Vương Nguyên Bân còn thổ mấy khẩu huyết, điều trị hơn tháng trời mới được khang phục.
Vương Phúc xem ra ba anh em họ Hoắc tuy danh là nhà săn bắn, thực ra không có đi săn gì cả, lai lịch bất minh, xét ra không phải là người hiền lành, vì mình không muốn gây chuyện, vả lại đã nuốt giận lặng tiếng không đi báo phục, còn khuyên con không nên đi gây chuyện với đối phương nữạ
Nào ngờ, Vương Nguyên Bân không chịu nhục, nhân khi phụ thân vắng mặt, đã lẻn đi hai lần đánh nhau với anh em họ Hoắc, không đem một chút thành tích, trái lại còn bị thương.
Vương Phúc giận dữ tức mình không truyền thụ bản lãnh cho con nữạ
Nhưng, Vương Nguyên Bân vẫn không cam lòng, ngày ngày ở nhà khổ luyện công phu độ chừng một tháng, lại đi kiếm ba anh em họ Hoắc đánh nhau nữạ
Lần nào cũng bị thất bại, trước sau đánh có cả ngàn trận, mà không lần nào được hơn. Lần này may mắn không bị thương, hắn ngập ngà ngập ngừng kể hết câu chuyện đã quạ
Nghe hết câu chuyện Vương Phúc nói với Trùng Dương:
- Thằng bé này “Hão dũng đầu lang”, bại rồi còn không phục người, nhiều khi tôi nghĩ mặc ba anh em họ Hoắc thõng đả một trận, làm cho nó gãy chân, gãy tay, biến thành phế nhân, để sau này nó không còn đánh nhau với người ta được nữạ
Trùng Dương cả cười:
- Vương lão bá, con của ông rất có chí khí, sao để nó thành phế nhân. Hảo hài nhi, mày qua đây lão dạy mày cách phá “Tam Tinh quyền”.
Trùng Dương cầm ba ly nước, bày lên mặt bàn, hai trước một sau, xếp thành hình chữ phẩm đảo ngược rồi dùng ngón lay di động mấy lần ly nước, hỏi rằng:
- “Tam Tinh Liên Tọa quyền pháp” của ba anh em họ Hoắc như thế này phải không? Khi công hai trước một sau và sau một trước phải vậy chăng?
Vương Nguyên Bân mừng rỡ nói:
- À! Té ra ông biết sử dụng “Tam Tinh Liên Tọa quyền”!
Vương Trùng Dương nói:
- Muốn phá Tam tinh liền tọa này cũng không khó lắm. Trước hết mày phải phá cách tiên tọa của họ, nhằm người chính giữa hình chữ phẩm, trùng ngón “Lưu Vân thủ” háp một cái, thiếp một cái, như cách mà ta vừa làm hồi nãy, rồi một tiến một thối, làm té ngã người chính giữa, thế là Tam Tinh Liên Tọa đã được giải thì mày có thể đánh tan họ.
Vương Trùng Dương nói xong, bèn diễn lại hai lần bộ Lưu Vân thủ, mỗi lộ chiêu thức giảng giải kỹ càng.
Vương Nguyên Bàn tâm lãnh thần hội, thốt nhiên cả cười, vỗ tay kêu rằng:
- Được rồi! Đạo trưởng, tôi đi mua món ăn chay về cho ông!
Nói rồi phóng mình chạy như bay ra ngoàị
Vương Phúc than thở nói:
- Thằng bé này thật “ngoan liệt”, mà Đạo trưởng lại dạy nó đánh nhau, như rót dầu trên ngọn lửạ
Vương Trùng Dương nghe nói mỉm cười không trả lờị
Giây lát sau, Vương Nguyên Bân mua mấy gói món ăn chay về. Vương mẫu dọn cơm ra cho Trùng Dương ăn.
Tối đến Vương Nguyên Bân đi ngủ sớm để tĩnh dưỡng tinh thần.
Sáng hôm sau, vợ chồng Vương Phúc còn ngủ chưa thức dậy, Vương Nguyên Bân đã chạy ra ngoài rồi, chưa đến giờ Tỵ đã chấy nó như một lần khói bay ở ngoài chạy về la lớn:
- Đạo trưởng, quyền pháp của ông thật linh. Hôm nay tôi mới ra tay thử đã đánh ba anh em họ Hoắc rã rời tơi tả, lão nhị và lão tam còn bị thương nữa, từ nay trở đi chúng nó không dám coi thường tôi nữa đâu!
Vương Trùng Dương mỉm cười hỏi Vương Nguyên Bân sử dụng thế nào ngón Lưu Vân thủ pháp của mình dạỷ
Vương Nguyên Bân mặt mày hớn hở, liền miệng thuật lại lúc phá Tam Tinh Liên Tọa quyền như thế nào, mới ra tay sử dụng ngay “Bức Thoán Chi Pháp”, về hướng Hoắc Văn Phú ở trung tâm Tam tinh liên tọa, lôi một cái, kéo một cái làm nó té ngã ngay, chút nữa đụng rớt cả cằm, nhưng ba anh em họ Hoắc không chịu thua, vẫn còn đánh nữạ
Vương Nguyên Bân liền dùng hai lần Lưu Vân thủ, khiến Hoắc Văn Phú, Hoắc Văn Định liên tiếp nhào hai cái, một té bị thương sau lưng, một té trật bả vai, không còn bò dậy nổi nữạ Nó mới cười ha hả! Ra về.
Vương Phúc nghe con đánh người ta bị thương, hoảng sợ nói:
- Mày là thằng chó chết, đởm to hơn trời, đánh anh em họ Hoắc lộn nhào hai cái thì thôi, tự nhiên còn đánh người ta bị thương. Tụi nó rất nhiều đồng đảng, thử hỏi từ nay về sau, làm thế nào vào rừng săn bắn được?
Vương Phúc vừa nói dứt lời, thi có tiếng la hét từ đàng xa truyền lại!
Vương Nguyên Bân mặt tái biến, Vương Phúc biết Hoắc Văn Qúi tụ họp đồng lõa đến trả thù, thì cơn giận nổi lên, dậm chân liên hồi chửi mắng Nguyên Bân liền miệng.
Trùng Dương thung dung đứng dậy cười nói:
- Đừng nên sợ hãi, họa này do bần đạo gây ra, phải do bần đạo giải quyết!
Nói rồi chạy ra ngay cổng nhà, thấy có mặt chàng tuổi độ ba mươi, “tía diện tráng hán” tay cầm một cây “Tam cổ thác thiên sai”, thanh thế hung hăng.
