Vô Lại Quần Phương Phổ Truyện Full

Quyển 4 - Chương 10: Phong đính triền miên

“Ta nói không sai mà, lúc nãy còn nói muốn trốn hắn, giờ vừa mới gặp đã
lập tức thân mật như vậy.“ Người đang lén theo dõi chẳng phải ai xa lạ,
chính là Lam Đồng Đồng, nàng vừa đi xong đã quay trở lại. Nguyên là nàng đột nhiên nhớ ra vẫn còn vài việc muốn tìm Hoa Nguyệt Lan, có biết đâu
lại nhìn thấy cảnh yêu đương nóng bỏng giữa Hoa Nguyệt Lan và Diệp Vô
Ưu.

Lam Đồng Đồng vốn vừa nhìn thấy cảnh tình này đã chuẩn bị li
khai, nhưng tâm lí hiếu kì làm nàng ta dừng bước. Nói ra, tuổi tác nàng
cũng không được coi là trẻ mấy, năm nay cũng đã hai mươi mốt tuổi. Nữ
nhân ở tuổi này cũng nên xuất giá rồi. Chỉ là trong Vô Song Cung đa số
nữ tử đều do tu luyên băng tâm quyết, thanh tâm quả dục nên đối với việc nam nữ đều không thấy hứng thú. Hơn nữa bọn họ mỗi người đều tranh đua
lẫn nhau, có rất ít người xuất cung, tự nhiên rất khó gặp được nam nhân
vừa ý. Trong Vô Song Cung ở tuổi như nàng mà chưa xuất giá còn có rất
nhiều người khác.

Vốn là Vô Song Cung tuy không cấm đệ tử xuất
giá, nhưng một khi xuất giá, cũng như đã thoát li Vô Song Cung. Năm đó,
sau khi Yến Ngọc Dao gả cho Diệp Phi Phàm cũng tương đương với thoát li
Vô Song Cung. Chỉ là địa vị bà ta ở Vô Song Cung dẫu sao cũng có chút
đặc thù, nên danh nghĩa vẫn là người của Vô Song Cung.

“Quả là
tên hạ lưu!“ Lam Đồng Đồng đột nhiên hừ nhẹ một tiếng, hóa ra nàng nhìn
thấy Diệp Vô Ưu song thủ đang nhào nặn kiều đồn Hoa Nguyệt Lan. Sở dĩ
chịu không nổi chửi một câu, cũng bởi nàng thấy khó chịu trong người,
Hoa Nguyệt Lan dường như đang có vẻ rất hưởng thụ.

Nhìn Hoa
Nguyệt Lan và Diệp Vô Ưu tong nhất thời chưa thể kết thúc vẻ mặn nồng
thắm thiết, Lam Đồng Đồng chung vu cũng không tiếp tục xem nổi. Khoảnh
khắc sau, nàng đã lặng lẽ rời khỏi đỉnh Phiêu Miểu.

“Không được!“ Ngay khi Lam Đồng Đồng ly khai không lâu, Hoa Nguyệt Lan đột nhiên cảm
thấy Diệp Vô Ưu đang cởi áo nàng ra, thình lình bừng tỉnh, dùng sức lực
cuối cùng đẩy hắn ra, thở hổn hển nói. “Ở đây, ở đây có thể có người
đến.“

“Sợ gì chứ, dù sao ở đây cũng toàn là nữ nhân, bị họ nhìn thấy cũng đâu có sao.“ Diệp Vô Ưu khẽ thì thầm.


“Ngươi tưởng ai cũng mặt dày như ngươi sao?” Hoa Nguyệt Lan có chút giận dữ,
trừng mắt nhìn hắn: “Ngươi không sợ nhưng ta sợ. Nếu để các sư tỷ muội
thấy, ngươi bảo ta còn mặt mũi nào nhìn bọn họ nữa chứ?“

“Vậy nàng ở chỗ nào?“ Diệp Vô Ưu kéo nàng sát vào lòng, kề tai nàng hỏi nhỏ.

“Không nói cho ngươi biết!“ Khuôn mặt thanh tú của Hoa Nguyệt Lan ửng hồng, trong lòng vốn biết Diệp Vô Ưu muốn làm cái gì.

