Võ Lâm Oai Hiệp Truyện

Chương 29

Cuối cùng, con ngựa không chịu nổi gánh nặng ngã xuống, ta thở hồng hộc đi đến Hàn Thanh trước mặt, ôm trụ bờ vai hắn nói: “Hảo tiểu tử, xem ngươi còn muốn chạy đi đâu!”

“Ta cũng không nói muốn chạy a!” Hắn nghiêng đầu, hướng ta cười xấu xa, sau đó nhìn nhìn quần ta.

“Mẹ ơi!” Tự lúc nào tay của xú tiểu tử kia đã chộp vào tiểu huynh đệ của ta, “Ngươi...... Ngươi buông ra cho ta!”

Hắn đưa đầu qua, ta ngửa mình lui về sau, chóp mũi của hắn nhẹ nhàng cọ vào mũi ta: “Ai cha...... hình như nó thức rồi kìa, ngươi tự mình giải quyết a!” Sau đó tiêu sái xoay người, vừa đi vừa ngân nga khẽ hát, hại ta đành túm chặt quần lảo đảo đi theo hắn phía sau.

“Ngươi cái vương bát đản!”

Lúc hai ta vào đến Thiếu Lâm tự, ta buộc miệng thở dài một hơi: “Ai...... Lại là bậc thang......”

Được rồi, dẫu sao bậc thang này so với Chú Kiếm Điên thoạt nhìn an toàn hơn rất nhiều, cũng không cao đến khoa trương như Cửu Trọng Thiên...... Nhưng muốn đi lên cũng phải hao tốn nhiều sức lực à.

Thiếu Lâm Tự quả không hổ là chùa miếu cổ xưa ngàn năm, mỗi một viên gạch, mỗi một vết nứt của khối thạch bích tựa hồ đều khắc đậm dấu ấn thời gian, cả cây cổ thụ hùng vĩ cũng bất giác khiến tâm trạng người ta lắng đọng lại, làn hương khói nhẹ nhàng lan tỏa cách xa phàm trần thế sự, tiếng chuông chùa bỗng đổ lên, từng nhịp từng nhịp hòa vào không khí cổ kính này.


Ta hít sâu một hơi, nơi này hẳn là có nhiều võ lâm cao thủ như tiểu thuyết võ hiệp miêu tả a!

Hàn Thanh nghiêng mắt cười cười, tựa hồ muốn nói: “Ngươi cái đồ nhà quê này lần đầu lên Thiếu Lâm Tự sao?”

Một vị tiểu tăng đi ra tiếp đãi hai ta, Hàn Thanh nói đến đây là muốn thăm viếng Độ Trần đại sư, tiểu tăng trở về nội điện, nửa canh giờ sau quay về nói Độ Trần cao tăng đang ở Bán Thiên các thanh tịnh, rồi dẫn đường đưa chúng ta đi.

Ta cùng Hàn Thanh đi theo tiểu hòa thượng phía sau, ven theo con đường nhỏ sau núi của Thiếu Lâm Tự. Quả không hổ danh là phật môn thanh tịnh địa, yên tĩnh đến nỗi khiến ta cũng muốn sau này lưu lại dưỡng lão. Có điều hậu sơn của Thiếu Lâm Tự so với những ngọn núi thông thường lớn hơn rất nhiều, ta đi mệt rã rời vẫn chưa đến được nơi thanh tu của Độ Trần.

“Này, ngươi có nghe qua lời đồn trên giang hồ về mối quan hệ của Độ Trần và Khinh Hàn không?” Ta cố ý áp sát lỗ tai Hàn Thanh nhỏ giọng nói.

“Ngươi đang nói lời đồn Độ Trần cao tăng vì mê luyến Khinh Hàn của Cửu Trọng Thiên, không tự kiềm chế được đành tự hủy hai mắt?” Hàn Thanh cười cười.

“Đúng vậy! Đúng vậy!” Vừa nói đến đây ta liền cảm thấy khỏe khoắn trở lại, ai nói chỉ có nữ nhân mới tò mò? Nam nhân cũng hiếu kỳ không kém à!

Hàn thanh vươn ngón tay trên lông mày ta búng nhẹ một cái, “Trên đời này không một ai có thể làm cho Độ Trần mê luyến. Mắt của hắn là khoảng không...... Tâm của hắn cũng là khoảng không......”

“Thật hết cách, tại sao hòa thượng bọn họ mỗi ngày niệm ra cứ phải là “cái này là rỗng cái kia cũng là rỗng” nhỉ? Hơn nữa, ta cũng không tin có người sẽ vì ngăn chính mình tái mê luyến một người mà đem mắt mình lộng mù!”

“Nếu là ngươi, ngươi sẽ làm sao?”

“Giữ lại đôi mắt để nhìn hắn a, nhìn hắn hồng nhan ngày càng già đi, tóc dần bạc trắng như tuyết, sau đó nói không chừng chính mình sẽ hối hận xưa kia vì sao mê luyến hắn như vậy. Đáng tiếc a, Khinh Hàn không phải đại mỹ nữ! Ha ha!” Chính đang nói đến lúc cao hứng ta lại vô ý vấp phải khối thạch tử suýt ngã cái sóng soài, nhưng Hàn Thanh phản ứng rất nhanh, thân thủ đem ta giữ lại, vừa đang định đối hắn nói tiếng cảm tạ huynh đệ, hắn lại đem mặt ta hướng đến hắn, “Nếu ta là Khinh Hàn, ta sẽ móc đôi mắt ngươi ra, cho ngươi cả đời chỉ sẽ nhớ rõ bộ dáng phong nhã hào hoa của ta.”

