Võ Lâm Tuyệt địa

Hồi 27

Thấy Kim Bất Hoán cứ dùng lời châm chọc và Chu Thất Thất đã nổi xung,

Lãnh Đại quay phắt qua gằn giọng:

- Câm miệng lại.

Kim Bất Hoán sửng sốt :

- Ngươi … ngươi bảo ta câm miệng ?

Lãnh Đại lầm bầm :

- Ta bảo thế.

Kim Bất Hoán nhăn mặt :

- Ngươi … ngươi không phân biệt ai là bạn, ai là địch sao ?

Lãnh Đại lạnh lùng :

- Ta bằng lòng có một địch thủ như thế, chứ không thích có một người bạn như  ngươi.

Câu nói của họ Lãnh bao hàm ý nghĩa: bạn mà ti tiện thì đáng sợ hơn là kẻ địch  chính trực. Và tuy mặt dày mày dạn, Kim Bất Hoán cũng thẹn bừng vì câu nói đó, hắn  liếc Lý Trường Thanh ý muốn cho họ Lý lấy uy quyền của chủ nhân khiển trách sự vô lễ  của thuộc hạ …

Nhưng Lý Trường Thanh cứ lờ đi như không nghe thấy, Kim Bất Hoán lại nhìn  Lãnh Đại, bắt gặp tia mắt rợn lạnh đang trừng trừng ngó hắn làm cho hắn xuống nước  luôn, hắn cười khì khì :

- Phải phải… tại hạ xin câm mồm… Thật là cái mồm của tại hạ … dơ dáy quá.  Xin… xin Lãnh huynh cứ lo trừ diệt cái… cái tên ấy đi.

Lãnh Đại nhếch môi khinh bỉ và quay qua ngó Kim Vô Vọng :

- Xin mời.

Chu Thất Thất cũng không nói nữa. Bây giờ nàng biết cái con người bịnh hoạn  của Lãnh Đại nhất định phải là một nhân vật lợi hại lắm, bởi vì nếu không thế thì Kim  Bất Hoán ắt không co đầu rút cổ như thế đâu…

Nàng mở con mắt tròn xoe hồi hộp chờ đợi…

Nhưng Kim Vô Vọng và Lãnh Đại vẫn chưa nhúc nhích…

Hai mặt ngó nhau, bốn mắt lườm lườm, tay chân họ chưa có vẻ gì sẵn sàng cả. Từ  trên xuống dưới hãy còn trống lỗng.

Nhưng cả hai người cùng biết, cả hai cùng sẵn sàng trong cái vô hình, tinh thần,  ý chí của cả hai đều không lộ một chút gì sợ sệt…

Cả hai đều biết rằng bất cứ một ai ra tay trước, trừ khi có tuyệt kỹ “tiên phát chế  nhân” bằng không thì trong cái nhích tay sẽ bị đối phướng khoá ngay và chiếm thượng  phong lập tức.

Bởi vì kẻ muốn ra tay trước, tự nhiên là xuất phát ngay thế công, nhưng thông  thường, nếu lấy chiêu thức tận dụng thế công thì tự nhiên thế thủ có nhiều sơ hở. Và  như thế, trong chiêu đầu nếu không hạ được thì sự phòng thủ sẽ bị phá ngay.

Cho nên khi hai cao thủ gặp nhau và khi họ cùng ước lượng tuyệt kỹ của nhau,  luôn luôn họ đắn đo cân nhắc, ít có khi nào họ nôn nóng để bị đối phương chiếm  thượng phong. Vì một khi như thế mà muốn gỡ lại thế quân bình cũng phải nhiều vất  vả.

Từ khi tiếng “mời“ của Lãnh Đại thốt ra thì cả hai người chẳng những thân hình  không dám vọng động mà đôi mắt họ lại không dám rời nhau.

Là những kẻ nhiều kinh nghiệm như Lý Trường Thanh, Thiên Pháp đại sư, Kim  Bất Hoán… đều biết rõ vấn đề, họ biết hai người tuy chưa ra một chiêu nào, nhưng  cuộc diện đã báo trước tình thế khẩn trương gấp mấy lần trận đấu giữa Liên Thiên Vân  và Kim Vô Vọng vừa qua.

Họ không dám phân tán tinh thần, họ nín hơi theo dõi.

Chu Thất Thất lần lần cũng nhận được vấn đề sinh tử. Nàng ý thức được nguy cơ  của đôi bên gắn trong đường tơ kẻ tóc. Nàng đã có dự nhiều trận đấu dữ dằn, nhưng  chính bây giờ, trong trận đấu này, bóng dáng tử thần rõ ràng hơn hết. Cho đến bây giờ,  nàng mới bắt đầu run sợ thật sự, mặc dù trận đấu chưa thực tế diễn ra.

Gió giữa đồng không rít lạnh mang tai, không khí im lìm nghẹt thở. Cả hai người  vẫn chưa ra tay.