“Công chúa lão bà, nàng không nói cho ta biết, ta sẽ ôm nàng như vậy đi khắp
nơi để tìm.“ Diệp Vô Ưu bế ngang nàng lên, rồi từ đỉnh núi dần đi xuống.

“Thả ta xuống!“ Hoa Nguyệt Lan khẽ quát.

“Không thả. Trừ phi nàng đưa ta đến chỗ nàng ở.“ Diệp Vô Ưu không hề suy nghĩ liền nói.

“Ta, ta cứ không chỉ đó!“ Hoa Nguyệt Lan giận dỗi nói.

“Vậy ta mang nàng đến biệt viện của Băng tỷ!“ Diệp Vô Ưu khẽ cười: “Công chúa lão bà, nàng chạy không thoát đâu.“

Diệp Vô Ưu mấy ngày nay bị hành hạ quả thật rất khổ sở, đầu tiên thì bị Lãnh Sương Sương dày vò mấy đêm, sau đó lại bị Lãnh Tâm m kích thích dục
tình mà không thể phát tiết được. Hiện tại, chẳng dễ dàng gì mới đến
được với Hoa Nguyệt Lan vừa xinh đẹp vừa đáng yêu như thế này, có thể
nói là một đại mĩ nhân, hắn tự nhiên không muốn thả nàng ra. Dù bây giờ
vẫn là buổi sáng, nhưng đối với hắn mà nói, sáng hay tối đều không quan
trọng. Quan trọng hắn hiện tại đang muốn chiếm đoạt mĩ nhân.

“Ta, ta đáp ứng ngươi, thả ta xuống đã.“ Sau một lúc, Hoa Nguyệt Lan cuối
cùng cũng chịu khuất phục, nàng không muốn bị các sư tỷ muội khác nhìn
thấy nằm trong lòng Diệp Vô Ưu như vậy.

“Vậy mới ngoan chứ!“ Diệp Vô Ưu có chút đắc ý. Hắn liền để nàng xuống, có điều tay vẫn không rời ngọc thủ của nàng.

“Buông ta ra, ta không muốn bị người khác nhìn thấy.“ Hoa Nguyệt Lan cố vùng
ra nhưng không được, chỉ biết van nài: “Tiểu vô lại, bọn họ nếu thấy ta
như vậy sẽ chế nhạo ta đó. Chúng ta như vậy sẽ ảnh hưởng không tốt đến
các sư tỷ.“

“Được rồi, có điều, công chúa lão bà, nàng không được lén lút chạy mất đâu.“ Diệp Vô Ưu thả nàng ra, nhưng vẫn có chút gì
không yên tâm.

“Ta còn có thể chạy đến chỗ nào nữa?“ Hoa Nguyệt Lan trừng mắt nhìn hắn, “Tiểu vô lại, ta hỏi ngươi, ngươi sao lại đến đây?“

“Đương nhiên là để tìm công chúa lão bà nàng rồi!“ Diệp Vô Ưu cười hi hi, hắn
không ngốc, tự nhiên không thể nói ra mục đích chân chính của hắn.

“Quỷ mới tin ngươi!“ Hoa Nguyệt Lan trợn mắt nhìn Diệp Vô Ưu, nhưng trong lòng cảm thấy vị ngọt lan tỏa.

Có lẽ do lo lắng bị người khác bắt gặp nên Hoa Nguyệt Lan cố ý chọn tuyến
đường tương đối hẻo lánh để đi. Bởi vậy, trên đường đi hai người đều
không gặp một ai, khiến cho ý định muốn nhân tiện ngắm nghía các mĩ nữ
khác của Diệp Vô Ưu bị tan vỡ.

Hoa Nguyệt Lan tuy ở Vô Song Cung
chỉ là một đệ tử tương đối bình thường, thân phận nàng tịnh không bằng
Lam Đồng Đồng, nhưng nói cho cùng nàng vẫn là công chúa của Bách Hoa Đế
Quốc cho nên nơi ở của nàng tại Vô Song Cung rất xa hoa. Diệp Vô Ưu càng bước đến gần càng nhận ra cách bố trí ở nơi này hầu như là giống y như
cách bố trí ở tẩm cung. Chỉ là nơi này so với tẩm cung của nàng thì nhỏ
hơn nhiều. Thực tế tẩm cung của Hoa Nguyệt Lan nhỏ lại bốn năm lần thì
cũng gần gần như quang cảnh chỗ này.

