Vô Lại Quần Phương Phổ Truyện Full

Quyển 4 - Chương 3: Đồng sàng cộng chẩm

“Ngươi làm sao biết được ta đối với người thật sự tốt chứ.“ Lãnh Sương
Sương đứng yên nói. Đối với cử động có phần hơi quá của Diệp Vô Ưu cũng
không chút kháng cự, chỉ bình tĩnh nói tiếp: “Ta chỉ là phụng mệnh hành
sự thôi. Người cũng là sư phụ của ta, ta tất nhiên phải nghe lời của
người.“

“Sư tỷ, tỷ không phải đối với ta rất tốt hay sao, đệ có
thể cảm thấy được mà.” Diệp Vô Ưu nói nhỏ bên tai nàng: “Ngoài ra, đệ
còn cảm thấy tỷ với sư phụ tỷ tỷ quan hệ rõ ràng không được tốt. Kỳ
thật, tỷ cũng đâu phải thật sự nghe lời sư phụ.”

“Ngươi nhầm rồi.” Lãnh Sương Sương đột nhiên vùng khỏi vòng tay Diệp Vô Ưu, đi sang một bên lạnh nhạt nói.

“Sư tỷ, tỷ không phải nói dối đệ.” Diệp Vô Ưu cũng bước đến cạnh nàng: “Đệ
không biết giữa tỷ và sư phụ tỷ tỷ cuối cùng đã phát sinh sự tình gì,
nhưng đệ thấy rõ giữa hai người có gì đó ngăn cách.”

“Ta là do sư phụ nuôi lớn, không có sư phụ thì cũng không có ta bây giờ.” Lãnh Sương Sương trầm mặc cuối đầu nói.

“Nhưng mà, sư tỷ, đệ biết tỷ không được vui.” Diệp Vô Ưu nhẹ nhàng vòng tay khẽ ôm lấy eo nàng.

“Sư phụ làm ta phải chia lìa với phụ mẫu, nhưng cũng là người nuôi ta lớn.
Ngươi nói đi, ta phải nên vui hay buồn đây?” Lãnh Sương Sương buồn bã
nói.

“A? Diệp Vô Ưu nhất thời ngây ra, “Sư tỷ, ý tỷ là …là sư phụ đã giết cha mẹ tỷ hả?”

Lãnh Sương Sương khẽ lắc đầu: “Không phải, thôi quên đi. Ngươi đừng hỏi ta nữa, ta không muốn nói đến việc đó.”

“Được, đệ không hỏi nữa vậy. Bất quá, sư tỷ, sau này đệ sẽ bầu bạn với tỷ, sẽ
làm tỷ được vui vẻ.” Diệp Vô Ưu kéo nàng vào lòng, khẽ hôn lên mái tóc
dài vàng óng.

“Sư phụ nuôi dưỡng ta vì cảm thấy có lỗi với ta,
còn ngươi muốn ta vui vẻ có phải là vì ta xinh đẹp hay không?” Lãnh
Sương Sương tựa vào người Diệp Vô Ưu khẽ hỏi.


Diệp Vô Ưu lặng
người một lúc đang định trả lời thì Lãnh Sương Sương đã nói tiếp: “Không được nói dối, ta không thích những kẻ dối trá.”

“Đâu nào, sư tỷ, tỷ thật sự rất đẹp, bất cứ tên đàn ông nào cũng đều yêu thích tỷ hết.
Đệ tự nhiên cũng rất yêu thích tỷ. Nhưng đó cũng không phải toàn bộ lý
do. Quan trọng nhất là tỷ đối với đệ rất tốt, rất tốt, đệ tự nhiên cũng
phải đối với tỷ thật tốt như vậy. Chẳng nhẽ khó hiểu vậy hay sao?”