Trong giờ phút cực kỳ căng thẳng đó, trong cảm giác mọi người đều bỗng thấy  như vạn vật trong vũ trụ này chết cả, từ côn trùng, cỏ cây, đều cúi rạp lặng im… Tất cả  đều rụi xuống, chỉ còn có họ, họ là nhân chứng cuối cùng và những nhân chứng này  cũng chỉ tồn tại một cách mỏng manh…

Không ai còn ước định được thời gian, vì không biết sự đối chọi tinh thần như thế  đã qua bao lâu…

Không khí nặng nhọc chụp xuống vùng đất hoang vu…

Lãnh Đại cảm thấy như uể oải, tuy chưa giao đấu, nhưng trong tình trạng căng  thẳng của tinh thần, khí lực bỗng thấy tiêu hao. Nếu thực sự giao đấu, cũng bằng một  thời gian như thế và nếu đôi bên cùng tồn tại thì sự tiêu hao khí lực có lẽ không hơn  như thế.

Họ Lãnh nghe mồ hôi rịn từ từ trên trán, chảy xuống thái dương, lần lần xuống  mặt hắn.

Nhưng hắn vẫn cắn răng chịu đựng…

Đôi mắt hắn, đôi mắt mà cả trong đêm tối vẫn sáng ra mấy trượng bỗng mờ dần,  mờ dần…

Tay chân hắn cũng mềm y như đã trải qua suốt đêm kịch chiến. Mềm dần, mềm  dần và bắt đầu đau nhức…

Hắn vẫn cắn răng chịu đựng…

Chỉ vì hắn biết, hắn biết đây không phải là một cuộc khảo nghiệm võ công của  cả hai người mà chủ yếu là khảo nghiệm ý chí và sức kiên nhẫn…

Hắn biết không phải một mình hắn, mà cả đối phương. Đối phương cũng đang  chịu đựng không thua gì hắn.

Giữa hai người, ai chịu đựng bền bỉ, dẻo dai, người đó sẽ thắng. Chỉ cần một  khoảng khắc thôi, thì khoảng khắc đó nó có tính cách tối hậu quyết định, đủ để quyết  định cho vấn đề thắng bại, vấn đề sống chết .

Một khoảnh khắc cực kỳ trọng yếu. Trước giờ chết một giây, cũng vẫn cố mà chịu  đựng.

Hắn tự nhủ với lòng: “Lãnh Đại ngươi không được ngã xuống, tuyệt đối không  được ngã xuống. Bây giờ ngay bây giờ, có lẽ đối phương của ngươi đã không còn chống  chỏi nổi, ngươi chỉ cần ráng thêm một giây, một giây nữa thôi, hắn sẽ ngã.”

Bằng vào sự tin tưởng đó, hắn kiên trì chịu đựng, hắn mở tròn đôi mắt…

Lãnh Đại hơi nhếch môi, nhưng không có nụ cười. Hắn biết, chỉ cần khép hai mí  mắt lại, không khó lắm đâu, thì tất cả mọi phiền toái của đời, tất cả sự cực khổ sẽ nhẹ  nhàng theo đôi mắt khép…

Thế nhưng hắn cứ cố mở ra…

Phần Lãnh Đại thì quá rõ ràng như thế.

Riêng Kim Vô Vọng, đúng như Lãnh Đại nghĩ và đúng như cuộc tranh đấu cân  não, họ Kim cũng đang vất vả, cũng đang cơ cực, tinh thần cực kỳ căng thẳng…

Không khí nặng nề ngộp thở cứ thế trôi qua…

Lúc bấy giờ Lãnh Đại và Kim Vô Vọng chịu đựng cực hình của sự co rúm thần  kinh mà những kẻ ở ngoài, những kẻ đóng vai trò chứng kiến cũng rịn mồ hôi trán.

Họ cũng chịu đựng như trải qua một phen ác đấu.

Kim Bất Hoán đột nhiên len lén giật giật tay áo Lý Trường Thanh …

Hai người trao đổi nhau qua ánh mắt và cùng xích lại gần.

Kim Bất Hoán nói nhỏ :

- Theo Lý đại nhân thì cuối cùng ai sẽ thắng ?

Trầm ngâm một chút, Lý Trường Thanh gượng mỉm cười :

- Nếu nói về võ công mạnh yếu, ý chí kiên nhẫn, kinh nghiệm giao đấu, bình tĩnh  khi lâm trận thì cả hai người đều đáng gọi là kỳ phùng địch thủ, ngang hạng với nhau.

Kim Bất Hoán gật gật đầu :

- Phải, hai người đều có thể gọi là kiệt liệt và tương xứng, võ lâm thất đại cao thủ  của chúng ta hiện nay đối với họ thật chẳng vào đâu.

Lý Trường Thanh mím miệng thở dài :

- Nhưng sự thắng bại của hai người, trừ việc xem xét về võ công, ý chí, kinh  nghiệm, thể lực mạnh yếu, bình tĩnh hay không còn phải có một nhân tố khác.

Như có thấy một phần việc đó, Kim Bất Hoán hoan hô nho nhỏ :

- Lý đại nhân quả xét vấn đề tinh tế .

