Vợ Phúc Hắc Của Đế Vương Hắc Đạo

Chương 17: Đế vương duy nhất

Bởi vì nơi này là Nhật Bản, mặc dù có một số chuyện, dưới con mắt của người Trung Quốc thì nó cực kỳ hoang đường, nhưng đối với người Nhật Bản nơi đây, lại là chuyện họ hết sức tôn sùng!

Nói thí dụ như kỹ nữ xinh đẹp!

Chủ yếu nhất là, Nhật Bản thịnh hành một loại tiệc rượu theo nghi thức “Nyotaimori” để đãi khách!

“Nyotaimori” có nghĩa là “món shushi trên xác thịt,” được biết đến với cái tên ngắn gọn là “đĩa shushi sống.” Nó được bắt nguồn từ nền văn hóa ẩm thực ở Nhật Bản, tức lấy cơ thể con người làm thành “khay,” sau đó xếp các món ăn lên trên. Khách hàng trực tiếp ăn shushi từ trên cơ thể con người. Những người được dùng vào vai trò làm “khay” này chủ yếu là trinh nữ, nam giới ít được sử dụng.

(thông báo là nguyên đoạn trên tớ phang với sự trợ giúp của bác Gồ, chứ tớ chỉ hiểu 40% lời tg nói!!! =)))

Loại nghi thức đãi khách này ở Nhật Bản là chuyện cực kỳ bình thường!

Mà hiện giờ Sakamoto Mikako lại dùng chính nghi thức ấy để tiếp đãi Lam Duê và Lăng Ngạo!

Thời điểm Lam Duê tiến vào gian phòng khá rộng rãi này, bước chân chợt khựng lại! May là cô vẫn còn đủ tỉnh táo, nhìn thấy một màn quỷ dị như vậy, đột nhiên có chút u mê! Nhưng cảm xúc nhất thời ấy chỉ thoáng qua trong nháy mắt, cô vẫn giữ nét mặt vô cảm tiếp tục đi vào!


Gian phòng này ngược lại rất rộng lớn, trước mỗi chỗ ngồi đều có một người phụ nữ sạch sẽ nằm ngửa mặt lên trên, song có điều, còn có cả đàn ông!

Như trước chỗ ngồi của Lam Duê và Sakamoto Mikako chẳng hạn!

Sau khi tất cả mọi người ngồi vào chỗ của mình, Sakamoto Mikako nhẹ nhàng vỗ tay một cái. Ngay lập tức, hàng loạt người phục vụ bắt đầu mang thức ăn lên!

"Lam đương gia và Lăng thủ lĩnh có thể tới đây, thật sự là khiến Mikako được yêu thương mà có phần hơi lo sợ! Ly rượu này coi như là tôi mời hai vị đấy!" Nói xong, Sakamoto Mikako liền nâng ly rượu lên phía trước, tươi cười hướng về hai người bọn họ!

Sắc mặt Lăng Ngạo từ đầu chí cuối đều chưa từng biến chuyển, còn Lam Duê chỉ cười, tay cũng chưa từng nâng lên!

Gương mặt của Sakamoto Mikako có chút không nén được cơn giận, trong tích tắc mà sắc mặt thay đổi đến mấy lần, ly rượu được nâng lên trên không, cũng nhẹ nhàng đặt xuống, thoáng thu lại nụ cười trên mặt: “Chẳng lẽ Lam đương gia và Lăng thủ lĩnh không cho Mikako một chút thể diện sao?”

"Cô có tư cách à?" Lăng Ngạo ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn cô, nét mặt thoáng qua mấy tia mỉa mai khinh thường! Chỉ là một phần tử cỏn con, khi nào khi cô ta và bọn họ ở trên cùng một bình diện rồi!

"A, Mikako tiểu thư nói vậy không đúng rồi! Thể diện không phải nhờ người khác cho, mà chính cô tự mình kiếm được!” Lam Duê khẽ vân vê lọn tóc dài trên vai, tươi cười, nụ cười tao nhã mà hào phóng! Quét mắt qua đám người ở đây, bao gồm cả những cô gái lõa thể, cùng với người đàn ông nằm trước mặt, đáy mắt Lam Duê thoáng qua một tia tức giận!

