Vô Lại Quần Phương Phổ Truyện Full

Quyển 4 - Chương 5: Bất giảng lí đích mĩ nữ

Trường kiếm đồng thời cũng xuất vỏ, tốc độ như thiểm điện hướng tới Lâm
Lông Nguyệt. Lâm Lông Nguyệt mặt biến sắc, nhất thời nàng cũng không kịp phản kích, chỉ có thể liên tục thối lui. Lãnh Sương Sương đắc thế cũng
không chịu buông tha, lăng lệ tấn công tiếp. Lâm Lông Nguyệt căn bản
không hề có lực hoàn thủ.

Tiêu Diêu ở bên cạnh ngưng thần quan
sát, sắc mặt từ từ biến thành trang trọng. Hắn thấy rõ, luận tu vi, Lâm
Lông Nguyệt tịnh không bằng vị kim phát nữ tử mà hắn có chút mến mộ này. Chỉ là hắn cũng đồng thời nhận ra lai lịch Lãnh Sương Sương vì hắn cũng đã từng thấy qua Ma Tông kiếm pháp.

Thấy Lông Nguyệt tình huống bất diệu, Tiêu Diêu có chút do dự, cuối cùng cũng xuất thủ.

Một kiếm của hắn nhìn có vẻ đơn giản nhưng lại dễ dàng hóa giải công thế
của Lãnh Sương Sương. Lâm Lông Nguyệt lúc này mới thở hổn hển.

“Vị cô nương này, không biết cô nương với Ma Tông Lãnh tông chủ xưng hô thế nào?“ Nhìn Lãnh Sương Sương nhãn thần băng lạnh tự hồ như sắp sửa động
thủ tiếp, Tiêu Diêu liền hỏi.

“Người là sư phụ ta!“ Lãnh Sương Sương vẫn lạnh lùng đáp, “Bớt sàm ngôn đi, còn cản đường thì đừng trách ta không khách khí!“

“Xin hỏi cô nương quý tính?“ Tiêu Diêu mặt mỉm cười, có vẻ như đang rất mong đợi.

“Lãnh!“ Lãnh Sương Sương lạnh lùng thốt ra đúng một từ.

“Lãnh cô nương, kì thật Lông Nguyệt chỉ muốn hỏi lệnh sư đệ một việc, tịnh
cũng không có ý gì khác, xin đừng hiểu lầm.“ Tiêu Diêu nhã nhặn nói, một mặt vì sư môn quan hệ, hắn phải giúp đỡ Lâm Lông Nguyệt, mặt khác hắn
cũng không muốn có gì nặng nề với Sương Sương mà mới gặp một lần đã làm
hắn rung động, càng không muốn có ấn tượng không tốt trong mắt nàng.

“Ta đã nói rồi, sư đệ vẫn còn đang ngủ, các người có việc thì sau này hẵng
đến tìm hắn.“ Lãnh Sương Sương sắc mặt có chút hòa hoãn, tính khí nàng
tuy nóng nảy nhưng tuyệt không ngốc nghếch. Tiêu Diêu tu vi rất mạnh, so với nàng chỉ hơn chứ không kém. Nếu giao đấu thật sự sợ là nàng cũng
không chịu được bao lâu.

“Sư tỷ, có việc gì vậy?“ Diệp Vô Ưu
giọng uể oải. Tiếng ồn ào bên ngoài truyền vào cuối cùng cũng làm hắn

tỉnh lại, từ trong mã xa chui ra rồi đưa mắt nhìn Lâm Lông Nguyệt.

“Ý?“ Vừa thấy Lâm Lông Nguyệt, Diệp Vô Ưu cảm thấy chút kinh ngạc, tiểu tử
này nhớ rất rõ dung mạo của Vân Mộng thập tiên tử nên tự nhiên nhận ngay ra nàng, đương nhiên Tiêu Diêu đứng bên cạnh hắn cũng không thèm để ý
đến.