Lý Trường Thanh không vui mà lại có vẻ buồn :

- Lãnh Đại có đủ tất cả, tất cả đều không kém Kim Vô Vọng, nhưng về thể lực…  a, mấy năm gần đây vì quá tích tụ mà thành lao, thêm vào đó, rượu cũng trợ giúp cho  vấn đề suy nhược, nếu hai người tiếp tục tiêu hao, thì thể lực của Lãnh Đại… a, sợ e  không còn được như ý muốn hắn .

Kim Bất Hoán hơi lo :

- Thế… thế phải làm sao ?

Lý Trường Thanh thở dài :

- Hai người giao đấu, ai mạnh thì hơn, ai yếu thì thua, đó là qui luật không ai  cưỡng lại, chỉ vì…

Kim Bất Hoán chận ngang :

- Chỉ vì Lý đại nhân còn hy vọng... hy vọng trong muôn một, mong Lãnh Đại may  mắn để thắng được, và nếu đến khi nào Lãnh Đại quả không chống chỏi nổi thì sẽ đặt  vấn đề thay thế.

Lý Trường Thanh cười gượng:

- Sự tình đã đến nước này chắc phải như thế mà thôi.

Kim Bất Hoán nói:

- Nhưng sau trận Hoành Sơn, Lý đại nhân bị hao sức lực, đến nay vẫn chưa hoàn  toàn khôi phục, không biết có thể…

Hắn nhìn sững Lý Trường Thanh, hắn dùng đôi mắt để thay cho câu nói sau  cùng…

Lý Trường Thanh thở ra:

- Không dấu chi Kim đại hiệp, nếu tại hạ phải giao đấu với người ấy thì thắng ít  mà bại ắt nhiều hơn.

Kim Bất Hoán hỏi:

- Nhưng nếu sau đó Thiên Pháp đại sư thượng trận thì liệu có thắng được hắn  không?

Trầm ngâm thật lâu, Lý Trường Thanh mới nói:

- Nhà sư Ngũ Đài Sơn võ công thâm hậu, nhưng bây giờ chỉ khi nào người ấy sau  mấy trận kịch chiến nội lực bị hao tổn nhiều, chứ nếu không thì...

Họ Lý thở dài không nói tiếp...

Kim Bất Hoán mỉm cười sâu hiểm.

- Võ công của người ấy tại hạ có biết đôi phần.

Lý Trường Thanh chớp mắt:

- Xin được nghe ý kiến hay?

Kim Bất Hoán nói thật chậm:

- Sự kiên trì khổ cực của người ấy, trong giang hồ tại hạ chưa thấy có người thứ  hai nào, hắn không hay gần nữ sắc cho nên sức rất dẻo dai. Điều đó võ lâm cũng chỉ  có một. Trước kia có hơn mười người áp dụng xa luân chiến, nhưng sau hơn mười trận  đấu đó mặt hắn không hề thay đổi.

Lý Trường Thanh biến sắc:

- Nếu quả như thế thì sợ e...

Kim Bất Hoán hỏi luôn:

- E rằng Thiên Pháp đại sư khó lòng thủ thắng phải không?

Lý Trường Thanh gật đầu:

- Phải, Thiên Pháp đại sư võ công tuy thâm hậu nhưng nếu so sánh về chiêu thức  kỳ ảo, độc dữ và cơ trí đối địch thì không làm sao bằng được người ấy được. Cho nên  giao đấu thì ba phần thắng đến bảy phần thua.

Kim Bất Hoán thở ra một hơi thật dài:

- Nếu thế thì hôm nay quả là đại nạn rồi. Bởi vì tính riết lại thì chỉ còn một mình  tại hạ, mà tại hạ thì có thượng trận cũng bằng thừa, không nên... vì tại hạ đã biết trước  không phải là địch thủ của hắn.

Lý Trường Thanh mím miệng lắc đầu không nói một lời nào nữa cả. Ông biết Kim  Bất Hoán lần này thì nói thật...

Kim Bất Hoán nói tiếp:

- Chúng ta năm người, hiển nhiên đều không phải là đối thủ của hắn, không lẽ  bây giờ lấy mắt nhìn từng người từng người rụng xuống hay sao?

Lý Trường Thanh thở dài:

- Chuyện đó... trừ khi nào…

Kim Bất Hoán hỏi dồn:

- Sao? Trừ khi nào sao?

Lý Trường Thanh dậm chân:

- Trừ khi nào tất cả chúng ra cùng ra tay một lượt.

Một câu nói như vấn đề đại kỵ trong suốt cuộc đời ngang dọc, Lý Trường Thanh  buộc lòng phải nói ra... nói một cách vội vàng sợ sệt, nói mà cúi gầm mặt xuống trốn  tránh... trốn tránh thật sự, trốn tránh trách nhiệm, trốn tránh danh dự....

Và đó là một câu nói làm cho Kim Bất Hoán hả lòng...

Hắn nói vòng vo một hồi mục đích là buộc Lý Trường Thanh phải thốt ra câu ấy,  một câu nói mà hắn biết không dồn ép thì nhất định họ Lý không khi nào mở miệng.

Hắn nghe chưa dứt đã vỗ tay tán thưởng:

- Đúng như thế. Chúng ra đối phó với một tên ác ma ấy, xét ra cũng không cần  phải nói đến chuyện giang hồ đạo nghĩa, không cần phải có hành động quân tử đối với  kẻ chuyên gây hoạ cho võ lâm. Đáng lý không nên đợi đến bây giờ, mà chúng chúng ta  phải làm sớm hơn mới đúng.