Theo sau, hai ba mươi người trang phục “lạp hộ” tay cầm lạp sai, trường thương sáng lóng lánh và đòn bảy dây móc, khí thế dữ tợn hướng vào Vương gia xốc tớị
Vương Trùng Dương đứng ngang trước cổng, cúi đầu chắp tay, niệm một tiếng “Vô lượng thọ Phật”. Bọn chúng thấy trong nhà Vương phúc có thêm một vị đạo nhân mặt mũi hiền từ, y quan sáng rỡ, ăn mặc rất tề chỉnh thì lấy làm ngạc nhiên.
Đại hán cầm “Thách thiên xoa” rung một cái, những vòng sắt trên chiếc thiên soa kêu lên long cong. Gã Lớn tiếng quát:
- Tên đạo sĩ vô danh kia từ đâu đến đâỷ Cút ngaỵ Gọi tiểu tử Vương Nguyên Bân để ta cho nó một soa vào đầụ
Vương Trùng Dương ôn tồn hỏi:
- Tôn giá là đại sư phụ Hoắc Đại Qúi phải không?
Đại hán mặt tím nói:
- Phải! Lão gia là Hoắc Đại Quí, tìm tiểu tử họ Vương để trả thù, không liên can đến ngươi, đừng ngu dại ở đây gánh họa vào thân.
Vương Trùng Dương cười ha hà:
- Sao lại không liên can đến bần đạỏ Vương Nguyên Bân từ bao lâu nay chịu nhục dưới tay anh em của túc hạ. Nhưng nhờ bần dạo dạy nó mấy thế thủ pháp nên phá được Tam tinh liên tỏa quyền của anh em túc hạ. Ha ha ha!
Hoắc Đại Qúi giận dữ gầm lên một tiếng, hươ chiếc soa nhắm ngay ngực Trùng Dương thích mạnh. Vương Trùng Dương không chút bối rối, đứng im chờ mũi soa đến sát bên ngực mới hươ động tay áo phất mạnh lên cán thách thiên soạ
Nghe “bốp” một tiếng, ngọn soa văng bổng lên cao hai trượng rớt vào bãi cỏ hoang, hai hổ khẩu của Hoắc Đại Qúi bị tét ra máu chảy ròng ròng.
Hoắc Đại Qúi cả kinh hồn vía chưa kịp phản ửng. Hai ba mươi tráng đinh thấy chủ tướng bị đại bại vội hươ động binh khí đồng lượt xông tớị
Vương Trùng Dương cả cười, tay áo phất tròn bốn phía, phất tới đâu bọn tráng đinh té lăn cù tới đó, lẫn cả binh khí đều rơi lộp bộp xuống đất tựa như lá vàng rơi rụng trước ngọn cuồng phong.
Bọn chúng lồm cồm bò dậy thất thanh kêu lên:
- Không xong, tên đạo sĩ này biết yêu thuật!...
Trong lúc những tên thợ săn sợ sệt, không dám tiến lên, chợt từ xa có một người chạy vụt đến, trang phục khác thường, đầu chít khăn xanh như người Hồi, râu quai nón tua tủa bó hàm, màu da đen bóng như màu đồng cổ, hai mắt to tròn sáng long lanh tia ra những làn tinh quang hung tợn, bước chân nhẹ nhàng vững chắc, Hoắc Đại Qúi vừa thấy vội quay lại kêu:
- Sơn chủ đến rất phải lúc. Gã đạo sĩ này quá ư lợi hại!
Gã đại hán ấy trầm giọng nói:
- Lợi hại ư? Hừ! Thấm gì, chúng bây chỉ toàn là đồ vô dụng.
Giọng nói nghe thật kỳ dị, oang oang như tiếng sắt chạm nhau, làm nhức tại mọi ngườị
Hoắc đại Qúi hỏ thẹn, lặng im lui ra saụ Cha con Vương phúc lúc này bước ra khỏi cửa, sửa soạn chĩa săn, đòn bẩy chuẩn bị đối phó. Gã râu quai nón chẳng thèm để ý, cười nhạt nói với Vương Trùng Dương:
- Đạo trưởng này, vừa rồi ông sử dụng công phu “Thủy Tụ Lưu Vân”, có lẽ là đệ tử của Toàn Chân pháị
Vương Trùng Dương nghe xong giật mình thầm phục, vì môn công phu của mình, nhờ biết cách vận dung cương khí vào người mới có thể phất tay áo trở nên cứng như sắt, không vật cứng nào so sánh bằng. Nếu là người nội công chưa đến bậc thượng thặng tuyệt thế, không thể sử dụng, không ngờ gã mặt mũi thô kệch, bộ tịch ngờ nghệch như một tên ngu đần lại nhận biết được!
Hồi nãy thoáng qua đã biết là “Thủy Thủ Lưu Vân” công phu đủ thấy gã không phải là một nhân vật tầm thường.
Vương Trùng Dương không dám xem thường, chắp tay thi lễ và nói:
- Các hạ quá khen, xin cho bần đạo biết đại danh quí hiệụ
Gã râu quai nón lãnh đạm đáp:
- Tại ha chỉ là một thôn phu miền Tây Vực, tên tuổi chưa người biết, bỉ tánh là Âu Dương, đơn danh một chữ Phong có người gọi tại hạ là Bạch Đà sơn chủ nhưng tên ấy tại hạ tự thẹn không dám nhận.
Vương Trùng Dương chu du khắp thiên hạ, bình sanh chưa bước chân đến Tây Vực, cũng chưa hề nghe giang hồ nhắc đến tên Bạch Đà sơn chủ lần nào, chàng trầm ngâm giây lâu rồi nói:
- Phàm mọi sự nên dĩ hòa vi quý, các hạ là người có uy quyền với phường săn này, nên bảo họ thu hồi binh khí, bỏ việc oán thù, mọi người giữ phận làm ăn chẳng hơn ru! Hà tất phải gây thù chuốc oán với nhau làm gì cho thêm khổ thân?
Âu Dương Phong không bận trả lời Vương Trùng Dương chỉ quay đầu lại nạt tụi Hoắc Đại Qúi và bọn phường săn:
- Còn đợi gì mà chưa chịu cút trở về? Lui mau!
Phường săn dường như rất nể sợ vị quái khách, nên vừa nghe tiếng quát của y ba chân bốn cẳng lượm lấy binh khí hấp tấp kéo nhau đi hết.
Cha con Vương Phúc thấy thế hết sức ngạc nhiên thầm nghĩ:
- Bọn phường săn này từ trước vẫn ngang ngạnh hết mực, tại sao phục tùng người này như thế, xem chừng y không phải là người sinh trưởng ở vùng này, lạ thật!
