Võ Lâm Oai Hiệp Truyện

Chương 19

Ta liếc nhìn Đế Hạo, thần sắc của hắn vẫn như trước, bình tĩnh như không có chuyện gì, chỉ là ngón tay cầm lấy cổ tay ta bắt đầu có chút trắng bệch.

“Làm sao vậy?” Ta nhẹ giọng hỏi, “Tử Kim Cực Mộng là cái gì?”

Đế Hạo trầm mặc.

“Ha ha ha! Tiểu đệ đệ, để ta nói cho ngươi biết Tử Kim Cực Mộng là cái gì!” Thanh âm ngoài động kia lại tiếp tục vang lên, “Tử Kim Cực Mộng không phải độc dược, mà là một loại dược thảo vô cùng trân quý. Cơ hội để nó nở hoa so với thiết thụ còn hiếm thấy hơn nhiều. Cánh hoa nếu chế thành hương liệu, có khả năng làm cho người dùng tăng nhanh nội lực trong một thời gian ngắn, tác dụng cũng giống như Kim Phong Ngọc Lộ của Cửu Trọng Thiên vậy. Nhưng ngược lại, rễ cây của nó khi đốt lên sẽ sinh ra một mùi hương khiến kẻ thường xuyên phục dụng cánh hoa mất đi nội lực.”

“Vậy là tương sinh tương khắc sao?” Ta nhíu nhíu mày hỏi, “Đế Hạo, ngươi vẫn thường xuyên dùng cánh hoa của nó hả?”

Đế Hạo vẫn như trước không nói gì, mà ta trong lòng càng lúc càng khẩn trương hơn, ngoài động, kẻ đến chắc chắn ý đồ bất thiện, mà Đế Hạo lại đang mất đi nội lực nữa.

“Ngươi đi đi.” Một lúc lâu sau, hắn mới thốt ra vỏn vẹn mấy từ đó, “Người hắn muốn đối phó là ta.”

Ta ngẩn người, làm sao bây giờ, Đế Hạo hiện giờ mất đi nội lực, dù cho võ công hắn có cao thế nào đi nữa thì lúc này cũng chỉ có thể mặc cho người ta muốn làm gì thì làm thôi. Cho dù ta có vì đại nghĩa mà rút đao tương trợ, thì với một bộ kiếm pháp luyện chưa tới ba tháng sẽ giúp được gì kia chứ, khi gặp phải cao thủ thực thụ thì chỉ có nước vắt giò lên cổ mà chạy thôi*.


Đi thôi, người ta Đế Hạo đã kêu ngươi đi, thì đã nói thẳng cho ngươi biết, người bên ngoài động không phải là người ngươi có thể đấu lại rồi, hơn nữa muốn cứu bằng hữu thì cũng phải lượng sức mà làm chứ. Đi thôi, an toàn trên hết! An toàn là trên hết!

Khi chân ta vừa bước tới cửa sơn động thì bất chợt khựng lại, ta mà đi như thế này, không phải là quá mức không có nghĩa khí sao? Đế Hạo đối với ta không tệ, chẳng những tặng bảo kiếm mà còn dạy ta kiếm pháp nữa, dọc đường đi ta ăn của hắn, xài cũng của hắn, chính xác mười phần không khác gì quỷ hút máu á, uống đủ máu rồi quẹt mỏ bỏ chạy y như muỗi sao trời?

Đi? Không đi? Đi? Hay là không đi? A~! Ta sắp phát điên lên mất!

Ta ngồi trên mặt đất bắt đầu vò đầu bứt tóc, đột nhiên nhớ tới có lần ta và Tiểu Đồng từng cùng đi siêu thị, cả hai định mua khoai tây chiên để đi coi phim có cái mà cùng ăn. Nhưng khổ cái là không biết nên mua vị hải sản hay là mua vị thịt nướng đây? Ta đứng ở giá để hàng do dự nửa ngày không quyết. Tiểu Đồng cầm cái túi gõ vào đầu ta một cái khiến ta ngẩn cả người ra rồi nghiêm túc ‘giảng đạo’: “Phong y à! Ngươi là đàn ông con trai, phải học cách tự mình ra quyết định đi chứ! Cứ lưỡng lự không ngừng như thế, e là sau này lỡ như có chuyện trọng yếu hay người quan trọng cũng sẽ bị ngươi trong lúc do dự mà bỏ lỡ mất thôi!”