Lúc này, Lâm Lông Nguyệt đã thấy rõ ràng hình dạng của Diệp
Vô Ưu, nàng bất giác bước lại gần rồi nhìn chằm chằm vào Diệp Vô Ưu,
nhãn thần ẩn hiện nộ hỏa.

“Sư đệ, cô ta tìm đệ có việc.“ Lãnh Sương Sương đưa mắt qua Lông Nguyệt.

“Tìm ta có việc gì?“ Diệp Vô Ưu hơi bất ngờ, đang chuẩn bị khai khẩu thì Lâm Lông Nguyệt đã nói trước.

“Ngươi và Yến Ngọc Dao có quan hệ gì? Lâm Lông Nguyệt vừa nhìn chòng chọc vào hắn vừa hỏi.

Ban đầu khi thấy nàng, Diệp Vô Ưu tâm tình khá tốt. Hắn trong lòng coi mỹ
nữ này là lão bà tương lai nhưng Lâm Lông Nguyệt lại hỏi hắn câu này làm hắn có chút bực tức, nàng lại gọi trực tiếp tên của Yến Ngọc Dao ngữ
khí rõ ràng không có chút tôn trọng.

“Nàng hỏi mẹ ta làm gì?“
Diệp Vô Ưu hỏi, giọng có vẻ không hài lòng. Tên tiểu tử với phụ mẫu rất
hiếu thảo, với mẹ hắn lại càng tôn kính nên không dễ dàng bỏ qua những
ai dám mạo phạm.

“Ra ngươi là nữ nhi của Yến Ngọc Dao!“ Lâm Lông
Nguyệt giận dữ, “Ở chung với bọn Ma Tông một chỗ, quả nhiên không có gì
tốt đẹp!“

“Nàng có bị mù không vậy? Nàng không chỉ mù mà hình như tai cũng có vấn đề?“ Diệp Vô Ưu không có chút hảo khí, “Nàng không nghe thấy sư tỷ gọi ta là sư đệ hả? Mở to mắt mà nhìn cho rõ, thiếu gia là
nam đó!“

Ngừng một chút rồi nói tiếp: “Còn nữa, ta nói cho nàng
biết, dù nàng là lão bà tương lai của ta nhưng cũng không được bất kính
với mẹ ta!“

“Ngươi, ngươi nói bậy bạ gì đó?“ Lâm Lông Nguyệt nói
như không ra hơi, “Ai, ai là lão bà tương lai của ngươi? Còn nữa, ngươi
là nam nhân sao lại giống mẹ ngươi như đúc vậy?“

“Ta giống ai thì liên quan gì đến nàng?“ Diệp Vô Ưu có vẻ chán ngấy rồi, “Nghe sư tỷ nói nàng tìm ta có việc, cuối cùng là việc gì? Có thì nói nhanh lên, đừng
phí thời giờ để ta còn ngủ.“

Diệp Vô Ưu cảm thấy chút bực mình,
Lâm Lông Nguyệt dù vô cùng xinh đẹp, nếu so sánh với Yên Băng Cơ cũng
không thua kém nhưng nàng lại đối với mẹ hắn không khách khí, lại còn
đánh đồng hắn là nữ nhân nên làm hắn cực kỳ bất mãn. Vậy nên lúc này hắn đối với Lâm Lông Nguyệt chẳng có mấy hứng thú.

“Ta đến tìm ngươi thanh toán!“ Lâm Lộng Nguyệt rít lên, “Ta không quản ngươi rối cuộc là
nam hay nữ, chỉ cần biết Yến Ngọc Dao là mẹ ngươi không sai. Năm đó nếu
không phải do mẹ ngươi, sư phụ ta cũng đã không phải cô khổ linh đinh
như hiện tại, ta bây giờ phải đòi lại công đạo cho sư phụ!“

“Lông Nguyệt, có gì từ từ nói!“ Tiêu Diêu liền nói, hắn thấy Lông Nguyệt tựa như chuẩn bị động thủ.

Nói xong thì hắn cũng vừa nhìn thấy Diệp Vô Ưu, ban đầu hắn cũng nghĩ là nữ nhân nhưng sau một lúc cũng khẳng định Diệp Vô Ưu xác thật là nam, chỉ
là hắn cũng phải công nhận nam tử này quả thực có nét đẹp họa quốc ương
dân của mỹ nữ.

