Vô Lại Quần Phương Phổ Truyện Full

Quyển 6 - Chương 4: Thiên Thiên khả ái

“Diệp huynh, đã lâu không gặp.” Người mở miệng trước là Tiêu Diêu, Hắn cười nhìn và đưa tay vẫy gọi Diệp Vô Ưu lại.

“Phải, gần đây Tiêu huynh vẫn tốt chứ?” Diệp Vô Ưu thuận miệng hỏi tuy vậy
nghe cũng có vẻ ân cần hỏi thăm Tiêu Diêu, nhưng ánh mắt của hắn lại ở
trên thân Lâm Thanh Diệp di chuyển không ngừng.

“Rất tốt, Diệp
huynh, ta trước hết giới thiệu với huynh: đây chính là các chủ Lâm Thanh Diệp của Vọng Nguyệt các.” Tiêu Diêu cười nói.

Diệp Vô Ưu sao lại không biết, sự thật trước khi gặp Lăng Nguyệt Nguyệt đã nói cho hắn rõ tính cách của con người này rồi.

“Xin chào Lâm các chủ.” Diệp Vô Ưu hướng tới Lâm Thanh Diệp hành một lễ,
trông rất khách khí, hình dạng lúc này tự nhiên là muốn lôi kéo quan hệ
với Lâm Diệp Thanh. Tại vì Lâm Lộng Nguyệt bên cạnh Lâm Diệp Thanh nhìn
hắn bằng ánh mắt chẳng chút thiện ý, chỉ là Diệp Vô Ưu chẳng để nàng vào mắt.

“Diệp công tử đừng khách khí.” Lâm Thanh Diệp giọng nói nhỏ nhẹ quả là êm tai, “Thanh Diệp đến đây, có nhiều điều không phải, mong
Diệp công tử lượng thứ.”

“Lâm các chủ đừng nói thế, được nàng đến Vô Ưu sơn trang, chính là vinh hạnh của Diệp Vô Ưu ta.” Diệp Vô Ưu vội
nói, tiểu tử này vì muốn mĩ nữ đánh giá tốt, tất nhiên phải nói ra những lời dễ nghe.

“Diệp công tử, ý chúng ta đến đây, ta nghĩ công tử đã biết?” Lâm Thanh Diệp đột nhiên trầm ngâm hạ giọng nói.

“Thiết nghĩ mọi người đến đây chính là để tiến hành tu tiên bình giám.” Diệp
Vô Ưu gật đầu, xong nói tiếp: “Vốn là, các vị từ xa đến đây, ta phải lập tức bình giám cho các vị. Song, vì đây là lần bình giám đầu tiên, ta hy vọng có thể mở rộng ảnh hưởng, tốt là có rất nhiều người tu tiên đang
đến. Vì vậy, ta tính để vài ngày sau, khi đại đa số người đã đến Vô Ưu
sơn trang, sẽ bắt đầu mở bình giám đại hội. Không biết các vị có thể chờ vài ngày không?"

Bình giám đại hội này, là Diệp Vô Ưu mới nghĩ
ra chính là vì mục đích của bản thân chứ chẳng phải hắn có quan niệm
đường hoàng gì. Kì thật hắn chỉ nghĩ đại mĩ nhân Lâm Thanh Diệp lưu lại
vài ngày, thời gian nàng lưu lại đây nhiều, hắn tất nhiên sẽ có nhiều cơ hội.

“Thân là tu tiên giả, ta tất nhiên hy vọng tu tiên có khả
năng ảnh hưởng ngày càng lớn. Vì vậy đối với quyết định của Diệp công

tử, Thanh Diệp tuyệt đối đồng ý.” Lâm Thanh Diệp thong thả nói: “Nhưng,
Thanh Diệp chỉ có thể đại biểu cho cá nhân mình.”

“Tiêu huynh,
còn các huynh thì sao?” Diệp Vô Ưu biết ý tứ của Lâm Thanh Diệp, nàng
nói không là đại biểu cho Tiêu Diêu và người khác còn Lâm Lộng Nguyệt là đồ đệ của nàng khẳng định phải theo quyết định của nàng.