Lý Trường Thanh cúi đầu tư lự... Cho đến khi ngẩng mặt lên thì quả nhiên Lãnh  Đại đã không còn sức lực để chống chỏi nữa rồi...

Kim Bất Hoán dồn tới:

- Sao? Lý đại nhân quyết định đi chứ.

Y như một kẻ dẫm chân xuống bùn, đã nói một câu rồi, Lý Trường Thanh buột  miệng nói luôn:

- Chỉ phải như thế thôi.

Như đã hờm sẵn, Lý Trường Thanh vừa mở miệng thì Kim Bất Hoán đã thét lên:

- Phải như thế. Kim Vô Vọng phải chết.

Hắn bắn mình ra với chuỗi cười đanh ác của loài quỉ quái yêu ma. Chưởng lực  của hắn ào ào nhắm ngay vào bụng, vào ngực Kim Vô Vọng...

Không, không phải hắn dùng chưởng lực đơn thuần mà khi hắn vung tay thì trong  chưởng phong của hắn kèm theo một bựng sáng kì dị...

Quả kà Kim Bất Hoán chuẩn bị cực kỳ chu đáo, Lý Trường Thanh vừa gật đầu ưng  thuận một việc làm bất chính thì hắn đã ra tay, ra tay bằng ám khí.

Không dám để tinh thần phân tán một giây, vừa thấy ám khí Kim Vô Vọng phóng  mình lên như một chiếc pháo thăng thiên, lăn tròn trên khoảng không mấy vòng tránh  thoát ám khí và sà xuống ngay bên Chu Thất Thất và quát lớn lên:

- Kim Bất Hoán, tâm địa và hành động của ngươi ta đã biết trước quá lâu rồi... Hừ,  ngươi muốn hại ta, khó lắm.

Thấy Kim Vô Vọng đang tập trung tinh thần đối kháng với Lãnh Đại mà lại còn  tránh đòn đánh lén một cách tài tình như thế làm cho mọi người phải điếng hồn.

Và nhất là Kim Bất Hoán, hắn thấy cái nguy trước hơn ai hết, hắn la bài hãi:

- Cùng một lượt xông lên đi chứ.

Hắn vung một nắm ám khí rồi nhảy trái ra xa, và tuy hô hào như thế nhưng đứng  cách Kim Vô Vọng xa hơn ai hết.

Thiên Pháp đại sư khẽ liếc nhìn Lý Trường Thanh...

Lý Trường Thanh tránh ánh mắt của nhà sư nhưng vẫn gật gật đầu...

Cả hai, kẹp thế gọng kềm vừa nhoáng ra mỗi người đã đánh phủ đầu một lúc ba  chiêu...

Kim Bất Hoán vừa ra ngón độc thì Lãnh Đại thân thể không còn chủ động liên  tiếp thối lui... Liên Thiên Vân cúi mặt trầm trầm nặng nhọc như đang dằn co lý trí...

Một tay kéo Chu Thất Thất rùn mình xuống, một tay cuốn trọn nửa vòng, đối  kháng chiêu thế của hai người, Kim Vô Vọng gầm lên:

- Lý Trường Thanh, hãy trông lại “Khí Thôn Ngưu Đẩu“.

Kim Bất Hoán đứng ngoài vội la lên:

- Đừng quay đầu, mắc bẫy.

Lý Trường Thanh đâu lại không thông chuyện đó, nhưng tình huynh đệ quá nặng  không cho phép ông làm ngơ...

Nhưng vừa quay lại, vừa liếc thấy ông ta vùng thất sắc...

Thì ra Liên Thiên Vân cúi đầu không phải để suy nghĩ chuyện gì, mà dáng cách  của ông ta trông thật là dễ sợ: hai mắt nhắm nghiền, da mặt tái mét, nước dãi từ miệng  chảy dài xuống áo...

Lý Trường Thanh kinh hãi rú lên:

- Tam đệ...

Vừa đối phó với chưởng thế của hai người, Kim Vô Vọng vừa nói:

- Trong khi giao đấu với ta, ông ấy đã trúng phải mê hương độc chất, nếu không  có thuốc giải bản môn thì trong hai tiếng đồng hồ sau, chất độc đó sẽ giết người.

Lý Trường Thanh rú lên:

- Ác tặc.... ngươi... ngươi muốn gì?

Tuy đang giận và sợ nhưng Lý Trường Thanh vẫn còn đủ sáng suốt, kinh ngiệm  dạy cho ông ta biết đây không phải là chuyện quyết giết mà là vấn đề... điều kiện...

Kim Vô Vọng trả lời:

- Dùng mạng của Liên Thiên Vân để làm lối thoát.

Kim Bất Hoán gầm lên:

- Ngươi tưởng bọn này sẽ thả cho ngươi à? Hà hà... chết, ngươi đừng nuôi ảo  vọng.

