Vợ Ơi Chào Em

Chương 44: Giở trò…

Con đường đá nhỏ, cây cối
um tùm, không khí dễ chịu, chim hót líu lo, nước chảy róc rách, cảnh đẹp như
vậy mà Tô Nhạc không thèm liếc mắt một cái, cô chống tay vào một cây thông, cúi
người thở dốc. Vì sao những người này chỉ nói đến chuyện chơi vui vẻ không ai
nói chùa miếu được xây trên đỉnh núi, đi bộ lên đến nơi, không chết cũng mất
nửa cái mạng.

Sáng sớm hôm sau, khi Tô
Nhạc thức dậy thì mưa đã tạnh, vì vậy, mọi người liền mang theo đồ uống, lên
núi. Nhìn từ xa, núi này không quá cao, nhưng khi thật sự đặt chân lên, cô lập
tức lĩnh hội được rằng đi chơi cũng rất cần thể lực. Cô bắt đầu hối hận vì mình
suốt ngày ở trong nhà nên thể lực không đủ tốt.

Ngẩng đầu nhìn những bậc
thang không có điểm dừng, Tô Nhạc gần như muốn rớt nước mắt. Thế này đâu phải
đi xem tượng Phật, đi xem biển mây, rõ ràng đây là tự ngược đãi!

“Này, Tô Nhạc, cố gắng
lên.” Trần Húc cầm theo một túi nước, một túi đồ ăn vặt và những thứ linh tinh
mà vẫn bước đi như bay, rất nhanh đã rút ngắn khoảng cách với Tô Nhạc, giống
như những thứ cầm trong tay không phải đồ uồng và đồ ăn vặt, mà là cuộn giấy vệ
sinh nhẹ bẫng.

Tô Nhạc liếc mắt khinh
thường, vỗ vỗ lòng bàn tay, chuẩn bị tiếp tục leo lên trên. Một bàn tay thật
đẹp đưa tới trước mặt cô, cô cũng không khách sáo, đặt tay mình vào trong lòng
bàn tay đó, sau đó lẩm bẩm: “Em giao mình cho anh đấy.” Một câu nói tùy tiện
như thế nói ra khỏi miệng đột nhiên lại biến thành cực kỳ mờ ám.

Nụ cười trên mặt Ngụy Sở
trở nên vô cùng sáng lạn, anh kéo tay khiến cho nửa người Tô Nhạc dựa trên
người mình, sau đó nói: “Cứ yên tâm giao cho anh.”

“Thảo nào đại ca không
chịu ngồi cáp treo.” Trần Húc quay đầu lại nhìn, đúng lúc nhìn thấy cảnh tượng
như vậy, thầm nói: “Thật sự là không từ thủ đoạn nào.”

Bàn tay đỡ bên hông hơi
ấm ấm, thắt lưng có chút ngứa, Tô Nhạc cảm giác gò má mình nóng lên, sau đó lại
cảm thấy bước chân như bay, từng bước hướng lên trên. Cho tới khi đã nhìn thấy
hình dáng thấp thoáng của ngôi chùa, vẻ mặt Ngụy Sở vẫn không đỏ, hơi thở không
dồn dập.

Tô Nhạc đột nhiên nhớ tới
lời mẹ già nhà mình từng nói, đàn ông có đẹp trai hay không không quan trọng,
quan trọng là anh ta có thể khiêng gạo hay không. Tô Nhạc cho rằng mình có lẽ
nặng hơn bao gạo, xem ra thể lực của Ngụy Sở cũng không tệ. Điểm này, mẹ già
nhà mình chắc là thỏa mãn rồi chứ?

Ý thức được bản thân đã
suy nghĩ xa xôi, Tô Nhạc vỗ lên bàn tay đặt bên hông: “Tới rồi.”

“Em yêu, em qua cầu rút
ván.” Ngụy Sở sờ sờ chỗ bị đánh trên tay, vẻ mặt vô cùng đáng thương.

