Vô Lại Quần Phương Phổ Truyện Full

Quyển 7 - Chương 17: Mê hồn tiểu tiên nữ

Thật vậy sao? Muội cũng có thể ở cùng một chỗ với mọi người à!” Giang Thiên Thiên vô cùng hưng phấn hỏi.

“Giả vờ đó, Vân La tỷ tỷ của ngươi gạt ngươi đó, đừng tin nàng ấy!” Diệp Vô Ưu vội vàng phủ nhận. Thật nực cười, mặc dù Thiên Thiên rất khả ái
nhưng mà nàng cũng chỉ có thể khả ái chứ thực sự là còn nhỏ quá. Đợi lớn thêm vài tuổi nữa hãy nói, còn hiện tại gã không có chủ ý với nàng.

“Vân La tỷ tỷ không thể gạt muội, ca ca mới hay gạt người!” Giang Thiên Thiên dẩu miệng, không cao hứng nói.

“Được rồi, được rồi, tên ca ca phôi đản này a, toàn lừa người thôi.” Hoa Vân La cười hi hi: “Bất quá, Thiên Thiên à, khi mà tỷ tỷ trị bệnh cho
ca ca, muội cũng có thể ở bên cạnh xem, nhưng mà không phải là hiện tại
đâu!”

“Vậy khi nào thì được?” Giang Thiên Thiên véo von hỏi.

“Đợi khi muội lớn lên thì có thể… ờ… ta xem nào, qua bốn, năm năm nữa là được rồi!” Hoa Vân La cười nhẹ một tiếng.

“Phải lâu như vậy sao?” Giang Thiên Thiên có chút không thỏa mãn, lầm bầm.

Diệp Vô Ưu ở bên cạnh thở hắt ra một hơi, xem ra, tạm thời vẫn chưa cần
phải lo lắng tiểu nha đầu Thiên Thiên này ở bên cạnh gây trở ngại.

oOo

Nhìn không ra Hoa Vân La ở trước mặt Diệp Vô Ưu thì phóng đãng vô cùng,
nhưng trước mặt người ngoài lại trưng ra dáng vẻ nhất mực đoan trang.
Mặc dù giờ đây mọi người đều biết rõ mối quan hệ của nàng với Diệp Vô
Ưu, nhưng mỗi khi có ngoại nhân tại đó, nàng vẫn một mực duy trì một
khoảng cách với Diệp Vô Ưu. Đương nhiên, giờ đây Tống Loan không thể coi là người ngoài được.

Hiện tại, Hoa Vân La lại không chú ý chút nào tới bộ dạng của Diệp Vô
Ưu, chỉ chuyên tâm vui đùa với tiểu nha đầu Giang Thiên Thiên đó. Diệp
Vô Ưu ở bên cạnh cũng chẳng có việc gì liền đi ra ngoài, một mình lang
thang trên đường phố Phiêu Hương thành.

Ban đầu, gã định dẫn theo một, hai mĩ nữ, đáng tiếc là, đợi đến lúc gã
đi tìm người, mới phát hiện Lãnh Sương Sương và Triệu Thiên Tâm không
ngờ đều không ở trong phòng, không biết bọn họ đã đi đâu, còn Tống Loan

vẫn nằm dài trên giường không chịu dậy. Không còn cách nào khác, gã đành đi tìm nha đầu Hàm Yên, mới phát hiện cả Hàm Yên cũng không có ở đó.
Thật hết cách, xem ra lần này là chủ định muốn gã phải cô đơn một mình.

nl.Lúc này Diệp Vô Ưu đang rất sầu muộn, nguyên nhân chủ yếu là vì gã
thấy rất buồn chán, và bởi vì buồn chán, cho nên gã muốn tìm việc gì đó
để làm. Một lúc sau gã đang từ chậm rãi nhàn nhã nhìn ngắm Phiêu Hương
thành chuyển qua thành vội vội vàng vàng, hy vọng có người mắt kém, nhìn gã thành nữ nhân, sau đó đợi tên gia hỏa đó đến ve vãn, gã liền có lý
do đánh kẻ đó một trận, như vậy cũng có thể giải khuây. Rất đáng tiếc,
không biết có phải là gì lúc này sắc trời u ám, hay là hôm nay mắt mọi
người đều rất tốt, mà chạy suốt từ đông thành tới tây thành, gã chẳng
kiếm được ai đến ve vãn cho gã đánh, kết quả gã càng lúc càng buồn
phiền.kien