Hắn vừa nói vừa xông tới. Bây giờ có lẽ đến lúc mà hắn không thể “tiên bảo kỳ  thân“ được nữa, hắn lao mình tới, tung khỉa ba chiêu.

Kim Vô Vọng tránh né một cách không khó khăn gì mấy và hắn nhếch môi cười  nhạt:

- Kim Bất Hoán, ngươi luôn luôn là sai lầm.

Kim Bất Hoán đánh ba chiêu vuột hết, hắn la lên:

- Phải bắt nó khảo cho ra thuốc giải.

Lý Trường Thanh lẩm bẩm:

- Phải như vậy rồi...

Và ông ta lại chồm mình tới, chiêu thức lần này càng dữ, lối đánh lại cũng rát  hơn. Vì nóng lòng muốn cứu Liên Thiên Vân nên ông ta không còn dè dặt gì nữa cả...

Chu Thất Thất tái mặt...

Trong bụng nàng lính quýnh...

Phải chăng cách làm khôn khéo đã trở thành dại dột?

Nhưng Kim Vô Vọng không có vẻ gì nao núng cả. Hắn ngửa mặt cười sặc sụa…

Đã ngán sẵn rồi, Kim Bất Hoán hỏi giọng hằn học mà không dấu được phần lo

sợ:

- Cười cái gì? Sao lại cười kỳ cục vậy?

Kim Vô Vọng nói:

- Ngươi xem đây nè...

Hắn vẫy tay lên, một dãi đen đen li ti như hạt đậu bắn ngược một vòng...

Mọi người hết hồn, chân ai cũng hơi lùi, mắt đăm đăm phòng bị...

Nhưng không, Kim Vô Vọng không đánh ai cả, hắn ngửa mặt há miệng cho  những hạt điểm đen đen mà hắn vừa ném thành một luồng ấy chạy tọt vào họng hết...

Hắn run run vai cười bắng ánh mắt, hắn nói bằng một giọng âm ấp, vì miệng hắn  còn ngậm những thứ đen đen ấy:

- Thấy chưa? Thuốc giải độc đó.

Hắn ngậm môi vì sợ những viên thuốc văn ra, hắn không dám cười nhưng vẫn  nghe ùng ục từ miệng hắn....

Lý Trường Thanh tái mặt:

- Thuốc giải? Ngươi định... nuốt hết thuốc giải độc?

Kim Vô Vọng vẫn nói trong giọng choàm ngoàm:

- Phải vậy chứ sao? Nếu các người không dừng lại. Nhưng Lý đại nhân, ông thừa  biết mà, tôi chưa nuốt ngay đâu, còn chừa lại cho ông giây phút chứ. Và không nói ông  cũng biết, tôi dám nuốt lắm và Liên đại nhân dám chết như thường.

Tay chân của Lý Trường Thanh chậm lại và lui dần theo câu nói của Kim Vô  Vọng...

Thiên Pháp đại sư cũng phải ngưng theo...

Còn một mình Kim Bất Hoán, nhưng hắn đã ngừng trước hơn ai hết. Không phải  hắn lo sợ cho Liên Thiên Vân mà là vì hắn không bao giờ đánh hết mình, hắn vừa đánh  theo lối hùa, vừa dòm kẻ khác.

Hắn chớp chớp đôi mắt giảo huyệt:

- Kim Vô Vọng, để cho ngươi chạy rồi quăng thuốc giải lại thì chúng ta không tin  được, còn nếu chờ giải xong rồi chúng ta sẽ cho ngươi đi thì ngươi cũng đâu có chịu...  Vậy theo ý ngươi thì ngươi giải quyết bằng cách nào? Nói mau đi.

Tay nắm chặt tay Chu Thất Thất, Kim Vô Vọng cười nhạt:

- Ta muốn ở thì ta ở, ta muốn đi thì đi, ai cản trở ta được? Tại sao lại phải chờ ai  thả chứ?

Câu nói của hắn làm cho mọi người có vẻ ngạc nhiên...

Kim Bất Hoán trố mắt:

- Ủa... ủa... vậy nghĩa là làm sao?

Kim Vô Vọng nói:

- Ta muốn các vị thả nàng, chứ ta, ta không cần ai thả cả.

Lý Trường Thanh gặn lại:

- Thả nàng? Thả vị Chu cô nương này?

Kim Vô Vọng gật đầu:

- Phải, thả nàng. Nàng đối với chuyện này không quan hệ chi cả. Các vị cứ đứng  yên một chỗ, chờ cho nàng đi xa rồi ta sẽ trao thuốc giải cho.

Tuy có vẻ yên lòng nhưng Lý Trường Thanh vẫn nói:

- Nhưng … nhưng làm sao tin được lời hứa đó?

Kim Vô Vọng rùn vai:

- Không tin thì thôi. Ta có ép phải tin đâu.

Trầm ngâm một giây, Lý Trường Thanh gật đầu :

- Cũng được .

