Vợ Ơi Chào Em

Chương 57: Cầu hôn

Ngày hôm sau, khi Tô Nhạc
tỉnh dậy, Ngụy Sở đã làm xong bữa sáng, Tô Nhạc vừa ăn trứng ốp vừa nghĩ, có
một người bạn trai như Ngụy Sở thật là một chuyện may mắn.

Là một cô gái mà không
làm được món ăn mỹ vị, Tô Nhạc thật dửng dưng, cơm nước xong, thay quần áo, đã
là mười giờ sáng, quả nhiên ngủ đến phát chán là môt chuyện rất tốn thời gian.

Đang đợt Quốc Khánh, rất
nhiều siêu thị xúc tiến hoạt động tiêu thụ hàng hóa, rất đông người, Tô Nhạc đi
phía trước, Ngụy Sở đẩy xe hàng đi theo phía sau, xuyên qua một loạt kệ hàng.

Loại khoai tây chiên này
mới ra, mua về ăn thử. Trà sữa hãng này rất ngon, mua về một hộp. Thịt bò khô
của hãng này ăn rất vừa miệng, mua về một túi.

Ngụy Sở đi theo phía sau
Tô Nhạc, nhìn những thứ đồ ăn vặt hỗn loạn trong xe, bắt đầu hoài nghi ngày
thường Tô Nhạc đều ăn những thứ này để sống, hầu hết những thứ này đều không có
dinh dưỡng, ăn nhiều quá không tốt cho sức khỏe.

Tới hàng rau quả, Tô Nhạc
nhìn đi nhìn lại, không biết nên chọn cái nào mới ngon, cuối cùng im lặng giao
nhiệm vụ gian khổ này cho Ngụy Sở.

Động tác Ngụy Sở chọn đồ
ăn nhìn rất thích mắt, cải trắng muốt, khoai tây tươi, rau quả đủ loại đều mua
không ít, thứ nào cũng tươi tốt như nhau, được bỏ vào trong xe hàng, Tô Nhạc
nghi ngờ Ngụy Sở muốn mua hết nguyên liệu nấu ăn cho mấy ngày tới.

Tới khu thịt tươi, Ngụy
Sở mua thịt dê, thịt lợn, cánh gà, cuối cùng Tô Nhạc cảm thấy có gì đó không
đúng, cô khó hiểu nhìn một đống đồ đạc: “Vì sao lại mua nhiều như vậy?”

“Mời mấy người bạn tới
cùng ăn.” Ngụy Sở cười cười nói với Tô Nhạc, lại thả một cái chân thỏ vào trong
xe.

Tô Nhạc có chút hoài
nghi, cô nghe những người bạn của Ngụy Sở nói anh không thích chủ động làm cơm
cho người khác, hôm nay vì sao lại mời bạn tới ăn, thật là kỳ cục.

“Cái này!” Tô Nhạc chỉ
vào một túi nấm kim châm, kéo tay áo Ngụy Sở: “Mua cái này đi!”

Ngụy Sở khom người cầm
lên một túi: “Nấm xào, canh cá? Hay là canh nấm?”

“Chọn món nào sở trường
của anh đi.” Tô Nhạc thấy món mình thích được mua, thỏa mãn cười: “Em không
chọn được.”

Mấy bà thím mua đồ ăn bên
cạnh nhìn dáng vẻ thân mật của bọn họ đều nở nụ cười, cảm thán, mấy chàng trai
trẻ tuổi ngày nay thật kiên trì, thời bọn họ còn trẻ, mấy người biết nấu ăn?

Hai người chọn tới chọn
lui, cuối cùng cũng mua đầy đủ những thứ cần thiết, đẩy xe về phía quầy thu
ngân, trên đường gặp được một người bạn đại học của Tô Nhạc, người bạn học kia
hiển nhiên cũng biết Ngụy Sở, nhìn dáng vẻ người đàn ông của gia đình của Ngụy
Sở, một lúc lâu vẫn chưa dám tin vào mắt mình.