“Trước
khi gia sư phi thăng, đã ra sức vì muốn phát triển nhanh tu tiên ở Vân
Mộng đại lục. Ta nghĩ, quyết định của Diệp huynh rất hợp với nguyện vọng của gia sư lúc trước!” Tiêu Diêu cười nhạt: “Vì vậy, Tiêu Diêu có lý
nào lại không ủng hộ Diệp huynh, ta nghĩ ba vị sư huynh của ta cũng đồng ý thôi.”

"Diệp công tử, quyết định của sư đệ cũng là quyết định
của chúng tôi.” Đại sư huynh của Tiêu Diêu, thoạt nhìn còn rất trẻ nhưng rất ít mở miệng.

Diệp Vô Ưu kì thật trước kia đã gặp hắn rồi, nhưng phải đến nửa giờ trước mới biết danh tự của hắn: họ Tiêu, tên Nhượng.

Hai vị sư huynh còn lại của Tiêu Diêu, người sắc mặt lạnh lẽo tên là Tiêu
Hạo, chính là nhị sư huynh. Còn một vị trông như tiếu diện phật tên là
Tiêu Tiếu, chính là tam sư huynh của Tiêu Diêu.

Sau đó, bốn huynh đệ Tán Tiên Môn cùng hai sư đồ Vọng Nguyệt Các đều ở lại Vô Ưu sơn
trang. Vô Ưu sơn trang phòng rất nhiều, ở thêm vài người tất nhiên chẳng phải vấn đề. Nhưng vì muốn có cơ hội tiếp cận Lâm Thanh Diệp, Diệp Vô
Ưu phải an bài cho bọn họ mỗi người một phòng đơn độc.

Đương
nhiên, Diệp Vô Ưu chẳng nóng vội tìm đến Lâm Thanh Diệp. Hắn dù sao cũng không ngốc, lúc này mà nghĩ đến chiếm tiện nghi của Lâm Thanh Diệp,
chưa chắc có thể tìm ra lạc thú. Vì vậy, hắn hiện tại đang chờ cơ hội,
hoặc phải tự tạo cơ hội.

Nhưng, cơ hội chẳng phải lúc nào cũng
tạo ra được. Lúc này, hắn trong phòng mình cố gằng nghĩ ngợi hơn nửa giờ cũng chẳng nghĩ ra được cách gì. Bất chợt Hàm Yên mỗi tay đang kéo một
nha đầu chạy lại, nha đầu lớn chính là Mộ Dung Tiểu Tiểu, còn tiểu nha
đầu khác chính là Giang Thiên Thiên.

“Vô Ưu ca ca!” Hàm Yên tách khỏi hai nha đầu, nhảy vào trong lòng Diệp Vô Ưu hét to một tiếng.

“Kêu ta thân mật vậy, lại có việc gì à?”Diệp Vô Ưu như không có hơi hỏi, Hàm Yên đã lâu không tìm hắn, lần này chắc cũng chẳng phải việc tốt.

“Vô Ưu ca ca, huynh chỉ nói xấu nhân gia, nhân gia chỉ là có việc nhờ huynh!” Hàm Yên giận dỗi chẳng vừa ý.

“Ca ca, muội biết Hàm Yên tỷ tỷ tìm huynh có việc gì!” Thiên Thiên nhảy đến bên Diệp Vô Ưu, nhẹ nhàng nói nhỏ.

“Thiên Thiên, ngươi không được hại ta!” Hàm Yên vội vàng nói.

“Hàm Yên tỷ tỷ, muội không có hại tỷ à!” Thiên Thiên vẻ mặt như vô tội:
“Nhưng, Hàm Yên tỷ tỷ, tỷ nói với ta, cái gì của ca ca cũng như của tỷ.
Vậy ta nói với ca ca, cũng là nói với tỷ rồi!”