Ông ta vừa nói vừa nhìn Thiên Pháp đại sư …

Nhà sư Ngũ Đài Sơn khẽ gật đầu…

Kim Bất Hoán thật tình không muốn, nhưng thấy Lãnh Đại nhìn hắn bằng cặp  mắt lạnh quá hắn đành phải gật đầu…

Nhưng trong cái gật đầu của hắn kèm theo giọng cười đểu giả :

- À thì ra ngươi muốn thả Chu cô nương à ? Hà hà… Thật là hay… thật ra cho dù  ngươi không nói, ta cũng không hề đụng đến lông chân nàng đâu.

Kim Vô Vọng cười nhạt và quay qua nói với Chu Thất Thất:

- Cô đi mau đi .

Chu Thất Thất chảy nước mắt :

- Kim huynh muốn tôi đi thật sao ?

Kim Vô Vọng nói :

- Cô không đi thì tôi khó khăn lắm.

Giọng nói của hắn vẫn lạnh lùng, nhưng nếu nghe kỹ thấy âm hưởng không  suông sẽ, chứng tỏ hắn xúc động...

Biết rằng không cách nào hơn được, Chu Thất Thất tuy buồn lắm, song được cái  là nhận xét vấn đề mau và hành động cũng dứt khoát thật mau. Qua một phút đắn đo,  nàng dậm chân:

- Được rồi, tôi đi... nếu anh còn sống, tôi sẽ đi tìm anh. Bằng như anh chết, tôi sẽ  vì anh mà phục thù.

Nàng nói dứt câu bậm môi đi thẳng...

Độ chừng nàng đã đi xa, Kim Vô Vọng mới quay đầu nhìn theo bóng dáng của  nàng. Hắn ngó chăm chăm không động đậy...

Mãi cho đến khi bóng nàng biến mất trong màn sương trắng đục hắn mới từ từ  quay lại...

Kim Bất Hoán cười mũi:

- Đáng thương, thật đáng thương thay. Té ra vị cô nương họ Chu ấy đối với Kim  đại ca của chúng ta quá vô tình vô nghĩa. Nói đi là đi, không hề quay lại để lưu ánh  mắt ân tình...

Kim Vô Vọng rắn mặt:

- Súc sinh....

Nghe một tiếng “phù“ nho nhỏ, từ cửa miệng của Kim Vô Vọng bay ra những  chấm đen, bắn thẳng vào nặt Kim Bất Hoán...

Gương mặt Kim Bất Hoán vốn đã vừa dơ vừa xấu đến ghê gớm, bây giờ lại thêm  những điểm đen in đều lên càng làm cho bộ mặt của hắn trông qua phát ói...

Bị những vật từ miệng Kim Vô Vọng bắn ra làm cho Kim Bất Hoán tá hoả tam  tinh, da mặt đau nhói, và sau đó thì lại nghe rát rạt...

Hắn đưa tay vuốt mặt và khi vừa lấy tay xuống chưa kịp coi là vật gì thì đã bị  Lãnh Đại chụp cứng cổ tay...

Kim Bất Hoán trừng trừng:

- Làm cái gì vậy?

Lãnh Đại nói khô khốc:

- Những vật trên mặt ngươi là thuốc giải, ngươi ném tầm bậy ta giết ngươi.

Đã ngán sẵn anh em họ Lãnh, bây giờ Kim Bất Hoán càng ớn hơn nữa, hắn cứ  đứng yên cho Lãnh Đại gỡ những viên thuốc dính trên mặt hắn.

Kim Vô Vọng ngửa mặt cười sằng sặc:

- Thuốc giải đã trao rồi, bây giờ muốn đánh cứ xông vô một lượt.  Sau tiếng quát của Kim Vô Vọng thì hai bóng người đã nhoáng lên...

Chu Thất Thất không quay đầu lại, hai chân nàng như cái máy chạy riết một hơi  luôn mấy mươi trượng. Bây giờ suối nước mắt bị dồn ép mới vỡ bờ...

Nàng cắn chặt môi, để mặc cho nước mắt chảy quanh khoé miệng. Nàng muốn  cố nén khóc, nhưng càng nén càng tức tưởi, cuối cùng nàng bụm mặt khóc ồ lên...

Nàng khóc hoài, khóc riết... khóc như thế không biết bao lâu, đến khi lấy tay ra  mới hay nãy giờ đứng một chỗ dưới một gốc cây khô cằn cội...

Không khí hơi ấm áp, có lẽ vào khoảng giữa trưa, nhưng sương tuyết vẫn làm trời  u ám.

Nàng định thần dụi dụi mắt, nói lầm thầm một mình: “Thất Thất, đừng khóc  nữa... Kim đại ca không chết đâu. Khóc làm gì? Đừng khóc, đừng khóc, Kim đại ca có  lẽ đã thoát khỏi bọn hung dữ đó rồi.“

Nhưng rồi nàng lại khóc, lại nói: “Chết bầm, ai nói Kim đại ca không chết? Ai  nói Kim đại ca chạy thoát? Bốn tên đó vốn không phải là địch thủ của Kim đại ca  nhưng họ như chó hùa, làm sao Kim đại ca khỏi bị chúng cắn trúng?“

Nàng tức tưởi một hồi rồi lại khóc, lại nói: “Không, tuy bọn đó ùa lại ức hiếp  nhưng nếu Kim đại ca muốn thoát thì sẽ thoát. Không, nếu họ vây chung quanh rồi Kim  đại ca làm sao chạy?“

Nàng cứ khóc, cứ nói lảm nhảm một mình... Lúc thì tự an ủi, lúc thì tự mắng  mình. Trở qua trở lại, nàng cứ tự mình dằn vặt lấy mình...