“Tô Nhạc, anh… anh Ngụy.”
Bạn gái đáng thương này run rẩy lên tiếng chào hỏi: “Thật trùng hợp.”

“Thật khéo.” Tô Nhạc thấy
vẻ mặt của bạn học kia, thuận tiện liếc nhìn Ngụy Sở một cái, trên mắt viết:
tai họa!

Ngụy Sở đáp lại bằng một
ánh mắt vô tội, sau đó lễ phép nói với bạn học kia: “Chào em.”

Bạn gái kia cười ha ha
nhìn hai người rời đi, chờ bọn họ đi xa mới lấy di động ra, gọi cho bạn thân.

“Bình Bình, cậu có biết
tớ vừa nhìn thấy ai không? Ngụy đại thần và Tô Nhạc nhé… Tớ biết hai người hẹn

hò không phải tin tức mới, nhưng bọn họ ở chung, ở chung ấy… Thật mà, tớ thấy
bọn họ cùng đi mua đồ ăn, Ngụy đại thần dịu dàng với Tô Nhạc muốn chết…”

Không lâu sau, hầu hết
bạn học đại học B đều biết Ngụy Sở với Tô Nhạc tình cảm thắm thiết, dịu dàng
như nước. Sau đó, chuyện này càng truyền càng xa, tam sao thất bản, cuối cùng
phát triển thành Ngụy Sở sợ vợ, Tô Nhạc là sư tử Hà Đông. Mặc kệ lời đồn này
bay qua miệng của bao nhiêu người, trèo đèo lội suối, cuối cùng đã biến thành
phiên bản như thế, nhưng có một điều có thể khẳng định, đó là sự si tình của
Ngụy đại thần đối với Tô Nhạc là bất biến.

Khi Ngụy Sở và Tô Nhạc
đem nguyên liệu nấu ăn về đến nhà thì trước cửa đã có mấy bóng người quen
thuộc, những người này Tô Nhạc đều đã gặp, Trần Húc, Lương Quang, Đường Dao,
Tào Ngu Đông, chờ chút, khiến cho Tô Nhạc bất ngờ là Trần Nguyệt cũng ở trong
số đó.

Tô Nhạc cầm lấy chiếc
chìa khóa trên tay Ngụy Sở mở rộng cửa, Trần Nguyệt cười hì hì bước đến bên
cạnh cô: “Lần đầu tiên tới nhà đại thần làm khách đã được đại thần đích thân
xuống bếp, đây đúng là quá may mắn.”

Đường Dao hiếu kỳ hỏi:
“Vì sao em không đoán là Tô Nhạc nấu ăn?”

Trần Nguyệt bình tĩnh thở
dài: “Chị ạ, Tô Nhạc chỉ biết làm hai món ăn, một là cải xào, hai là khoai tây
luộc, món duy nhất nấu không tệ là mì ăn liền.” Nói xong, cô nàng còn chỉ những
túi lớn túi nhỏ nguyên liệu trong tay Ngụy Sở: “Chị nghĩ mấy thứ này là những
thứ Tô Nhạc có thể làm được sao?”

Tô Nhạc mở cửa, vừa đổi
dép vừa trợn mắt nhìn Trần Nguyệt: “Cậu còn nói lung tung nữa là trưa nay cho
ăn cơm không.”

“Aiz, đại thần, Tô Nhạc
không cho em ăn, anh định thế nào?” Trần Nguyệt đau khổ nhìn Ngụy Sở.

Ngụy Sở cười cười: “Những
chuyện này đều do Tiểu Nhạc quyết định.”

“Đại thần, anh quá mất
phong độ rồi.” Trần Nguyệt vào nhà, cũng đổi dép theo chủ nhà, dùng ánh mắt
“con gái gả chồng như bát nước hắt đi” nhìn Tô Nhạc: “Nhạc Nhạc bé nhỏ, đừng
tưởng cậu có đại thần làm chỗ dựa mà lên mặt, cứ đợi đấy.”