Chờ bọn phường săn lui xong, Âu Dương Phong nghiêm mặt nhìn Trùng Dương nói:
- Bọn phàm phu tục tử ấy đã đi khỏi, chúng ta có thể thử tài với nhau được rồị
Vương Trùng Dương vừa thốt ra tiếng “Các hạ” thì Âu Dương Phong đã quát to:
- Hãy đề phòng!
Tiếp theo câu nói, tả chưởng đã vung ra hướng ngay trung bộ của chàng, một ngọn kình phong theo chưởng lực bay áp tới sức mạnh có thể dời non lấp bể.
Vương Trùng Dương không ngờ Âu Dương Phong đột nhiên ra tay, cũng không ngờ chưởng lực của y cương mạnh như thế, lập tức vận khí đơn điền, phất mạnh tay áo đón lạị
“Bùng” một tiếng nổ chát taị
Vương Trùng Dương thân hình vững vàng như trụ đá giữa trời không chút di động. Trong lúc chàng vận khí để chống đỡ chưởng lực chàng đã ngầm thử sức của đối phương, nhận thấy bản lĩnh của Âu Dương Phong tương đương với Bang chủ Hồng Thông mà chàng đã gặp mấy năm về trước, mà cũng không kém quái nhân trong Kỳ môn Thạch Trận trên Kim Ngao đảo, nếu đem so sánh với tài năng chàng lúc đấu với Thiếu Lâm tam lão thì có phần hơn nhiềụ
Âu Dương Phong thấy chưởng lực của mình không đánh ngã được Vương Trùng Dương. Trong lòng vô cùng kinh sợ, vì chưởng lực lúc nãy đã dồn tất cả bình sanh công lực đánh ra mà không hạ nổi kẻ địch.
Bây giờ đã lâm vào thế cưỡi trên lưng cọp, muốn hòa cũng khó mở miệng hòạ Nghĩ thế, y bèn song chưởng lật lại thành chiêu “Phân Bộ Điệu Tiện” nhắm ngay “Huyền Cơ song huyệt” trên ngực Vương Trùng Dương phạt mạnh.
Chờ cho quyền phong vừa chạm đến áo địch thủ, y đột nhiên biến chưởng thành chỉ dùng “Thiết Giáp Thùy” nhắm ngay “Tinh Trúc huyệt” sau lưng Vương Trùng Dương điểm tớị
Âu Dương Phong dùng thủ pháp này rất độc hiểm, bề ngoài y dùng chưởng lực thủ pháp điểm kích yếu huyệt của đối phương, để dẫn dụ đối phương phải vận dụng cương khí ở đơn điền lên ngăn đón.
Lúc ấy y mới bất thần sử dụng độc thủ nhằm ngay yếu huyệt sau lưng của đối phương điểm mạnh, lối đánh hư hư thiệt thiệt ấy, nếu tinh thần đối phương sơ hở một chút là bị nguy liền.
Vì món “Thiết Giáp Thùy” sử dụng ba ngón tay cái, trỏ, và giữa chấp dính lại, thành hình một mũi chùy bằng thép, mỗi móng tay đều để dài lú ra hơn nửa tấc, nhọn sắc như móng chim ưng, chiêu pháp phối hợp với “Ưng Trảo thủ pháp” dù địch thủ nội công thâm hậu đến đâu, trúng nhằm thì ruột, gan, phổi đều bị nát nghiến.
Vương Trùng Dương không ngờ địch thủ ra tay ác độc như thế, chàng thấy mình với đối phương không thù không oán, tự nhiễn y nỡ dùng thủ pháp ác độ hại mình.
Bất giác nư giận trào sôi, chàng lập tức thối lui nửa bướt, sử dụng ngay “Bài Vân thủ” công phu, phất áo bên tả đánh trúng vào ngực địch thủ.
Âu Dương Phong hét lên một tiếng thất thanh lả đảo thối luị
Đúng ra, thủ pháp “Thiết Giáp Thùy” của Âu Dương Phong đã điểm trúng huyệt sau lưng Vương Trùng Dương, nhưng Trùng Dương nhờ luyện nội công của Toàn Chân phái đã đến lúc “Lư hỏa thuần thanh” bắp thịt tự nhiên có phản ứng co giãn theo ý muốn, nên móng nhọn của Âu Dương Phong vừa chạm hờ vào chàng, bắp thịt sau lưng Vương Trùng Dương liền lõm vào sâu, thành ra chi lực của Âu Dương Phong bị hóa giải tiêu tan.
Nếu Trùng Dương muốn giết Âu Dương Phong chỉ cần bồi tiếp một chiêu tuyệt kỷ nữa thì tánh mạng Âu Dương Phong không còn.
Nhưng Trùng Dương tính không háo sát, nên sau khi đả thương đối phương xong, liền lập tức thối hậu, ôn tồn nói:
- Võ công của các hạ quả rất cao cường, bần đạo hết sức khâm phục. Như vậy đủ thấy tài sức ngang nhau, bần đạo xin được thủ huề.
Âu Dương Phong không đáp lời chi “hừ” to một tiếng, thân hình nhẹ như làn khói, tung mình vào sâu trong lòng núi Hoa Sơn, thoắt chốc đã mất dạng. Cha con Vương Phúc bèn tiến lên vái tạ Trùng Dương và nói:
Thằng nghịch tử này đã gây ra bao chuyện tai hại, may nhờ dũng lực của Đạo trưởng giải nguy cho cha con kẻ hèn nàỵ Thật là ân đức như trời bể.
Vương Trùng Dương cười đáp:
- Hai người từ nay đến mười, hay mười lăm ngày, đừng lên núi săn bắn mới mong bảo toàn tánh mạng.
Cha con Vương Phúc ngạc nhiên không hiểu vì sao Đạo trưởng lại dặn mình như thế, nhưng không tiện hỏi, chỉ dạ vâng lờị
Vương Trùng Dương trở về nhà Vương Phúc nghiền ngẫm võ công của Âu Dương Phong, cảm thấy võ công của y rất kỳ lạ.
Chàng lần này đến Hoa Sơn để tìm Cửu Âm chân kinh bất ngờ đụng phải một địch thủ cao cường.
Hơn nữa y lại tổ chức một phường săn đông đảo, xem chừng như y có ý định khác, hay y cũng đến đây để tìm Cửu Âm chân kinh?