Ta nhìn Đế Hạo vẫn bình tĩnh như thường không hề lay động mà thở dài một hơi. Nếu ta mà cứ bỏ đi như thế này, thì chắc trong chốn võ lâm sẽ không còn nhân vật nào tên là Đế Hạo nữa quá, càng không có kẻ vì theo đuổi sự hoàn mỹ trong kiếm đạo mà tạo kiếm nữa. Đã thế lương tâm ta cũng sẽ không cho phép bản thân mình kết giao với bất kỳ ai, bởi vì ta là kẻ đã từng thấy chết mà không cứu bằng hữu của chính mình, sau đó cả ngày sẽ sống trong áy náy tự hỏi tại sao ngày đó mình lại rời đi hắn ta.

Nếu đã biết rõ một khi làm việc đó bản thân sẽ phải hối hận, tại sao còn muốn đi làm?

Ta là nam nhi, phải chịu trách nhiệm mỗi khi quyết định làm một việc gì đó. Nếu đã chịu trách nhiệm mà còn phải ngồi tự kỷ với cắn rứt lương tâm, hối hận đến nỗi không ngóc đầu lên được thì ta chọn làm gì, có ngu mới làm!

Ta xoay người lại, đi tới trước mặt Đế Hạo rồi ngồi xuống.

“Ta bảo ngươi đi.”

“Ngươi bảo ta đi thì ta đi sao, nếu vậy ta đây cũng thật mất mặt à?” Ta hướng hắn nhếch miệng cười cười.

“Ngươi sẽ hối hận.”

“Bất luận ta đi hay không đều sẽ phải hối hận hết. Đã vậy ta tình nguyện chọn con đường nào khiến bản thân cảm thấy dễ chịu nhất mà đi à.” Ta nhìn thẳng hắn nói.

“Tên bên ngoài kia là ai? Xem ra hắn chỉ đi có một mình đến đây.”

“Thánh Tuyền giáo giáo chủ Ly Toái Phong.”

“Ngươi làm sao nhận biết hắn vậy? Trêu chọc hắn thế nào mà để hắn tìm đến gây khó dễ?” Muốn giải quyết vấn đề đương nhiên là phải biết rõ ngọn nguồn của vấn đề rồi! Sẵn tiện tham thấu huyền cơ một chút luôn (nói trắng ra là nhiều chuyện đó).

“Ta từng đem Si Phong Kiếm đưa cho hắn.”

“Sau đó thì sao? Có thể được Đế Hạo tặng kiếm, hắn hẳn là phải cảm thấy vạn phần vinh hạnh mới đúng, sao còn muốn chạy tới tìm ngươi gây phiền toái chứ?”

Đế Hạo lặng thinh không đáp. Bầu không khí im lặng không khỏi làm cho người ta có chút xấu hổ.

“Ha ha ha! Tiểu đệ đệ, vấn đề này để ta tới trả lời cho ngươi nha -” Thanh âm hoa lệ ấy lại vang lên, nương theo tiếng bước chân từng chút một tới gần, “Thánh Tuyền giáo chúng ta trong chốn võ lâm giang hồ bị coi là tà ma ngoại đạo, người người thóa mạ, mặc dù ta tự nhận là chính mình khá là an phận, bất quá chỉ từng bắt đi thủ tịch đệ tử của phái Võ Đang và tiểu nhi tử của chưởng môn Phù Nhạc phái về làm nam sủng mà thôi. Ấy vậy mà đám tự xưng là võ lâm nhân sĩ ấy cùng nhau vây công đối chọi với ta.” Giọng điệu nghe ra cứ như là ngươi bị ủy khuất lắm vậy! Nhưng cái việc ngươi làm so với hái hoa đạo tặc có khác gì nhau đâu mà kêu ca?

