Võ Lâm Tam Tuyệt

Chương 1: Ngàn dặm tầm sư

Mặt trời đã lặn, màu đen từ từ kéo phủ xuống, gió Tây bắc lạnh lùng đang thổi tới ào ào. Trong thâm sơn, trên mặt tuyết có một cái bóng đen đang bước đi, nhưng trông có vẻ rất mệt nhọc và khổ sở. Người đó là một
thiếu niên tuổi trạc mười lăm, mười sáu. Vừa đi vừa lẩm bẩm nói :

- Giết người phải thường mạng, nợ tiền phải trả bằng tiền, nợ máu phải thường bằng tính mạng.

- Hừ, ai ai cũng nói như vậy, giết người phải thường mạng, nợ máu phải
trả bằng máu. Hừ, thế nào ta cũng phải trả thù được. Nhưng...

Nói tới chỗ ấy bỗng ngẩn người ra suy nghĩ rồi lại rầu rĩ, cúi đầu xuống, y cảm thấy người y như đang đi lơ lửng trên mây vậy.

Trời càng ngày càng tối om...

- Ta có nên trả thù không? Trả thủ ai?...

Y liền nghĩ:

“Cha mẹ, anh chị, em trai, em gái những người đó là ai thế? Tên là chi?
Kẻ thù của ta lại là ai? Còn ta nữa là ai? Tên là gì? Ta tên... tên
là...”

Y nhớ rồi, bất cứ người nào biết y cũng gọi là A Phúc.

A Phúc, phải rồi, nhưng ta chỉ biết ta là A Phúc thôi, còn ta họ gì?
Chẳng lẽ ta họ A tên Phúc hay sao? Hừ, không phải, ta không phải là họ
A, mà cái tên Phúc ấy cũng không phải là cái tên thật của ta. Vậy tên
thật, tên thật của ta là gì?

- Nếu vậy, ta là ai thế?... Họ gì tên là gì?

- Hừ, thế nào cũng có một ngày kia ta biết rõ hết chuyện.

Thế rồi, y thề, y tức giận nghiến răng kêu “cồm cộp” đến nỗi gãy mấy cái răng mà y cũng không hay.

Y bỗng nhớ tới một người, bộ mặt ngây thơ và xinh đẹp của nàng đó lại
hiện ra trong đầu óc y liên tục. Nàng ta là Tiểu Yến, có một gương mặt
khiến y không sao quên được. Đôi mắt của nàng vừa to, vừa lóng lánh, đôi ngươi đen nhánh và trong suốt, trông không khác gì hai viên hột xoàn
đen vậy.

Tiểu Yến là bạn chơi với A Phúc từ hồi nhỏ, nàng rất hoạt bát và tính
lại ngây thơ, nên rất mến Phúc, nhưng gần đây nàng đã thay đổi hẳn không dám gần y nữa cứ thấy y là trốn tránh hoài và thỉnh thoảng còn giở bộ
mặt lạnh lùng, vừa nhòm thấy Phúc đã quay mặt đi liền.

Thấy Phụng đột nhiên thay đổi thái độ như vậy, Phúc đau lòng khôn tả,
nhưng chỉ một thời gian ngắn thôi, y lại coi thường chuyện đó liền, vì y tự tin thế nào Phụng cũng sẽ làm lành với y ngay. Y rất thương Phụng
muốn cưới làm vợ mới thôi.

Nghĩ đến Tiểu Yến, A Phúc lại nghĩ đến Quân Kiệt nhỏ hơn y hai tuổi.

Quân Kiệt là anh của Tiểu Yến, cá tính của Quân Kiệt khác Tiểu Yến
nhiều, y khinh thường Phúc, hà liếp Phúc luôn và vẫn mắng chửi Phúc là
đứa trẻ không cha không mẹ, đứa con hoang, có lúc hắn ra tay đánh y là
khác. Nếu Phúc chịu nhịn không được, mắng chửi hoặc đánh nhau với Kiệt
thì thế nào Phúc cũng bị Trang chủ, cha của Kiệt và Phụng mắng chửi một
cách thậm tệ, thậm chí còn phạt Phúc nhịn đói ba ngày nữa là khác, vả
lại Phúc không biết võ nên hai người đánh nhau lần nào Phúc cũng thua,
vì Quân Kiệt biết võ, nhưng y vẫn không phục...