Vương Trùng Dương im lặng trầm tư mãi cho đến tối không haỵ Còn cha con Vương Phúc vì hơn một ngày xông xáo mệt mỏi nên đã ngủ say từ chập tốị
Trùng Dương một mình ngồi tĩnh tọa trong phòng vắng, vận khí đơn điền, bồi thần dưỡng sức, chợt nghe ngoài nhà có tiếng động khẽ, Vương Trùng Dương mục chỉ rất tinh, đoán biết đây là tiếng động của loài rắn trùng bò sát đang di chuyển dưới đất và phát ra tiếng động kiạ
Chàng như sực hiểu có chuyện lạ bèn mở hé đôi mắt sáng như sao, nhìn quan sát bốn phíạ Quả nhiên từ ngoài song cửa phát ra tiếng động, dường như có vật gì bò lên.
Trùng Dương bình tĩnh sờ tay lên bàn, lấy năm chung trà sắp thành một hàng ngang trước chỗ ngồị
Thời gian không đây một tuần trà, một con rắn ló đầu vào, hai mang bạnh ra, đầu bằng cái bát lớn, thở khè khè định chui vào nhà.
Vương Trùng Dương nhận ra là loài rắn rất độc tên là “Phúc xà”, da rắn lẫn lộn bốn màu vàng, đỏ, đen, xanh, màu sắc rất ngoạn mục.
Lúc nổi giận hai mang nó bành lớn gấp ba bốn bình thường, nọc độc ghê gớm, bất kỳ người hay vật bị cắn phải, đi chưa được ba bước là ngã xuống chết liền.
Vương Trùng Dương biết rõ loài rắn này không hề có ở miền Tây Bắc hoang sơ lạnh lẽo, và như vậy loài rắn này tất nhiên có người nuôi dưỡng.
Chàng không còn trù trừ, cầm lấy chung trà để lên lòng bàn tay, dùng hai ngón tay kia búng thật mạnh, chung trà như chiếc tên lìa ná bay vút thật nhanh úp lên đầu rắn.
Sức mạnh của chung trà bật ngược thân rắn ra ngoài song cửa, soi lủng vách ván, đầu rắn nát ngướụ Cổ bị đứt ngang như dao tiện.
Chốc sau lại có tiếng bò loạt soạt khác, từ ngoài song cửa thêm một đàn rắn nữa bò vào, Vương Trùng Dương búng thêm chung trà thứ hai như trước.
Cứ như thế Trùng Dương búng hết năm chung trà trước mặt liên tiếp giết chết năm con rắn độc hình dạng như nhaụ
Đột nhiên có tiếng người hút gió thật khẽ, mường tượng như tiếng côn trùng kêu thụ Vương Trùng Dương cười thầm trong bụng:
- Mi đừng hút gió vô ích, bầy rắn của mi chết hết còn đâu mà trở về!
Kẻ bí mật hút gió một hồi, thấy không động tĩnh gì thôi ngưng hẳn tiếng hút gió. Trong nháy mắt sau dó, tiếng sột soạt vang động khắp nơi, rào rào như tiếng tằm ăn dâụ
Trùng Dương biết kẻ lạ đang huy động đoàn rắn vây công mình. Chàng lập tức lay cha con Vương Phúc thức dậy và cho hay:
- Đoàn rắn độc sắp đến, mau dậy đối phó!
Cha con Vương Phúc mắt nhắm mắt mở lật đật trỗi dậy hỏi:
- Rắn đâủ
Nguyên Bân định đốt đèn lên cho sáng, Trùng Dương vội ngăn lại bảo:
- Đừng đốt đèn, rắn thấy mà bò ùa vào thì chết cả lũ!
Tuy trong thà tối đen như mực, nhưng bên ngoài nhà có ánh trăng nên trông thấy rõ như ban ngàỵ Cha con Vương Phúc ló đầu ra nhìn, hai người đều hồn phi phách tán, cơ hồ muốn xỉu!
Vì trên mặt đất trống bên ngoài, lúc nhúc hàng hà sa số đủ loại rắn cực độc, rằn ri, ngũ sắc, lớn nhỏ đủ cỡ ào ào quăng mình như bay, bao vây khắp bốn phía nhà tựa như một đại hội quần xà!
Vương Phúc sợ đến mồ hôi toát ra như tắm, hai cha con Nguyên Bân run lẩy bẩy tìm binh khí cầm tay chờ ứng phó. Vương Trùng Dương thấy thế an ủi:
- Vương lão và điệt nhi yên tâm ngồi vào góc nhà kiạ Có bần đạo ở đây dù có bao nhiêu độc xà cũng không chạm vào hai người một sợi lông chân.
Hai cha con Vương Phúc nghe Trùng Dương nói thế, trong bụng bớt lo, rui ríu vào ngồi thủ thế ở góc nhà.
Trùng Dương lúc ấy chợt nhớ đến bức họa đồ “Thiên Sát Bắc Đẩu trận pháp”.
Trận pháp “Thiên Sát Bắc Đẩu” này án theo phương vị của bảy vì sao Bắc Đẩu hoặc đứng, hoặc ngồi cách xa nhau, rồi án theo sự biến hóa của thất tinh nương tựa công lực bảy người liên đới tương trợ nhau có thể chống đối địch thủ từ bốn phương tám hướng áp tới hoặc giả dùng công lực của bảy người hợp lại để phản công một cao thủ tài ba hơn mình.
Vương Trùng Dương sau khi sư phụ tạ thế trong thời gian cự tang ba năm, chàng đã nghiên cứu tường tận trận pháp Thiên Sát Bắc Đẩu, cảm thấy trận pháp vô cùng huyền diệu, dù chi có một người nhưng với võ công đã đến mức Lư hỏa thuần thanh cũng có thể sức một thành bảy người án theo trận pháp đối phó với cường địch đông.
Đêm nay, với hàng ngàn con rắn độc này chính là cơ hội tốt để chàng đem Thân Sát Bắc Đẩu trận pháp ra thử thách.
Suy nghĩ xong, Trùng Dương quay lại bảo cha con Vương Phúc hãy ngồi vào phía sau lưng mình.
Đoạn Vương Trùng Dương án đúng theo “Thiên Cơ” phương vị trong Bắc Đẩu trận, ngồi tĩnh tọa chờ đợi...
Xảy nghe trên nóc nhà có tiếng động rào rào, rồi bên song cửa cũng có tiếng bò soàn soạt, bốn con rắn to lớn màu đỏ chót chia ra hai ngả bò vào phòng.
Trùng Dương quát lên một tiếng, vung ra một chưởng phạt ngang vào không khí, tựa như một lưỡi đao vô hình sắc bén, thân hình của bốn con đại xà bị làn chưởng phong quét mạnh, đầu mình lìa đôi thành tám khúc văng bật ra ngoàị
Vương Nguyên Bân chợt hét to lên:
- Đạo trưởng coi chừng trên đầu!
Trùng Dương vội thu tả chưởng về. Quét mạnh từ tả sang hữu! ba chiếc đầu rắn to như miệng bát từ trên cao rơi văng mạnh vào góc tường đánh độp một tiếng.