Tất cả mọi người đều biết, cô và Lăng Ngạo là người Trung Quốc, ghét nhất chính là cái loại hình nghệ thuật này! Mặc dù hiện tại có thay đổi như thế nào đi nữa, nhưng mà cài tư tưởng này đã ăn sâu bén rễ! Cô không tin Sakamoto Mikako lại không biết!

Không, cô rõ ràng, cô ta cũng rất rõ ràng!

Sở dĩ cô ta phải làm như vậy, chẳng qua là vì muốn cho bọn họ một bài học, một mũi tên trúng hai con chim!


William đi nước cờ này quả thật rất khéo!

"Lam đương gia lần này tới là để làm nhục tôi sao?" Ánh mắt u ám nhìn Lam Duê. Hiện tại, nụ cười trên mặt Sakamoto Mikako đã sớm biến mất, thay vào đó là sự giận dữ!

Lòng ghen tỵ của phụ nữ rất dữ dội!

Nếu như địa vị của người trước mặt và Mikako thật sự cách nhau rất xa mà nói, trong trường hợp này, phần lớn mọi người sẽ bày tỏ sự khiêm nhường! Nhưng mà ở trước mặt một người phụ nữ tự cao tự đại như Mikako, đây chính là một sự nhục nhã, sự nhục nhã khó diễn đạt bằng lời!

Ở trong lòng của Sakamoto Mikako, cô ta tự nhận mình không thể sánh bằng Lam Duê, chẳng qua là thân xác ở hoàn cảnh khác nhau mà thôi! Nhưng chỉ cần sau khi chuyện lần này chấm dứt, địa vị của cô ta cũng sẽ được củng cố, đến lúc đó tự nhiên có thể ngồi ngang hàng với Lam Duê!

"Nhục nhã? A, Mikako tiểu thư quá lo lắng rồi!" Lam Duê nhàn nhạt cười một tiếng, khép hai tay lại đặt lên đầu gối, dáng vẻ thoạt nhìn qua tựa như một thiên kim tiểu thư! Làn sóng giữa ánh mắt khẽ lưu chuyển, quét qua không gian tĩnh lặng, có chút nghi ngờ: “Lần này Mikako tiểu thư mời tôi và Lăng thủ lĩnh tới đây, chẳng lẽ là vì…….bữa tiệc này?”

Sau hai lần bị nhắc nhở, gương mặt Sakamoto Mikako có chút cứng nhắc, nhưng rất nhanh liền kịp lấy lại phản ứng, khóe môi giăng lên nụ cười bất mãn: “Suy ngẫm lại một chút, suýt quên mất! Nhưng mà hiện tại là thời gian dùng bữa, có chuyện gì chờ dùng xong rồi bàn sau, như thế nào?”

"Không cần, cô cứ nói thẳng!" Lăng Ngạo quét mắt sang Lam Duê phía đối diện, nhìn người đàn ông trước mặt cô, đáy mắt thoáng qua một luồng sát khí lạnh lẽo!

"Đúng vậy, cô cứ nói thẳng là được! Đối với bữa tiệc này, nếu như tôi ăn, thì không dám bảo đảm có thể yên ổn trở về!”

Lam Duê cười đến vô hại, nói ra những lời ấy căn bản cũng chẳng hề giữ lại một chút thể diện hay tình cảm nào cho người đối diện!


Đối với người phụ nữ đầy rẫy dã tâm như vậy, Lam Duê lười phải vòng vo. Tất cả mọi việc nên gọn gàng, dứt khoát một chút, cũng tránh được phiền toái!

Lam Duê và Lăng Ngạo hết lần này đến lần khác phụ lòng tốt của cô ta, thậm chí cả một chút thể diện cũng không cho, khiến Sakamoto Mikako mất hết sự kiên nhẫn!

Nhưng vì kế hoạch lâu dài, Sakamoto Mikako cố nén xuống cơn bực tức trước ngực, nụ cười có chút gượng ép, đứng lên, hơi khom người nói: “Đột nhiên tôi cảm thấy có chút khó chịu, xin phép đi ra ngoài một lát, sau khi trở lại, chúng ta nói chuyện tiếp!”

Lam Duê ra vẻ “cứ tự nhiên”!

"Vân Thanh, đi xem một chút!" Cô ta mới vừa nhấc chân trước rời đi, Lam Duê liền nghiêng đầu nhìn sang Vân Thanh nói!

"Ừ, hiểu!" Vân Thanh lặng lẽ đi theo!

