Vô Lại Quần Phương Phổ Truyện Full

Quyển 3 - Chương 5: Tiêu Hồn Bát Chỉ

“Ngươi còn chưa trả lời ta, ngươi có phải đồ đệ Lãnh Tâm m không?” Triệu Thiên Tâm trầm ngâm yếu ớt nói.

“Phải!” Diệp Vô Ưu vô tư thừa nhận rồi lại than vãn: “Bất quá làm đồ đệ như ta
cũng chẳng phải đồ đệ. Đã chẳng được học cái gì, lại bị quản thúc nơi
địa lao này!”

“Phải là phải mà không phải là không phải. Thực ra là thế nào?” Ngữ khí Triệu Thiên Tâm tỏ vẻ bất mãn.

“Ta mới nhập môn ba ngày, cái gì cũng không được học, bị giam tại đây, đương nhiên là phải.” Diệp Vô Ưu bất phục nói.

“Bái sư chỉ có ba ngày?” Triệu Thiên Tâm tỏ vẻ kinh ngạc. “Phải rồi, ngươi tên gọi là gì?”

“Diệp Vô Ưu!” Diệp Vô Ưu thành thật đáp lời, không nhịn được hỏi lại: “Thiên Tâm tỷ tỷ! Thế nào mà tỷ lại bị bắt đến đây?”

“Diệp Vô Ưu?” Triệu Thiên Tâm thì thầm trong miệng, nhãn thần kinh ngạc nhìn
Diệp Vô Ưu nói: “Nếu ta đoán không sai, ngươi đích thị nhi tử của Diệp
Phi Phàm và Yến Ngọc Dao?”

“Tại sao tỷ biết?” Diệp Vô Ưu hiếu kỳ hỏi lại.

“Ta đã thấy họa tượng giống ngươi, ta cũng đã thấy hoạ tượng mẫu thân
ngươi.” Triệu Thiên Tâm điềm đạm nói. “Có điều ngươi là nam nhân, nhưng
dung mạo thập phần giống mẫu thân, ta cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.”


“Tỷ không nghĩ ta là nữ nhân?” Diệp Vô Ưu ngạc nhiên. Người khác lần đầu
tiên thấy chàng, luôn cho rằng chàng là nữ nhân, nhưng Triệu Thiên Tâm
tựa hồ biết chàng là nam nhân.

“Y Cốc thường xuyên xuất hiện
nhiều người, làm sao lại không thể phân biệt được nam nhân và nữ nhân.
Nếu không phân biệt nam nữ thì ta sao còn mặt mũi nào mà cắt thuốc cho
người ta chứ.” Triệu Thiên Tâm điềm đạm tiếp tục: “Huống chi, dung mạo
ngươi giống nữ nhân, nhưng âm thanh và hành động, tất cả đều như nam
nhân. Nếu không phải ngươi quá hấp dẫn, mọi người đều dễ dàng phân biệt
được sự khác biệt về giới tính của ngươi.”

“Không phải lỗi của
ta, tất cả là do mụ bà nắn lộn!” Diệp Vô Ưu lầm bầm. Hắn luôn mong nữ
nhân phải bị mê hoặc bởi vẻ hấp dẫn của hắn, nhưng toàn là bọn nam nhân. Điều này thực sự khó nói nhưng tối thiểu cũng làm hắn bất đắc ý.

“Làm cách nào mà ngươi trở thành đệ tử của Lãnh Tâm m?” Ngữ khí Triệu Thiên
Tâm cảm thấy bất hợp lý: “Theo ta biết, Lãnh Tâm m tại đại lục bài danh
đệ tam trong Thập đại cao thủ. Nếu luận về võ công, mẫu thân ngươi làm
sao có thể so sánh với nàng ta.”

“Ta không thích tu luyện tiên
thuật, chỉ phí thời gian. Sau khi ta xuất môn ra ngoài, phát hiện tu vi
quá yếu kém, chẳng đánh được ai cả. Sau khi gặp, sư phụ tỷ tỷ liền thu
nhận ta làm đồ đệ, bảo sẽ nhanh chón giúp ta tăng tốc việc tu luyện,
trong vòng nửa năm sẽ thành cao thủ, thế nên ta đồng ý!” Diệp Vô Ưu
không giấu diếm, thành thật trả lời.

Diệp Vô Ưu nói: “Không nhắc đến chuyện sư phụ tỷ tỷ nữa, nàng nói ta biết, làm sao mà nàng bị bắt đến đây?”

"Phiêu Tuyết đế quốc hoàng đế thân mang trọng bệnh, phái người đến Y Cốc mời
ta đến Phiêu Tuyết đế quốc chữa trị cho người vì Y Cốc môn của ta và
Phiêu Tuyết đế quốc có giao tình. Trên đường một mình đến Phiêu Tuyết đế quốc, đi ngang qua đây, ta bị Lãnh Tâm m bắt giam tại đây.” Triệu Thiên Tâm bình tĩnh nói: “Lúc đầu ta nghĩ nàng ta muốn báo cừu, hiện tại thế
này, suy nghĩ của ta đã sai lầm. Nàng ta bắt ta đến đây, e rằng không
chỉ đơn giản là báo cừu!”

