Họ chạy riết một hơi thật xa, chợt nghe có tiếng ngựa hí ré ở ven rừng, hai người giật mình quay người về hướng đó...
Vừa đến nơi thấy Phạm Phần Dương đứng thở dốc, kế bên là con ngựa nằm giãy chết.
Trầm Lãng hớt hải:
- Phạm huynh, chuyện làm sao?
Phạm Phần Dương dậm chân:
- Nguy rồi, hỏng rồi!...
Hùng Miêu Nhi nóng nảy:
- Mà câu chuyện làm sao?
Phạm Phần Dương hỏi lại:
- Có thấy xe Chu Thất Thất không?
Hùng Miêu Nhi nói lớn:
- Cô ấy cùng đi với anh mà hỏi gì kỳ vậy?
Phạm Phần Dương không nói quay đầu chạy về hương cỗ xe khi nãy... Biết chuyện đã nguy rồi, Trầm Lãng đưa mắt cho Hùng Miêu Nhi, hai người phóng bứt theo...
Vừa chạy theo, Hùng Miêu Nhi vừa hỏi với:
- Chuyện xảy ra làm sao nói cho người ta biết đã!
Phạm Phần Dương cứ đâm đầu chạy thẳng...
Trầm Lãng, Hùng Miêu Nhi cũng cứ phải chạy theo...
Cả ba người ai cũng nghe lòng mình như treo đá, và ai cũng tận dụng khinh công lướt tới như gió...
Rừng bụi thi nhau chạy ngược về phía sau, bốn phía đều vắng ngắt...
Chạy riết một hồi thật lâu, chợt thấy một cỗ xe đỗ sát ở vệ đường, Phạm Phần Dương lao tới giật mạnh cửa xe...
Thùng xe trống rỗng, không có một bóng người!
Hùng Miêu Nhi hỏi lớn:
- Có phải chiếc xe này không?
Phạm Phần Dương gật đầu, da mặt xạm xanh như thép nguội...
Hùng Miêu Nhi cau có:
- Thế thì cô ấy đi đâu?
Phạm Phần Dương nghiến răng không nói....
Trầm Lãng vụt kêu:
- Xem cái gì đây!....
Mọi người dòm lại, thấy trong xe có một hòn đá dằn trên mảnh giấy...
Hùng Miêu Nhi giật lên thấy viết:
"Trầm Lãng, Trầm Lãng,
Giai nhân mất rồi.
Ngươi dù tài giỏi,
Gặp phải họ Vương
Kể như bị trói!...
Hùng Miêu Nhi thét lên:
- Tức chết đi thôi! Lại cũng thằng khốn kiếp Vương Lân Hoa nữa rồi!
Phạm Phần Dương nghiến răng:
- Giỏi, tôi mà bị lừa thì phải kể là hắn giỏi!
Hùng Miêu Nhi tức tối:
- Hãy đuổi theo!
Trầm Lãng lắc đầu:
- Hắn đã bỏ xe dùng ngựa, mục đích là làm cho mất dấu...Sào huyệt của hắn lại đầy dẫy khắp chỗ, làm sao biết mà theo!
Hùng Miêu Nhi cự nự:
- Thế thì bó tay à?
Trầm Lãng nói:
- Bó tay thì chưa chắc, nhưng phải suy nghĩ cho kỹ chứ..
Hùng Miêu Nhi và Phạm Phần Dương cúi mặt làm thinh... Trầm Lãng cứ mò mẫm quanh xe không nói
o0o
Giật mình tỉnh dậy, Chu Thất Thất nghe đầu lạnh ngắt, hơi lạnh như thấu vào xương...
Đưa tay lên đầu bắt gặp một bọc tuyết, nàng nắm quăng ra xa và ngồi phắt
dậy.
Nhưng vừa mới ngồi lên nàng lại ngã xuống, toàn thân như tê liệt và tay chân mềm nhũn.
Biết rằng mình đã bị phong bế huyệt đạo, nhưng điều làm cho nàng tức muốn phát điên là toàn thân nàng không còn lấy một mảnh vải che mình và Vương Lân Hoa thì đang đứng mỉm cười với tia nhìn dâm ác...
