Vợ Ơi Chào Em

Chương 61: Ngoại truyện

Lần đầu tiên Ngụy Sở nhìn
thấy cô bạn học tên Tô Nhạc là ngày sinh viên năm thứ nhất nhập trường, anh là
chủ tịch hội sinh viên nên phải cùng với những hội viên khác tiếp đón tân sinh
viên.

Ngày đó, khi anh vội vã
chạy tới đón những sinh viên mới thì thấy một nữ sinh tóc dài kéo hành lý, bên
cạnh không có người thân đi cùng, hiếm khi nào anh lại chủ động đi tới giúp nữ
sinh này kéo hành lý, hỏi ký túc xá, chỉ dẫn quy trình báo danh.

Trên đường đi, anh nói,
nữ sinh này nghe, không giống như những tân sinh viên khác, sau khi nghe nói
anh là chủ tịch hội sinh viên sẽ xin số điện thoại, lôi kéo làm quen, cô bé đó
chỉ quan sát anh từ trên xuống dưới rồi tiếp tục im lặng đi theo anh.

Vậy mà đột nhiên trong
trường có việc, một đàn anh là anh ném hành lý, bỏ lại cô bé đàn em đó lại giữa
đường, vội vàng bỏ đi, ngay cả chuyện tìm một đàn anh dẫn đường cũng quên, Cho
tới buổi tối, sau khi nằm lên giường, anh mới mơ hồ nhớ ra hình như hôm nay anh
đã bỏ lại một tân sinh viên giữa đường?

Lần thứ hai gặp cô bé nữ
sinh kia là ở trong phòng làm việc của bộ tuyên truyền, trong bộ tuyên truyền
rất vắng vẻ, chỉ có một nữ sinh nằm sấp trên bàn, vừa kẻ ô, chia khối trên tờ
giấy tuyên truyền, vừa vẽ một thứ gì đó. Nói thật, nếu không phải chỉ có gấu
trúc mới có hai màu đen trắng, nhất định anh sẽ không tin đó là một con gấu
trúc.

“Những người khác đâu?”
Anh không nhịn được mà hỏi.

Khi nữ sinh ngẩng đầu
lên, anh liếc mắt một cái lập tức nhận ra, cô bé đó chính là tân sinh viên đã
bị anh ném lại giữa đường hôm đó, thì ra nữ sinh này đã gia nhập hội sinh viên?

“Poster này chưa đạt tiêu
chuẩn, cần làm lại.” Anh khó xử nhìn con gấu trúc kia, cuối cùng vẫn dựa vào
thái độ làm việc nghiêm túc mà nói ra những lời này.

Nữ sinh kia ngồi thẳng
dậy, xoay cổ một cái, bỏ cái bút trên tay sang một bên: “Anh là?”

“Tôi là chủ tịch hội sinh
viên.” Anh cười cười: “Poster lần này của từng tổ sẽ được chấm điểm, cái này
của các em không được.” Sau đó, dưới ánh mắt ngu ngơ của cô nữ sinh kia, anh
bước ra khỏi phòng.

Ngày chấm điểm poster,
anh cố ý tới xem poster của bộ tuyên truyền, vốn là một con gấu trúc nằm sấp
biến thành hai con đang gặm trúc, đôi mắt ngu ngơ vô tội giống như đôi mắt của
cô bé nữ sinh kia khi nghe được rằng bản poster này không đạt tiêu chuẩn.

“Ngụy Sở, tấm poster này
không…”

“Cũng không tệ lắm, hai
con gấu trúc này thật đáng yêu.” Nữ sinh kia thật sự thích gấu trúc, ừ, Tứ
Xuyên là quê hương của gấu trúc, anh nghe nói có một số người Tứ Xuyên đặc biệt
yêu thích gấu trúc, không biết cô bé đó có phải người Tứ Xuyên hay không.

Cán sự đi cùng Ngụy Sở im
lặng nhìn một khối đen đen trắng trắng kia, cuối cùng cúi đầu cho một điểm tốt
lên tờ đánh giá, khi đó, cậu ta còn nghe được tiếng lương tâm rít gào.

Sau đó, anh thường xuyên
nhìn thấy nữ sinh kia, tại căn tin, ven đường, trong phòng tự học, thư viện,
trên giảng đường, thậm chí là trên đường lớn. Dần dần, anh tập thành một thói
quen, cứ ra khỏi cửa là nhìn bốn phía xem cô bé đó có ở gần hay không. Phần lớn
thời gian anh đều không phải thất vọng, cô bé kia sẽ xuất hiện trên con đường
đầy bóng cây, hay trong lớp học, hoặc trên sân bóng rổ. Những khi không bất ngờ
gặp được cô bé đó, anh còn có chút cảm giác tiếc nuối.

Cảm giác khó hiểu này
khiến cho anh có chút bất an. Sau đó, không biết làm thế nào anh biết được nữ
sinh đó thích ăn món cay Tứ Xuyên. Ngày nghỉ về nhà, không hiểu sao anh lại nổi
hứng học làm món Tứ Xuyên. Trong những ngày nghỉ đó, anh chậm rãi nhận ra điều
gì đã xảy ra, đợi tới khi khai giảng anh sẽ thổ lộ với nữ sinh đó tình cảm của

mình, anh đã nghĩ như vậy.

