Vợ Ơi Chào Em

Chương 34: Chúng ta hãy thử xem đi

Trầm Khai vừa nói ra như
vậy, vẻ mặt Tô Nhạc khẽ thay đổi, nhưng Ngụy Sở vẫn duy trì phong độ: “Cảm ơn
tổng giám đốc Trầm nhắc nhở, cho dù ngài không nói tôi vẫn sẽ chăm sóc cô ấy
thật cẩn thận.”

Tô Nhạc nghiêng đầu, đưa
mắt nhìn Ngụy Sở, anh có cần phải đồng ý một cách thuận miệng như thế không?

Trầm Khai nghe ra trong
lời nói của Ngụy Sở có sự che chở Tô Nhạc và vẻ bất mãn đối với mình, ông cười
khổ một cái, không biết nên vui mừng hay nên cảm thấy xấu hổ. Đối với Tô Nhạc
mà nói, ông chỉ là một người cha xa lạ và vô trách nhiệm mà thôi, những lời ông
vừa nói quả thật chẳng có bao nhiêu tư cách, còn Ngụy Sở dùng thái độ đó đối
với ông cũng không trách được.

Ông cũng hơi cảm thấy may
mắn vì Ngụy Sở dùng thái độ đó với ông, ít nhất điều đó cũng chứng tỏ Ngụy Sở
thật lòng quý trọng Tô Nhạc.

“Nữu Nữu, năm đó bố…”
Trong lòng Trầm Khai vô cùng hối hận, nếu năm đó ông không ly hôn với Tô Nguyễn
Tú, cuộc sống có lẽ sẽ tốt hơn bây giờ rất nhiều, có con gái giỏi giang, có
người vợ dịu dàng, năm đó ông phát điên thế nào mới biến chính mình thành bộ
dạng thế này ?

Tô Nhạc uống một ngụm cà
phê, hơi đắng, cô cười dửng dưng: “Chuyện năm đó của ông và mẹ tôi, tôi không
có tư cách bàn luận, đáng tiếc hiện giờ ông lại không có tư cách tìm mẹ tôi ôn
lại chuyện ngày xưa nữa, ông cứ đi làm sếp lớn của ông đi, tôi và mẹ tôi sống
rất tốt, mời ông đừng tới quấy rầy.”

Khóe môi Trầm Khai run
run, nhìn vẻ mặt con gái không vui không giận trước mặt, không cách nào nói ra
lời.

“Buổi tối tôi còn có việc
phải làm, hoan nghênh tổng giám đốc Trầm hợp tác với Bách Sinh chúng tôi trong
tương lai.” Tô Nhạc gật đầu, đứng lên, đi tới quầy bar thanh toán.

Ngụy Sở nhìn bóng lưng Tô
Nhạc, ánh mắt hướng về phía vẻ mặt chán nản của Trầm Khai: “Ông Trầm, tôi cũng
phải đi rồi, xin lỗi không tiếp chuyện được.”

Lẻ loi ngồi lại bàn uống
cà phê, Trầm Khai lấy tờ chi phiếu có rất nhiều nếp nhăn kia ra, con số mười
vạn phía trên khiến đáy lòng ông run rẩy, ông đã hỏi thăm về lý lịch của Tô
Nhạc, cô mới tốt nghiệp hơn một năm trước, vào làm trong một công ty liên
doanh, sau đó lại vì bị đồng nghiệp sao chép đồ án mà từ chức, tiếp đó lại chia
tay với cậu chủ nhà họ Trang, cuối cùng tới làm ở công ty đồ uống Bách Sinh
này, trong thời gian ngắn như thế, Tô Nhạc tìm đâu ra mười vạn tệ để trả cho
tổng giám đốc Kim Sở?

Tính cách Nữu Nữu thật
giống mẹ, Trầm Khai thở dài, lại bỏ tờ chi phiếu nhăn nhúm vào trong túi áo,
chậm rãi bước ra khỏi quán cà phê.