Chu Thất Thất kéo tấm chăn trải giường quấn chặt lấy mình và thét lên:
- ác tặc,...ác quỉ..., khốn nạn, đồ trâu chó...
Vương Lân Hoa cười hà hà:
- Chó à? Muốn ăn thịt chó không?
Chu Thất Thất rít lên:
- Đồ khốn nạn, trả quần áo lại cho ta!
Vương Lân Hoa cười lớn:
- Có người cho ta biết, phương pháp hay nhất đối với phụ nữ là lột hết y phục họ ra, hả hả...phương pháp đó quả là hay lắm, đã cởi được rồi còn mặc lại làm chi?
Chu Thất Thất nghiến răng đỏ mặt:
- Sẽ có một ngày...
Vương Lân Hoa cười:
- Sẽ có một ngày cô rút gân tôi, lột da tôi, phải không? Hả hả˜ câu nói đó tôi nghe riết đã nhàm rồi, tôi cũng muốn biết mùi vị đó lắm, nhưng tiếc vì ngày đó tới chậm quá!
Chu Thất Thất trừng trừng mắt:
- Ngươi...ngươi...
Nàng co rút trên giường và vụt khóc rống lên...
Đã không đánh được, chửi hắn, hắn trơ trơ...không còn cách nào hơn nựa, nàng chỉ còn nước khóc và tay chân đập mạnh lên giường...
Vương Lân Hoa cứ đứng nhìn và cười trân tráo:
- Coi, coi...đừng có giơ tay giơ chân, người ta thấy hết còn gì?
Chu Thất Thất hoảng hồn cuốn chăn lại nằm im...
Vương Lân Hoa tặc lưỡi:
- Cô bé thật đáng thương, tội gì phải làm như thế?
Chu Thất Thất rít lên:
- Khốn nạn, ngươi giết ta đi!
Vương Lân Hoa cười suýt soa:
- Sao lại giết được? Tôi tốt với cô mà!...
Chu Thất Thất chửi tươi:
- Khốn nạn, tốt, tốt như con chó!
Vương Lân Hoa cười:
- Cô cứ suy nghĩ lại xem, từ lúc mới gặp cô đến giờ, có lúc nào tôi không tốt với cô đâu? Cô muốn đánh tôi, giết tôi, trái lại, tôi chỉ sờ cô nhè nhẹ, thật là nhẹ...
Chu Thất Thất khóc lớn:
- Trời ơi, ông sanh chi cái đồ quỉ quái này để nó hành hạ tôi như thế này!..
Vương Lân Hoa cười lớn:
- Phải rồi, mạng tôi sinh ra vốn là khắng khít với cô mà...Cô làm sao rời tôi được? Tôi không tìm cô thì cô lại tìm tôi! Thiên mệnh mà, ai cãi sửa được!
Hắn vừa cười vừa nói vừa đi lại gần bên giường...
Chu Thất Thất lăn tròn ngồi dậy, chiếc chăn cứ quấn chặt theo mình, nàng trừng trừng đôi mắt hừng hực lửa dục của Vương Lân Hoa...
Nàng hỏi bằng một giọng run run:
- Ngươi...ngươi muốn làm gì?
Vương Lân Hoa cười:
- Làm gì cô biết quá rõ rồi còn hỏi làm chi nữa!
Hắn đi thật chậm, y như muốn kéo dài thời gian chuẩn bị...
Chu Thất Thất quát lớn:
- Đứng lại!
Vương Lân Hoa nhướng mắt:
- Muốn ta đứng thì cô nương cứ việc ôm lấy ta, bằng không thì làm sao mà đứng được...
Hắn nói mà chân cứ nhích tới...đôi mắt đỏ ngầu ngầu...
o0o
Ba người lặng im trong không khí nặng nề...
Trầm Lãng cứ mò mò chiếc xe và vụt kêu lên:
- Đây rồi!
Hùng Miêu Nhi mừng ra mặt:
- Đã tìm ra manh mối rồi à?
Trầm Lãng nói:
- Muốn theo Vương Lân Hoa thì chỉ có cách này...