“Ngươi nói đúng, nhưng mà mấy năm nay, sư phụ luôn đối xử ta rất tốt. Ngươi
nói đi, có phải là ta cũng phải đối xử tốt với sư phụ không? Lãnh Sương
Sương buồn bã nói: “Sư phụ có việc gì cũng đều hỏi ý kiến ta, nếu ta
không thích sư phụ nhất định sẽ không làm. Lần này, sư phụ nói là muốn
cho ta một sư đệ, để ta không phải tịch mịch như trước kia. Ta cũng đồng ý, rồi sau đó sư phụ đưa ta đi xem mấy kẻ mà người đã lựa chọn, xem thử ta có thích ai không…”

“Nguyên lai sư phụ tỷ tỷ không phải đã chọn đệ trước rồi sao?” Diệp Vô Ưu ngây người hỏi.

“Sư phụ tìm đồ đệ cũng đã hơn nửa năm rồi. Ngươi chỉ mới đến đây có một
tháng, sư phụ sao có thể chọn được ngươi từ trước được chứ? Lãnh Sương
Sương khẽ ngửa đầu, chợt lộ nụ cười đẹp mê hồn.

“Sư tỷ, tỷ, tỷ
thật là đã cười.” Diệp Vô Ưu nhất thời trở nên si ngốc, đây là lần đầu
tiên hắn thấy nàng mỉm cười, trong lòng chợt dâng lên một cảm giác ngây
ngất.

“Thật à” Lãnh Sương Sương giật mình: “Ta đã cười à”.

“Thật đó, sư tỷ, tỷ cười thật sự đẹp lắm.” Diệp Vô Ưu nhìn nàng trân trân rồi run run nói.

“Ra là ta vẫn có thể cười” Lãnh Sương Sương khẽ nói “Mấy năm nay, ta còn không nhớ phải nên cười thế nào nữa.”

“Chỉ cần trong lòng vui vẻ, tự nhiên sẽ cười” Diệp Vô Ưu trong lòng dâng lên một cảm giác kì lạ. Hắn cảm thấy mấy năm nay Lãnh Sương Sương thật sự
khổ sở. Dù hắn vẫn không hiểu giữa Lãnh Tâm m và Lãnh Sương Sương có ân
oán gì nhưng trong lòng hắn bây giờ với Lãnh Sương Sương xuất hiện một
cảm giác thật xót xa.

“Đúng rồi, sư tỷ.” Diệp Vô Ưu đột nhiên nhớ đến một việc, hấp tấp hỏi: “Tỷ lúc nãy có nói sư phụ vì tỷ yêu thích đệ nên mới chọn đệ làm đệ tử phải không?”

“Cũng..cũng không phải, chỉ là ta thấy ngươi thuận mắt chút thôi.” Lãnh Sương Sương lộ vẻ ngượng ngùng, sắc mặt chợt ửng hồng.

Hiện tại Lãnh Sương Sương so với vẻ băng lạnh hằng ngày còn kiều mị dụ người hơn gấp mấy lần, Diệp Vô Ưu tim đập liên hồi, cuối cùng cũng chịu không được liền bước lại gần rồi nhanh chóng đặt một nụ hôn lên má nàng.

“A.” Lãnh Sương Sương chợt vùng mạnh đẩy hắn ra. Nhìn nàng tựa như thỏ ngọc
đang hoảng sợ vậy, đột nhiên nhảy sang một bên, sau đó tả thủ che lại
chỗ bị hắn hôn phải rồi nhìn hắn với ánh mắt kì lạ.

“Sư tỷ, sao
vậy.” Diệp Vô Ưu không khỏi cảm thấy có gì đó kì quái. Hắn không ngờ
nàng lại phản ứng mạnh như vậy. Hắn trước đó ôm nàng thật lâu thì không
sao, giờ chỉ hôn có một chút.

“Không, không có gì, ta thấy mệt
rồi, ta muốn đi ngủ trước.“ Lãnh Sương Sương nhẹ lắc đầu, nói xong nàng
rời khỏi chỗ Diệp Vô Ưu, để nguyên y phục bước lên giường, không nói gì
nữa cứ thế nằm quay vào trong, lưng hướng ra ngoài.