Xe chạy tới bên dưới nhà
trọ, Ngụy Sở giúp Tô Nhạc mở cửa xe, khi cô đang xuống xe, anh đột nhiên nói:
“Tô Nhạc, chúng ta hãy thử xem sao đi.”

Tô Nhạc dừng bước, quay
đầu nhìn Ngụy Sở đang đứng bên cạnh chiếc xe, nhướng mày: “Thử?”

Ngụy Sở gật đầu: “Thử xem
anh có thể làm bạn trai em hay không, anh bằng lòng có thời gian thử việc, thời
hạn ngắn hay dài do em quyết định.”

“Trước khi thử việc không
phải nên phỏng vấn sao?” Vẻ mặt Tô Nhạc không có gì khác thường, giống như chỉ
đang nói đến chuyện thời tiết.

“Như anh mà còn cần phỏng
vấn à?” Ngụy Sở triệt để phát huy sở trường da mặt dày vô địch của đàn ông:

“Anh có thể lái xe, có thể khiêng gạo, có thể trải giường, cũng có thể lau nhà,
lên được phòng khách xuống được phòng bếp, em muốn anh đi hướng Đông, anh sẽ
không đi hướng Tây, em muốn ra ngoài mua sắm anh sẽ đi cùng em, tuyệt đối là
người bạn trai tốt nhất được các tạp chí tuyển chọn.”

Tô Nhạc ngẩn người, không
ngờ một người như Ngụy Sở cũng có thể nói được những điều như vậy, một lát sau
cô mới cười khúc khích ra tiếng, vẫy tay: “Lại đây em bảo.”

Ngụy Sở bước mấy bước tới
trước mặt Tô Nhạc, cô khoanh hai tay trước ngực, dáng vẻ rất soi mói, nhìn từ
trên xuống dưới: “Ừ, thân thể khỏe mạnh, tuổi vừa tầm, dáng dấp cũng được.”

“Anh đang hưởng ứng lệnh
triệu tập làm bạn trai, không phải hưởng ứng lệnh triệu tập gia súc.” Ngụy Sở
để kệ Tô Nhạc quan sát, mặc dù bị lời nói của cô công kích nhưng vẫn ngoan
ngoãn đứng yên, nét mặt cũng không có vẻ thẹn quá hóa giận.

Tô Nhạc thoáng rung động
trong lòng, đột nhiên cười nói: “Được.” Nói xong, cô xoay người lên lầu.

Ngụy Sở chưa kịp phản ứng
xem chữ “được” kia có ý gì, khi không còn thấy bóng dáng Tô Nhạc nữa mới chợt
hiểu ra, anh vui mừng lấy điện thoại ra, gọi tới số một người bạn: “Đêm nay mấy
anh em ra ngoài uống một ly, tớ mời.”

Ngắt máy, Ngụy Sở vui rạo
rực nghĩ, cách mạng cuối cùng cũng có kết quả rồi, rốt cuộc cũng thành công
được một nửa, thật đáng mừng, cảm ơn ông trời.

Khác với sự vui mừng
không biên giới của Ngụy Sở, tâm trạng Tô Nhạc vô cùng phức tạp, cô đã qua cái
tuổi chỉ cần vài câu dỗ ngon dỗ ngọt là có thể rung động, Ngụy Sở đối với cô
rất tốt, cũng rất săn sóc, lúc đầu cô không suy nghĩ nhiều, nhưng cô cũng không
ngốc đến mức đến giờ còn không nhận ra tình cảm của anh. Cô không hiểu vì sao
nhân vật ưu tú như Ngụy Sở lại chú ý tới một người không tính là xuất sắc như
cô, thậm chí còn ngoan ngoãn nghe lời cô.

Chuyện cổ tích về hoàng
tử và cô bé lọ lem kết thúc ở lần thứ hai bọn họ gặp nhau, ai biết cuộc sống
sau này của hoàng tử và cô bé lọ lem sẽ như thế nào. Ngụy Sở được coi là hoàng
tử trong lòng phụ nữ, Tô Nhạc cô tuy không phải cô bé lọ lem nhưng cũng chẳng
với được tới đẳng cấp công chúa.

