Vợ Phi Công

Chương 14

KHĂN BÀN ĐƯỢC TRẢI RA TRÊN CỎ, một mảnh chăn ghép khổng lồ. Từng cụm gia đình ngồi trên khăn với đĩa giấy hoặc dao nĩa thật, trà đá đựng trong bình nước bằng nhựa. Trẻ nhỏ chạy nhảy trên những lối cỏ, đôi khi lại băng qua nơi bày biện bữa trưa của một gia đình nào đó. Kathryn mở làn thức ăn ra, đó là một chiếc làn đựng bánh cũ của bà Julia, rồi lấy ra nho và khoai tây chiên Terra Chips, bánh mì tròn dẹt và sốt hummus, một miếng phô mai Brie và một món gì đấy hình chữ nhật nặng mùi. Là Stilton đây, cô thầm nghĩ khi ngửi miếng phô mai. Cách cô không xa, Jack đang đứng nói chuyện với hai ông bố khác. Trời u ám, khá nồm, bầy nhặng đen vo ve gây khó chịu. Kathryn quan sát trong lúc Jack cúi đầu và lắng nghe những người đàn ông thấp bé hơn anh. Một tay anh đang cầm cốc nước ngọt; tay kia đút vào túi quần jean. Anh cười và ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của Kathryn. Sau tiếng cười, cô có thể nhận ra chút căng thẳng khi phải tỏ ra hòa đồng, câu hỏi quen thuộc trong mắt anh: Chừng nào chuyện này mới kết thúc đây?

Xa hơn nữa trên bãi cỏ, Kathryn thấy Mattie đang đứng cùng một đám bạn, nó khoanh hai tay và ôm hai bên người, như đang lạnh, dù thật sự thì không. Chỉ đơn giản là vì nó mười lăm tuổi và không biết đặt tay ở đâu. Khuôn mặt của Mattie, thân thuộc mà cũng xa lạ với Kathryn, trông như một tác phẩm nghệ thuật đang trong giai đoạn chuyển biến, khuôn xương vừa kéo dài ra, miệng không còn nhô lên vì đeo niềng răng nữa.

- Đông người đến nhỉ, Barbara McElroy nói từ tấm khăn cạnh bên.

Kathryn liếc nhìn thực đơn nhà McElroy: gà rán, salad khoai tây mua ở siêu thị, Salad bắp cải, bim bim Frito, bánh chocolate.

- Khá hơn năm ngoái, Kathryn đáp.

- Chị nghĩ họ sẽ chơi bóng mềm chứ?

- Nếu trời không mưa.

- Mattie ngày càng cao nhỉ, Barbara nói, nhìn về hướng Mattie.

Kathryn gật đầu. - Roxanne có đến đây không? cô hỏi. Rồi cô lại ước gì mình đã không hỏi, bởi Roxanne, một cô bé mười lăm tuổi gầy gò xỏ khoen môi, gần như chắc chắn sẽ không bao giờ xuất hiện tại buổi dã ngoại của trường. Kathryn thỉnh thoảng có nói chuyện với nó ở hành lang của trường. Đó là một con bé cực kỳ lêu lổng và ngổ ngáo. Vậy là Barbara có mặt ở đây vì Will, đứa con trai bảy tuổi, Kathryn tự nhủ. Louie, chồng của Barbara, là dân đánh bắt cá tuyết, thường đi xa, mỗi chuyến đi đều rất dài ngày.

Cũng giống Jack, Kathryn thầm nghĩ.

- Bà của chị có một chiếc tủ búp phê cũ rất đẹp sau cửa sổ, Joyce Keys nói vọng qua từ khăn trải ngay phía sau Barbara. Kathryn cũng nhìn xem nhà Keys ăn món gì: salad cơm cà ri, cá ngừ lạnh, nước suối Perrier, bánh konfetkakke của Martha Ingerbretson. Joyce và chồng, James, là kiến trúc sư có công ty riêng tại Portsmouth. Keys & Keys.

Toàn bộ lịch sử xã hội của thị trấn nằm gọn trong một buổi dã ngoại, Kathryn thầm nghĩ.

- Tôi chưa thấy chiếc tủ đấy, Kathryn đáp.

- Jack có định chơi bóng không? Barbara hỏi.

- Ô, chắc là có đấy, Kathryn đáp.