“Vô duyên vô cớ, sư phụ nàng cô khổ linh đinh thì liên quan gì đến mẹ ta?“ Diệp Vô Ưu bực tức nói.

“Vô Ưu ca ca, huynh sao tự nhiên ngốc vậy, khẳng định là nam nhân mà sư phụ cô ta yêu không yêu bà ta, chỉ yêu mẹ của huynh, sở dĩ, sư phụ cô ta
mới cô khổ linh đinh đó!“ Hàm Yên đứng ở bên im lặng này giờ chợt mở
miệng cười hi hi nói.

“Thực vậy?“ Diệp Vô Ưu dùng nhãn thần kì
quái nhìn Lâm Lông Nguyệt, “Hóa ra sư phụ nàng yêu cha ta? Không có chút đạo lý. Cha ta cũng đâu có đẹp đẽ gì, chỉ là gạt được mẹ ta, đó cũng là phúc khí tám đời tu mới được, không thể nào lại có mỹ nữ khác yêu cha
ta.“

“Ai nói sư phụ ta yêu cha ngươi?“ Lâm Lông Nguyệt nghiến
răng trèo trẹo, “Tóm lại sư phụ ta nói, chính là mẹ ngươi Yến Ngọc Dao
hại người!“

“Cho dù thật sự có người vì mẹ ta mà không yêu sư phụ cô thì cũng là do bà ta bản thân vô dụng thôi, mị lực không đủ, với mẹ
ta thì có quan hệ gì?“ Diệp Vô Ưu trừng mắt nhìn Lâm Lông Nguyệt, không
chút hảo khí nói: “Đẹp mà làm gì, chút đầu óc cũng không có, không rảnh
cãi nhau với nàng, ta còn có việc!“

Không đợi Lâm Lông Nguyệt nói, Diệp Vô Ưu nắm lấy Sương Sương ngọc thủ nói: “Sư tỷ, chúng ta đi thôi!“

“Mm!“ Lãnh Sương Sương khẽ đáp, ôn thuận cùng Diệp Vô Ưu bước vào mã xa. Lâm
Lông Nguyệt tất nhiên không cam tâm bỏ qua, chỉ là nàng đang còn muốn
nói thì đã nghe giọng Tiêu Diêu khuyên bảo.

“Lông Nguyệt, chúng
ta còn có chánh sự, không nên vì việc này mà lãng phí thời gian.“ Tiêu
Diêu khẽ nói, kì thật hắn còn muốn nói nữa, cảm thấy nàng làm ầm ỹ một
cách vô lý.

“Hứ, muội sẽ không bỏ qua Yến Ngọc Dao đâu! Lâm Lông Nguyệt hậm hực, phẫn phẫn nhìn mã xa.

Tiêu Diêu chỉ biết lắc đầu, không nói gì, lúc này trong đầu hắn vẫn còn xuất hiện hình bóng xinh đẹp của Lãnh Sương Sương. Dù chỉ mới gặp không lâu, hình ảnh của nàng tựa như đã in sâu vào tâm tưởng của hắn, không tan đi được.

“Cái tên đó tên là Tiêu Diêu, là đệ tử của Tiêu Vấn Thiên, sau này gặp hắn phải cẩn thận một chút.“ Ở trong xe, Lãnh Sương Sương
nói với Diệp Vô Ưu: “Còn Lâm Lông Nguyệt tu vi không bằng tỷ, chỉ cần đệ tinh thuộc những tiên thuật sư phụ dạy thì ả cũng không đáng làm đối
thủ của đệ, đệ cũng không phải để tâm nhiều.

“Tiêu Vấn Thiên?
Chính là đại lục để nhất cao thủ, nghe nói lão đầu này sắp thành tiên
rồi phải không tỷ?“ Diệp Vô Ưu dù sự tình ở đại lục cũng không biết
nhiều nhưng với danh tự Tiêu Vấn Thiên cũng không phải xa lạ.