Do đó, Diệp Vô Ưu liền cải biến sách lược, nếu như không thể làm cho
người khác chủ động tìm đến gã gây phiền, thì gã lại chủ động tìm người
khác gây phiền vậy. Như vậy, gã lại từ tây thành chạy sang đông thành,
cuối cùng tuyển chọn được một đối tượng. Tên tiểu tử này thích mĩ nữ,
kết quả gã liền tìm kiếm một mĩ nữ, vận khởi Vô Ảnh thân pháp, lướt thật nhanh tới trước mặt nàng, sau đó bóp mạnh một cái vào kiều đồn của nàng rồi đứng trước mặt nàng cười hì hì.

Không thể không nói rằng đó quả thật là một mĩ nữ, mặt như hoa phù dung, mi như lá liễu, cặp mắt linh động hữu thần, mũi cao nhỏ nhắn, mái tóc
đen óng ả như dòng thác nhu thuận đổ xuống bờ vai, tất cả đều mang lại
sự thư thái cho cả ánh mắt lẫn tâm hồn, nhưng thân hình uốn lượn rõ ràng của nàng càng dụ hoặc vô cùng, khiến người động tâm.

Diệp Vô Ưu ban đầu chuẩn bị xem mĩ nữ nổi giận, sau đó gã tiếp tục chọc
ghẹo mĩ nữ này, tốt nhất là lúc này nhảy ra vài tên hộ hoa sứ giả, giúp
gã giải khuây, vì thế, gã một mặt phóng túng vuốt ve cơ thể đầy đặn của
thiếu nữ, một mặt chờ đợi phản ứng của nàng.

Chỉ là, phản ứng của mĩ nữ này, khiến Diệp Vô Ưu không thể ngờ tới. Chỉ
thấy nàng dùng ánh mắt có chút mê mang nhìn gã, ngữ khí vô cùng ôn nhu
dịu dàng hỏi: “Vị tỷ tỷ này, nàng tìm ta có việc gì?”

“Vị…tỷ tỷ này?” tên Diệp Vô Ưu đang sầu muộn này, cả ngày không có nam
nhân nào nhìn nhầm gã thành nữ nhân, lại bị một nữ hài tử xinh đẹp biến
thành nữ nhân. Nữ hài tử xinh đẹp này, không ngờ còn là đối tượng ban
đầu gã muốn trêu trọc nữa.

Bất quá, Diệp Vô Ưu đột nhiên phát hiện nữ hài tử này tựa hồ có chút
quen mắt. Gã dường như đã gặp nàng ở đâu đó? Lục lọi trí nhớ một lúc, gã liền nhớ ra, thực ra mĩ nữ trước mắt này, cũng là một người trong Vân
Mộng thập tiên tử. Bất quá, trong Vân Mộng thập tiên tử, nàng bài danh
rất thấp.

Mê hồ tiên tử Dạ Khanh Khanh, bài danh thứ mười trong Vân Mộng thập tiên tử, sống ở Vọng Nguyệt đế quốc, mười bảy tuổi, hành sự có chút mơ hồ,
nghe nói đầu óc dường như có chút vấn đề, đây cũng là nguyên nhân hàng
đầu khiến cho nàng chỉ có thể bài danh hàng thứ mười.

Trước khi xuất hiện tu tiên giả chân chính tại Vân Mộng đại lục, Dạ
Khanh Khanh có thể nói là địa vị rất lớn, bởi vì phụ thân nàng Dạ Chiến
Thiên từng là một trong Vân Mộng thập đại cao thủ, hơn nữa còn đứng thứ
hai trên bảng, chỉ đứng sau Tiêu Vấn Thiên và đứng trên Lãnh Tâm Âm. Bất quá, từ sau khi xuất hiện tu tiên giả chân chính, không ai còn chú ý
đến thứ hạng trên bảng Vân Mộng thập đại cao thủ nữa, bây giờ mọi người
chỉ quan tâm đến Tiên bảng mới xuất hiện, còn Dạ Chiến Thiên lại tịnh
không tham gia tu tiên bình giám, tự nhiên là đơn giản không có tên trên Tiên bảng.