“Công chúa lão bà, nàng ở
đây chắc là rất thoải mái, so với gian phòng của Băng tỷ tỷ hình như còn đẹp hơn!“ Diệp Vô Ưu nhảy bổ lên chiếc giường vừa to vừa êm ái của Hoa
Nguyệt Lan, giọng lười biếng.

“Sư tỷ rất ít khi ở đó, ngươi cũng không phải không biết!“ Hoa Nguyệt Lan không có chút hảo khí nói,

“Còn nữa, tiểu vô lại, giữa thanh thiên bạch nhật không được nằm ỳ trên giường ta!”

“Công chúa lão bà, ta mấy ngày nay thật sự ngủ không ngon, nàng cho ta ngủ ở
đây đi!“ Diệp Vô Ưu thật sự không muốn ngồi dậy mà hắn còn muốn Hoa
Nguyệt Lan bồi tiếp ngủ cùng hắn nữa!

“Vậy ngươi từ từ ngủ đi, ta đi ra ngoài đây!“ Hoa Nguyệt Lan khẽ kêu lên một tiếng rồi quay người bước ra.

“Ai, đừng đi!“ Diệp Vô Ưu rất nhanh nhảy đến, thoáng cái đã đến bên cạnh Hoa Nguyệt Lan, vòng tay bế nàng lên rồi lại nhào về phía chiếc giường rộng lớn: “Công chúa lão bà, nàng sao không bồi tiếp ta chứ?“

“Tiểu
vô lại, không được làm bậy!“ Hoa Nguyệt Lan thẹn thùng không ngớt: “Đang ban ngày ban mặt, ngươi muốn làm bậy, ta sẽ không để ý đến ngươi nữa!“

“Ta đâu có làm bậy!“ Diệp Vô Ưu càng ép sát lên người Hoa Nguyệt Lan. Thân
thể vừa mềm mại lại vừa đầy tính đàn hồi của nàng làm hắn cảm thấy khoan khoái khác thường: “Công chúa lão bà, ta vì theo đuổi nàng, từ Bách Hoa Thành đến tận Vô Song Cung, nàng thấy ta phải khổ cực vậy chẳng nhẽ
không thưởng cho ta chút nào sao?”

“Ngươi còn muốn ta thưởng gì?
Không phải đã cho ngươi hết rồi sao?“ Hoa Nguyệt Lan giận dữ véo hắn:
“Tiểu vô lại, chẳng nhẽ ngươi không thể nghĩ gì khác sao? Ngươi gặp ta,
trừ việc chiếm tiện nghi của ta thì còn biết làm gì khác nữa không?“

“Công chủ lão bà, việc đó chỉ có thể trách nàng thôi!“ Diệp Vô Ưu tỏ vẻ vô tội.

“Tử sắc lang, liên quan gì đến ta chứ?“ Hoa Nguyệt Lan khẽ kêu lên.

“Nàng xem, nàng xinh đẹp như vậy......“ Diệp Vô Ưu đầu tiên ngắm khuôn mặt
thanh tú của nàng, sau đó đưa mắt dọc theo thân thể nàng: “Vóc dáng nàng đẹp như vầy, da dẻ mềm mại như vầy, ta nhìn thấy nàng thì còn tâm tình
nào để nghĩ đến việc khác nữa?”

“Tử sắc lang, bản thân háo sắc lại đổ lên đầu người khác!” Hoa Nguyệt Lan vẫn còn bực tức, véo mạnh vào thắt lưng hắn một cái.

“A!” Diệp Vô Ưu đau đớn la lên: “Công chúa lão bà, nàng mưu sát thân phu a!”

“Ngươi muốn chết sao? Kêu gì mà to vậy?” Hoa Nguyệt Lan mặt đỏ hồng lên. Diệp
Vô Ưu vừa nãy la quá to, nếu có ai gần đó chắc cũng có thể nghe thấy.

