Vợ Ơi Chào Em

Chương 42: Du lịch công ty

Công ty của Đàm Vi và
Bách Sinh ký hợp đồng hợp tác, Tô Nhạc không tham gia vào vụ hợp tác này, mà
Giang Đình cũng không để Tô Nhạc tham dự vào chuyện này.

Tô Nhạc biết Giang Đình
đang giúp cô, mặc dù Giang Đình không biết giữa cô và Đàm Vi có bao nhiêu hiềm
khích, nhưng trong ánh mắt người ngoài, cô và Đàm Vi vẫn là tình địch. Vì vậy,
Đàm Vi là người hợp tác với công ty, một trợ lý nho nhỏ như Tô Nhạc không tham
gia là phương pháp tốt nhất.

“Tiểu Nhạc, có số liệu
tiêu thụ mới rồi, đồ uống mà công ty chúng ta mới đưa ra thị trường đạt hiệu
quả rất tốt.” Giang Đình đi vào phòng làm việc của Tô Nhạc, trên mặt mang theo
nụ cười: “Kế hoạch hợp tác của em và Kim Sở rất thành công.”

“Vậy có phải chứng tỏ
tiền thưởng năm nay của em có thể nhiều hơn một chút không.” Tô Nhạc nghiêng
người phía sau máy tính, nhìn rõ nụ cười trên mặt Giang Đình: “Chị Giang, nhìn
chị vui như vậy, không phải là có chuyện tốt gì chứ?”

“Đương nhiên.” Giang Đình
đặt tập thống kê số liệu lên trên mặt bàn của Tô Nhạc: “Tuần này công ty chuẩn
bị đi du lịch ở Phật Sơn nổi tiếng ở thành phố bên cạnh, chi phí ăn uống do
công ty chi trả, nghe nói còn có một công ty khác đi cùng.” Nói xong, trên mặt
chị hiện lên một nụ cười mờ ám.

Tô Nhạc không nhìn thấy
nụ cười trên mặt Giang Đình, cô vừa gõ tài liệu vừa nói mà không ngẩng đầu lên:
“Du lịch miễn phí, quả nhiên là chuyện tốt.”

Giang Đình bàn luận với
Tô Nhạc thêm một lúc nữa rồi trở về phòng làm việc của mình, quan hệ của chị và
Tô Nhạc chỉ vì một bộ sách có chữ ký và lời đề tặng mà tốc độ thân mật nhanh
như tên lửa, vì vậy, những loại quà tặng thế này luôn là thứ tốt để tăng cảm
tình.

Sáng sớm thứ Sáu, khi Tô
Nhạc đứng trước chiếc xe du lịch đã được công ty thuê, vẻ mặt cô méo mó. Bởi vì
chiếc xe khách đủ để mấy chục người ngồi này đã bị người của một công ty khác
ngồi mất một nửa số ghế, mà sếp lớn của công ty này đang nhìn cô cười vô cùng
sáng lạn, bên cạnh anh còn đặt một đống đồ ăn vặt mà cô thích.

Ánh mắt của những người
trên xe phóng vù vù về phía cô, Tô Nhạc cảm thấy có chút ngượng ngùng, cảm giác
bị nhìn ngó như khỉ trong vườn bách thú này thật sự không tốt.

“Tô Nhạc, đứng ngẩn người
làm gì, còn không lên xe đi?” Giang Đình cười hỏi.

Vẻ mặt Tô Nhạc nhăn nhó

bước lên xe, phía sau còn có một đám đồng nghiệp cả trai lẫn gái đang cảm thấy
rất hứng thú với công ty kia.

“Nghe nói hôm nay đi cùng
Kim Sở, không biết có thể nhìn thấy tổng giám đốc Kim Sở không nhỉ, nghe nói vị
tổng giám đốc này rất đẹp trai.”

“Đừng tưởng bở nữa, tớ nghe
nói người ta đã có bạn gái rồi…”

Đây là hai câu đối thoại
mà Tô Nhạc nghe được trước khi lên xe, cô đột nhiên cảm thấy áp lực rất lớn.

Tô Nhạc ngồi xuống vị trí
cạnh cửa sổ, còn chưa kịp điều chỉnh tư thế cho dễ chịu, bên cạnh đã có một
người nào đó mang theo đồ ăn vặt, vui vẻ ngồi xuống bên cạnh cô.

“Không phải anh nói hôm
nay có việc sao?” Tô Nhạc cười như không cười nhìn Ngụy Sở: “Việc đấy chính là
đi du lịch hả?”

“Chẳng phải anh chỉ muốn
làm em bất ngờ thôi sao.” Ngụy Sở cười đưa cho Tô Nhạc một hộp sô-cô-la:
“Sô-cô-la em thích này.”

“Đừng tưởng có thể dùng
sô-cô-la để lấp liếm việc anh nói dối.” Tô Nhạc nhận lấy hộp sô-cô-la, mở ra,
cắn một miếng xong mới do dự nhìn người con trai đang mỉm cười bên cạnh: “Anh
có muốn ăn không?”

“Được.” Ngụy Sở cười,
vươn đầu tới trước mặt Tô Nhạc, khi cô còn chưa kịp phản ứng đã cắn một miếng
sô-cô-la trên tay cô, sau đó ngẩng đầu nói: “Rất ngon.”