Hơn nữa, hồi đó trước khi Tiêu Vấn Thiên phi thăng, vào lúc giảng giải
tiên thuật, Dạ Chiến Thiên cũng không hề xuất hiện tại Tán Tiên môn.
Theo lý mà nói, Dạ Chiến Thiên có lẽ cũng đã nhận được lời mời, chỉ là
không hiểu vì sao không đến Tán Tiên môn, có lẽ là ông ta quá ư cao
ngạo.

Dạ Chiến Thiên chỉ có một con gái là Dạ Khanh Khanh, bất quá, đối với
người con gái này, ông ta dường như vừa thương vừa hận, mâu thuẫn với
nhau. Hồi đó, thê tử của ông ta là một trong Vân Mộng thập tiên tử, mĩ
mạo phi phàm, chỉ là, cũng bởi vì lúc sinh hạ Dạ Khanh Khanh gặp phải ca khó sinh, mặc dù cuối cùng cũng sinh ra được Dạ Khanh Khanh, nhưng đã
chẳng thể trụ nổi phải ra đi. Có người nói, trí óc Dạ Khanh Khanh không
được sáng suốt, nguyên nhân cũng là vì khó sinh mà ra.

Kì thật, từ sau khi Diệp Vô Ưu ôm được Hoa Vân La vào tay, đối với đám
mĩ nữ trong Vân Mộng thập tiên tử đã không còn quá hứng thú như hồi mới
rời nhà nữa. Bất quá, dù sao việc đem cả Vân Mộng thập tiên tử cưới về
nhà cũng là mục tiêu của gã, vì thế, cho dù không còn quá hứng thú như
trước, nhưng gã nếu như gặp được mĩ nữ trong Vân Mộng thập tiên tử, tự
nhiên cũng chẳng thể dễ dàng bỏ qua.

“Tỷ tỷ, nàng sao lại nhìn ta như thế? Trên mặt ta có hoa hay sao?” Dạ Khanh Khanh vẻ mặt hiếu kì nhìn Diệp Vô Ưu, yêu kiều hỏi.

“A, không có, ta thấy nàng vô cùng xinh đẹp, cho nên nhìn nhiều một
chút.” Diệp Vô Ưu vội vàng nói. Lúc này gã chẳng muốn tranh cãi, quyết
định biến nha đầu mơ hồ này thành nữ nhân của mình. Nói như vậy, gã càng thêm dễ dàng tiếp cận nàng.

“Tỷ tỷ, tỷ cũng thật là xinh đẹp a!” Dạ Khanh Khanh nghẹo đầu nhìn Diệp
Vô Ưu, dáng điệu thật vô cùng khả ái: “Tỷ tỷ, tỷ vẫn chưa nói là tìm
muội không biết là có chuyện gì!”

“Cũng không có gì, ta chỉ là muốn hỏi xem, muội tên gọi là gì?” Diệp Vô
Ưu nghĩ một chút rồi nói. Gã tự nhiên là không thể nói thật, chẳng lẽ gã lại phải nói với Dạ Khanh Khanh rằng gã muốn trêu ghẹo nàng hay sao?

“Muội tên là Dạ Khanh Khanh, tỷ tỷ có thể gọi muội là Khanh Khanh được
rồi.” Dạ Khanh Khanh trả lời thật nhanh “Đúng rồi, tỷ tỷ là ai? Tỷ tên
gọi là gì?”

“Ta tên là Diệp …. Hàm Yên” nguyên là Diệp Vô Ưu định nói ra tên của
mình, đột nhiên nhớ rằng tên của mình cũng khá nổi danh, nên vội vàng
đổi lời, lại mượn tạm tên Hàm Yên để sử dụng.

“Hàm Yên tỷ tỷ, tỷ định đi đâu bây giờ?” Dạ Khanh Khanh nghĩ một chút rồi hỏi.

“Ta đang đi dạo trong thành thôi, vậy còn Khanh Khanh muội?” Diệp Vô Ưu
nói vậy cũng là sự thật, còn trong lòng gã cũng đang tính toán xem làm
thế nào có thể lừa được nha đầu mơ hồ này.