Cả nhà Quân Kiệt, ngoài Tiểu Yến với mẹ nàng, một người đàn bà trung
niên rất hiền hậu ra, thì không ai coi Phúc là con người cả, nhưng mẹ

Phụng đã tạ thế từ hai năm trước rồi. Đại đồ đệ của Trang chủ là Dương
Đông Xuyên, nhị đồ đệ Từ Bội Vân, tam đồ đệ là Trương Nghị, tứ đồ đệ là
Lục Nguyên Thanh, còn Trang chủ Truy Phong kiếm khách Trác Ngọc Khôn,
người mà được giang hồ xưng là đại hiệp.

Tuy nhiên bây giờ, Phúc đã rời khỏi chúng rồi, không còn bị chúng khinh
thị hà hiếp như trước nữa, nhưng mỗi khi y nghĩ tới bọn người đó khinh
thường y hà hiếp y thì máu trong người y lại rạo rực ngay, mặt lộ vẻ
cương nghị khôn tả nghiến răng thề độc rằng :

- Hừ, các người đợi chờ xem, quý hồ A Phúc này không chết, thể nào cũng
có một ngày quay trở về kiếm các ngươi để trả nợ báo thù và cho các
người biết rằng thằng Phúc này không phải là tay tầm thường dễ bắt nạt.

Thế rồi y lại cầu trời khẩn phật rằng :

- Lạy Trời, lạy Phật chỉ dẫn cho con, giúp con đi kiếm được một dị nhân, vái ông ta làm sư phụ, học võ công tài ba, rồi con đi khắp chân trời,
góc biển để dò xét xem thân thế con ra sao, xem ai là kẻ thù để con trả
thù cho cha mẹ và cả gia đình, để trả đũa những kẻ đã hà hiếp con.

Tội nghiệp cho A Phúc đã không may từ lúc mới lọt lòng mẹ, y là một đứa
trẻ có thân thế rất bi đát, mới mười sáu đã phải chịu đủ mùi chua cay,
mặn nồng của đời, bị những người khác khinh rẻ, hà hiếp.

Thằng nhỏ này đáng thương thật, nó không biết cha mẹ là ai, và cũng
không biết họ, người ta sống trên đời còn gì đau đớn bằng thế nữa.

Phúc mới mười sáu, nhưng không bao giờ y chịu để cho người ta hà hiếp
đánh đập mãi như thế được. Huống hồ trong huyết quản của y lại tiềm tàng một khí chất bướng bỉnh, cương quyết, kiêu ngạo khôn tả.

Có một hôm, y ngẫu nhiên nghe thấy người ta nói đến chuyện của y, nhưng
vẫn chưa biết cha mẹ là ai, tên họ là chi, nhưng y chỉ biết y vừa lọt
lòng thì cha mẹ và cả nhà đã bị người ta giết hại, và sự thù sát đó
không những liên quan đến một việc bí ẩn trong võ lâm, mà còn dây dưa cả một vụ sát kiếp lớn trên giang hồ nữa. Còn y thì nhờ có Truy Phong kiếm khách Trác Ngọc Khôn nuôi dưỡng từ hồi còn nhỏ, vì không biết lai lịch
của y nên y mới sống đến ngày nay, bằng không nếu Trác Ngọc Khôn biết rõ lai lịch của y rồi, không những không dám giữ lại nuôi mà còn giết chết y là khác để diệt khẩu và khỏi bị hậu họa.

Vô hình chung, y dò biết được một chút tin tức và thân thế của y, vì vậy mà y quyết tâm tìm cho ra nhưng có phải là dễ đâu, y là một người rất
thông minh, nếu biết cứ dò hỏi những người chung quanh, không những
không hỏi ra được tin tức, mà còn có khi mất mạng nữa là khác, trừ phi y có võ công rất cao siêu.

Vì những lẽ đó một đêm trời tối như mực, nhân lúc Trang chủ và các người đã ngủ say rồi, A Phúc lấy trộm một con ngựa, lẳng lặng rời khỏi Thiên
Tâm trang, một trang viên lừng danh thiên hạ. Y vừa ra khỏi Thiên Tâm
trang, không phân biệt phương hướng gì hết cứ thúc ngựa chạy luôn. Cho
tới khi Trang chủ phát giác vội sai người đuổi theo nhưng sáng sớm ngày
thứ hai, A Phúc đã đi ra ngoài xa rồi.

A Phúc rời khỏi Thiên Tâm trang rồi, mục tiêu trước nhất của y là thấy
rừng sâu là chạy vào để tìm kiếm võ lâm kỳ nhân để bái sư học võ! Mong
học thành võ công kinh người để ra giang hồ điều tra thân thế của mình
với kẻ thù giết cha mẹ và toàn gia mình là ai? Và trả lại món nợ máu kia nữa.