Tô Nhạc nhìn miếng
sô-cô-la bị thiếu mất một góc, nhét vào trong tay Ngụy Sở: “Thích thì anh ăn cả
đi.” Tên này, nhìn thì có vẻ phong độ, vì sao da mặt lại dày như thế.

Ngụy Sở cười nhận lấy.

Những người trong công ty
Tô Nhạc vừa ngạc nhiên vừa tò mò lại vừa thích xem náo nhiệt, bọn họ thật sự
không ngờ, thì ra Tô Nhạc lại là bạn gái của tổng giám đốc Kim Sở, thường ngày
bọn họ đã quá coi thường Tô Nhạc này rồi.

Lẽ nào hai người họ quen
nhau trong quá trình hợp tác? Cũng không đúng, lần hợp tác như thế không cần
tổng giám đốc tự mình ra kế hoạch, Tô Nhạc đâu có nhiều cơ hội tiếp xúc với
Ngụy Sở.


Lẽ nào trước đây hai
người đã là người yêu rồi?

Những chuyện bát quái thế
này mọi người đều tò mò, bất kể là con trai hay con gái.

Người quen trên xe nhiều,
vì vậy mọi người ngồi cùng nhau cũng không yên tĩnh, trò chuyện bát quái, bàn
luận trang phục, đồ trang sức, bóng đá, trong xe nhao nhao ồn ào, vô cùng sôi
nổi. Tô Nhạc nhìn thấy một đồng nghiệp nam của công ty mình đã dụ dỗ được một
người đẹp của Kim Sở.

“Em bảo này, vì sao hôm
nay không giống đi du lịch mà giống như đi xem mặt vậy?” Tô Nhạc nhỏ giọng nói
bên cạnh Ngụy Sở: “Công ty em với công ty anh sắp hợp làm một đến nơi rồi.”

“Vậy không tốt sao?” Ngụy
Sở cười cười, đưa tay nắm lấy tay Tô Nhạc: “Giải quyết vấn đề hôn nhân của
những nhân viên độc thân cũng coi như một chuyện tốt.”

Bàn tay Ngụy Sở rất ấm
áp, Tô Nhạc cảm thấy mu bàn tay mình hơi nóng lên, cô nhìn nụ cười chưa từng
tắt trên gương mặt Ngụy Sở, chỉ đành nghiêng đầu che giấu vẻ ngại ngùng trên
mặt.

Xe khởi hành chưa bao lâu
thì trời bắt đầu đổ mưa, giọt mưa tạt vào cửa sổ xe, cảm giác đẹp đẽ không nói
nên lời. Tô Nhạc nhìn một lát, rồi nghiêng đầu dựa lên vai Ngụy Sở, bắt đầu cảm
thấy buồn ngủ.

Trước khi ngủ, Tô Nhạc
nghĩ, đại khái cô đã có thể trải nghiệm hình ảnh ấm áp mà cô đã nhìn thấy trên
máy bay rồi. Cảm giác có người để dựa vào thật sự rất tốt.

Ngụy Sở điều chỉnh lại tư
thế để Tô Nhạc có thể dựa vào thoải mái hơn một chút, tiếng trò chuyện xung
quanh hai người cũng dần dần giảm xuống.

Giang Đình ngồi bên dãy
đối diện nhìn động tác cẩn thận của Ngụy Sở, đột nhiên hiểu ra vì sao Tô Nhạc
đã biết tình cảm của Đàm Vi đối với Ngụy Sở mà vẫn không có gì khác thường.

Ngụy Sở là một chàng trai
vừa thông minh vừa xuất sắc, mà Tô Nhạc cũng là một cô gái rộng lượng, hiểu
chuyện hiếm có. Một người giống như Tô Nhạc, nếu chỉ là một người đàn ông bình
thường ở bên cô, lâu ngày sợ rằng sẽ cảm thấy không nắm bắt được, bởi vì cô quá
thông hiểu mọi chuyện. Nhưng người đàn ông như Ngụy Sở lại vừa vặn phù hợp với
Tô Nhạc, người trước thông hiểu, người sau kiên định, một đôi trời sinh. Nếu
Ngụy Sở yêu một cô gái thích làm nũng, hoặc một người phụ nữ bốc đồng, thì
những cô gái này sẽ không còn là chính mình dưới dự chăm sóc dịu dàng của Ngụy
Sở.

Tình yêu ban đầu không
hoàn mỹ, chỉ khi đặt hai người gần bên nhau mới biến tình yêu trở nên hoàn mỹ.

Sau khi xe dừng dưới chân
Phật Sơn, bởi vì trời còn mưa nên đoàn người chuẩn bị tới khách sạn nghỉ ngơi
trước. Tô Nhạc mơ mơ màng màng tỉnh lại, trên tay Ngụy Sở đã cầm một cái ô.

Hai người cùng nhau xuống
xe, Ngụy Sở nghiêng ô che trên đỉnh đầu Tô Nhạc, nước mưa rơi trên ô, phát ra
những tiếng tách tách nho nhỏ.

Ngẩng đầu nhìn hơn một
nửa cái ô đã nghiêng về phía mình, Tô Nhạc yên lặng mỉm cười.