“Muội… muội thì…” Dạ Khanh Khanh có vẻ khó nói, do dự một chút, rồi ấp a ấp úng nói: “Hàm Yên tỷ tỷ, tỷ… tỷ… có thể giúp muội một việc gấp
không?”

nl.“Việc gấp gì vậy? Khanh Khanh muội cứ nói, chỉ cần nàng có thể nói
ra, ta nhất định sẽ giúp nàng.” Diệp Vô Ưu vội vàng đáp, đây quả thật là một cơ hội tốt, không thể dễ dàng bỏ qua.

“Hàm Yên tỷ tỷ, muội…, muội… không có tiền để ăn, tỷ có thể đưa muội đi
ăn được không?” Dạ Khanh Khanh hơi xấu hổ nói: “Muội… muội lén trốn ra
ngoài, trên người chỉ mang theo ít tiền, hiện đã chi dùng hết rồi!”kien


Nguyên lai là tiểu tiên nữ nhà giàu, bất quá, cũng là tiểu nha đầu có
điểm mơ hồ, tự nhiên lại có thể từ Vọng Nguyệt đế quốc chạy tới Phiêu
Hương đế quốc, không thể không nói là cũng thật là lợi hại.

“Không có gì, đi thôi, ta đưa muội đi ăn thật ngon.” Diệp Vô Ưu đáp ứng
lập tức, không mất mồi thì sao câu được cá, hà huống chỉ là một bữa ăn,
thêm nữa gã lại chẳng thiếu tiền, đây quả thật là một cơ hội rất tốt để
thắt chặt mối quan hệ của gã với Dạ Khanh Khanh.

Nói dứt lời, Diệp Vô Ưu liền nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của Dạ
Khanh Khanh, nhắm hướng tử lầu lớn nhất Phiêu Hương thành đi tới.

oOo

Trên tử lầu, Diệp Vô Ưu há miệng trợn mắt ngây ngốc nhìn Dạ Khanh Khanh
ăn như sói uống như hổ, không còn thấy được nửa điểm phong phạm tiên tử
của nha đầu này? Lúc này, nàng đang cầm một đùi gà miệt mài gặm, bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn lúc này cũng đầy dầu mỡ bóng loáng. Chỉ là, nói ra
cũng thật kì quái, nàng ăn uống rất khoa trương, nhưng nhìn mỗi động tác của nàng cũng đều thật vô cùng khả ái.

“Khanh Khanh, nàng đã bao lâu rồi không ăn gì? Diệp Vô Ưu nhịn không nổi hỏi.

“Không, cũng không lâu lắm, mới chỉ có ba ngày.” Dạ Khanh Khanh vừa gặm đùi gà vừa có chút hàm hồ nói.

“Ba… ba ngày?” Diệp Vô Ưu thất kinh, trong lòng không khỏi có vài phần
thương xót nhà đầu này: “Chẳng nhẽ trước đây không có ai nguyện ý mời
nàng ăn sao?”

“Cũng có, nhưng bọn họ đều không có ý tốt, có người muốn đem muội biến
thành tiểu lão bà của hắn, cũng có người muốn đem muội bán vào kỹ viện.” Dạ Khanh Khanh hạ đùi gà xuống, nhệch miệng nói, nói xong lại bắt đầu
gặm tiếp.

“Vậy nàng không sợ ta biến nàng trở thành tiểu lão bà của ta à!” Diệp Vô Ưu nhủ thầm trong lòng, dĩ nhiên trên miệng không nói ra, chỉ là có
chút thất vọng hỏi: “Khanh Khanh, nàng sao lại ngốc như vậy, nàng không
biết nhận lời bọn họ trước, đợi khi ăn xong lại nuốt lời sao?”

“Nhưng, lừa người là không tốt!” Dạ Khanh Khanh thanh toán xong chiếc đùi gà, thoải mái quệt miệng, yêu kiều nói.

“Như vậy chẳng phải mình sẽ chết đói sao?” Diệp Vô Ưu có chút khóc cười
không nổi, nha đầu này cũng thật có tài nhịn đói, ba ngày không ăn, nhìn qua thấy vẫn rất có tinh thần, hay là do thủa nhỏ Dạ Chiến Thiên thường ngược đãi nàng, không cho nàng ăn? Bằng không, nàng làm sao có thể chịu đựng được như vậy?