Hùng Miêu Nhi hỏi dồn:
- Cách gì?
Trầm Lãng nói:
- Cứ đợi ở đây!
Hùng Miêu Nhi trố mắt:
- Đợi ở đây? Hứ, anh đợi bánh trên trời rớt xuống cho à? Vương Lân Hoa đâu phải thằng ngu mà anh chờ hắn dẫn xác tới chứ?
Trầm Lãng cười:
- Anh rờ thử cỗ xe này xem!
Hùng Miêu Nhi và Phạm Phần Dương cùng đưa tay rờ vào cỗ xe...
Trầm Lãng hỏi:
- Thấy có gì khác lạ không?
Phạm Phần Dương trầm ngâm:
- Cỗ xe này y như làm toàn bằng sắt!
Trầm Lãng gật đầu:
- Đúng, đây là một cỗ xe đặc biệt...
Hùng Miêu Nhi cau mặt:
- Cứ cho là đặc biệt đi, rồi sao?
Trầm Lãng nói:
- Muốn chế được cỗ xe như thế này không phải là chuyện dễ, hao tổn công phu nhiều lắm mới làm nên, Vương Lân Hoa nhất định sẽ không bỏ nó.
Hùng Miêu Nhi hỏi:
- Anh muốn nói hắn sẽ đến mang xe đi à?
Trầm Lãng gật gật:
- Đúng thế!
Hùng Miêu Nhi lắc đầu:
- Cho dù xe này làm bằng vàng đi nữa, Vương Lân Hoa cũng không vì thế mà mạo hiểm. Lần này thì tôi sợ anh đoán sai!
Trầm Lãng cười:
- Anh thấy là mạo hiểm, nhưng Vương Lân Hoa không thấy là mạo hiểm đâu. Vì thế cho nên hắn không bỏ cỗ xe này.
Phạm Phần Dương vỗ tay:
- Đúng rồi, theo sự tính toán của hắn là sau khi mình thấy mảnh giấy thì tự nhiên sẽ tung ra đi tìm kiếm chứ nhất định không bao giờ chờ ở đây...
Hùng Miêu Nhi trưng trừng mắt rồi cũng vỗ tay:
- Phải rồi, chính tôi cũng không chịu đợi ở đây mà...Đúng, hắn sẽ nghĩ như thế.
Trầm Lãng nói:
- Đây là đánh vào sự bất ý. Người ta nói theo binh pháp là "xuất kỳ bất ý, công kỳ vô bị" vậy.
Hùng Miêu Nhi gật gù:
- Nhưng tôi nghĩ rằng hắn không tự đến đâu.
Trầm Lãng nói:
- Cần gì phải chính hắn, chỉ cần có bộ hạ của hắn đến lấy xe thì tự nhiên mình sẽ biết chỗ hắn. So với việc đi mò kiếm vẫn đỡ tốn công hơn nhiều...
o0o
Vương Lân Hoa đến sát bên giường...
Chu Thất Thất rít lên:
- Nếu ngươi leo lên giường, ta sẽ cắn lưỡi ngay tức khắc!
Vương Lân Hoa nhìn sững vào mặt nàng:
- Tại sao mà cô lại chán tôi đến thế?
Chu Thất Thất nói:
- Chẳng những chán, mà ta còn thù hận ngươi thâm xương nhập tuỷ!
Vương Lân Hoa cười:
- Càng thù hận nhiều thì cô càng nên ưng lấy tôi!
Chu Thất Thất trừng trừng mắt:
- Đồ khốn nạn, quân súc vật!
Vương Lân Hoa cười:
- Cô không biết chứ tôi nói có lý lắm. Bởi vì lấy tôi rồi thì suốt đời cô mới có thể hành hạ tôi, lấy tôi cô mới có thể sai khiến tôi, làm tình làm tội tôi...Cô thù hận tôi mà cô không làm gì tôi được, thì chỉ có cách lấy tôi mới làm cho cô đã giận.
Thật là một lý luận nghịch đời, chu Thất Thất đang giận nhưng cũng bật cười vì lối nói kỳ cục ấy...