Thoạt tiên, y bán con ngựa đó đi để lấy tiền ăn cơm trọ, sau tiền bán
ngựa đã xài hết, y liền đi ăn mày để kiếm ăn, còn đêm thì ngủ ở trong
chùa hoang miếu đổ, lúc vào trong núi sâu, không có người ở, không nơi
ăn xin, thì y hái trái cây ăn cho đỡ đói, ngủ trong hang động hay trên
cành cây.

Hơn hai tháng sau, y đã đi qua khá nhiều núi cao rừng rậm, tuyệt cốc
hang sâu, không những không gặp một hình bóng một dị nhân nào, mà có mấy lần suýt bị dã thú nuốt mất. Tuy vậy, y vẫn không nản chí, thất vọng,
tiếp tục can đảm cương quyết đi sâu vào rừng núi rất hiếm người tới để
tìm kiếm. Mỗi khi y cảm thấy nản chí thì lại nghĩ đến lời thề liền
nghiến răng, mím môi tiếp tục lên đường như thường. Y tự tin trời không
bao giờ phụ người có lòng, thần chính nghĩa không bao giờ che chở cho kẻ ác. Thế nào cũng có một ngày y tìm kiếm được võ lâm dị nhân, để trở nên một người có võ học cao siêu để trả thù cho cha mẹ à gia đình.

Trời rét, tuyết xuống, hơi lạnh buốt xương, A Phúc vẫn tiếp tục đi vào
trong những khoảng núi giá lạnh đó. Lúc ấy y đang đi vào núi Hạ Lan ở
tỉnh Ninh Hạ. Ngọn núi chính cao chót vót, từ chân lên đến đỉnh núi cao
hơn ba nghìn thước tây. quanh năm phủ tuyết chứ không riêng gì mùa Đông
này. Tối hôm đó, Phúc đã đi đến dưới chân núi Hạ Lan. Khi y vừa bắt đầu
bước chân leo lên trên núi thì tuyết vừa ngưng, nhưng gió Tây bắc vẫn
thổi tới lạnh buốt xương, rát mặt. Có lẽ trừ A Phúc ra không còn một
người một con thú nào dám vào núi lúc ấy cả. Càng đi sâu vào đường núi
càng lởm chởm khó đi. Trời tối, y lại chưa từng luyện qua võ công nên y
chỉ có thể nhìn thấy những vật gì ở xa chừng năm sáu thước thôi, nên y
vẫn có thể tiếp tục đi được. Tuy rét mướt và đường lối khó đi, A Phúc
vẫn đủ can đảm tiến sâu vào, y vừa đi vừa nghĩ đến yêu với hận, thù với
lời thề nên cứ cắm đầu đi tiếp mồm thì lẩm bẩm khấn trời đất phù hộ cho. Y không phân biệt phương hướng và cũng không phân biệt ngày đêm gì cả,
hễ thấy mệt thì y tìm một hang động nghỉ ngơi, đói thì lấy hoành tinh và trái cây ra ăn.

Đi hết ngày này sang ngày nọ, y không biết đã bao nhiêu ngày rồi. Y đã
đi tới một sườn núi cao chót vót, bên dưới có một vực thẳm sâu hơn trăm
trượng, lúc ấy, mặt trăng đã mọc lên tới đỉnh đầu, nhưng vì mây rất dày, nên mặt trăng lúc ẩn lúc hiện, vì vậy y nhìn xuống dưới vực thẳm kia,
chỉ tối om thôi chứ không trông thấy đáy. Y đưa mắt nhìn bốn bên sườn
núi dốc thẳng, thấy không có lối đi mà cái vực thắm ở trước mặt lại sâu
không thấy đáy, liền nghĩ thầm:

“Bên dưới này là cái gì, ta làm thế nào mà xuống được dưới đó xem? Hà...”

Tuy y dũng cảm, cương quyết, giàu nghị lực, không sợ khổ, không sợ khó
và cũng không sợ gì nguy hiểm, nhưng lúc này hoàn cảnh không cho phép, y cũng đành phải lắc đầu thở dài một tiếng. Bỗng y nghĩ ra một kế liền
nghĩ thầm:

“Có thể nói ta đã đi gần hết khoảng núi này rồi, nếu dưới thung lũng tối om này có một cái hang động cổ, mà trong hang động này có một võ lâm
cái thế thì sao? Nếu bây giờ ta...”