Tô Nhạc từ trong phòng
lấy hạt dưa, đồ ăn vặt ra, không thèm để ý tới Trần Nguyệt mà bắt chuyện với
những người khác, mời họ ngồi rồi vào phòng bếp theo Ngụy Sở.

“Em ra nói chuyện với bạn
đi, một mình anh làm là được.” Ngụy Sở nhìn mấy người bạn không hề có sự khách
sáo của khách mời, bật cười cầm nguyên liệu nấu ăn vào phòng bếp.

Đường Dao cầm một quả
hạch trong tay, lắc đầu thở dài: “Từ khi có Tô Nhạc làm bạn gái, Ngụy Sở chịu
khó hơn không ít.” Nói xong, cô còn đụng vào ông chồng nhà mình: “Nhìn mà học
tập đi anh yêu.”

Lương Quang chỉ có thể
cười khổ, không nói gì, có tấm gương như Ngụy Sở ở đây, mấy người bọn họ đều
biến thành không đủ tư cách trước mặt vợ yêu.

Cơm trưa tuy không phải
sơn hào mỹ vị, trứng cá muối, vây cá, nhưng cũng coi như phong phú, cơm nước
xong, mọi người ngồi trên sô pha nói chuyện phiếm.

“Đại ca, tình cảm của anh
và Tô Nhạc đã tốt như vậy rồi, lúc nào định cho bọn em uống rượu mừng đây?”
Trần Húc rung đùi đắc ý: “Đối với người đẹp, ra tay phải nhanh, chuẩn, dứt
khoát.”

Tô Nhạc nghe vậy, không
được tự nhiên mà hướng ánh mắt về phía ti vi, nhưng Ngụy Sở lại nghiêm túc nói:
“Cậu nói có lý.” Vì vậy, gương mặt Tô Nhạc cuối cùng cũng đỏ lên.


Mấy người khác cũng đùa
giỡn theo, Trần Nguyệt sáp lại gần Tô Nhạc: “Này, Nhạc Nhạc bé nhỏ, nếu Ngụy
đại thần cầu hôn, cậu có đồng ý không?”

Tô Nhạc nghiến răng nhìn
Trần Nguyệt: “Trưa nay ăn nhiều như vậy mà vẫn chưa lấp được cái miệng cậu, lần
sau đừng ăn nữa, chỉ phí cơm.”

Trần Nguyệt không thèm để
mắt đến loại uy hiếp này: “Tớ biết thật ra cậu chỉ đang xấu hổ thôi, nói thật,
đại thần không tệ, lấy anh ấy cậu sẽ không thiệt thòi.”

Tô Nhạc còn chưa kịp đáp
lại Trần Nguyệt đã nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên. Cô liếc mắt nhìn mấy
người ngồi im trên sô pha, rồi lại nhìn Ngụy Sở không biết đã về phòng từ lúc
nào, đành phải đứng dậy đi mở cửa. Cửa vừa mở ra, một bó hoa hồng lớn rực rỡ
đang xuất hiện trước mặt cô, Tô Nhạc ngây người lần nữa.

“Xin hỏi, chị có phải Tô
Nhạc tiểu thư không?” Nhân viên đưa bó hoa tới trước mặt cô: “Đây là hoa Ngụy
tiên sinh gửi tặng chị, mời ký nhận.”

Tô Nhạc nhìn bó hoa hồng
trên dưới một trăm bông này, ngẩn người ký tên, ôm bó hoa vào lòng, Ngụy Sở
đang đùa cái gì đây, cũng chẳng phải ngày gì đặc biệt, tặng hoa hồng làm gì?