“Báo cừu? Nàng và sư phụ tỷ tỷ có mối thù gì?” Diệp Vô Ưu khẩn trương hỏi. Tuy

Lãnh Tâm m giam giữ hắn ở đây, nhưng hắn vẫn gọi nàng ta là sư phụ tỷ tỷ.

“Sự tình xảy ra vào mười năm trước, khi Lãnh Tâm m chưa là Ma Tông Tông Chủ và ta cũng chỉ mười tuổi. Một hôm, nàng ta đã mang một nam tử gần hấp
hối đến Y Cốc, gặp sư phụ ta, yêu cầu sư phụ chữa trị cho hắn. Chỉ vì
nam nhân đó đã vô phương cứu chữa, Lãnh Tâm m cho rằng sư phụ ta không
nguyện ý cứu hắn, nên thống hận Y Cốc.” Triệu Thiên Tâm chậm chạp nói:
“Sau khi Lãnh Tâm m trở thành Ma Tông Tông Chủ chi hậu, thường gây phiền phức cho sư phụ ta. Có điều, luận tiên thuật tu vi, Lãnh Tâm m không
bằng sư phụ ta. Nếu động thủ khởi lai, Lãnh Tâm m khó có thể chiếm tiện
nghi.”

“Thiên Tâm tỷ tỷ! Sư phụ tỷ lợi hại thật!” Diệp Vô Ưu tán thưởng.

“Có lẽ vì vậy nên Lãnh Tâm m chuyển mục tiêu sang ta. Trong một lúc bất
cẩn, ta đã sa vào tay Lãnh Tâm m." Triệu Thiên Tâm than: “Số phận đã
định, ta khó thoát khỏi nơi đây!”

“Thiên Tâm tỷ tỷ, đừng lo lắng! Ta nghĩ sư phụ tỷ tỷ đã giam giữ tỷ ắt hẳn không giết tỷ.” Diệp Vô Ưu
nghĩ đến đây, an ủi Triệu Thiên Tâm.

“Ngươi đến đây.” Đột nhiên Triệu Thiên Tâm ra hiệu cho Diệp Vô Ưu.

Diệp Vô Ưu có phần ngạc nhiên, nhưng cũng đi đến bên cạnh nàng.

“Ngồi xuống đây, nền đất này sạch đấy.” Triệu Thiên Tâm chuyển thân, biểu tình tỏ vẻ khác lạ.

Diệp Vô Ưu nghe theo lời nàng ngồi xuống, thân thể Triệu Thiên Tâm phát tỏa u hương xộc thẳng vào cánh mũi của hắn, trong lòng cảm thấy ngạc nhiên
nhưng cũng không biểu lộ tâm lý khác thường. Hôm nay được kề cận tuyệt
đại giai nhân, hắn còn bỏ đi đâu được nữa.

“Tự nhiên ta biết Lãnh Tâm m không giết ta, chỉ là nàng ta muốn huỷ hoại ta.” Triệu Thiên Tâm
buồn bã nói, “Ngươi biết Ma Tông có dị thuật là Tiêu Hồn Bát Chỉ?

“Không biết!” Diệp Vô Ưu lắc đầu. “Tiêu Hồn Bát Chỉ, có năng lực như thế nào?”

“Tiêu Hồn Bát Chỉ là độc chỉ pháp, bất luận nam nữ, chỉ cần trúng chỉ pháp
này, toàn thân sẽ bị cấm chế. Tuy nhiên loại chỉ pháp này có tên khác,
gọi là Thôi Tình Bát Chỉ. Nói cách khác, người bị trúng Tiêu Hồn Bát
tinh thần cuồng loạn, hành động bản năng như thú vật. Triệu Thiên Tâm
cay đắng nói: “Lãnh Tâm m muốn huỷ đi thanh bạch của ta.”

“Thiên Tâm tỷ tỷ! Theo như tỷ nói, tỷ trúng phải Tiêu Hồn Bát Chỉ?” Diệp Vô Ưu rụt rè hỏi.

“Tiêu Hồn Bát Chỉ chỉ có Tông Chủ Ma Tông học được, bình thường dùng để trừng trị các đệ tử phạm quy. Tiêu Hồn Bát Chỉ có tác dụng thôi tình (kích
dục), chỉ ngẫu nhiên được khám phá.” Triệu Thiên Tâm cười gượng gạo:
“Lãnh Tâm m đã biết, bất kể dược vật nào, cũng không thể xâm hại đến ta, duy chỉ Tiêu Hồn Bát Chỉ là ta đành thúc thủ.”

“Sư phụ tỷ tỷ sao phải giam giữ ta?” Diệp Vô Ưu ngạc nhiên. Hắn thầm nghĩ hay là Lãnh Tâm m đem hậu lễ đãi hắn, đem người đại mỹ nhân tuyệt sắc trúng Thôi Tình
Bát Chỉ đến bên cạnh?

Nghĩ kỹ lại, hắn thấy điều đó cũng không
thật đúng. Nếu đãi hắn thì chỉ cần đưa Triệu Thiên Tâm và hắn vào chung
một phòng, bất tất phải bắt chàng giam chung vào địa lao?