Khi thấy nữ sinh đó hẹn
hò với nam sinh khác, ngoại trừ cảm giác mất mát, anh còn cảm thấy đau lòng,
anh hiểu lần này chính anh đã bỏ lỡ cơ hội. Sau khi tốt nghiệp đại học, anh tới
một công ty lớn thực tập, sau đó lại bán phần mềm máy tính anh tự thiết kế,
cộng với số tiền đã kiếm được ở đại học, anh mở một công ty nhỏ, trong khi đó,
anh cũng được một số bạn bè giúp đỡ, tình hình công ty càng ngày càng tốt lên.
Tiếp đó, anh lại tiếp quản công ty của gia đình, con đường phía trước càng rộng
mở, giúp ích rất nhiều cho sự phát triển của công ty anh.

Thực ra ngày đó anh không
định tới hội bạn học cùng thành phố, nhưng đột nhiên nhớ tới cô bé nữ sinh mấy
năm trước, anh đã ôm ấp một tâm trạng không định nghĩa được, lái xe đi tới điểm
hẹn, chậm hơn một chút so với thời gian đã hẹn.

Cô bé tên Tô Nhạc kia
thật sự tới, thoạt nhìn cô đẹp hơn hồi đại học rất nhiều, chỉ có ánh mắt vẫn
không thay đổi, vô cùng hút hồn.

Nhìn đi, đây rõ ràng là
duyên phận.

Anh đã nghĩ như vậy, sau
đó dần dần tới gần cô bé Tô Nhạc kia.

Ngoại
truyện sau khi kết hôn

(1)

“Tiểu Nhạc, về công ty
chúng ta làm đi.”

“…”

“Tiểu Nhạc, bầu không khí
của công ty chúng ta rất tốt.”

“…”

“Tiểu Nhạc, em có đồng ý
không, nói một tiếng đi.”

“Không!”

(2)

“Nghe nói… Trang Vệ và
Tống Vi ly hôn rồi.”

“Ừ.” Tô Nhạc lật tờ tạp
chí trong tay.

“Trang Vệ có liên lạc với
em không.”

“Không có.” Nói mà không
thèm ngẩng đầu lên.

“Buổi tối em muốn ăn gì,
anh làm cho em.”

Tô Nhạc thở dài, đặt tờ
tạp chí trên tay xuống, hôn lên mặt người nào đó một cái: “Anh quyết định là
được rồi.”

Người nào đó thỏa mãn đi
vào phòng bếp. Tối hôm đó, hai người đối mặt với một bàn đồ ăn vô cùng thịnh
soạn.

Tên họ Ngụy nào đó vừa bị
phê bình lãng phí vừa ngoan ngoãn cúi đầu ăn cơm.

(3)


Trần Nguyệt kết hôn rồi,
đối tượng chính là bạn của Ngụy Sở, Tào Ngu Đông.

“Em đã biết anh ta có ý
đồ với Nguyệt Nguyệt bé nhỏ nhà em mà.”

“Ừ.” Tên họ Ngụy nào đó
gật đầu.

“Ý đồ xấu xa, quá vô liêm
sỉ!”

Tên họ Ngụy nào đó lại
gật đầu lần nữa.

“Anh ta có đáng tin
không?”

Tên họ Ngụy nào đó vội
vàng gật đầu.

“Biết nấu cơm không?”

Tên họ Ngụy nào đó ngừng
gật đầu.

“Biết rửa bát không?”

Đầu của tên họ Ngụy nào
đó nặng đến mức không gật nổi, do dự mở miệng: “Bọn họ quyết định thuê người
giúp việc.”

Im lặng môt lúc lâu.

“So ra em mới phát hiện,
anh miễn cưỡng có thể được gọi là một người đàn ông chất lượng tốt.”

Gã đàn ông được đánh giá
là chất lượng tốt lập tức mừng ra mặt.

(4)

“Tiểu Nhạc, vừa rồi bác
sĩ nói… em có thai?”

“Vâng.”

“Có thai?”

“Anh sắp làm bố?”

“Anh sắp làm bố rồi!” Tên
họ Ngụy nào đó vui vẻ xoay quanh tại chỗ.

Tô Nhạc ném một ánh mắt
khinh thường cho ông bố ngu ngốc nào đó, khi quay đầu, trong mắt lại không cách
nào giấu được ý cười.

(5)

“Bác sĩ, vợ tôi thế nào
rồi?”

“Con trai, Tiểu Nhạc chỉ
vừa mới vào phòng sinh thôi.” Bà Ngụy đưa mắt nhìn cửa phòng sinh: “Đừng nôn
nóng, trình độ y học hiện giờ rất tốt.”

Tên họ Ngụy nào đó đi tới
đi lui, mười phút sau, đầu anh toát đầy mồ hôi: “Vì sao còn chưa ra.”

Nửa giờ sau, một tên nào
đó làm tổ trong góc tường, không ngừng vặn vẹo hai tay.

Một giờ sau, người ngồi
góc tường đã thành tượng đá.

Hai giờ sau, cửa phòng
sinh mở ra: “Chúc mừng người nhà, sản phụ sinh ra một bé trai.”

Tượng đá trong góc phòng
ầm ầm sụp đổ, trước cửa phòng sinh lập tức trở nên hỗn loạn.

Y tá thật bình tĩnh gọi
đồng nghiệp đưa ông bố đã ngất xỉu đi, aiz, mỗi tuần đều xảy ra những chuyện
thế này.

(6)

“Con trai, sau này con
nhất định phải hiếu thảo với mẹ, khi đó mẹ con phải rất vất vả trong phòng sinh
mới sinh ra con đấy.”

“…”

“Con trai, con thích gì,
bố mua cho con.”

“…”

Tô Nhạc không thể nhịn
được nữa, mở miệng nói: “Con chưa biết nói, anh còn lẩm bẩm nữa thì tới phòng
khách mà ngủ!”