Võ Lâm Oai Hiệp Truyện

Chương 15

Dạ Lưu Hiểu bật cười: “Tàm Đậu à, ta còn muốn giữ lại cái đầu trên cổ của mình để lần sau còn phong lưu khoái hoạt tiếp, nào dám dẫn ngươi đi tới mấy chỗ đó kia chứ!”

“Ta thì làm sao nào?” Ta đặt mông ngồi trước mặt hắn hỏi.

“Ngươi đó – Bản thân ngươi, ngươi có thể chạm, Đế Hạo có thể chạm.” Dạ Lưu Hiểu cầm cây quạt xoay chuyển đánh một vòng rồi chỉ vào chính mình, “Nhưng là ta thì không dám đụng tới ngươi à, các cô nương ở mấy nơi đó càng không thể đụng tới.”

“Tại sao?” Ta nghiêng đầu không hiểu.

“Tự mình suy nghĩ đi, ta không – nói – cho – ngươi – biết -“hắn học ta nghiêng nghiêng đầu, phe phẩy quạt, “Đế Hạo nói ngươi chính mình có thể học được bộ kiếm pháp này, cho nên sau khi quyết đấu xong, hắn sẽ ở chỗ này đợi ngươi. Bây giờ hắn có việc cần làm, tạm thời không thể nhìn ngươi luyện kiếm.”

“Chuyện gì?” Có thể khiến Đế Hạo rời đi nhanh chóng như vậy, chẳng lẽ đã xảy ra đại sự gì ư?

“Ngày hôm qua nhìn thấy một bức hương diễm động lòng người như vậy, nam nhân nào mà chịu được kia chứ!”

“Cái gì ‘hương diễm’ chứ?” Tại sao mấy câu Dạ Lưu Hiểu nói, ta nghe mà chẳng hiểu được câu nào nhỉ?

“Ta đây cũng muốn biết, bộ dáng như ngươi mà “thoát y” thì có được bao nhiêu hương diễm nha!” Dạ Lưu Hiểu lộ ra một bộ vẻ mặt thất vọng vì bỏ lỡ màn kịch hay ho, nhìn thật là chướng mắt.

“Ngươi nghĩ Đế Hạo cũng giống ngươi hay sao?”

Gì chứ! Ta dù gì cũng là nam nhân, nếu có so, Đế Hạo tuyệt đối cũng hơn ta mấy chục lần! Có cái gì mà hương diễm với chả hương diễm? Đổi ngược lại thì còn có thể à~

“Huynh đệ, ngươi phải cẩn thận đó, hắn ta thoạt nhìn lạnh như băng thế thôi, chứ khi… tới lúc đó rồi, nói không chừng so với cầm thú còn cầm thú hơn à~ Haha!”


“Đủ rồi, nhìn ngươi là ta biết cầm thú là cái dạng gì rồi!” Đừng có mà vũ nhục hình tượng ‘sư phụ’ ta! Ta sùng bái hắn còn không kịp nữa là!

Ngày thứ hai, Dạ Lưu Hiểu đến xem ta luyện kiếm, ta nhìn hắn cười cười dụ: “Theo ta tập thử một chút không?”

Cầm thú công tử vừa cười vừa phe phẩy cây quạt: “Cũng đựơc thôi, đỡ cho huynh đệ ngươi, một người luyện kiếm cảm thấy nhàm chán.”

Vì vậy ta nâng kiếm ra chiêu tấn công hắn, ngay từ đầu Dạ Lưu Hiểu còn ôm thái độ đùa cợt, sau mười chiêu, hắn thu hồi vẻ mặt tươi cười. Ta nương theo lực tấn công của hắn phá giải chính chiêu thế của hắn, xém tí nữa là phá hư cái bản mặt tuấn tú chuyên môn đi lừa các thiếu nữ ngây thơ của hắn luôn rồi.

Dạ Lưu Hiểu cười khẽ một tiếng, chiết phiến xoay chuyển mấy lượt, sau ba chiêu, ta đã bị bại dưới chiết phiến của hắn.

Hắn đỡ ta đứng dậy, mỉm cười nói: “Tàm đậu, ngươi đúng là thiên tài.”

“Ba chiêu đã đánh bại ta! Còn nói ta là thiên tài, ngươi gạt ai vậy hả!”