“Thiên Thiên, muội giỏi lắm. Nhanh nói nói cho ta biết có việc gì đi.” Diệp Vô Ưu trừng mắt nhìn Hàm Yên, hỏi vội.

“Ca ca, ta nói cho huynh, Hàm Yên tỷ tỷ gần đây rất khó khăn, vì bị lừa
tiền.” Thiên Thiên yêu kiều nói: “Tỷ ấy nghe nói huynh chuẩn bị mở bình
giám đại hội, nên nghĩ sau bình giám đại hội có thể thay huynh thu
tiền.”

“Thu tiền?” Diệp Vô Ưu chẳng phải là ngốc, lúc trước hắn
cũng đã nghĩ phải thu tiền, vừa nghĩ đến thì Hàm Yên nha đầu cũng nghĩ
đến, nhìn lại, bọn họ hình như lại có một ít tâm linh tương thông.

“Phải, ca ca, muội nói với huynh việc như vậy, để Thiên Thiên giúp huynh thu
tiền không tốt sao?” Giang Thiên Thiên nghiêng đầu nhìn Diệp Vô Ưu, mặt
lộ vẻ hy vọng hỏi.

“Thiên Thiên, ngươi giữ tiền làm gì?” Hàm Yên có ít bất mãn hỏi.

“Thiên Thiên cần tiền để mua y phục mà!” Thiên Thiên dẩu môi: “Muội lại phải cho mẹ ít tiền, để mẹ đi mua y phục.”

“Không được!” Hàm Yên tức giận nói: “Tiền của Vô Ưu ca ca cũng là tiền của ta, ngươi không được lấy đi!”

“Cái gì, tiền của ca ca cũng là tiền của ta mà!” Thiên Thiên có vẻ không vui nói: “Cùng lắm sau này thu xong ta sẽ chia cho tỷ một ít!”

“Chia ta một nửa!” Hàm Yên vội vàng nói.

“Tỷ tỷ, còn ta thì sao?” Mộ Dung Tiểu Tiểu bên cạnh sau cùng cũng lách vào nói.

“Đây là tiền của ca ca, muội trước hết đưa cho ca ca một nửa, sau đó ba người chúng ta sẽ chia đều!” Thiên Thiên nghĩ rồi nói.

“Rất tốt!” Hàm Yên vội vàng vỗ tay tán thành, sau đó lại đến bên tai Diệp Vô Ưu nói nhỏ: “Vô Ưu ca ca, một nửa của huynh cho ta chẳng phải tốt sao?"

“Không được!” Diệp Vô Ưu trừng mắt nhìn nàng: “Ngươi cần nhiều tiền làm gì vậy?"

“Để đi chơi mà!” Hàm Yên hi hi cười: “Vô Ưu ca ca, cho ta nha, không được sao?"

“Hi hi, ca ca, tiền của huynh để ta giúp huynh bảo quản có được không?” Thiên Thiên ở bên cạnh yêu kiều nói.

Diệp Vô Ưu nhìn kĩ Hàm Yêu, rồi lại nhìn kĩ Thiên Thiên, phát hiện hình như
Thiên Thiên khả ái hơn một tí, vì thế gật gật đầu nói: “Được, Thiên
Thiên, ta giao lại phần tiền của ta cho muội bảo quản hộ!”

“Vô Ưu ca ca, huynh thật là thiên vị!” Hàm Yên không vui đứng dậy.

“Hi hi, ai lại trách Thiên Thiên quá khả ái chứ?"

Thiên Thiên thích thú nói: “Ta đến nói với mẹ, chúng ta lại có tiền rồi!”

Thiên Thiên vừa nói vừa chạy ra ngoài, nháy mắt đã không còn thấy bóng dáng.

“Thiên Thiên, chờ ta với!” Hàm Yên trên người Diệp Vô Ưu nhảy xuống, nhằm phía trước mặt đuổi theo, còn Mộ Dung Tiểu Tiểu ở lại tất nhiên cũng nhanh
chóng theo sau đi ra ngoài.