“Sợ gì chứ, dù sao cũng không có người.” Diệp Vô Ưu nói không suy nghĩ. Sự
thật với hắn mà nói, cho dù có người cũng không sao cả.

Chỉ là,
hắn chưa dứt lời thì bên ngoài đã có tiếng gõ cửa, tiếp theo là một
giọng nói trong trẻo truyền đến: “Nguyệt Lan sư tỷ, tỷ có trong đó
không?”

“Lạc Lạc, có việc gì vậy?” Hoa Nguyệt Lan tức giận trừng mắt nhìn Diệp Vô Ưu rồi lên giọng hỏi.

“Nguyệt Lan sư tỷ, cung chủ có việc tìm tỷ.” Vẫn là giọng nói trong trẻo vang lên.


“Cái gì? Muội nói là sư phụ đã xuất quan rồi á? Hoa Nguyệt Lan có chút kinh
ngạc, thiếu chút nữa từ trên giường ngồi bật dậy, nhưng nàng đang bị
Diệp Vô Ưu đè chặt nên cũng không cách gì ngồi dậy nổi.

Hoa Nguyệt Lan bực mình dùng sức đẩy hắn ra, sau đó bước xuống giường.

“Tiểu vô lại, nhanh ngồi dậy!“ Hoa Nguyệt Lan nói khẽ.

“Đúng vậy, Nguyệt Lan sư tỷ, cung chủ vừa mới xuất quan.” Thanh âm nữ hài tử tên Lạc Lạc tiếp tục từ ngoài cửa truyền vào.

“Ta biết rồi, Lạc Lạc, muội về nói sư phụ là ta sẽ nhanh chóng đến gặp người.” Hoa Nguyệt Lan lên giọng.

“Vâng, Nguyệt Lan sư tỷ.” Lạc Lạc đáp lại rồi sau đó chỉ còn nghe tiếng bước chân dần dần đi xa.

“Được rồi, tiểu vô lại, ta phải đi gặp sư phụ, ngươi tự về biệt viện của sư
tỷ nha.” Hoa Nguyệt Lan nhìn Diệp Vô Ưu nhẹ giọng nói.

“Ta với
nàng cùng đi gặp sư phụ nàng.” Diệp Vô Ưu không muốn đi về, trong lòng
cảm thấy khó chịu. Hảo sự lại bị người ta làm cho dán đoạn. Có điều là
Vô Song Cung cung chủ hiện tại đã xuất quan, đối với hắn mà nói cũng xem như là một tin tốt lành. Chí ít hắn cũng không phải đợi đến một hai
năm.

“Sư phụ không hẳn sẽ chịu gặp ngươi.” Hoa Nguyệt Lan hừ nhẹ nói: “Ngươi về trước đi, đợi ta xong việc sẽ đến tìm ngươi!”

“Công chúa lão bà, sao nàng lại nói vậy, ta hiện tại càng muốn đi chung với
nàng. Nếu như nàng đi hỏi sư phụ nàng trước xem có muốn gặp ta không,
vạn nhất không muốn, há chẳng phải ta không được gặp bà ta sao? Không
bằng bây giờ ta đi chung với nàng, dù không muốn gặp ta cũng không có cơ hội cự tuyệt.” Diệp Vô Ưu nói nhanh.

“Ngươi sao cứ nhất định
phải gặp sư phụ?” Hoa Nguyệt Lan có vẻ hoài nghi nhìn Diệp Vô Ưu, “Ngươi không phải có định xấu xa gì chứ?”

“Sao vậy được? Ta thật sự có
việc muốn gặp bà ta.” Diệp Vô Ưu liền phủ nhận, cái gì nên nói, cái gì
không nên nói hắn dĩ nhiên biết rõ. Dù phải nói cho nàng biết cũng phải
đợi đến lúc cùng nàng vui vẻ trên giường mới được.

“Nguyên lai Vô Song Cung cung chủ là sư phụ của công chúa lão bà, để sư phụ và đồ đệ
cùng làm lão bà của ta cũng không tệ!” Diệp Vô Ưu lúc này trong lòng
phát ra một ý niệm liều lĩnh, bắt đầu ảo tưởng đến những tình cảnh mĩ
diệu.