Không biết như thế bao lâu, không biết vì nước mắt đã cạn hay vì tự chế được,  nàng không khóc nữa...

Nàng cắn môi nhằm hướng trước đi tới...

Vừa đi, nàng lại vừa nói lẩm nhẩm: “Ta không đi tìm Trầm Lãng. Hắn đối đãi với  ta như thế, ta không thèm đi tìm hắn... Chết cũng không đi tìm hắn... Cho dầu trên thế  gian này người ta chết hết, ta cũng không thèm đi tìm hắn “

Nàng nói với nàng, nàng căn dặn lấy nàng, nhưng chân nàng lại không nghe  theo, cứ lần đi theo cái hướng mà bọn Trầm Lãng trú ngụ...

Nàng lại nói lầm thầm: “Ta đi đây, đi con đường này không phải để tìm Trầm  Lãng... Ta đi tìm người khác... thằng cha mít, thằng cha xoài... À, hay là thằng cha  Vương Nhị Ma cũng được... Bất cứ ai, ta tìm đến họ là họ giúp ta ngay. Ta sẽ nhờ họ đi  cứu dùm Kim đại ca”

Sự thật nàng cũng tự biết những lời nói của nàng không chắc lắm, khó tin tưởng  lắm, thế nhưng nàng lại thích nói như thế. Những cô gái tuổi trẻ thường có tính lạ lùng  như thế, họ khác hơn đàn ông. Có những chuyện họ dối người, không dối người họ  cũng cứ dối với họ.

Vừa nghĩ, vừa đi, vừa nói, không ngờ nàng lại đi lọt vào cái thị trấn nhỏ, nàng  thấy cái quán mà nàng và Kim Vô Vọng vào đó dành bàn của hai gã thương buôn...

Gã tiểu nhị hình như còn nhớ mặt nàng, gã tiếp đón tươi cười:

- Cô nương dùng chi đây? Vị lão gia kia đâu? Sao không cùng tới? Ông ấy đi đằng  sau à? Chúng tôi xin dọn hai phần ăn nhé?

Chu Thất Thất đâm quạu:

- Hỏi cái gì lải nhải hoài thế?

Gã tiểu nhị rụt vai chu mỏ xụi lơ...

Chu Thất Thất khoát tay:

- Vịt tiềm, gà quay, bồ câu nướng, thỏ nấu măng… ừ, bốn món dọn lên đi…

Sự thật thì nàng đang lo nghĩa chuyện khác, nhưng quen miệng nói luôn chứ  không có ý định chọn thức ăn…

Nhưng đó là những món ăn nhà giàu, ở những nhà hàng lớn chứ cái quán nhỏ và  đám tiểu nhị nghèo xơ xác này nghe mà còn chưa nghe chứ đừng nói chuyện thấy.

Gã tiểu nhị đứng há hốc một hồi rồi mới cười cười:

- Dạ… dạ thưa cô, những món đó ở đây không có ạ.

Chu Thất Thất gắt:

- Có cái gì?

Gã tiểu nhị giật mình đáp nhỏ:

- Dạ… dạ… có cơm và mì. Mì lớn có, nhỏ có, hoành thánh có… dạ dạ… có mì  nấu, mì xào… mì…

Chu Thất Thất khoát tay:

- Thôi được rồi, một tô mì nhỏ.

Gã tiểu nhị tươi mặt lại:

- Hà… một tô mì nhỏ.

Hắn hô lớn và quay vào trong.

Gã tiểu nhị vừa bực vừa tức cười: “ Hứ, khéo chưng sơ. Quanh đi quẩn lại rồi chỉ  một tô mì nhỏ.”

Quả thật không lâu, chỉ một thoáng sau là gã bưng tô mì ra.

Nhưng Chu Thất Thất cứ ngồi yên không rớ tới đũa. Tô mì đã nguội.

Bây giờ giá mà thật có gà quay, vịt tiềm, nàng cũng nuốt không trôi.

Ngay lúc đó chợt nghe có tiếng la:

- Chết tôi, chết tôi rồi… đánh chết tôi rồi.…

Tiếp liền theo, một người chạy vào máu me đầy mình, dáng điệu của người đó  không phải là trong giới võ lâm.

Chu Thất Thất chỉ liếc sơ, không buồn nhìn kỹ. Nhưng đám tiểu nhị và một số  thực khách thì lại nhốn nháo:

- Vương quản lý, chuyện gì thế?

- Kẻ nào dám hành hung Vương quản lý của chúng ta thế? Đánh chết cha nó đi.

Thì ra người bị đánh đó là viên quản lý họ Vương, quản lý cái quán này.