Vương Lân Hoa cười:
- Đồng ý chứ?
Hắn vừa hỏi, một chân vừa ghếch lên giường...
Chu Thất Thất thét lên:
- Xuống, xuống mau...ngươi đừng quên rằng ta biết võ công và...thương thế của ngươi vẫn chưa lành hẳn...
Vương Lân Hoa cười hì hì:
- Được chết dưới tay người đẹp thì làm quỉ cũng còn thích thú...
Chu Thất Thất hớt hãi lùi dần...
Tuy nàng biết Vương Lân Hoa thương thế chưa lành, nhưng không hiểu sao cứ dòm mặt hắn là nàng phát sợ...Nàng không dám ra tay...
Đôi mắt của hắn cứ lừ lừ không nháy, tia mắt dâm đãng lại có ma lực dị thường...
Vương Lân Hoa chồm mình tới chụp lấy mép chăn...
Chu Thất Thất vụt cười ngất...
Cười là một chuyện bình thường nhưng trong hoàn cảnh này tiếng cười lại thành xa lạ...Lạ đến phát ghê. Ghê nhất là đối với một cô gái vốn có sẵn những ý nghĩ và hành động bất ngờ...
Giọng cười của nàng thật ngọt dịu thật êm ái, mà cũng thật là kỳ bí.
Vương Lân Hoa buộc phải dừng tay lại:
- Cô cười cái gì?
Chu Thất Thất nói:
- Ta cười ngươi xm thông minh như thế mà lại hết sức đần độn, tất cả, bất cứ người đàn ông nào cho dù có lỗi lạc đến mấy nhưng khi "đụng chuyện" thì hình như cũng đều đâm ra hấp tấp mất hồn!
Vương Lân Hoa cũng cười:
- Tôi đần độn? Aứ, người ta mắng nhiều quá rồi, nhưng đây là một tiếng chửi lạ...Chưa ai nói ta là đần độn cả?
Chu Thất Thất nói:
- Nhưng ngươi vẫn là đần độn!
Vương Lân Hoa hỏi:
- Đần độn ở chỗ nào? Nói nghe coi!
Chu Thất Thất nói:
- Ngươi bảo là ngươi từng trải, thế mà khi vô chuyện ngươi đã hồ hộc hấp tấp...ngươi không biết tâm lý phụ nữ như thế nào cả.
Vương Lân Hoa nhướng mắt:
- ¦...
Chu Thất Thất cười:
- Ngươi phải biết phụ nữ chán nhất là gặp những gã đàn ông bốc hốt thô lỗ, chán nhất là gặp những gã đàn ông không biết nghệ thuật dịu dàng...Ta nói ngươi đần độn vì ngươi không biết tại sao người ta chán, người ta ghét!
Vương Lân Hoa hỏi:
- Tại sao vậy?
Chu Thất Thất cười:
- Tại ngươi "háo ăn" quá nên ngươi không thấy, giá mà ngươi mềm dẻo, nhu mì một chút thì chắc ta đã thuộc về ngươi lâu rồi...
Nàng lại cười, nụ cười e thẹn và đầu nàng hơi cúi xuống...
Quả là một dáng điệu kiều mỵ có một ma lực dị thường, bất cứ ai cũng khó mà chống cự...
Trong tình trạng nguy cấp nhất, cuối cùng ngón đòn nguy hiểm nhất, món võ khí lợi hại nhất của người con gái tự nhiên ló ra...
Suy nghĩ một lúc, Vương Lân Hoa đột nhiên vả vào mình một cái và nói:
- Đúng, đúng...quả là đần độn....
Chu Thất Thất cười:
- Đần độn đứt đuôi rồi còn gì nữa!
Vương Lân Hoa thở ra:
- Cô nói đúng, tôi quả đã đi nước cờ sai...
Chu Thất Thất nói:
- Đã thế sao còn chưa chịu ngồi đó nói chuyện chơi có hơn không?
Vương Lân Hoa nói:
- Hay lắm, nhưng nói chuyện gì bây giờ?