Cô nhìn chồng mình cúi đầu xuống để nói chuyện với Arthur Kahler, chủ trạm xăng Mobil, thỉnh thoảng là bạn chơi tennis của Jack. Vì thế mà cái lưng thường hành hạ anh, cô kết luận; anh luôn phải cúi xuống để lắng nghe người khác. Anh mặc áo thun polo màu trắng, mang giày đi thuyền. Một loại đồng phục khác. Anh vỗ phía sau tai, nhìn vào bàn tay mình, búng một con nhặng khỏi móng tay. Anh nhìn thấy cô đang quan sát anh.

- Anh sắp chết đói rồi, anh nói, tiến đến chỗ cô rồi ngồi xuống tấm chăn.

- Em gọi Mattie về nhé?

- Thôi. Khi nào muốn thì con tự về.

- Anh có định chơi bóng mềm không?

- Chắc là có, anh đáp, rót thêm một cốc nước ngọt nữa.

- Anh lúc nào cũng nghĩ là sẽ khó chịu nhưng rồi anh sẽ thích thôi, cô trêu anh.

Anh lướt ngón tay dọc sống lưng cô. Sự vuốt ve đó nằm ngoài dự đoán và thật ngọt ngào. Cô muốn cúi đầu về trước và nhắm mắt lại. Anh đã không vuốt ve cô nhiều ngày rồi.

- Thật tình thì ngay bây giờ anh muốn uống một lon bia mát lạnh, anh nói, thả tay xuống.

- Tại buổi dã ngoại của trường ư?

- Có vẻ như không làm Kahler bận tâm.

Kathryn nhìn về phía Arthur Kahler và lúc này mới nhận ra chiếc cốc nhựa màu rất to trên tay ông ta.

Kathryn đưa cho Jack nửa miếng bánh mì dẹt có kẹp sốt hummus.

- Martha nói ông ta sẽ đóng cửa trạm xăng vào tuần sau. Xây thêm cái mới. Chúng ta sẽ phải đi Ely Falls để bơm xăng.

Jack khẽ gật đầu.

- Nhưng mà, tất nhiên là anh sẽ không ở đây, Kathryn nói, nhớ lại rằng Jack sẽ đi công tác hai tuần - đến London để tham dự khóa tập huấn định kì hai lần mỗi năm.

- Ừ, anh sẽ không ở đây.

- Anh biết không, em có thể đi cùng anh lần này. Thứ tư tuần sau là nghỉ hè rồi. Em có thể bay sang London để gặp anh. Chúng ta sẽ có gần một tuần bên nhau. Sẽ vui lắm.

Jack nhìn đi chỗ khác. Lời mời lơ lửng trên tấm khăn như khói thuốc trong ngày ẩm ướt.

- Chúng ta có thể gửi Mattie ở nhà bà Julia, Kathryn nói tiếp. - Mattie sẽ sướng điên nếu được thoát khỏi chúng ta trong một tuần.

- Anh không biết nữa, anh nói chậm rãi, quay lại nhìn cô.

- Lâu lắm rồi em không đến London, cô tranh luận. - Và chưa bao giờ ở đấy lâu.

Anh lắc đầu. - Em sẽ ghét nó cho mà xem. Những buổi tập huấn dài lê thê. Bọn anh phải ở cả ngày trong phòng mô hình. Buổi tối cũng có lớp nữa. Bọn anh phải ăn với phi hành đoàn người Anh. Anh sẽ không thể gặp được em. Chúng ta sẽ chẳng làm được gì hết.

- Em biết tự tìm niềm vui cho mình mà, cô nói. Và rồi cô chợt tự hỏi tại sao cô lại phải tranh luận lời đề nghị này.

- Vậy thì em đến trong lúc anh ở đấy có ý nghĩa gì đâu? anh nói, vẻ phản bác. - Em có thể đi một mình cũng được mà.

Bị tổn thương, cô cắn mặt trong của má.

- Nghe này, anh nói vẻ hối lỗi, - anh sẽ bực dọc suốt thời gian đó nếu biết em đang ở trong khách sạn trong khi chúng ta có thể dạo chơi London với nhau. Những buổi tập huấn này đã đủ khiến anh mệt mỏi rồi. Anh không muốn có thêm áp lực nữa.

Cô quan sát nét mặt anh. Một gương mặt đẹp, một gương mặt khiến người ta phải ngoái lại nhìn khi đi lướt qua.