Cô đóng cửa lại, xoay
người đã cảm thấy trước mặt có một bóng người, còn chưa kịp phản ứng, đã thấy
Ngụy Sở quỳ một gối xuống trước mặt cô, trong tay còn nâng một chiếc hộp trang
sức màu đỏ, trong hộp là một chiếc nhẫn kim cương lấp lánh.

“Tô Nhạc, lấy anh nhé.”

Tô Nhạc hơi hé miệng,
ngẩn người nhìn Ngụy Sở, lại nhìn mấy người ngồi trên sô pha, cuối cùng cô cũng
hiểu vì sao Ngụy Sở lại mời bọn họ tới dùng cơm, thì ra để làm chứng cho anh.

Thấy Tô Nhạc không có
phản ứng, Đường Dao mở đầu nói: “Tô Nhạc, em đồng ý đi, đồng ý rồi, em có thể
thỏa thích sai bảo cậu ấy, nô dịch cậu ấy, dạy dỗ cậu ấy.”

“Tô Nhạc, chị đồng ý với
đại ca đi, không có chị, đại ca quá máu lạnh vô tình, chị dâu là hy vọng của
bọn em, là ánh mặt trời của bọn em.”

“Nhạc Nhạc bé nhỏ, tốt
xấu gì Ngụy Sở cũng là đại thần nổi tiếng trong trường chúng ta, cậu cũng đừng
kén chọn như thế, đàn ông tốt như vậy giờ không còn nhiều đâu.”

Mấy người bạn khác của
Ngụy Sở cũng bắt đầu làm thuyết khách, Tô Nhạc thấy dáng vẻ của bọn họ giống
như hận không thể thay cô đồng ý, không khỏi bật cười.

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc
của người trước mặt, cho dù bị bạn bè trêu chọc như vậy, trên mặt anh vẫn không
có một chút ngượng ngùng, chỉ chăm chú chờ đáp án của cô.

“Nếu em đồng ý, sau này
cơm ai nấu?”

“Anh nấu.”

“Quần áo thì sao?”

“Anh giặt.”

“Sàn nhà nữa?”

“Anh lau.”

“Nếu em muốn ra ngoài?”

“Anh đi cùng.”

“Còn nếu anh thay lòng
đổi dạ thì sao?”

“Anh sẽ không thay lòng
đổi dạ, nếu anh thay lòng đổi dạ, tất cả tài sản đứng tên anh sẽ thuộc về em,
anh cũng sẽ cô đơn cả đời.”

Viền mắt Tô Nhạc ửng đỏ,
cô không phải loại người tham tiền tài, nhưng trên thế gian này có mấy người
đàn ông có thể thật sự bằng lòng giao tất cả tài sản cho vợ.

“Nếu không, ngày mai anh
lập tức sang tên toàn bộ tài sản cho em, chỉ cần em đồng ý lấy anh, những thứ
này chẳng đáng gì.” Ngụy Sở lo sợ Tô Nhạc nghi ngờ anh không thật lòng, lại sợ
Tô Nhạc hiểu lầm hình tượng của cô trong trái tim anh, vội nói: “Ý anh không
phải nói em thích tiền tài, chỉ muốn chứng minh với em, anh thật lòng với em.”

Nhân vật làm mưa làm gió
ở đại học B cuối cùng cũng nói năng lộn xộn, đánh mất phong độ bình thường.

“Sau này, chúng ta là
một, những gì của anh đều là của em, nếu em bằng lòng, những gì của em cũng có
thể là của anh. Em nói đi về hướng Đông, anh tuyệt đối sẽ không đi về hướng
Tây, càng không thể đi về phía Bắc hay Nam. Anh cũng sẽ không trói buộc cuộc
sống của em, hiện giờ em sống thế nào, sau này có thể sống như thế, anh sẽ
không yêu cầu em phải làm gì, những chuyện em muốn anh làm, anh sẽ cố gắng làm
bằng được. Vì vậy, Tô Nhạc, lấy anh đi.”