Vô Lại Quần Phương Phổ Truyện Full

Quyển 3 - Chương 20: Tu nhục tình địch

Chỉ tiếc là rất nhanh sau đó, Tạ Trường Phong đã phát hiện hắn cần phải
nhớ lại câu châm ngôn "Cách biệt ba hôm, lau mắt mà nhìn" Trước đó không lâu trước mặt hắn Diệp Vô Ưu ngoại trừ tài chạy trốn thì tuyệt không có năng lực phản kích. Nhưng lúc này hắn lại trở thành kẻ không có lực
phản kích. Hắn luôn tự nhận mình kiếm thuật siêu phàm sao bây giờ đứng
trước Diệp Vô Ưu dường như mất đi công hiệu.

Bất quá hiện tại Tạ
Trường Phong lại không hề gặp nguy hiểm, chí ít lúc này Diệp Vô Ưu tịnh
không có ý định giết hắn. Diệp Vô Ưu hiện chỉ muốn biến Tạ Trường Phong
thành đối tượng cho hắn luyện tập tiên thuật. Trong tâm trí Diệp Vô Ưu
hiện lên vô số các loại công pháp mà Lãnh Tâm m thông qua Di Hoa Tiếp
Mộc truyền thụ, rồi hắn từng bước từng bước chậm rãi thi triển tuần tự,
hồi sau lại thi triển ngược lại, tùy tâm sở dục theo ý mà phát ra.

"Diệp Vô Ưu ngươi quả nhiên là đệ tử của Ma tông!" Tạ Trường Phong phẫn uất
nói. Hắn mệt mỏi chống đỡ những chiêu thức của Diệp Vô Ưu, rốt cuộc cũng nhận ra những chiêu thức này là từ Ma Tông mà ra.

"Cháu ngoan,
ngươi nói lung tung gì thế, không được nói bậy, ngươi có bằng chứng gì
mà bảo ta là đệ tử Ma Tông?" Diệp Vô Ưu một chưởng đánh thốc tới nhưng
lần này hắn không kiềm chế thực lực, tốc độ đã nhanh hơn rất nhiều. Tạ
Trường Phong muốn tránh né, bất quá lại không thể chạy thoát. Chỉ nghe
một tiếng "bốp", Tạ Trường Phong trên mặt cảm thấy một cảm giác đau rát, hiển nhiên hắn bị Diệp Vô Ưu tát cho một cái bạt tai.

Tạ Trường
Phong xấu hổ muốn chết, trường kiếm dâng cao, gầm lên một tiếng, hướng
phía thân ảnh Diệp Vô Ưu điên cuồng công kích. Diệp Vô Ưu cười hì hì, vẻ mặt ung dung thoải mái, cước bộ nhẹ nhàng, lập tức hóa giải công thế

của Tạ Trường Phong. Sau đó, hắn lại tiến lên phía trước, lại là một cái tát tai hướng về phíaTạ Trường Phong, liền đó nửa bên mặt kia của Tạ
Trường Phong cũng bị trúng một tát nữa.

Tạ Trường Phong không thể ngờ được Diệp Vô Ưu đã dung hợp Vô ảnh thân pháp cùng tiên thuật làm
một. Nêu trước kia hắn dùng Vô ảnh thân pháp để chạy trốn thì nay hợp
nhất với tiên thuật tiến hành công kích, lại có thể gia tăng mạnh mẽ xác suất thành công. Mà trước đó, Diệp Vô Ưu không có bất kỳ kĩ xảo công
kích nào, tự nhiên là không nghĩ đến điểm này, nay đã khác, hiện tại
không còn giống nữa, hắn tựa hồ cũng trở nên thông minh khác người.

"Cháu ngoan, từ nay về sau đừng có không biết lớn nhỏ nữa nhé. Nếu thấy ta
ngoan ngoãn gọi một tiếng cô phụ, còn nữa sau này không được đến tìm
công chúa lão bà, nàng thuộc về ta, ngươi đừng có si tâm vọng tưởng."
Diệp Vô Ưu tát Tạ Trường Phong hai cái, trong lòng cảm thấy khoan khoái
rất nhiều, mà trong lúc giơ chân múa tay, miệng hắn vẫn không dừng lời
thao thao bất tuyệt, nghênh ngang cảnh cáo Tạ Trường Phong mà không cần
biết ý kiến Hoa Nguyệt Lan ra sao.

"Diệp Vô Ưu, ta nhất định sẽ
không tha cho ngươi" Tạ Trường Phong uất hận hét lớn:"Ngươi là một tên
bại hoại, hèn hạ đầu nhập Ma tông"

"A..."lời còn chưa dứt, Tạ
Trường Phong đã cảm thấy trước ngực truyền lại một cơn đau thấu tâm can
thì bên tai đã nghe giọng đắc ý của Diệp Vô Ưu:"Ban đầu ta vốn cũng định mặc kệ ngươi nói gì thì nói, dù sao ngươi cũng là cháu của Phinh Đình
tỷ tỷ, nhưng mà xem ra không giáo huấn ngươi một chút, ngươi sẽ không
nhớ lâu được."