Chàng chưa kịp quay mình để xem loại rắn gì thì từ cửa hai con “Xích luyện xà” phóng vào nhanh như chớp.
Trùng Dương thấy không còn kịp thời giờ để vung chưởng ra ứng phó. Chàng nhanh tay chộp lấy một xác rắn, dùng làm binh khí vụt mạnh vào đôi “Xích luyện xà”, tay Trùng Dương tuy cầm xác rắn nhưng chưởng lực của chàng vẫn còn truyền vào xác rắn phát ra ngoài nên hai con xích luyện xà bi chưởng phong chém đứt thành bốn khúc oằn oại trên mặt đất.
Nhưng lúc ấy đoàn rắn đã ùa tràn vào khắp nơi, trên nóc dưới tường, ngoài cửa, bên song chỗ nào cũng đầy dãy lúc nhúc là rắn độc. Cha con Vương Phúc sợ đến run lên cầm cập gần như ngất đị
Trùng Dương không chút bối rối, án theo phương vị của Thiên Sát Bắc Đẩu trận pháp, trên dưới tả hữu từng chưởng một vung ra, chưởng phong ào ào ra thắp phòng, chỉ trong khoảnh khắc bao nhiêu rắn độc đều đầu mình lìa đôi văng bật ra khỏi nhà, máu rắn vung vẩy khắp tường nhà.
Số rắn bi Trùng Dương giết chết có hơn bốn năm trăm con.
Bao nhiêu rắn độc còn lại ngửi thấy mùi máu nồng nặc của đồng loại dường như kinh sợ lủi đầu bò trở ra như muốn trốn chạỵ
Tiếng hút gió khe khe lúc nãy lại bắt đầu kêu lên 3 lượt, mỗi lượt 3 tiếng, bầy rắn nghe hiệu lệnh hấp tấp rút lui ra ngoài, Trùng Dương thở phào một hơi, rồi mới nói lớn:
- Tôn giá dục rắn thành trận để giết bần đạo nhưng vô ích, chỉ hy sinh mạng chúng vô lối mà thôi, xin tôn giá hãy giải tán bọn chúng để khỏi chết oan loài vô trị
Tiếng nói của Trùng Dương tuy có vẻ bình thường vừa đủ nghe, nhưng thật ra chàng vận dụng nội công “Truyền thanh nhập mật” từng tiếng một truyền ra xa tít như sóng khơi từng đợt, từng đợt như lan tận ngàn trùng, dù người ở xa một dặm ngoài cũng nghe rõ ràng.
Chỉ nghe bên ngoài vang lên một tiếng “hừ” dáng như kẻ địch phẫn uất đến cực độ. Do tiếng “hừ” vừa rồi, Trùng Dương chợt hiểu kẻ địch chỉ huy bầy rắn tấn công vừa rồi chính là gã râu ria Âu Dương Phong chứ không ai khác.
Âu Dương Phong từ dạo trên Mâu Phương Sơn thu thập trứng rắn và khẩn cầu Ngọc Đảnh Chân nhân dạy nội công cho mình không được nên uất ức dùng thiết tranh đánh không lại chân nhân, hoảng sợ trốn đến Tây Vực.
Hầu đem trứng rắn thu thập được chất vào hang nóng phía sau núi Bạch Đà dùng tro than để ấp trứng.
Phong thổ Tây Vực toàn là đất hoang khí lạnh. Không hợp với sự sinh tồn của loài rắn nhưng nhờ Bạch Đà sơn biệt lập trong dãy núi Côn Lôn, bốn mùa thời tiết như xuân, thêm được sự chăm sóc của tay người chẳng mấy chốc trứng rắn nở rạ
Âu Dương Phong ra công săn sóc, gây giống lẫn lộn nhau, không đầy một năm, hắn đã có thêm mấy mươi loại độc xà.
Tuy nhiên bản tánh Âu Dương Phong hoang dâm, độc ác nhưng lại cương quyết dị thường. Bao năm nay hắn nhứt tâm luyện tập võ công để mong đoạt cho được danh: Đệ nhất võ lâm cao thủ.
Hắn còn nghiên cứu quyển Độc Kinh của Ngọc Động chân nhân truyền lại khi xưa, luyện tập bầy rắn đang nuôi bày thành xà trận, cùng phối hợp với võ công cao diệu của mình dự bị ngày làm bá chủ võ lâm.
Không đầy ba năm sau, Âu Dương Phong đã tập luyện thuần thục bầy rắn.
Một hôm hắn giở bộ Độc Kinh ra xem đến trang cuối, hắn chợt đọc một đoạn chú thích cách luyện Cáp Mô công.
Môn Cáp Mô công này là một phương pháp vận dụng khí công, nếu một khi đã luyện thành chỉ cần ho lên một tiếng lớn cũng đả thương được địch thủ trong vòng một trăm bước.
Nhưng muốn luyện được môn Cáp Mô công không phải sự dễ, cần bắt cho được một ngàn con cóc đực thật già hút tất cả chất độc trong thân cóc rồi vận dụng phương pháp thổ nạp (mửa ra nuốt vào) đặc biệt, hòa hợp chất độc ấy với chân khí thành một, lúc này mới có thể vận dụng Cáp Mô công tùy nghi bay ra theo kình khí của mình.
Âu Dương Phong sau khi xem xong, trong lòng thầm nghi nếu luyện được môn Cáp Mô công ấy thêm, thì võ công hiện tại của mình cùng với xà trận vừa tập luyện thuần thục dù không thể dọc ngang thiên hạ, nhưng ít nhất cũng là bá chủ được một miền Tây Vực.
Nhưng loài cóc là sinh vật ở Trung Nguyên, miền Tây Vực không hề có được, Âu Dương Phong bèn quyết định đến Trung thổ sưu tầm loài cóc để chuẩn bị luyện Cáp Mô công.
Cho nên mùa đông năm nay, y đem mười sáu tay xà nô (người giữ rắn) cùng với bầy rắn độc rời khỏi Bạch Đà sơn, đến đất Thiểm Tâỵ Vừa đến Thiểm Tây, Âu Dương Phong đã gặp ngay một ngườị
Người ấy là Quái hòa thượng đã bị Vương Trùng Dương đánh trọng thương tại hang Bách Cầm, may nhờ có Âm Nhu công nên giả chết thoát khỏi tay Trùng Dương.
Quái hòa thượng ấy tên là Mộc Diêm La, là đồ đệ duy nhất của Ngũ Âm phái, Giáo chủ Độc Tôn Giả.