Chu Thất Thất đảo đảo đôi mắt:
- Ta có điều thắc mắc là tại làm sao ngươi thoát được ta? Ta nghĩ hoài mà không ra chuyện ấy...
Vương Lân Hoa cười:
- Bí mật mà, tôi không nói suốt đời cô cũng không làm sao biết được.
Chu Thất Thất nói:
- Bởi vậy ta mới muốn nghe...
Hơi ngưng một giây, nàng lại hỏi:
- Có phải thủ hạ ngươi giúp ngươi thoát không?
Vương Lân Hoa cười:
- Vừa bị thương vừa bị điểm huyệt, nếu không có người giúp thì ta làm sao thoát được!
Chu Thất Thất nói:
- Nhưng ngươi đã dị dung, không ai gặp mà nhìn ra cả thì tại làm sao thủ hạ của ngươi lại biết?
Vương Lân Hoa cười lớn:
- Côn nên biết tôi tuy dị dung, nhưng trên mặt luôn luôn còn thừa lại một dấu hiệu, lẽ tự nhiên chuyện đó tôi đã dặn bảo thuộc hạ từng người...Bởi vì nhiều trườnghợp bức bách tôi phải dị dung để đánh lạc hướng kẻ địch, mà dị dung thì đâu phải một cách, khi vầy, khi khác họ làm sao để nhận biết chủ nhân của họ!
Chu Thất Thất chửi thầm trong bụng nhưng ngoài mặt nàng vẫn cười:
- Điểm đó đáng gọi là thôngminh đấy, thật ta không nghĩ tới...
Vương Lân Hoa cũng cười:
- Cô tưởng rằng không ai nhận ra tôi, nhưng sự thật thì mỗi lần trên đường đi thuộc hạ của tôi đều biết cả, và cô nên nhớ rằng thuộc hạ của tôi nơi nào cũng đông lắm đấy nhé.
Càng tức, Chu Thất Thất cười càng ngọt:
- Họ nhận ra ngươi thế sao họ lại im lặng?
Vương Lân Hoa nói:
- Liệng chuột sợ bể đồ mà, trong lúc tôi đang bị cô khống chế thì họ làm sao dám hành động? Tuy chưa dám làm gì nhưng họ ngấm ngầm theo dõi từng bước để chờ cơ hội.
Chu Thất Thất gật gù:
- Thật không dè thuộc hạ của ngươi cũng rất là lợi hại!
Vương Lân Hoa cười đắc ý:
- Dưới tay một tướng giỏi thì làm sao quân sĩ lại dở được chứ!
Chu Thất Thất khen bồi:
- Bọn họ nhẫn nại khá lắm, kiên tâm chờ đợi như thế là giỏi!
Vương Lân Hoa nói:
- Họ đợi đến lúc cô mang Hùng Miêu Nhi đi là họ vào. Nhưng cẩn thận hơn nữa để không ai chú ý, cho nên họ chỉ đưa vào toàn là phụ nữ, và tự nhiên là tôi chọn lấy một người vào thay thế để cho câu chuyện được hay thêm.
Chu Thất Thất hỏi:
- Nhưng phải mất một thời gian lâu, và như thế nếu ta trở lại sớm hơn thì sao?
Vương Lân Hoa cười:
- Vì thế nên phải làm cho cô nương không trở lại mau đuợc...họ phải tạo cách kéo dài chứ!
Chu Thất Thất gật đầu:
- à...ta biết rồi, hai cái tên làm bộ hỏi lầm Lý công tử nào đó cũng là thuộc hạ của ngươi, và đó cũng là cách làm cho ta bị chậm trễ!
Vương Lân Hoa càng cười lớn:
- Đúng rồi, họ đấy!
Chu Thất Thấr lại gật gù:
- Cái bọn khiêng người chết cũng là thuộc hạ của ngươi...
Vương Lân Hoa nhướng nhướng mắt:
- Và cái thây đó chính là tại hạ!
Chu Thất Thất thở ra:
- Các người làm việc thật là chu đáo quá!
Vương Lân Hoa cười ha hả:
- Quá khen, quá khen!