Vương quản lý nói hơi run:

- Tôi … tôi và lão Lý mập bán thịt heo đang nói chuyện ngoài trước, tụi này nhắc  chuyện hồi sớm ấy mà, tụi này nói chuyện cô gái đẹp đi với gã đàn ông như quỉ sứ  đó… Gã Lý mập nói chuyện đó đúng với câu: “bông hoa lài cắm bãi cứt trâu” và tôi  với hắn đang cười thì có một tên đại hán không biết từ đâu đến xồng xộc vào đánh  đánh tụi tôi túi bụi…

Hắn vừa nói đến đó bất chợt ngẩng mặt lên gặp ngay tia mắt lạnh lùng của Chu  Thất Thất, đúng là “bông hoa lài” đang đứng chống nạnh trước mặt hắn…

Hắn hết hồn không nói nữa mà cũng không khép miệng lại kịp, thành ra hắn  đứng há hốc như phổng đá…

Chu Thất Thất đưa hai tay gạt ra, những kẻ đứng vây quanh té nhào đùn cục, họ  lấm lét bò lết vô góc quán…

Chu Thất Thất ngó gã Vương quản lý, nàng hất hàm:

- Nói nữa nghe.

Vương quản lý lắp bắp:

- Tôi …tôi …tôi …

Chu Thất Thất chụp ngực áo hắn:

- Ngươi bảo ai giống quỉ?

Vương quản lý tháo mồ hôi hột:

- Tôi … tôi nói… tôi.

Chu Thất Thất gắt:

- Người đánh mi đó hình dạng ra sao?

Vương quản lý vẫn còn run:

- A…a… mày rậm, a… mắt lớn… a…

Không chờ hắn nói hết, Chu Thất Thất xô bật ngửa vô tủ tiền, nàng phi thân lướt  qua mặt bàn riết ra ngoài cửa…

Nàng dòm thấy một người tay xách bầu rượu đang đi nghênh ngang ngoài ấy…  Nàng mừng quá kêu lớn:

- Hùng Miêu Nhi, Hùng Miêu Nhi.…

Hùng Miêu Nhi quay lại và hai người cùng chạy tới, cùng nắm lấy vai nhau lắc  lia lắc lịa, bộc lộ sự vui mừng vô cùng…

Thiên hạ không dám lại gần, nhưng họ cứ châu đầu dòm chòng chọc…

Hùng Miêu Nhi và Chu Thất Thất không thèm chú ỳ, họ cứ lo mừng mừng hỏi hỏi  ríu rít…

Chu Thất Thất trong hoàn cảnh cùng đường gặp được Hùng Miêu Nhi, lại cũng  gặp y như lúc gặp Kim Vô Vọng, đất khách gặp người thân… nàng nắm chặt vai Hùng  Miêu Nhi mà nước mắt tuôn dứt nối…

Qua một phút, nàng cố dằn cơn tức tưởi, nói với với Hùng Miêu Nhi:

- Thật là hay hết sứ, hay hết sức… gặp anh thật là hay hết sức.

Hùng Miêu Nhi cười thật tươi:

- Thật là hay… hay quá… không dè gặp lại cô nương ở chỗ này.

Chu Thất Thất hỏi:

- Mà… mà sao anh lại đến đây?

Hùng Miêu Nhi cười hắt hắt:

- Thì… thì đi tìm… tìm cô chứ đi đâu?

Chu Thất Thất trố mắt:

- Tôi cũng đi tìm anh đây nè.

Hai người lại cùng kêu lên một lượt:

- Thật à?

Rồi hai người lại cùng bật cười:

- Đi, đi uống một chén đi.

Thế là hai người nắm tay đi vô quán, vừa đi vừa nói vừa cười …

Lúc bấy giờ vì mừng quá, cả hai không còn e dè gì nữa cả. Người khác nhìn vào y  như là thấy quỉ, thấy y như hai con quái vật… Nhưng họ lại dạt ra xa, nhất là gã Vương  quản lý thì càng trốn biệt.

Hùng Miêu Nhi và Chu Thất Thất dắt nhau vô chọn một bàn ngồi xuống. Không  có tên tiểu nhị nào dám ló ra, họ cũng không cần, Hùng Miêu Nhi mở nút bầu của  mình rót đầy vào hai chén…

Chu Thất Thất cười:

- Thật tôi không dè anh còn tưởng nhớ đến tôi.

Hùng Miêu Nhi nhướng mắt:

- Sao lại không? Gần muốn điên lên đây… Cứ chạy đi tìm càn chứ không chắc  có thể tìm được. Cô xem như thế có phát điên được không?

Chu Thất Thất chu miệng:

- Chính tôi mới không biết làm sao tìm được anh đây, hồi nãy nghe người ta nói,  có người đánh thiên hạ ngoài đường, tôi đoán là anh, quả thật đoán trúng phóc.

Hùng Miêu Nhi cười lớn:

- Vừa nghe thằng khốn đó nói soi nói mói, tôi biết là hắn nói cô, chịu không nổi,  tôi đập hắn một hơi nên thân. Lúc đó ông trời mà nói lén cô như vậy tôi cũng nện luôn.

Hai người lại cười, nhưng cười một lúc lại cảm nghe hơi lụn xuống dần…

Cuối cùng, Chu Thất Thất đành phải hỏi:

- Không biết Trầm…

Nàng ngần ngừ một chút rồi nín luôn...