Ta nhìn thân ảnh ngoài cửa động chậm rãi tiến đến gần, dung mạo hắn cũng dần dần bị ánh lửa bập bùng trong động chiếu rõ, hiển lộ một tuyệt đại dung nhan trước mắt ta. Không khỏi nheo mắt, ta liếc nhìn Đế Hạo thấy vẻ mặt hắn cứ như cũ không hề lay động hay có tí cảm xúc gì, huynh đệ à, tiêu chuẩn ngươi chọn chủ nhân để tặng kiếm đúng là người thường khó có thể giải thích nổi đó.

“Nhưng Đế Hạo không giống những kẻ đó -” Ly Toái Phong tiếp lời, gương mặt vũ mị tiến đến gần Đế Hạo, ngón tay nhẹ nhàng khoát lên vai hắn. “Hắn chẳng những tặng bảo kiếm cho ta, khiến nhiều kẻ thiển cận trong chốn võ lâm phải ngậm miệng, mà quan trọng nhất chính là, ánh mắt của hắn không hề giống như lũ người đó, giả ra vẻ thanh cao mà khinh miệt ta. Tuy là bình thường, khí thế của hắn quá mạnh mẽ, làm ta nhìn cũng không dám nhìn hắn nữa. Vả lại sau khi tặng kiếm, hắn không hề liếc mắt để ý tới ta, ngươi nói ta có khổ hay không đây?” Ngữ âm càng lúc càng nhỏ dần thì tay hắn cũng từ trên vai Đế Hạo càng lúc càng nhích xuống tới ngón tay.

Ai~ ta cảm thấy bi ai thay cho Đế Hạo luôn. Nếu là một mỹ nữ tuyệt sắc đối với chính mình trăm bàn khêu gợi như thế, đương nhiên trong lòng cũng nở hoa vui sướng rồi; nhưng nếu đổi ngược lại là một vị nam tử xinh đẹp phi phàm thế này thì…… tâm tình cũng ngăn không được sự khó chịu nổi lên à!

“Ngươi định thế nào?” Ta vô thẳng chủ đề, cứ dây dưa chậm chạp thế này không phải là nam tử hán, nhưng tầm mắt vẫn không có rời khỏi ngón tay của Ly Toái Phong, ai biết ngón tay của hắn có loạn động mà giở trò trên người Đế hạo hay không chứ?

“Rất đơn giản,” Ly Toái Phong dựa hẳn đầu vào người Đế Hạo, ngược lại Đế Hạo giống như tượng đá không có chút phản ứng, “Dẫn hắn cùng ta về Thánh Tuyền giáo, ngày ngày đêm đêm nhìn hắn, cho thỏa nỗi khổ tương tư!”


Ta cười lạnh: “Ngươi nếu mỗi ngày cứ nhìn chằm chằm cái mặt lạnh như băng của hắn, sớm muộn cũng có ngày mắt thẩm mỹ xảy ra vấn đề cho coi!”

“Chưa thỉnh giáo cao danh quý tánh của các hạ!” Ly Toái Phong quay lại nhìn ta, lộ ra bộ mặt xinh đẹp tuyệt trần, có ý đồ câu dẫn* rõ ràng đây mà.

“Thả hắn đi.” Đế Hạo nãy giờ vẫn trầm mặc rốt cục lên tiếng.

“Ngươi chịu nói chuyện rồi ư?” Ly Toái Phong làm ra vẻ như thân thiết lắm ngồi xuống, “Nếu ngươi vì hắn mà mở miệng, ta ngược lại càng không muốn thả hắn đi.”

“Không nhọc Ly giáo chủ bận tâm, tại hạ tạm thời còn chưa có muốn đi đâu cả.” Ta khoanh tay ra vẻ như đang chờ coi kịch hay, trào phúng đáp “Ngài dùng dược thảo danh quý như Tử Kim Cực Mộng chiêu đãi chúng ta, chúng ta lễ vật gì cũng đều chưa có đáp lại, nghĩ lại cũng thật xấu hổ a!”

– Vị hoàn đãi tục –

Tran’s Note:

Trong chương này, có thay đổi 1 số cách dùng từ và dùng lối nói dễ hiểu quen thuộc thay thế cho văn phong TQ (để mọi người dễ liên tưởng hơn)

* Câu dẫn: Tương tự nghĩa của “seduce” ấy mà