Chu Thất Thất hỏi:
- Nhưng ta không hiểu, tại sao ngươi thoát thân được rồi mà lại không chịu tấn công ngay lại để cho ta thong thả? Tại làm sao còn để cô gái lại thay thế cho rối chuyện?
Vương Lân Hoa nhìn đăm đăm vào mặt nàng:
- Ra tay trong lúc đó tự nhiên là cô nương sẽ dùng sức chống lại, như thế nếu bắt được cũng sẽ làm cho cô nương mang thương, mà cô nương mang thương là điều tôi không muốn. Đó là tôi dành cái lành cái tốt cho cô nương mà˜
Chu Thất Thất hỏi:
- Nhưng các ngươi làm như thế thì ích lợi gì?
Vương Lân Hoa nói:
- Bởi vì nếu lúc đó không khéo léo, tự nhiên kế hoạch hãm hại Trầm Lãng của cô sẽ bị đình lại. Chuyện đó tôi cũng không muốn, tôi muốn việc làm đâu đó đều toàn vẹn!
Vương Lân Hoa càng đắc ý, Chu Thất Thất càng tức mình, nàng buột miệng nói:
- Ngươi quả là lợi hại!
Vương Lân Hoa cười:
- Người con gái có vận may nhất là được lấy một người lợi hại, được làmvợ một người đàn ông có nhiều ngón lợi hại, vì chỉ như thế thì trong đời mới không bị ai khinh lờn!
Chu Thất Thất chớp chớp mắt nói thật chậm:
- Cũng đúng...lời nói ấy cũng có lý!
Nàng ngó Vương Lân Hoa, ngẫm nghĩ câu nói của hắn và vụt nhớ Trầm Lãng.
Nàng đâm ra giận ngang, giá mà Trầm Lãng đừng để nàng đi thì làm sao Vương Lân Hoa dám khinh lờn nàng...
Vương Lân Hoa hỏi:
- Bây giờ cô đã biết hết cả rồi chứ?
Chu Thất Thất nói:
- Còn có một điểm mà ta không rõ...
Vương Lân Hoa hất hàm:
- Chuyện gì nữa? Hỏi đi!
Chu Thất Thất hỏi:
- Sau khi dị dung, trên mặt ngươi còn chừa điểm nào để làm dấu hiệu?
Vương Lân Hoa cười:
- Cô xem trên mặt tôi có gì khác người không?
Chu Thất Thất trầm ngâm:
- Mũi, mắt...à, à...khoé miệng ngươi có một mụt tàn nhang lớn...
Vương Lân Hoa cười:
- Đó, nó đó. Bất luận dị dung cách nào, mụt tàn nhang này ta cũng chừa lại.
Chu Thất Thất cau mặt:
- Nhưng mụt tàn nhang đó đâu có lớn lắm, nhiều người cũng có, thuộc hạ của ngươi làm sao nhận được?
Vương Lân Hoa nói:
- Nhiều người có, nhưng vị trí đều sai biệt, có thể sự sai biệt ấy không xa lắm, nhưng thuộc hạ của tôi thì biết rất tận tường. Có thể nhắm mắt lại họ nói cũng không xê xích một ly. Đó là sự huấn luyện đặc biệt mà!
Chu Thất Thất chăm chú nhìn mụt tàn nhang như cố ý ghi nhớ nằm lòng, nhưng ngoài miệng nàng cứ cười cười:
- Cuối cùng rồi ngươi lại cũng nói hết bí mật cho ta biết!
Vương Lân Hoa hỏi:
- Cô cao hứng lắm phải không?
Chu Thất Thất nói:
- Chứ sao, rất cao hứng!
Vương Lân Hoa nói:
- Đáng lý thì cô khó chịu mới phải!
Chu Thất Thất trố mắt:
- Khó chịu? Tại sao lại khó chịu?
Vương Lân Hoa nói:
- Bởi vì nếu cô còn có cơ hội thoát được thì tôi đâu có dại gì nói hết chuyện bí mật như thế chứ!
Chu Thất Thất dịu giọng:
- Nếu ngươi biết điều đối xử mềm dịu với ta thì cho dù ngươi có muốn ta đi ta cũng không đi, chứ đừng nói đến chuyện cố tìm cách đào thoát.