Cô đã từng do dự, đã từng
giả vờ như không biết, nhưng cô không phải người con gái không dám yêu không
dám hận, chỉ là, tiêu chuẩn về đàn ông của cô dựa trên thái độ đối với cuộc
sống ổn định sau này, Ngụy Sở đúng là có ưu điểm về cuộc sống ổn định này,
nhưng cũng còn rất nhiều ưu điểm thu hút những người phụ nữ khác.

Hoặc là trói người đàn
ông này đem về nhà mình, hoặc là để người phụ nữ khác câu anh ta đi, tâm trạng
của cô vô cùng phức tạp, nhưng khi nghe thấy Ngụy Sở nói bằng lòng có thời gian
thử việc, cô cũng hạ quyết tâm. Nếu sau này cô và Ngụy Sở chia tay, cô sẽ không
tìm tới cái chết, mà nếu Ngụy Sở thật sự yêu cô, chính cô cũng có cảm tình với
anh, vậy thì không thể để cho người phụ nữ khác trục lợi.

Cứ như vậy đi, đây là để
thử Ngụy Sở, cũng là để thử chính mình.

Đăng một chương tiểu
thuyết mới, Tô Nhạc không cảm thấy buồn ngủ, lại đăng thêm hai nghìn chữ nữa,
khiến cho độc giả đều kinh ngạc, hỏi xem cô có bị cái gì kích thích hay không,
cô đọc từng dòng hồi âm đáng yêu phía dưới, cười ra tiếng. Nhìn đồng hồ, sắp
rạng sáng đến nơi, cô trả lời một vài phản hồi rồi tắt máy tính, nằm lên giường.

Tiện tay với lấy điện
thoại trên đầu giường, trong đó có ba tin nhắn.

[Vừa rồi anh đi uống rượu
cùng mấy người bạn, phát hiện rượu cũng tăng giá rồi.]

[Phòng tranh đang triển

lãm mấy bức tranh châm biếm rất thú vị, anh sẽ mua vé, ngày mai đưa cho em.]

[Em ngủ rồi à? Ngủ ngon
nhé ^_^]

Người gửi ba tin nhắn này
đều là Ngụy Sở, Tô Nhạc bỗng nhiên nhớ ra hiện giờ dường như mình không thể coi
như không thấy nữa, cô suy nghĩ một chút, gửi lại một câu [Vâng, chúc ngủ ngon,
anh cũng nghỉ ngơi sớm một chút nhé.]

“Cạch!” Ngụy Sở đặt chai
rượu lên bàn: “Một lượt nữa!” Ánh mắt lại dừng trên màn hình điện thoại, nụ
cười trên mặt có muốn giấu cũng không giấu được.

“Bạn thân, cậu không sao
chứ, bị cái gì đả kích à?” Tào Ngu Đông lo lắng nhìn Ngụy Sở nâng cốc uống rượu
như uống nước lã, do dự mở miệng: “Công ty phá sản à?”

Ngụy Sở chưa nói gì, Trần
Húc ở bên cạnh đã đá Tào Ngu Đông một cái: “Miệng chó không phun được ngà voi,
mi rủa ông đây thất nghiệp đấy à? Tớ thấy thế này là thất tình rồi, nhất định
là sếp tỏ tình với Tô Nhạc, kết quả là bị từ chối, đúng không?”

Trầm Lục Trung gật đầu
như hiểu ra, nhớ tới dáng vẻ của Tô Nhạc: “Người con gái cá tính như cô Tô
không phải loại người thấy tiền là sáng mắt, không phải cậu dùng sai phương
pháp rồi chứ?”

“Hừ, Tô Nhạc kêu đại ca
đi hướng Đông, đại ca tuyệt đối ngoan ngoãn nghe lời, làm sao dám dùng tiền dụ
dỗ.” Trần Húc cầm chai bia uống một ngụm, chép miệng nói: “Cậu không nhìn thấy
dáng vẻ đại ca trước mặt Tô Nhạc, đúng là… không có tiền đồ.”