“Chính là ông ta, tên Tiêu Diêu đó tuy còn trẻ nhưng tu vi đúng là thâm bất
khả trắc, so với tỷ chắc còn cao hơn nhiều. Có lẽ hai người chúng ta hợp lực mới khả dĩ thắng được hắn.“ Sương Sương gật đầu, “Sư phụ giờ không
có ở đây, chúng ta tốt nhất không nên có xung đột gì với bọn họ, hôm nay bỏ qua đi, sau này chúng ta tìm Lâm Lông Nguyệt thanh toán cũng không
muộn.“


“Biết rồi, sư tỷ, sau này đệ nhất định sẽ giáo huấn nàng
ta hảo hảo.“ Diệp Vô Ưu lúc này cũng không thấy buồn ngủ mấy, “Bất quá,
sư tỷ. Đúng là kì quái, Lâm Lông Nguyệt không phải là ở Vọng Nguyệt Đế
Quốc hay sao? Sao giờ lại đến chỗ này vậy?“

“Cái đó tỷ cũng không rõ, không cần phải quản ả, chỉ cần ả không đến phá chúng ta thì muốn
làm gì cũng được.“ Lãnh Sương Sương giọng lạnh nhạt.

“Tỷ nói sao thì vậy.“ Diệp Vô Ưu gật đầu, “Chúng ta trước tiên phải nhanh về Vô Song Cung.“

Tiếp đó, nhóm năm người bọn họ không ngừng nghỉ nhắm hướng Vô Song Cung lên
đường. Đến chập tối thì đến một nơi mà xung quanh không thấy thấy nổi
một ngôi làng hay tiểu điếm nào. Lam Tiểu Phong cực chẳng đã đành phải
đánh mã xa tiến đến bờ rừng gần đó.

“Diệp gia ca ca, tối nay chúng ta chỉ có thể qua đêm ở đây thôi.“ Lam Tiểu Phong nhìn tứ phía rồi khổ sở nói với Diệp Vô Ưu.

“Không sao cả, ở đây thì ở đây.“ Diệp Vô Ưu tịnh không để ý. Lý do đơn giản là hắn có thể ngủ ở trong mã xa xa hoa này. Hơn nữa Lãnh Sương Sương tự
nhiên cũng sẽ bồi tiếp hắn, hắn nghĩ lúc đó hẳn là sẽ rất khoan khoái.

“Vô Ưu ca ca, muội muốn ngủ trong xe!“ Hàm Yên chu miệng, dễ thương nói.

“Đi xuống đất ngủ.“ Lãnh Sương Sương trừng mắt nhìn Hàm Yên, hét lên.

“Êi, cô có bị sao không vậy? Ta cũng là tiểu lão bà của Diệp ca ca, cô không được ngược đãi ta.“ Hàm Yên bất mãn nói.

“Ta không cần biết ngươi là gì. Tóm lại ngươi đừng có làm phiền ta, coi
chừng ta với ngươi không khách khí!“ Lãnh Sương Sương hầm hừ: “Còn nữa,
ta cảnh cáo ngươi. Đừng có mà dụng mị thuật lên sư đệ, không thì ta sẽ
biến ngươi thành xú bát quái đó.“

“A!“ Nghe Lãnh Sương Sương nói, Hàm Yên không tự chủ lùi liền mấy bước, nhãn tình vẫn còn mấy phần sợ hãi.

“Tỷ tỷ, sao phải sợ ả chứ? Muội giúp tỷ!“ Mộ Dung Tiểu Tiểu lắc lắc tay Hàm Yên, nói nhỏ.

“Đừng có nghĩ là có vài viên thiên lôi đạn là ngon!“ Không đợi Hàm Yên nói,
Lãnh Sương Sương liếc nhìn Mộ Dung Tiểu Tiểu, nhãn thần mang theo một cỗ sát khí lạnh lẽo. Tội nghiệp Mộ Dung Tiểu Tiểu bị nàng nhìn đến nỗi
không nói nổi nửa lời.