Trong lúc y đang nhìn xuống hố sâu trong lòng đang nghĩ ngợi, thì bỗng
phía sau có tiếng hổ gầm làm rung động cả khoảng núi đó, y vội quay đầu
lại, thấy chỗ cách mình hơn trượng có một con hổ, trán trắng, chột một
con mắt đang khòm lưng há mồm, lộ ra máy chiếc răng nanh trông rất ghê
sợ, hai mắt ló ra như hai ngọn đèn ló. Và con thú dữ đang định nhạy lại
vồ y.

Hơn hai tháng nay y đã đi qua khá nhiều rừng núi và cũng được gặp rất
nhiều độc xà mãnh thú. Nhưng chưa hề gặp một con hổ hung ác như thế này. Y kinh hoàng vô cùng nghĩ thầm:

“Thế là hết rồi, đàng trước có hổ dữ, đằng say có vực thẳm, đêm nay ta
không chết trong miệng hổ, thì cũng rớt xuống vực thẳm, chết tan xương
nát thịt...”

A Phúc không sợ chết, nhưng trước khi chưa biết rõ thân thế và chưa hoàn thành tâm nguyện thì y không muốn chết ngay. Trong lúc y đang kinh
hoảng thì con hổ gầm lên một tiếng, nhảy xổ vào vồ y. Y biết chỗ y đứng
là mép núi, chỉ lui về phía sau một bước là rớt xuống vực thẳm tan xương nát thịt. Nhưng trong lúc kinh hoảng người ta thường quên hết cuống
quít cả chân tay, rồi y cứ từ từ lui về phía sau, nhưng vừa lui được hai bước thì đã dẫm hụt ngay. Chờ tới khi y biết thì đã muộn rồi, chỉ kịp
thất thanh kêu la một tiếng, người y đã rớt xuống dưới hố sâu trăm
trượng kia liền.

Người y như sao sa rớt xuống bên dưới, hai bên tai chỉ nghe thấy tiếng
gió vù vù. Y biết phen này thế nào cũng phải chết mất, trừ phi có kỳ
tích xuất hiện. Nhưng trên đời này làm gì có kỳ tích kia chứ. Y biết như vậy, đành nhắm mắt lại, phó thác tính mạng mình cho trời. Y đã yên tâm
như vậy y, liền mở mắt ra không nhắm mắt như trước nữa và y nghĩ thầm:

“Không được, ta không thể chết, ta cần phải sống...”

Đột nhiên nghe thấy kêu “ùm” một tiếng, y liền thấy đầu óc choáng váng,
mặt mũi tối tăm. Y liền chết giấc nằm thẳng cẳng ra ở dưới đáy thung
lũng.

Có phải y đã chết rồi không? Không, nếu y chết thì làm gì có kỳ tích xảy ra.

Trải qua không biết bao nhiêu lâu, A Phúc từ từ thức tỉnh, mở mắt ra
nhìn, chỉ thấy bốn chung quanh tối đen như mực chớ không trông thấy gì
cả. Y nghĩ thầm:

“Ta chưa chết chăng? Ta còn sống hay sao? Rơi từ trên sườn núi cao như
thế làm sao mà sống? Chẳng lẽ ta tưởng là sống chứ sự thật ta đã chết
rồi chăng?”

Y thử cử động một cái, liền chịu nhịn không nổi kêu lên :

- Ối chà!

Thì ra y thấy xương cốt đau nhức như là gãy ra vậy, vì y thấy đau nên đã chứng minh là mình còn sống chứ không phải là mình đã chết. Y lại lẩm
bẩm tự nói :

- Có thật ta chưa chết không...?

Bỗng nhiên chàng rờ tay thấy một vật gì lông xồm xoàm mà mình đang nằm ở trên đống lông đó. Y thử chuyển động một cái để xem vật đó là vật gì.
Nhưng y không đủ sức chuyền động, vì hơi động một tí là xương cốt đã đau nhức khôn tả.

Thì ra trong lúc y dẫm hụt xuống hố sâu con hổ kia cũng rớt xuống theo.
Người với vật cùng rơi xuống một lúc, nhưng vì con hổ nặng hơn nên xuống trước. Y yên chí thế nào mình cũng bị tan xương nát thịt chứ không sai, nhưng trên thế gian thường thường lại có những sự kỳ lạ xảy ra khiến
người ta không thể tin là có được, vì khi y rơi xuống, người y lại trúng ngay vào lưng con cọp, vì thế y mới may mắn khỏi chết.