“Ngụy đại thần, mời anh
giữ gìn chút hình tượng, mấy người trong công ty anh đang ở ngay bên cạnh.” Tô

Nhạc không thèm để ý, ánh mắt đã nhằm thẳng đến một tòa tháp bằng đá ở bên
cạnh, hình dáng có chút giống tháp xá lị, hơi loang lổ, xem ra đã được xây dựng
nhiều năm. Cách đó không xa có một hòa thượng mặc áo xanh đang quét lá rụng
trên một tấm đá, Tô Nhạc nhìn cảnh tượng này, có cảm giác như mình đã xuyên qua
thời không, nhưng tiếng nói chuyện vui vẻ của mọi người ở bên cạnh nhắc cô nhớ
đây chỉ là một danh thắng mà thôi.

Vào trong chùa, bái Phật,
Tô Nhạc không đi cầu nhân duyên giống như Ngụy Sở nói hôm qua, cô cũng không
tin người đàn ông này sẽ ký thác tình yêu vào một quẻ xâm mờ ảo.

Mùi đàn hương, tiếng hòa
thượng tụng kinh, và cả phong cách kiến trúc cổ xưa, tất cả đều khiến Tô Nhạc
cảm thấy những chật vật vừa rồi thật đáng giá. Cô đứng dậy từ bồ đoàn, nhìn
những tượng điêu khắc Bồ Tát trong chùa, cảm xúc nhất thời không nói nên lời,
giống như tâm tư ổn định lại không ít.

“Đừng nhìn nữa, nếu nhìn
nữa rồi em xuất gia thật thì anh biết làm thế nào?” Ngụy Sở cầm lấy tay Tô
Nhạc, kéo cô ra khỏi chùa: “Cách đây không xa có một đài ngắm cảnh, đứng trên
đó có thể nhìn thấy biển mây, chúng ta đi xem đi.”

Cột đá điêu khắc hoa văn
tường vân, kết hợp với mây mù bốc lên từ trong núi tạo cho Tô Nhạc cảm giác
mình đã rời khỏi trần thế, mọc cánh bay lên trời thành tiên, cô dựa vào cột đá,
dưới chân là mây mù vương vất, cảm thấy mình nên là một thiên tài làm thơ, đáng
tiếc là một lúc lâu vẫn chưa nghĩ ra một bài thơ thích hợp, vì vậy cô hoàn toàn
chỉ là một người bình thường.

“Mấy năm trước anh đã tới
đây một lần.” Ngụy Sở cười ôm lấy thắt lưng Tô Nhạc: “Ngày đó trời còn đổ mưa,
đường không dễ đi, anh đứng bên ngoài chùa nghe kinh văn một lúc lâu rồi lại
đứng ở đây nhìn biển mây cả nửa ngày.”

Tô Nhạc nhướng mày nhìn
Ngụy Sở: “Không ngờ anh còn thích làm ra vẻ thanh niên nghệ sĩ như vậy, cảm
giác dầm mưa ngắm mây có lãng mạn không?”

“Khi đó anh che ô.” Ngụy
Sở có chút tiếc nuối: “Lần sau anh thừa dịp trời mưa, tới thưởng thức một lần
nữa rồi sẽ nói cho em biết.”

Tô Nhạc bất nhã liếc mắt
khinh thường, hình tượng đại thần này đã hóa thành tro tàn trong lòng cô, chỉ
còn lại hai chữ đanh đá: “Hay là em tìm hai chai nước hất lên người anh để anh
tìm cảm giác nhé?”

“Chuyện này thì không
cần.” Ngụy Sở cười gượng, dời ánh mắt về phía biển mây đang cuồn cuộn, nhớ lại
tâm trạng mình khi đến đây vài năm trước, vài năm đã qua, nay tâm trạng anh đã
hoàn toàn khác.

Khi anh cho rằng đã không
còn cơ hội, bọn họ lại gặp nhau lần nữa, khi anh cho rằng chỉ có thể đứng nhìn
từ xa, mới biết được bọn họ có cơ hội để mãi mãi ở bên nhau, mặc dù con đường
theo đuổi rất khổ cực, nhưng anh cũng vô cùng thỏa mãn.


“Tô Nhạc.”

“Vâng.”