“Vậy ta ngủ ở đâu bây giờ?“ Diệp Vô Ưu kêu thầm trong lòng. Hắn thực chỉ muốn trèo
lên giường nằm cùng nàng, nhưng vừa này Lãnh Sương Sương phản ứng kịch
liệt quá làm hắn bây giờ cũng chột dạ không dám manh động.

“Sư đệ, đệ qua đây.“ Trong khi hắn đang do dự thì vừa nghe thanh âm của Lãnh Sương Sương truyền đến bên tai.

“A?“ Diệp Vô Ưu không kìm được la lên. “Sư tỷ, tỷ..tỷ nói gì, tỷ cho đệ nằm chung giường á?“

Sương Sương không trả lời, chỉ im lặng nằm xoay lưng về phía hắn.

“Thôi kệ, dù sao sư tỷ lúc trước cũng chút tình cảm với ta, chắc sẽ không
đánh ta đâu.“ Diệp Vô Ưu suy nghĩ một chút rồi cuối cùng cũng trèo lên
giường. Mấy ngày nay, Lãnh Sương Sương đều không cự tuyệt những hành
động thân mật của hắn. Lúc trước hắn không rõ nguyên nhân, đến hôm nay
mới hiểu là Lãnh Tâm m sở dĩ chọn hắn làm đồ đệ là vì Sương Sương.

“Ôm ta đi.“ Lãnh Sương Sương chợt lên tiếng.

Diệp Vô Ưu lần này không chút do dự, ôm lấy nàng từ sau lưng. Một tay xuyên
qua cổ nàng, một tay đặt vòng lên eo rồi nhè nhẹ kéo nàng sát lại gần.

“Để yên như vậy, không được loạn động.“ Lãnh Sương Sương khẽ hé môi nói, nàng vừa nói vừa dựa hẳn vào người hắn.

Im lặng một lúc rồi nàng nói, giọng có vẻ xa xăm: “Hồi ta còn nhỏ, má má
thường ôm ta ngủ. Ta vẫn còn nhớ cái cảm giác đó. Bây giờ ta chỉ muốn
thử tìm lại cảm giác đó thôi. Ngươi có thể đáp ứng ta điều này không,
chỉ ôm ta đến sáng mai, ngoài ra không làm gì khác, có được không?“

“Được, được mà, sư tỷ.“ Diệp Vô Ưu mặt dài như muốn khóc, được ôm đại mỹ nhân
ngủ đúng là thật sung sướng nhưng chỉ được ôm mà không thể làm gì thì
quả là không thoải mái chút nào, còn khổ sở nữa là khác. Dù gì hắn cũng
hiểu rõ muốn có được mỹ nhân phải tạm thời cố chịu đựng cái mùi hương
đầy quyến rũ này.

Nghe Diệp Vô Ưu đồng ý, cơ thể có chút căng
thẳng ban đầu của Sương Sương tựa như trở nên mềm mại hẳn. Nàng thư thái thở nhẹ ra rồi từ từ nhắm mắt. Một lúc sau, hắn chỉ còn nghe thấy nàng
thở đều đều bên tai.

“Sư tỷ ơi sư tỷ, vì nàng tối này ta đành phải cố chịu vậy, sau này nàng phải bồi thường lại cho ta đó.“ Diệp Vô Ưu kêu thầm.

Buổi sáng ngày thứ hai, năm người tiếp tục lên đường.

Bốn người còn lại tinh thần rất tốt, chỉ có Diệp Vô Ưu ngáp liên tục, rõ
ràng ngủ không ngon giấc. Cái đó cũng không có gì khó hiểu, tên tiểu tử
này tối qua phải chịu đựng thật khổ sở. Dù được ôm cơ thể kiều mị của
Lãnh Sương Sương nhưng hắn ngủ không được yên. Nàng cứ lăn qua lăn lại
trong lòng hắn, làm hắn mấy lần muốn đẩy nàng xuống, cuối cùng cũng đành miễn cưỡng nhẫn nhịn.