Nàng nói với nụ cười thật ngọt, nhưng nếu tinh mắt sẽ thấy rõ là rất gượng gạo.
Vương Lân Hoa cười:
- Cô nói thật à?
Chu Thất Thất gật đầu:
- Tự nhiên là thật chứ! Trầm Lãng đã làm khổ ta, mà trên đời này trừ Trầm Lãng ra thì không một người đàn ông nào hơn ngươi được!
Vương Lân Hoa cười:
- Đã vậy thì xích lại đây đi...xích lại đây cho ta hun một cái coi!...
Hắn vừa nói vừa nhảy phóc lên...
Chu Thất Thất tái mặt, nhưng cố gượng cười:
- Coi kia, đang nói chuyện đứng đắn mà sao lại làm thế!
Vương Lân Hoa ngửa mặt cười sằng sặc:
- Cô bé, cô khôn lắm, nhưng cô đừng lầm, ta không ngu như cô tưởng đâu, trong bụng cô đang tính gì ta biết rõ cả!
Chu Thất Thất bắt đầu hoảng hốt:
- Ta...ta nói thật mà...
Vương Lân Hoa nhướng mắt:
- Thật hả? Bây giờ hãy chứng minh sự ấy đi!...
Hắn chồm lẹ tới ôm chặt nàng và cười hắc hắc:
- Đối với bất cứ cô gái nào cũng đều có thể lấy sự mềm dẻo mà thuyết phục, nhưng với cô thì khác...đối với cô thì chỉ có cách này là hay nhất...
Chu Thất Thất bị cuốn chặt trong chăn thất thế, thêm vào đó cái trườn mình của Vương Lân Hoa mạnh quá làm cho nàng ngã ngửa...
o0o
Trầm Lãng, Hùng Miêu Nhi và Phạm Phần Dương rút vô bóng tối đợi chờ... Màn đêm mờ mờ tuyết phủ, không khí càng phútcàng lạnh run, Hùng Miêu Nhi nhè nhẹ nâng bầu rượu tu một ngụm lớn...
Phạm Phần Dương chốc chốc nhìn trời bứt rứt, xem chừng sốt ruột lắm...
Trầm Lãng cứ ngồi im như cố lắng nghe.
Hùng Miêu Nhi ngồi mỏi chân, bắt đầu nôn nóng:
- Theo tôi thì chưa chắc chúng sẽ đến!
Trầm Lãng nói:
- Sẽ đến!
Hùng Miêu Nhi thở ra:
- tôi nghi quá, tôi nghi anh sẽ chủ quan!
Trầm Lãng mỉm cười:
- Khách quan chứ không phải chủ quan đâu, cứ chờ xem!
Hùng Miêu Nhi nói:
- Nếu thế thì tôi đành phải nằm sát đất mà phục anh, bới vì nếu tôi là Vương Lân Hoa thì tôi nhất định bỏ luôn cỗ xe này...
Trầm Lãng cười:
- Bởi vậy người ta đâu có gọi anh là Vương Lân Hoa! Con người dã tâm của hắn, lúc cần thiết hắn dám hi sinh tất cả, nhưng khi xét ra không cần thiết thì một mảy lông hắn cũng không buông!
Phạm Phần Dương gật gù:
- Trầm huynh nói đúng!
Trầm Lãng cười:
- Nếu là Hùng Miêu Nhi thì sẽ không bao giờ trở lại lấy xe, nhưng nếu là Phạm Phần Dương thì sẽ không bao giờ bỏ, phải không Phạm huynh?
Phạm Phần Dương nhương nhướng mắt:
- Đúng thế!
Hùng Miêu Nhi lắc lắc bầu rượu:
- Thảo nào mà anh lại chẳng phát tài!
Phạm Phần Dương cười:
- Nhưng nhớ rằng phát tài cũng không phải là chuyện không tốt đấy nghe!
Ngay lúc đó chợt nghe có tiếng người văng vẳng...
Hùng Miêu Nhi sáng mắt suỵt liên hồi:
- Tới rồi, tới rồi...