Hắn đột nhiên đưa tay điểm mấy huyệt đạo trước ngực và bụng ta: “Thu hồi chân khí, hồng lưu nhập hải!” Ta lập tức theo lời hắn, đưa nội lực dẫn tới Khí Hải.

“Bây giờ, từ Khí Hải đem chân khí phát tán!”

Dần dần ta cảm giác được nội lực trong thân thể khuyếch tán toàn thân, mỗi một lỗ chân lông tựa hồ đều đang hô hấp.

“Kiếm thuật của ngươi đã có chút thành tựu, nhưng đối với những cao thủ dùng kiếm, tỷ như Đế Hạo, kiếm của bọn họ cũng không khác gì chân khí của chính bản thân, có thể thu phát tùy tâm.”

“Kiếm cũng chính là một phần của thân thể, cho nên trên thân kiếm cũng phải có chân khí lưu thông, dùng nội lực hóa thành kiếm khí phải không?” Ta có cảm giác giống như được người điểm hóa.

“Thông minh!” Dạ lưu hiểu cười cười rồi xoay người đi.

“Tại sao lại giúp ta?” Ta nhìn theo bóng lưng hắn lớn tiếng hỏi.

“Bởi vì, ta sẽ không để cho ‘sinh ý’ của mình bị tổn thất!”

Một buổi tối bảy ngày sau, Dạ Lưu Hiểu đang ở Vạn Hoa Các uống ruợu, bên trái một vị hồng y cô nương châm tửu, bên phải một vị lục y cô nương đút trái cây, rượu ngon giai hào trước mặt, vài vị vũ nương thân hình lắc lư, ca múa theo tiếng nhạc, tiêu dao khoái lạc không bút nào tả xiết.

Ngay khi đó, một kiếm ảnh từ ngoài cửa sổ nhảy vào, nhất kiếm đâm tới, chúng nữ tử sợ hãi thét lên chói tai, Dạ Lưu Hiểu chỉ một thế nghiêng người ưu nhã đã tránh thoát, chiết phiến mở ra, giáp trụ mũi kiếm của đối phương. Bất đắc dĩ đối phương phải thu hồi lực đạo nhảy về sau, chẳng những kiếm chiêu thu về mà thiếu chút nữa ngay cả chiết phiến cũng thuận thế mà theo.

Qua sáu chiêu, kẻ đến bị Dạ Lưu Hiểu đánh rớt khăn che mặt.

“Tàm đậu à – nơi hoa thiên tửu địa như vầy không thích hợp cho một hài tử tốt như ngươi lui tới đâu!” Dạ Lưu Hiểu thở dài kéo ta ngồi lên trên ghế, vẻ mặt nghiêm túc nói.

Ta bĩu môi, vậy chứ như ngươi, thích đến mấy cái chỗ này thì là ‘Hảo hài tử‘ chắc?

“Muốn ta làm hảo hài tử cũng được thôi nhưng ngươi phải nói cho ta biết kiếm pháp của ta có tiến bộ hay không?”

Hắn ngẩn người, sau đó có chút nở nụ cười: “Tiểu Đậu Tử, ngươi nghĩ ta đối phó với Hắc Tùng kiếm khách thì dùng bao nhiêu chiêu đây?”

“Hai mươi chiêu?” Ta chớp mắt đáp đại.

“……” Hắn làm bộ bất đắc dĩ nhìn ta hỏi: “Ngươi là đang đề cao Hắc Tùng kiếm khách hay là đang cố ý hạ nhục ta vậy?”

“Vậy thì mười chiêu?” Ta có chút bảo thủ đáp án của chính mình.

Hắn vươn tay trái chỉa ra bốn ngón tay.

“Woa! Ngươi có nói khoác không đó!” Đối phương tốt xấu gì cũng trên giang hồ đứng hàng thứ năm mươi mà, sau đó ta ngây ngốc hỏi, “Ngươi thật lợi hại như vậy sao?”

“Haha, vừa rồi ta chế phục ngươi thì dùng sáu chiêu, chắc bây giờ ngươi đối với chính mình cũng tự tin thêm rồi ha -” Dạ Lưu Hiểu vừa cười vừa tự châm cho mình một chung rượu.