Nhìn sau lưng Mộ Dung Tiểu Tiểu, Diệp Vô Ưu lại cảm thấy có chút kì quái, Lam Tiểu Phong hình như không theo nàng.

“Không biết tên hoa si này đang làm cái gì.” Diệp Vô Ưu trong lòng thốt lên
một câu. Đã lâu không gặp Lam Tiểu Phong, chẳng có ý quan tâm, chỉ là
ngẫu nhiên lại nhớ đến Lam Tiểu Phong mà thôi.

Đột nhiên lúc này
lại có một loại cảm giác, tiểu nha đầu Thiên Thiên nói không chừng một
thời gian nữa biến đổi so với nha đầu Hàm Yên còn hơn.

Nhớ đến

Thiên Thiên, Diệp Vô Ưu không thể không nhớ đến Trương Tú Nhã, trong
lòng lại suy nghĩ, nghĩ thầm: “Phải xét lại một chút, nên đến gặp Tú Nhã tỷ tỷ.”

Lúc Diệp Vô Ưu đứng dậy, sau khi chuẩn bị đi ra, đột
nhiên cảm thấy có người đến gần, ngẩng đầu lên nhìn, lại phát hiện một
hình ảnh tuyệt mĩ xuất hiện tại cửa, rõ ràng là Lâm Thanh Diệp.

“Lâm các chủ, người đến đây làm gì vậy?” Diệp Vô Ưu trong lời nói có chút
kinh hỉ. Hắn không thể ngờ, đang chuẩn bị đi tìm nữ nhân thì có một
tuyệt sắc Lâm Thanh Diệp chủ động đến tìm hắn.

“Diệp công tử, ta có thể vào không?” Lâm Thanh Diệp nhẹ nhàng hỏi.

“Đương nhiên, đương nhiên, Lâm các chủ mời vào!” Diệp Vô Ưu vội vàng nói.

“Diệp công tử, quả thật ta đến tìm công tử, chính là thay Lộng Nguyệt chịu
tội với công tử.” Lâm Thanh Diệp đi vào trong phòng, do dự một chút rồi
nói: “Ta biết thời gian qua từng có chút xung đột với công tử. Giờ ta
thay Lộng Nguyệt chịu tội với Diệp công tử những điều không phải. Lộng
Nguyệt còn nhỏ, rất nhiều việc còn không hiểu, mong Diệp công tử lượng
thứ cho.”

“Không có gì, không có gì, Ta căn bản không để trong
lòng.” Diệp Vô Ưu hình dạng tỏ ra rất đạo đức, trong lòng lại nghĩ: “Cô
ấy còn nhỏ? Ta không nhỏ chắc!”

“Sự tình năm xưa, quả thật cùng
mẫu thân công tử không có quan hệ gì, chỉ là Lộng Nguyệt lại không hiểu
chuyện, nhầm lẫn có ta với mẫu thân công tử có chút sự tình.” Lâm Thanh
Diệp nhẹ thở dài: “Kết quả vì vậy lại làm Diệp công tử tức giận. Hiện
tại ta đến xin lỗi công tử.”

“Điều này, Lâm các chủ, ta có thể
mạo muội hỏi một việc không, sự việc trước kia, không biết sự việc đó là gì vậy?” Diệp Vô Ưu không thể không thấy tò mò.

“Kì thật, sự
việc đã diễn ra quá lâu.” Lâm Thanh Diệp hơi trầm mặc nghĩ lại, sau đó u oán nói: “Nói ra thì dài, nhưng nếu nói đơn giản cũng rất đơn giản.”

Dừng lại một lúc, Lâm Thanh Diệp lại nói: “Kì thật, đó là một sự việc rất
bình thường, năm xưa, ta có trao tình yêu cho một nam nhân. Còn nam nhân đó lại chỉ coi ta là muội muội của hắn, trong lòng hắn chỉ yêu mẫu thân ngươi. Hắn giữ bức hoạ mẫu thân ngươi như của quý. Lúc mẫu thân ngươi
lấy phụ thân ngươi, hắn đã giao bức hoạ đó cho ta.”