Ngụy Sở nhìn người bên
cạnh, cô không phải là một cô gái đặc biệt xinh đẹp, da nhẵn mịn trắng nõn
nhưng không phải vô cùng mịn màng, dáng người mảnh mai nhưng không uyển chuyển
như liễu, tuy thông minh nhưng không đặc biệt đến mức trăm ngàn người có một,
nhưng, một cô gái như vậy đã khiến anh rung động, khắc ghi trong lòng nhiều
năm, hiện giờ, mong ước đã thành sự thật, khiến anh có cảm giác không chân thực
không thể miêu tả bằng lời.

“Anh thích em.”

“Em biết, anh đã từng nói
rồi.” Cô gái nghiêng đầu, lộ ra cần cổ xinh đẹp.

Xem đi, cô ấy thậm chí
còn không biết thế nào là lãng mạn, thế nào là yếu đuối dựa dẫm, cũng không
biết nói những lời tâm tình dễ nghe.

Nhưng chính những khuyết
điểm và sự bình thường như vậy đã tạo nên một Tô Nhạc có một không hai. Anh vẫn
còn nhớ lần gặp gỡ đầu tiên, cô gái kia buộc tóc đuôi gà, đôi mắt lấp lánh,
cùng với vẻ mặt không hề có sự sợ hãi.

Sự đặc biệt ngay lần đầu
gặp gỡ, cộng với nhiều lần gặp lại cô bé đó, khiến cho trái tim anh dần dần
rung động, chỉ tiếc rằng gương mặt đẹp trai cùng thân phận chủ tịch hội sinh
viên kia lại không thể khiến cô chú ý đến anh một chút.

Từ khi đó anh mới hiểu
được, dù thân phận và năng lực của mình có tốt hơn thế nữa cũng không nhất định
khiến cho mọi người đều chú ý, nếu muốn có được thứ mình muốn, chỉ có thể chủ
động bắt tay vào làm.

Không phải tất cả mọi
người đều sẽ nhìn tới người đang ở trên cao, không phải sao? Còn người đứng
trên cao, chỉ cần muốn là có thể nhìn thấy người muốn thấy.

“Anh chỉ muốn nói với em
một lần nữa thôi.” Ngụy Sở trêu đùa: “Tỏ tình ở đây chẳng phải rất lãng mạn
sao?”

Tô Nhạc vô cùng ngạc
nhiên nhìn Ngụy Sở, cô cho rằng đối phương chỉ đang nói đùa thôi, không ngờ
trong mắt anh tràn đầy sự nghiêm túc, bốn mắt nhìn nhau, xung quanh yên tĩnh
không gì sánh được, xa xa còn truyền tới tiếng tụng kinh loáng thoáng, càng
khiến Tô Nhạc cảm thấy người đàn ông trước mặt không phải đang nói lời ngon
ngọt, mà nói ra lời nói từ tận đáy lòng.

Cảm giác này rất kỳ quái,
Tô Nhạc cảm thấy trái tim mình có chút hoảng loạn, rồi lại có chút sung sướng,
quả nhiên những lời tỏ tình như thế này rất có lực sát thương. Cô dời ánh mắt,
không nhìn vào đôi mắt đẹp kia nữa: “Lãng mạn không ăn được.”

“Ừ, đúng là không thể
ăn.” Ngụy Sở gật đầu đồng ý, vươn tay kéo Tô Nhạc vào lòng, cúi đầu hôn lên môi
cô.

Cách đó không xa là thánh
địa có các hòa thượng đang tụng kinh, còn có một số lữ khách, Tô Nhạc bỗng dưng
mở to mắt, trong đầu trống rỗng.

Ngụy Sở vẫn rất dịu dàng,
giống như mưa phùn trong gió xuân, khi Tô Nhạc phản ứng lại thì chính cô đã dựa
trong lòng đối phương, thậm chí cô còn nghe thấy giọng nói ồn ào của một số
nhân viên Bách Sinh và Kim Sở.

Gương mặt, lập tức đỏ đến
mức có thể rỉ máu, cô nhấc chân giẫm lên chân Ngụy Sở, nhưng mặt lại vùi vào
trong lòng anh.

Thật mất mặt! Ngụy Sở,
tên khốn này, dám nhân cơ hội giở trò với chị đây!