Một tháng sau, ngày quyết đấu giữa ta với Hắc Tùng kiếm khách sắp bắt đầu. Ta nằm ở trên giường lật qua lật lại, cảm giác trong lòng giống như có tảng đá lớn đang đè ép, như thế nào cũng ngủ không được …… Ta tự hỏi ngày mai không biết ta có thể thắng không nữa? Hắc Tùng kiếm khách dụng kiếm nhanh như vậy, tàn khốc, chuẩn xác như vậy …… Nếu mà đâm trúng bụng ta, ruột gan gì đó lòi ra hết thì sao đây …… Làm thế nào mà thu hồi về lại nguyên vẹn được nhỉ? Ở thế giới này không thể sống sao cho hòa bình được ư?

Ta không dám ngủ, ta mà ngủ thì chớp mắt một cái là trời sáng ngay á. Chết tiệt! Thi đại học còn không có khẩn trương như vậy nữa là!

Vẫn đắm chìm trong phiền não, ta hoàn toàn không có phát giác có người ngồi ở bên giường. Dạ phong từ ngoài cửa sổ nhẹ len lỏi vào phòng mang theo chút giá lạnh, một giọng nói thanh lãnh chợt vang lên, “Ngủ không được ư?”

Ta giật mình quay người lại, dựa vào ánh trăng chiếu sáng mà trông thâý một bóng người thanh mảnh ngồi kế bên, khuôn mặt tựa như được chạm khắc cực mỹ, “Đế Hạo?”

“Ừm.” Thanh âm của hắn rất nhẹ, làm cho người nghe như cảm nhận được một sự ôn nhu mơ hồ.

“Ngươi …… không phải có chuyện cần rời đi ư?” Ngượng ngùng, ta bật hỏi ra điều mà suốt nửa tháng nay vẫn cứ lẩn quẩn mãi trong tâm trí ta.

“Ta cần thanh tĩnh để quyết định một chuyện rất quan trọng.”

“Vậy ngươi bây giờ đã có đáp án chưa?”


“Rồi.”

Nghe hắn trả lời, ta không nhịn được tức cười, những câu trả lời của Đế Hạo tựa hồ lúc nào cũng đơn giản và sáng tỏ như thế. Nhưng quả thật cũng chỉ có lúc ban đêm thế này, ta mới có thể bình tĩnh, yên lặng cùng hắn nói chuyện, bởi vì bóng đêm đã che giấu đi sự cao ngạo của hắn, che giấu đi cảm giác áp bức của hắn.

“Ngươi đang lo lắng cái gì?”

“…… lo lắng ta thất bại, lo lắng bị đối thủ đâm trúng thì chắc sẽ đau tới không đứng dậy nổi …… lo lắng ta sẽ chết ……” Ta cảm giác được ngón tay của hắn khẽ chạm vào tay ta. Khiến ta có cảm giác như khi còn bé, lúc mới vừa biết cảm mến là gì, ta vội vàng sờ sờ tay của một bạn gái ngồi cùng bàn, sau đó vì mắc cỡ quá mà rụt lẹ về, đỏ mặt.

“Chuyện đó sẽ không xảy ra.”

“Tại sao?”

“Bởi vì ta sẽ không để cho nó xảy ra.”

Lời của hắn giống như ma chú, làm ta yên tâm cả cõi lòng và an nhiên tiến vào mộng đẹp.

– Vị hoàn đãi tục –

Trans’ Note: Proof lại lần hai một chút nữa. Đây mới là bản chính thức.

Dạ Lưu Hiểu chắc chắn cũng có mặt vào buổi tối hôm bé Đậu làm nổ thùng nước tắm, bởi vậy mới biết lý do vì sao Đế Hạo “chuồn” đi mất nửa tháng.

Tuy nhiên ảnh làm ra vẻ tiếc rẻ là vì không được tận mắt chứng kiến ‘toàn bộ’ của bé Đậu, do đó chi tiết này hoàn toàn không mâu thuẫn.

Tóm lại, e là cả 2 đều rình ở ngoài mới bit rõ mọi chuyện bên trong đến vậy. Sợ là con chim bị té xuống, sùi bọt mép kia là do 1 trong 2 anh dụng làm thế thân để che dấu hành tung của mình XD