Sáng thức dậy, Lãnh Sương Sương chủ động
hôn hắn. Lúc này Diệp Vô Ưu cảm thấy cố gắng của hắn thật không bõ công. Hắn có thể thấy Lãnh Sương Sương tỏ ra rất hài lòng với biểu hiện của
hắn tối qua.

“Lam tiểu ca ca, huynh nghĩ Vô Ưu ca ca tối qua có
bị sao không? Sao nhìn huynh ấy có vẻ không được khỏe lắm?“ Hàm Yên nhìn Diệp Vô Ưu đang ngáp dài trước mặt, khe khẽ hỏi.


“Tiểu tỷ tỷ, tỷ thật sự không biết hay giả vờ không biết đây hả?“ Lam Tiểu Phong nhìn Hàm Yên với vẻ kì quái.

“Nói lung tung, đương nhiên là thật sự không biết!“ Hàm Yên bực tức trừng mắt nhìn Lam Tiểu Phong.

“Diệp ca ca tối hôm qua ngủ chung với tỷ tỷ xinh đẹp, nghĩ coi..bọn họ làm gì nè?“ Lam Tiểu Phong nhìn Diệp Vô Ưu, mặt có vẻ hơi ghen tị.

“A,
không thể nào?“ Hàm Yên đột nhiên kêu lên, định nói tiếp thì đã thấy
Lãnh Sương Sương quay đầu lại trừng mắt nhìn. Hàm Yên sợ hết hồn bịt
miệng lại, không dám nói thêm tiếng nào.

Đến trưa bọn họ đi đến một tọa trấn khác, trấn này so với Mẫu Đan trấn lớn hơn và cũng vẻ phồn hoa hơn.

“Sư đệ, đệ đói chưa? Mình ăn chút gì nhé.“ Thấy một tòa tửu lâu, Lãnh Sương Sương dừng bộ rồi ôn nhu nói.

“Hảo.“ Diệp Vô Ưu gật đầu một cách vô thức, hắn bây giờ rất buồn ngủ, cả nửa
người trên dựa vào Lãnh Sương Sương. Tựa như có thể ngủ bất cứ lúc nào.

Trong mắt Lãnh Sương Sương tự hồ như chỉ có mỗi mình Diệp Vô Ưu. Đối với ba
người kia, nàng căn bản cũng không nói nửa lời. Nàng dìu Diệp Vô Ưu vào
tửu lâu rồi lại một bàn trống ngồi xuống. Chỉ có Hàm Yên vì sợ nàng,
không dám ngồi chung nên tìm chỗ khác để ngồi.

Tửu lâu khá lớn,
người cũng khá đông. Ở đây có thể thấy đủ các kiểu ăn mặc muôn hình muôn sắc. Chỉ là bây giờ mấy thứ này đối với Diệp Vô Ưu chẳng có chút hứng
thú. Hắn ngồi ngã vào lòng Lãnh Sương Sương, nhắm mắt ngủ khò khò.

Bầu không khí tửu lâu đột nhiên có chút náo động. Nguyên nhân chính là một
đôi nam nữ trẻ vừa mới bước vào. Lúc trước, Diệp Vô Ưu và Lãnh Sương
Sương chính là trung tâm chú ý, nhưng khi một nam một nữ này xuất hiện
thì lập tức mấy cặp mắt liền đổ dồn về phía họ.

Không có từ ngữ
nào để có thể hình dung được dung mạo của nữ tử đó. Chỉ có thể nói là
nàng có một vẻ đẹp không giống với nữ nhân trần thế, có lẽ chính là tiên nữ phiêu lạc nơi phàm trần. Nàng chỉ đứng yên ở một góc tránh những ánh mắt tham lam đang nhìn ngó.

Sở dĩ mọi người đều chú ý đến nàng
còn vì cách ăn mặc của nàng có phần kì quái. Rõ ràng ai cũng có thể nhận ra nàng là nữ, thế nhưng nàng lại mặc một bộ nho y. Chỉ là bộ nho y có
hơi lớn một chút nhưng cũng không thể che dấu nổi cơ thể yểu điệu của
nàng.