Vì nội bộ Ngũ Âm phái thanh trừng lẫn nhau, Độc Tôn Giả bị giết chết, Mộc Diêm La hoảng sợ trốn lên miền Bắc, ý định đến Tung Sơn Thiếu Lâm tự trộm bí kíp Đạt Ma kinh trong chùa Thiếu Lâm để luyện thêm vô công báo thù cho Dốc Tôn Giả.
Nhưng đường xá không thuộc, lạc đến hang Bách Cầm, vô tình nghe trộm được Thanh Hư chân nhân lúc lâm chung dặn dò Trùng Dương nơi chôn giữ Cửu Âm chân kinh.
Mộc Diêm La quá mừng quên cả nguy hiểm, đề lộ hình tung bị Vương Trùng Dương đuổi đánh thiếu chút nữa vong mạng, phải dùng âm Nhu công giả chết, trốn khỏi hang Bách Cầm.
Nhưng đến khi đến Thiểm Tây, huyện Hoa Âm thì nội thương bộc phát, Mộc Diêm La biết mình khó sống qua khỏi tám mươi ngàỵ
Hắn bôn ba khắp nơi để tìm thuốc chạy chữa vết nội thương kiạ Đến khi gặp Âu Dương Phong, tụy chưa biết y là một danh thủ đất Tây Vực, nhưng thấy diện mạo y kỳ lạ. Sau lưng lại dẫn theo bầy rắn nê lầm tưởng là người đồng đạo nên lập tức cầu khẩn y cứu mạng. còn thố lộ nguyên nhân bị đả thương. Nào ngờ Âu Dương Phong là một ma đầu tham tài háo sát nên chờ nghe Mộc Diêm La thuật rõ nơi chôn giấu Cửu Âm chân kinh xong liền cười lạnh lùng hỏi:
- Thì ra tác hạ vì nghe được sư bí mật của Cửu Âm chân kinh mà bị hạỉ Tại hạ Âu Dương Phong xin giúp các hạ trị lành vết thương!
Nói chưa dứt lời, đã lanh lẹ dùng chưởng vỗ mạnh vào Mạch Môn huyệt của Mộc Diêm Lạ
Mộc Diêm thất kinh vừa định mở miệng kêu lên thì đã cảm thấy khí huyết đảo lộn ngã xuống chết liền tại trận.
Âu Dương Phong sau khi giết chết Mộc Diêm La và biết rõ Cửu Âm chân kinh, quyển bí kíp mà các nhân vật võ lâm không ngớt tìm kiếm tù hai trăm năm nay, hiện giấu tại miền Hoa Sơn, nên bỏ ngay ý định đi Trung Nguyên, lập tức dắt đoàn tùy tùng đến Hoa Sơn.
Y là người cẩn thận rất mực nên biết rằng Cửu Âm chân kinh đã thất lạc mất hai trăm năm nay không thể một sớm một chiều có thể tìm ra được.
Nên đến gần khu vực Hoa Sơn thì dừng bước tạm trú một nơi, khuất phục tất cả thợ săn tiều phu vùng ấy, ép bức dọa dẫm họ phải dò la khắp nơi để tìm ra chỗ chôn giấu Cửu Âm chân kinh, một mặt sai họ lùng tìm khắp thâm sơn cùng cốc bắt cho đủ số một ngàn con cóc về để luyện Cáp Mô công.
Âu Dương Phong y theo trong Ngũ Độc chân kinh, hút tất cả chất độc trong thân cóc rồi theo phương pháp luyện tập Cáp Mô công.
Không đầy một năm đã thấy có căn cơ. Nhưng chưa được đắc thành lắm thì bỗng nhiên gặp Vương Trùng Dương cũng đến núi Hoa Sơn tìm Cửu Âm chân kinh.
Sau mấy trận giao đấu Âu Dương Phong hiểu mình không phải là kẻ đối thủ của Trùng Dương nên nhịn nhục thối lui chờ đêm đến sẽ sử dụng xà trận của mình giết hại Trùng Dương trừ hậu hoạn.
Nào ngờ Trùng Dương bản lĩnh quá cao cường, đánh chết của y hơn mấy trăm con rắn độc.
Sau khi chờ bầy rắn thối lui xong, y chầm chậm vận khí vào miệng, những bắp thịt trên gò má không ngớt rung động lên xuống rồi đột nhiên y ho lên một tiếng lớn, khí chưởng đẩy mạnh vào nhà của cha con Vương Phúc.
Cáp Mô công quả thật lợi hại, “ầm” một tiếng rung chuyển cả mặt đất.
Vách nhà bằng đất nung chín cứng như gạch đã bị kình phong của Cáp Mô công xô ngã hơn phân nửa, cát đất bay văng khắp nơị
Cha con Vương Phúc hoảng hốt kêu to:
- Chết! Chết Trời sập rồỉ
Âu Dương Phong phát thêm một chưởng Cáp Mô công thứ hai nữa liên tiếp “ầm! ầm!” vang dậy như trời long đất lở, vách phòng theo chưởng phong đổ sầm xuống.
Căn nhà tranh rung động ngả nghiêng cơ hồ như muốn sập. Vương Trùng Dương thấy đối phương vô cớ dùng chưởng lực hùng mạnh phá hủy căn nhà của Vương Phúc, bất giác tức giận quát to:
- Hung đồ thật to gan!
Quát xong phi thân theo lô hổng bức tường bị phá vọt mình ra ngoài nhanh như tia điện, Âu Dương Phong thấy Trùng Dương nhảy ra cười ha hả.
Lúc ấy xà trận của Âu Dương Phong bố trí khi nãy vẫn chưa thối lui hết.
Trùng Dương nhìn thấy bầy rắn đang lúc nhúc vô số dưới sân, liền nghĩ thầm:
- “Mi nỡ phá sập nhà của người ta, thì bần đạo giết hết bầy rắn của mi để bồi trừ!”
Nghĩ xong, thân hình chàng đảo thấp, dùng hai tay áo quét mạnh trên mặt đất, sử dụng Thái Ất huyền công của Toàn Chân phái, nghe “bùng” một tiếng thật lớn, bao nhiêu cát đất cùng mảnh vụn của vách tường ngã đổ khi nãy bay ra theo ngọn kình phong mãnh liệt từ tay áo Trùng Dương phất rào rào như một đám mưa bụi dày mù mịt, đập mạnh vào bầy rắn của Âu Dương Phong. Đám mưa bụi cát ấy bề ngoài trông rất tầm thường nhẹ nhàng, nhưng Thái Ất huyền công đã làm cho mỗi hột cát có một kình lực nặng như đá sắt, nóng tựa như than hồng trong lửa đỏ, thử hỏi bầy rắn làm cao chịu đựng nổỉ
Cho nên xà trận lập tức tan biến, bày rắn đổ xô nhau lủi đông lủi tây loạn xị cả lên.