Lăng Ngạo quét mắt sang bóng lưng của Vân Thanh, gương mặt lạnh lùng chẳng chút biểu cảm, ung dung đứng lên đi về phía Lam Duê: "Ra ngoài, tôi có lời muốn nói!"

Lam Duê nhíu mày, nhưng cũng không hỏi, trực tiếp đứng lên. Trước mắt bao người, hai vị chủ nhân của nhà họ Lam và nhà họ Lăng, cùng với những người bên cạnh, đồng loạt rời khỏi gian phòng này! Những người còn ở lại đều là người của Sakamoto Mikako, chứng kiến cảnh tượng trên, vội vàng liên lạc với cô ta!

"Hợp tác?" Đứng ở trên tầng cao nhất của khách sạn, nhìn xuống bao quát toàn bộ bên dưới, Lam Duê cười khẽ, nói!

Lần này tới, vốn là để hợp tác, nếu không thì hai người bọn họ sẽ chẳng đến chỗ như thế này, mất thời gian với một người phụ nữ cứ tự cho mình là đúng!


"Tôi có ích lợi gì?" Đối với lợi ích của bản thân, từ trước đến giờ, Lăng Ngạo tuyệt đối không buông tay. Lần này anh đã nhìn trúng địa bàn Nhật Bản, cho nên dứt khoát không thể nhân nhượng!

"Lợi ích? Lăng thủ lĩnh là đang nói đùa sao?" Lam Duê đón gió đêm, trong nụ cười xen lẫn sự không vui, nhìn lên gương mặt đang dần dần nổi lên sát khí của Lăng Ngạo. Xoay người, ngón tay thon dài trắng nõn khẽ xòe ra, hướng về phía bầu trời đêm, từ từ cuộn lại thành nắm đấm:

"Thứ Lam Duê tôi nhìn trúng chính là cả Nhật Bản, mà không phải chỉ một Yokohama nho nhỏ kia! Theo như lợi ích mà Lăng thủ lĩnh nói, chỉ sợ là không chiếm được rồi! Nếu như Lăng thủ lĩnh đồng ý hợp tác, vậy chúng ta sẽ trở thành đồng minh để đối phó với đám người kia! Nếu như Lăng thủ lĩnh không muốn, vậy cũng không sao, tôi và anh vẫn là đồng minh như cũ, nhưng chỉ giới hạn trên phương diện ma túy!”

"Dã tâm đúng là không nhỏ, cô cho rằng mình có thể nuốt trôi?" Lăng Ngạo lạnh lùng, bên trong con ngươi đen nhánh rõ ràng mang theo sát ý, tuy nhiên cũng không thấy anh có ý muốn ra tay!

"Nếu như Nhật Bản nho nho này mà tôi ăn không vô, thì làm sao nhà họ Lam đứng vững trên đỉnh thế giới được? Lăng Ngạo, bất kể là Lam Duê tôi có nuốt xuống được hay không, lần này, tôi tuyệt đối không thể nào nhân nhượng!” Đây là sự tôn nghiêm, cũng là một loại tuyên thệ!

Nhà họ Lam không thể nào nhường nhịn nhà họ Lăng, mà nhà họ Lăng tuyệt đối cũng không để yên!

Đây là chuyện mà tất cả mọi người đều biết!

"Lam Duê!" Đây là lần đầu tiên Lăng Ngạo gọi đầy đủ tên của cô. Không biết vì sao, khi cái tên này phát ra từ giọng nói trầm thấp của anh, nghe qua lại khiến cho người ta cảm giác không giống nhau! “Có thể đứng lên đỉnh của thế giới này, vương – chỉ có một. Tôi và cô, cô và tôi, cuối cùng chỉ có duy nhất một người thắng!”

Thời điểm nghe thấy anh gọi tên cô, cơ thể Lam Duê thoáng khựng lại, nhưng mà sau khi nghe anh nói hết lời, liền bật cười. Đây là nụ cười thật lòng, nụ cười tràn đầy tự tin khi đứng trước đối thủ chân chính của mình:

"Vương — từ đầu đến cuối chỉ có một! Lăng Ngạo, chỉ mong anh đừng thua quá thảm!"


Hai người, mặt đối mặt mà đứng, hai người đều là vương, đều là đế vương trong đêm tối!

Suy cho cùng là ai có thể thuần phục ai? Hoặc là ai có thể bắt ai làm tù binh?

Một đêm này, chính là khởi điểm của tất cả!