó chính là đối thủ ngang sức ngang tài – Lam đương gia.

Nhìn tình hình này, có vẻ như tính toán của phu nhân hỏng bét rồi!

Chỉ là, đối với vị Lam đương gia này, Charles cảm thấy rất hài lòng, chí ít trên phương diện năng lực, nếu đem so sánh với Hải Linh tiểu thư thì quả thật xứng đôi với thủ lĩnh hơn nhiều.

"Mang về!"

Lạnh lùng nghiến răng phun ra hai chữ, lướt qua Charles, hướng về phía căn biệt thự lộng lẫy to lớn nằm ở đằng xa.

Lăng Ngạo yêu thích sự yên tĩnh, thế nên nơi ở của anh nằm trên lưng chừng núi, dưới tình huống bình thường, anh tuyệt đối không cho phép người ngoài bén mảng tới.

"Âu Liêm thiếu gia, Ngự Phong thiếu gia!"


"Charles, làm sao ông lại đưa Hải Linh tiểu thư đến đây thế?”

Nụ cười của Âu Liêm có chút quái dị, thủ lĩnh liên tục bị ép cưới. Nếu như biết được có một người phụ nữ như vậy tồn tại mà nói, không biết Lam đương gia sẽ có thái độ như thế nào!

"Phu nhân căn dặn, đưa Hải Linh tiểu thư tới đây vui chơi một chút! Cũng không nói thêm gì khác!”

Câu trả lời của Charles, khiến cho tâm trạng của Âu Liêm và Ngự Phong đang đung đưa lưng chừng cũng hạ xuống phần nào.

Không hổ danh là Đai tướng bên cạnh Lăng lão ông, chỉ một câu nói liền khiến cho tình huống gần như không có đường ra, cũng được giải quyết gọn gẽ.

Phu nhân khăng khăng muốn đem Hải Linh tiểu thư gả cho thủ lĩnh, nhưng tiếc thay, đến tận bây giờ thủ lĩnh vẫn không đến gần nữ sắc, huống chi là một người phụ nữ vô lý nhu nhược. Thế nhưng phu nhân cứ cố chấp như vậy!

Cũng may, mặc dù Lão Thái Gia không có nói gì, nhưng rõ ràng là còn chưa đồng ý vụ hôn nhân này. Quan trọng nhất vẫn nằm ở quyết định của thủ lĩnh.

"Nếu như đã đưa Hải Linh tiểu thư đến rồi, tôi phải về đây! Lão Thái Gia không quen với việc tôi rời khỏi người quá lâu.” Charles hướng về phía cửa chính của biệt thự khom lưng cúi người, trước khi đi còn nói thêm: “Có phải chuyện tốt của thủ lĩnh đang cận kề hay không? Nếu thật như vậy, tin chắc rằng Lão Thái Gia sẽ rất vui mừng!”

Âu Liêm đứng ở một bên, cười nói: "Xem tình hình là như vậy, ít nhất thì thủ lĩnh đang đẩy nhanh tiến độ, tin rằng chẳng mấy chốc Lão Thái Gia sẽ nhận được tin vui mới phải!”

"Nói như vậy, là tốt rồi! Lam đương gia, rất được lòng Lão Thái Gia của chúng ta!"

Nói xong câu đó, Charles lập tức leo lên xe hơi ở một bên, chẳng mấy chốc liền khuất dạng.

Sau khi ông ta rời khỏi, Ngự Phong vẫn luôn im hơi lặng tiếng, bất thình lình phun ra một câu khiến Âu Liêm đang đứng bên cạnh suýt chút nữa ngã nhào xuống đất:

“Ý tứ của Charles……Gỉa như hiện giờ thủ lĩnh vẫn chưa động lòng với Lam đương gia, thì nhất định ông ta vẫn sẽ tìm ra biện pháp đây!”