“Nga!” Ta một tay lấy hắn đẩy ra, “Ngươi đương chính mình là một đại mỹ nữ sao!” Sau đó ngẩng đầu ưỡn ngực đi theo tiểu hòa thượng phía sau.

Nơi Độ Trần thanh tu quả thật rất đặc biệt. Hậu sơn của Thiếu Lâm Tự là hàng loạt vách núi đá sâu thăm thẳm, trên một vách đá ngẫu nhiên có một ngôi chùa được xây chênh vênh, ngôi chùa không có thông lộ, người đến thăm chỉ có thể nhờ khinh công của bản thân mà nhảy xuống nóc đình.

Tiểu hòa thượng làm động tác xin cứ tự nhiên, ta chôn chân tại chỗ mà nhìn, uy...... Nếu nhảy xuống không chính xác hẳn sẽ thịt nát xương tan, thi cốt vô tồn...... gió lại mạnh như thế...... nhảy xuống còn chưa biết chừng bị thổi bay đi đâu!

“Sao thế? Sợ à?”

“Gió quá to —— ta không nghe rõ ——” vừa mới dứt lời, bên hông liền có cảm giác âm ấm, cả người đã bị ôm chặt nhảy xuống, nếu ngươi cho rằng khắp nơi sẽ vang lên tiếng kêu thất thanh sợ hãi của ta, vậy thì ngươi lầm rồi, bởi vì ta sợ tới mức căn bản mở miệng không nổi, bên tai trừ bỏ tiếng gió ***g lộng ra liền ngay cả nhịp tim đập của bản thân đều nghe không thấy.

“Uy, mắt ngươi sao chớp cũng không hề chớp vậy?” Hàn Thanh đẩy ta một cái.

Nước mắt của ta bắt đầu chảy xuống, mọi người đừng hiểu lầm, bởi vì ta sợ tới mức mắt trợn to, gió cứ thế quất vào, tuyến lệ vì thế mà mãnh động. Hàn Thanh làm bộ đồng tình vỗ vỗ bả vai của ta, liền hướng phía trước một cánh cửa gỗ tiến đến. Nắm tay vừa giơ lên cửa đã lập tức mở ra.

“Ngươi hình như sớm biết ta sẽ đến.” Nghe ngữ khí của Hàn Thanh tựa hồ cùng Độ Trần đại sư có quen biết từ trước. Ta vươn cổ nhìn vào trong, ô, còn tưởng rằng Độ Trần sẽ như khô mộc thiền sư vẻ mặt tiều tụy (hết cách a, ai bảo mấy vị cao tăng trong tiểu thuyết phần lớn bị miêu tả thành bộ dáng như vậy), không ngờ lại so với tưởng tượng của ta khác xa như thế. Hắn đương nhiên không thể xem là mỹ nam tử, nhưng ngũ quan nhu hòa làm cho người ta có cảm giác rất dễ chịu.

“Có môn, tự nhiên sẽ có khách.”

Hàn Thanh đem ta kéo vào trong phòng, ta lúc này mới phát giác đồ vật ở đây ngoại trừ hai tấm nệm ngồi đặt ở bên bàn cờ ra, trong phòng trống rỗng. Xú tiểu tử bộ dáng thân thuộc đem hộp cờ mở ra, đặt một viên trên bàn cờ, nói: “Cần hỏi ngươi vài điều.”

Độ Trần ở đối diện vẫn nhắm mắt lại, tuy lời đồn đãi không nhất định lúc nào cũng đúng, nhưng mắt của Độ Trần nhìn không thấy là sự thật. Hắn hơi hơi nâng lên ống tay áo, một con cờ tùy thanh mà hạ, “Ngươi muốn hỏi về Tử Kim Cực Mộng?”

“Không sai, hạt giống của nó ở chỗ ngươi đúng không? Người của Bích U Cung đang tìm thứ này, ngươi phải cẩn thận.”

“Hạt giống đó đã không còn ở nơi này, ta đã đem nó trả lại cho chủ cũ ở Chú Kiếm Điên.”

“Như vậy cũng tốt, nhưng người của Bích U Cung có thể vẫn sẽ tìm đến, cô nương kia võ công thực sự cao cường, ta định ở chỗ này cùng ngươi hạ thêm mấy ván cờ.”

“Ha ha, đa tạ thí chủ quan tâm.”

Thật tốt quá, hạt giống của Tử Kim Cực Mộng đã được mang trở về Chú Kiếm Điên, người của Bích U Cung sẽ không dám manh động, dù sao thuộc hạ của Chú Kiếm Điên ai nấy đều là cao thủ lão luyện. Mà trước mắt điều khiến ta khó tin nhất vẫn là đôi mắt của Độ Trần, rõ ràng là nhìn không thấy, nhưng mỗi bước cờ hắn hạ xuống đều không đặt sai vị trí. Thế giới quá rộng lớn, tầm nhìn ta thật hạn hẹp a!

Mấy ngày sau, Hàn Thanh cùng Độ Trần chơi cờ đến bất diệc nhạc hồ, ta rốt cuộc không chịu đựng được nữa! Ở trong này ngoài ăn ra chính là ngủ, nhưng thứ khiến ta chịu không nổi nhất chính là —— không có thịt a! Bụng của ta một chút nước mỡ đều không có!

Vì thế, ta từ sương phòng lấy ra ngân phiếu trong bộc hành lý của Hàn Thanh, vừa chảy nước miếng vừa quyết định ra bên ngoài Thiếu Lâm Tự ung dung tự tại một phen.