Nếu y rớt xuống dưới đáy thung lũng không những người ta sẽ bảo trời
không có mắt mà trên võ lâm cũng không có câu chuyện trả thù sau này
nữa. Lúc ấy, y đã hoàn toàn thức tỉnh, biết mình quả thật chưa chết, tuy hiện giờ y đau đớn, mỏi mệt, không có một chút hơi sức nào cả, nhưng y
biết đó chỉ vì kinh hoảng quá và rớt xuống nặng quá mà nên thôi, nếu
điều dưỡng ít lâu sẽ hồi phục, thế rồi y phấn khởi buộc miệng lớn tiếng
kêu la :

- Ồ ta chưa chết thực, ta chưa chết thực...

Y đang phấn khởi, lớn tiếng kêu la thì bổng nhiên có tiếng cười rất quái dị và nghe rất rùng rợn ở phía bên trái cách đó không xa vọng tới, tiếp theo đó lại có giọng nói cũng không kém rùng rợn :

- Bé con kia, đừng có mừng rỡ vội, mi ở trên đỉnh núi rớt xuống đây
không chết, kể số mi cũng lớn lắm đấy, nhưng mi vẫn không sống được đâu, thế nào mi cũng phải chết.

A Phúc nghe nói rùng mình kinh hãi vội hỏi lại :

- Tại sao vậy?

Chỉ nghe thấy giọng lạnh lùng đáp :

- Đó là luật lệ của anh em lão phu đã đặt ra như vậy.

- Luật lệ như thế nào?

- Lúc anh em lão phu mới vào cốc này đã lập thề, phàm những người nào
vào bổn cốc có một người có thể sống được thôi, còn từ người thứ hai trở đi đều phải chết hết.

- Tại sao người thứ nhất vào trong sơn cốc này lại được sống sót?


- Vì người vào cốc thứ nhất đó là đệ tử anh em lão phu.

- Nếu người đó không bằng lòng thì sao?

- Lão phu sẽ giam giữ y suốt đời, cấm không cho rời khỏi sơn cốc này một bước.

- Người vào sơn cốc thứ nhất đó là ai thế?

- Tống Sĩ Long!

- Y là đồ đệ của lão tiền bối phải không?

- Phải.

Giọng lạnh lùng của người đó bỗng dưng đổi hẳn, y liền quát hỏi :

- Người biết y sao?

- Không, tôi không quen bao giờ.

Phúc lắc đầu đáp rồi y bỗng hỏi lại :

- Hiện giờ y ở đâu?

- Đi khỏi rồi!

Giọng nói đó lạnh lùng trả lời A Phúc sao giống giọng nói người thượng như vậy. A Phúc nghĩ ngợi giây lát lại hỏi :

- Sau khi đi khỏi còn có ai tới sơn cốc này không?

- Có

- Những người đó đều chết hết cả trong sơn cốc này?

- Không có một người nào thoát khỏi chết hết.

- Trước sau có tất cả là bao nhiêu người?

- Ba mươi năm nay, người vào trong sơn cốc này tuy không nhiều nhưng
cũng không ít, lão phu cũng không nhớ là bao nhiêu nữa, mi cứ đếm những
cái đầu lâu người ở quanh mi thì sẽ biết liền.

- Nơi đây, tối om như vậy, tối không trông thấy gì hết, làm sao mà đếm được?

- Nếu vậy, chờ sáng mai, trời sáng tỏ, mi hãy đếm cũng được.

A Phúc từ từ nhắm nghiền hai mất lại, trong lòng nghĩ thầm:

“Người nói chuyện với ta là ai, sao giọng nói của y lạnh lùng như thế? Tại sao y lại đặt một điều lệ kỳ lạ như vậy”

A Phúc đang ngấm ngầm suy nghĩ thì người cái giọng nói lạnh lùng kia lại lên tiếng hỏi :

- Thằng nhỏ kia, mi đang nghĩ gì thế?

- Không!

- Tại sao mi không nói chuyện.

- Hết chuyện nói rồi.

- Tùy mi, muốn nói gì cũng được mà.

Lúc này A Phúc chán nản vô cùng, sự thực y không muốn nói gì hết, trong
lòng chỉ có một mục đích là đợi chờ đến sáng tỏ để xem người có giọng
nói lạnh lùng kia là người như thế nào rồi hãy tính toán sau, cho nên y
không nói mà cũng không trả lời nữa.