Những tên xà nô, cố gân cổ lên hút gió kêu gọi, lăng xăng dồn đuổi hết sức khổ nhọc mời thu phục bầy rắn trở về hàng ngũ, nhưng số rắn bị thương tích rất nhiềụ
Âu Dương Phong thấy bầy rắn của mình bị phá tan, giận đến râu tóc dựng ngược, “ho” lên một tiếng sử dụng ngay Cáp Mô công đánh bổ vào mình Trùng Dương.
Trùng Dương thấy Cáp Mô công của y lúc nãy phá nát tường nhà, công lực uy mãnh như thế nên chẳng dám chậm trễ, vội hít mạnh chân khí đưa vào đan điền, phất hai tay áo đón lại, đem tuyệt kỹ của Thái Ất huyền công ra đôi phó với Cáp Mô công.
Hai luồng kình khí chạm mạnh nhau “bùng” một tiếng như sét đánh, Âu Dương Phong “hự” to một tiếng, thân hình bị hất bổng lên cao văng tuốt ra xa hơn ba trượng...
Thì ra Cáp Mô công của Âu Dương Phong tuy lợi hại, nhưng vì chưa đến mức tinh thuần nên còn thiếu “chân hỏa”.
Lần thứ nhất và lần thứ nhì Cáp Mô công làm sập được nửa gian nhà của Vương Phúc, chân lực đã tiêu hao phân nửa, cho nên lần thứ ba lúc phát chưởng thổi kình lực Cáp Mô công ra, Âu Dương Phong đã cảm thấy đầu óc nóng ran, nhưng vẫn cưỡng sức cố đen toàn lực vận chuyển khí lực từ đơn điền lên.
Nào ngờ kình lực vừa thổi ra khỏi miệng, thấy khí mạch đảo lộn, cơ hồ muốn ngã nhào, lại bị thêm kình lực của Thái Ất huyền công ập đến. Y cảm thấy toàn thân bị chấn động mãnh liệt, thân hình như chiếc chong chóng quay tròn, rơi “bộp” thật mạnh trên mặt đất.
Tây Độc Âu Dương Phong từ lúc thành danh tới nay, đây là lần thứ nhất bị thảm bại một cách nhục nhã.
Âu Dương Phong vừa rơi xuống đất, tuy biết mình bị nội thương rất nặng, nhưng sợ địch thủ bồi công, tánh mạng khó toàn, vội gượng sức lăn tròn thân hình, nạp khí vào đơn điền và ngồi dậy lẹ làng, cố đè ép khí huyết đang đảo lộn, trầm giọng nói:
- Các hạ bản lãnh thật phi thường! Âu Dương Phong này may mắn được lãnh giáọ Xin hẹn nhau khi khác.
Nói xong, vẫy tay cho bầy xà nô thối lui, rồi tung mình đứng dậy gọn gàng, chậm bước theo sau bầy rắn bị thương.
Vương Trùng Dương thấy y trúng phải Thái Ất huyền công của mình mà vẫn thản nhiên đứng dậy như người vô sự, vừa ngạc nhiên vừa khâm phục công lực phi phàm của Âu Dương Phong. Hơn nữa tính chàng không phải là người háo sát, bèn tươi cười đáp:
- Bần đạo đâu muốn gây thù chuốc oán với các hạ làm gì. Chỉ tại các hạ bức bách quá, bần đạo mới buộc lòng ra tay, xin các hạ lượng tình.
Nói đoạn, quay mình trở vào nhà, thấy cha con Vương Phúc đang tần ngần đứng nhìn căn nhà bị phá vỡ hết phân nửa, Vương Trùng Dương bèn an ủi:
- Chỉ tại bần đạo chỉ điểm cho lịnh lang đi đánh lộn mới ra nông nỗi này!
Cha con Vương Phúc vội cúi đầu, cung kính nói:
- Ân của Đạo trưởng như trời, sá gì căn nhà tồi tàn nàỵ Nơi đây vật liệu sẵn sàng, chỉ trong vài ngày là cha con tôi sửa chữa xong hết. Xin Đạo trưởng yên tâm!
Rạng ngày, cha con Vương Phúc thức giấc thật sớm để thu dọn xác rắn.
Vương Nguyên Bân chợt thấy dưới khung cửa sổ có năm chung trà nằm song nhau, và lạ hơn nữa là dưới mỗi chung trà có một đầu rắn bị ghim sâu xuống đất.
Chàng sau khi rõ biết chuyện giết rắn của Vương Trùng Dương đêm qua, bèn quỳ ngay trước mặt Trùng Dương định mở miệng nóị
Trùng Dương đã hiểu ý định của chàng, vội đỡ chàng dậy, cười bảo:
- Ngươi không nói ra ta cũng hiểu rồi, định bái tạ làm sư phụ phải không!?
Nguyên Bân đáp:
- Đạo trưởng đã soi thấu ruột gan con, đệ tử có ý định như vậy!
Trùng Dương Cười ha hả:
- Tốt lắm! Kêu cha con vào đâỵ
Vương Nguyên Bân tưởng Trùng Dương đã bằng lòng, chàng hết sức mừng rỡ, hấp tấp cho cha haỵ
Vương Phúc nghe xong hân hoan đi vàọ Nào ngờ Trùng Dương nghiêm sắc mặt nói:
- Lịnh lang định bái bần đạo làm sư phụ, đáng lẽ bần đạo không nên từ chối, vì lịnh lang có căn cốt rất tốt về võ học, chỉ cần trau dồi thêm ắt sẽ thành bậc kỳ tàị Giờ đây bần đạo có một điều nhờ cậy không hay hai người có bằng lòng không?
Vương Phúc đáp:
- Tiện nhân đã hiểu, chắc dạo trưởng định nhờ mua thuốc trị rắn chứ gì?
Tiện nhân se lập tức đi mua lưu hoàng về.
Trùng Dương lắc đầu cười:
- Bần đạo không hề sợ! Bần đạo có một bức họa đồ, hai người xem sẽ biết!
Nói đoạn Trùng Dương bèn trương bức Hoa Sơn Tàng Kinh Đồ ra cho cha con Vương Phúc xem.
Vương Phúc dụi mắt nhìn vào, la lên:
- Ủa! Bức tranh vẽ phong cảnh núi Hoa Sơn đây mà! họa thật là khéo!
Trùng Dương hỏi:
- Ông có nghe đến tên Cửu Âm chân kinh bao giờ chưả
Dương Phúc ngạc nhiên đáp:
- Chưa! Cửu Âm chân kinh là cái gì kìả Thật tôi không hiểu!