- Thế này nhé, anh nói. - Hay là em đến vào cuối chương trình tập huấn, và chúng ta sẽ đi Tây Ban Nha. Anh sẽ xin nghỉ vài hôm, rồi chúng ta sẽ bay đến Madrid. Không, hay hơn nữa là: anh sẽ gặp em ở đó.

Lúc này trông anh hoạt bát hơn, cảm thấy nhẹ nhõm vì đã tìm ra phương án thỏa hiệp này.

- Chúng ta sẽ đi Barcelona nữa, anh nói. - Barcelona rất tuyệt.

- Chúng ta đến đó bao giờ chưa? cô hỏi.

- Chưa, anh đáp nhanh. - Anh chỉ mới nghe nói thế thôi.

Cô nghĩ đến một chuyến đi Tây Ban Nha với Jack. Sẽ rất thú vị, cô biết, nhưng Tây Ban Nha không hẳn là điều cô đang nghĩ đến. Jack sẽ vẫn xa cô trong hai tuần, xa Mattie lâu hơn. Cô muốn đi London.

Phía sau vai Jack, Kathryn thấy Barbara McElroy đang nhìn cô chăm chú. Barbara, người biết cảm giác khi bị bỏ lại trong một thời gian dài.

- Nghe giống như một cuộc hẹn hò nhỉ, Kathryn nói, cố ra vẻ vui vẻ.

- Chào Lyons, một giọng nói vang lên từ phía trên tấm chăn. Kathryn ngước lên và nheo mắt trước ánh nắng. Sonny Philbrick, một người đàn ông có cái bụng tròn lẳn dưới làn áo thun Patriots, vui vẻ đá vào chân Jack.

- Chào Sonny, Jack đáp.

- Tình hình làm ăn của hãng hàng không thế nào? Sonny hỏi.

- Ồ, cũng tốt, Jack đáp. - Tình hình kinh doanh video của ông thì sao?

- Vẫn ổn. Vậy sắp tới ông đi đâu?

Kathryn lúi húi chuẩn bị cho buổi dã ngoại.

Jack rút chân về từ mép tấm khăn trải bàn. Anh sẽ không đứng dậy, cô biết, vì anh không muốn kéo dài câu chuyện với Philbrick. Con trai của Philbrick, bằng tuổi Mattie, là một cậu bé mảnh dẻ có khuôn mặt đẹp - chơi cờ rất cừ, có thể là một thần đồng.

- London, Jack đáp.

- London hả?

- London, Jack lặp lại. Kathryn có thể nghe thấy sự cố gắng để tỏ ra lịch sự trong giọng nói của chồng. Họ đều biết cuộc trò chuyện này đang đi đến đâu. Cùng một nơi mà tất cả những cuộc trò chuyện của Jack với những người như Philbrick thường đến.

- Bao lâu? Philbrick hỏi, nhìn thẳng vào Kathryn.

- Hai tuần, Jack đáp.

- Hai tuần! Philbrick ngả người ra sau, giả vờ ngạc nhiên. - Ông ở đấy suốt hai tuần với mấy cô phục vụ à, chà chà, ông nên cẩn thận giữ mình nhé.

Philbrick khẽ nháy mắt với Kathryn. Nếu ở trường, hẳn ông ta sẽ là đứa học trò ưa bắt nạt bạn bè, Kathryn kết luận.

- Tiếp viên hàng không, Jack nói.

- Ôi dào, sao cũng được.

Thật ra thì, Jack nói chậm rãi và đều đều, - Tôi cũng cố ăn nằm với nhiều cô lắm đấy.”

Nét mặt của Philbrick giãn ra một giây vì không hiểu. Rồi ông ta cười toe toét, vung mạnh chiếc cốc giấy trong không khí. Ông ta cười to đến nỗi những người khác ở cạnh bên phải ngước lên nhìn.

- Lyons này, ông đúng là không phải tay mơ, ông biết chứ?

Có một sự im lặng kỳ cục lúc đó. Jack không trả lời.

- Thôi, hẹn gặp ông ở trận đấu, Philbrick nói. - Ông sẽ chơi mà, phải không?

Jack gật đầu, quay sang làn thức ăn như tìm cái gì đó. Kathryn nhìn Philbrick bước đi.

- Chúa ơi, Jack khẽ thốt lên.