“Không có tiền đồ cũng
tốt hơn mấy gã độc thân các người, bà xã của tôi thì tôi thương, vì sao lại
phải làm trái ý cô ấy.” Ngụy Sở cẩn thận để điện thoại vào trong túi áo, sau đó
mới ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn hai người kia một cách miệt thị: “Đừng có dùng
cái miệng quạ đen ấy để nói chuyện của tôi.”

“Cậu thì không độc thân
chắc…” Tào Ngu Đồng tăng âm lượng: “Cậu theo đuổi được Tô Nhạc rồi?”

Ngụy Sở cười uống một
ngụm bia: “Ừ, có thể coi như vậy.” Tuy nói là thử việc, nhưng một khi anh đã
cắn vào thì nhất định sẽ không nhả ra, biến quá trình thử việc trở thành chính
thức, con đường cách mạng tuy gian nan, nhưng thành quả thắng lợi lại ngọt
ngào.

“Vậy cậu còn làm bộ cái
rắm ấy!” Mấy người khác khinh thường liếc nhìn Ngụy Sở, sau đó nghĩ tới ngày Tô
Nhạc và Ngụy Sở kết hôn, không biết địa vị thành viên trong gia đình sẽ như thế
nào.

“Cậu phải thông cảm cho
tâm trạng một người đi mấy tháng trên sa mạc, đột nhiên uống được một giọt
nước.” Trần Húc vỗ vai Tào Ngu Đông, đại ca cũng đã rất vất vả rồi.

Ngụy đại thần, nhân vật
phong vân một thời, cuối cùng cũng bước một bước nằm xuống nấm mồ tình ái, thật
sự khiến anh em phải cảm khái, chị em phụ nữ phải bóp cổ tay thở dài.

Sáng sớm hôm sau, khi Tô
Nhạc xuống lầu, Ngụy Sở đã hớn hở lái xe đến chờ dưới lầu, trong tay còn cầm đồ
ăn sáng, hoàn toàn là dáng vẻ thiếu niên trẻ tuổi đang cuồng nhiệt trong tình
yêu.

Không hiểu sao, những tâm
trạng phức tạp trong lòng Tô Nhạc bỗng hóa thành nụ cười, cô nhận lấy bữa sáng
trong tay Ngụy Sở, để Ngụy Sở giúp cô thắt dây an toàn, sau đó vui vẻ ăn sáng,
còn Ngụy Sở chậm rãi lái xe. Bốn phía đều là những người đang vội vàng đi làm,
chen lên phương tiện công cộng, đi xe máy, đi xe đạp, ai ai cũng vội vã.

Tô Nhạc nghiêng đầu nhìn
về phía chàng trai bên cạnh, gương mặt tuấn tú, khóe môi còn ẩn hiện nụ cười,
trong xe vang lên tiếng đàn dương cầm du dương, cô bỗng nhiên nghĩ, cuộc sống
như vậy cũng không tệ.

Khi Tô Nhạc ăn sáng xong
cũng đã gần tới công ty của cô, Tô Nhạc lấy ra một tờ chi phiếu, trên đó có ghi
con số mười vạn tệ.

Ngụy Sở biết tính cách Tô
Nhạc, cũng không từ chối, đương nhiên lại càng không hỏi vì sao mới tốt nghiệp
một năm mà Tô Nhạc đã có nhiều tiền như vậy. Anh tôn trọng Tô Nhạc, cũng giống
như Tô Nhạc tôn trọng anh trong quá trình hợp tác của Bách Sinh và Kim Sở.

“Tới rồi.” Ngụy Sở dừng
xe lại, cởi dây an toàn cho Tô Nhạc, đột nhiên hôn nhẹ lên môi cô: “Lát nữa em
cứ trực tiếp tới tìm người của phòng kế hoạch, buổi trưa chúng ta cùng đi ăn
nhé.”

Tô Nhạc xuống xe, sờ sờ
đôi môi ấm áp của mình, vừa rồi Ngụy Sở chạm vào rất nhẹ, giống như lông chim
lướt qua, nhưng không khỏi khiến trái tim cô có chút xúc động.

Quả nhiên là mỹ nam kế
hại chết người!