Vương Nguyên Bân bỗng xen vào:
- Phải rồi! Có một lần đi đánh lộn với anh em họ Hoắc, tôi rình nghe họ bàn soạn nho nhỏ với nhau rằng: “Sơn chủ muốn tìm Cửu Âm chân kinh...”. Lúc ấy tôi không để ý đến, bây giờ nghe Đạo trưởng nhắc, tôi mới nhớ lại! Có lẽ là một vật rất quí trọng!
Trùng Dương gật đầu:
- Đúng thế! Cửu Âm chân kinh là một quyển sách vô giá của võ lâm! Tất cả tinh hoa của võ thuật trong thiên hạ đều tập trung vào quyển sách ấỵ Bởi thế, Sơn chủ Âu Dương Phong mới gia công tìm kiếm, nhưng quyển sách đã lạc mất từ mấy trăm năm nay cho đến lúc gần đây mới có người cho biết là giấu ở núi Hoa Sơn, bức họa đồ này nơi chỉ rõ chỗ giấu Chân kinh!
Vừa nói, Trùng Dương vừa dùng ngón tay chỉ vào họa đồ chỗ thiếu nữ đang múa kiếm giữa sườn núi, và chỗ ngư ông đang câu cá bên khe suối dưới chân núi, rồi tiếp:
- Hai cha con ông sinh trưởng tại Hoa Sơn từ nhỏ đến lớn, có bao giờ thấy một thiếu nữ và một ngư ông giống như trong bức họa đồ này chăng?
Vương Phúc nhìn kỹ bức tranh một hồi rốt ha hả cười to một lúc mới đáp:
- Thưa Đạo trưởng, hại hình ấy không phải là người sống, và dù nếu có phải là người sống từ mấy trăm năm trước, nhưng bây giờ thì đã biến hình đá rồi còn gì!
Trùng Dương hết sức ngạc nhiên hỏi:
- Saỏ Hai hình này là tượng đá ư?
Vương Phúc cười và thuật rõ tự sự. Thì ra hai hình trong bức họa đồ, là hai nơi thắng tích của Hoa Sơn.
Hình thiếu nữ múa kiếm nơi triền núi gọi thắng tích Vũ Kiếm Thạch.
Tương truyền vào đời nhà Đường có một thiếu nữ cha mẹ bị kẻ thù giết chết.
Chỉ có một mình nàng thoát khỏi trốn lên núi Hoa Sơn.
Thời may nàng gặp được kiếm khách chỉ điểm kiếm thuật. Từ đó ngày đêm nàng khổ công luyện tập chờ ngày thuần thục sẽ hạ sơn rửa hận.
Nào ngờ kẻ thù dò biết được, dùng kim ngân mua chuộc dũng sĩ tìm được lên núi để giết nàng trừ hậu hoạn.
Vừa gặp lúc nàng đang luyện kiếm bên sườn núi, tên dung sĩ thừa cơ nàng bất ý phóng ám khí ra sát hại nàng. Nhưng thiếu nữ lúc gần chết đã phóng mũi kiếm trên tay, cắm phập vào ngực thích khách. Và sau khi nàng chết thi thể nàng vì oán khí không tan cứ đứng mãi không ngã, lâu năm chầy tháng biến thành tượng đá.
Do sự tích trên hậu thế mới gọi tượng đá ấy là Vũ Kiếm Thạch.
Còn hình ông câu bên suối nước gọi là thắng tích Hiếu Tử Thạch.
Nguyên do vì ở chân núi Hoa Sơn có một khe nước rất sâu và rộng, nơi dưới khe có một loại cá thịt rất ngon gọi là ngân ngư, bán rất được giá.
Bởi thế sơn dân ở Hoa Sơn rầm rộ kéo đến câu, chài nên chẳng mấy chốc loài ngân ngư gần như tuyệt giống.
Tượng đá Hiếu Tử họ Triệu tên Tử Cáng, vốn là một sĩ tử, văn hay chữ tốt vì chạy loạn Hoàng Sào nên cùng mẹ già ẩn cư tại núi Hoa Sơn.
Người mẹ của chàng ta quê ở Triết Giang, mắc phải chứng đau bụng kinh niên, chi có Ngư thang mới diệu trị được bịnh tình.
Một hôm bịnh tình của mẹ Triệu Tử Cang bộc phát, rên la suối ngày, bà biết nơi sinh cảnh này không làm gì tìm được cá tươi, nên bảo Triệu Tử Cang tìm cách cho bà chết để tránh sự đau đớn hành hạ. Nhưng Tử Cang là một người con hiếu thảo, đâu nỡ đành lòng.
Ông lập tức lấy cần câu chạy bay đến khe Bích Tùng noi theo gương “Nhị thập tứ hiếu” khóc than cho tuyết tan để tìm Lý Ngư về dâng cho mẹ.
Có lẽ vi lòng hiếu của Tử Cang cảm động đến trời, không đầy nửa tháng, ông đã câu được ba con ngân ngư, mừng rỡ ông định xách cá trở về, nào ngờ người lối xóm đến cho hay, mẹ Ông quá đau đớn không chịu được đã treo cổ tự ảị
Triệu Cang nghe xong người chết điếng, đôi mắt từ từ nhắm lại, ngồi im bất động như hình cây tượng gỗ.
Người láng giềng thấy ông ngồi im mãi, định lay ông dậy, nào ngờ lúc rờ đến người ông thì thân mình ông đã lạnh như băng giá cứng từ lúc nàọ
Và kỳ lạ thay, sau khi Tử Cang lìa trần, thi hài như mọc rễ xuống đá, mọi người muốn khiêng về chôn cất, không làm sao khiêng nổi, đành để yên đấy năm tháng dần trôi xương thịt đã biến thành phiến đá.
Hai hình người hóa đá ấy: một ở sườn non, một bên khe suối đối diện nhau.
Nghe bô lão trong vùng thuật lại thì cứ mỗi lần giông to gió lớn thường nghe tiếng múa kiếm vi vu của người thiếu nữ cùng tiếng thở dài não ruột của ngư ông. Sơn dân trong vùng vì thế ít ai dám lai vãng đến chỗ ấỵ
Độ trăm năm về trước nhằm ngày vía của Tây Nhạc Sơn Thần, đột nhiên thiên lôi địa ám, mưa tuôn như xối, sấm sét nổ rung chuyển cả rừng núi, tượng đá Vũ Kiếm Thạch bị sét đánh bay mất một mảng vai tóc và sau lưng tượng Hiếu Tử Thạch thì sét soi thủng một lỗ thật lớn. Sau trận sét ấy những hiện tượng ma quái mới chấm dứt tới naỵ