Cùng với tiếng nói của Diệp Vô Ưu, vài vị trí khác trên người Tạ Trường Phong cũng bị đau đớn vô cùng, sau đó Tạ Trường
Phong liền phát hiện toàn thân không thể nhúc nhích, rồi từ từ ngã lăn
ra đất ngất đi.

"Tiểu bạch diện, cho ngươi thưởng thức chút tư vị của tiêu hồn bát chỉ, để xem ngươi từ nay về sau còn dám đến làm phiền
ta nữa không!" Nhìn Tạ Trường Phong hôm mê trên mặt đất, Diệp Vô Ưu trên mặt nở nụ cười quái dị, lầm bầm nói.

"Ngươi đã làm gì hắn vậy?"
Từ phía sau Diệp Vô Ưu truyền đến thanh âm của Hoa Nguyệt Lan. Diệp Vô
Ưu quay đầu lại lập tức phát hiên ra nàng y phục chỉnh tề, khuôn mặt ửng hồng ngượng ngịu đứng ở cửa tẩm cung nhìn hắn.

"Công chúa lão
bà, nàng yên tâm đi, hắn không chết được đâu!" Diệp Vô Ưu lắc mình đứng
bên cạnh Hoa Nguyệt Lan, ôm lấy tiểu yêu nàng cười hì hì nói: "Mặc kệ
hắn nằm đó, chúng ta tiếp tục hoàn thành hảo sự nha..."

"Tiểu vô
lại, ngươi nằm mộng đi" Hoa Nguyệt Lan khuôn mặt đỏ bừng, trừng mắt nhìn Diệp Vô Ưu, sau đó ngữ khí lại có chút nhu hòa, âm thanh nhỏ dần: "Bây
giờ là ban ngày, ngươi đừng có làm loạn.."

"Vậy buổi tối có được không?" Diệp Vô Ưu ở bên cạnh Hoa Nguyệt Lan hi hi cười.

"Cũng không được" Hoa Nguyệt Lan mặt càng đỏ hơn, liếc Diệp Vô Ưu một cách
kiều mị dụ hoặc:"Được rồi.. không được làm loạn nữa, ngươi không phải
nói Triệu Thiên Tâm ở nhà ngươi sao? Ta cùng ngươi đi gặp nàng ta."

"Bây giờ đi luôn à?" Diệp Vô Ưu trong lòng có chút thất vọng, mắt nhìn Hoa
Nguyệt Lan đang nằm trong tay mà bây giờ dường như lại bị hụt hẫng.

"Đều tại tên tiểu bạch diện ngu dốt này" hảo sự mới bị phá, Diệp Vô Ưu hung
hãn nhìn Tạ Trường Phong đang nằm hôn mê trên mặt đất nghĩ: “Nếu không
phải hắn chạy loạn vào thì bây giờ có phải là ta vẫn đang cùng tiểu công chúa xinh đẹp trên giường mây mưa một trận rồi. Bực quá a!”

"Người của Y Cốc mấy hôm nay đều đi tìm Triệu Thiên Tâm, ta cũng đáp ứng hỗ
trợ Y Cốc, vì thế ta cũng nên đi gặp nàng ta thì tốt hơn" Hoa Nguyệt Lan giải thích. Sau đó liếc nhìn Tạ Trường Phong, mày hơi nhíu lại:"Hắn
thật sự không nghiêm trọng chứ?, ta sẽ bảo Kiếm Lan tìm người đưa hắn
về"

"Không cần... không cần đâu, công chúa lão bà, tên tiểu bạch
diện này hãy giao cho ta" Diệp Vô Ưu vội vàng nói, thân ảnh chợt lóe đã
dựng thân hình Tạ Trường Phong dậy.

"Ngươi định làm gì?" Hoa
Nguyệt Lan có chút mơ hồ: "A...tiểu vô lại, dù nói thế nào, hắn cũng là
thị vệ trong cung của chúng ta, ngươi không được làm càn"

"Yên
tâm đi, ta sẽ không giết hắn đâu, ta cũng lo Phinh Đình tỷ tìm ta làm
phiền lắm!" Diệp Vô Ưu cười hì hì nói, nhưng ánh mắt hung hăng nhìn Tạ
Trường Phong thầm nhủ:"Tuy không giết ngươi nhưng cũng phải giày vò
ngươi"

Nghe Diệp Vô Ưu nói vậy, Hoa Nguyệt Lan thấy cũng có lý,
nói gì thì nói Diệp Vô Ưu cũng phải nể mặt Phinh Đình. Nàng lúc này tuy
rất hoài nghi Diệp Vô Ưu vì sao đột nhiên có thân thủ cao cường như vậy
nhưng không dám hỏi. Nàng hiểu rằng nếu mình hỏi tiếp thì tên tiểu sắc
lang này sẽ lại tìm lý do để chiếm tiện nghi với nàng.

"Ngươi
định chỉnh hắn thế nào?" mặc dù tin tưởng Diệp Vô Ưu sẽ không giết Tạ
Trường Phong nhưng Hoa Nguyệt Lan vẫn có chút tò mò.

"Tiểu mặt
trắng này suốt ngày nhòm ngó nàng, hôm nay ta sẽ đem tặng cho hắn một
nàng vợ đẹp, khiến hắn từ nay không dám làm phiền nàng nữa" Diệp Vô Ưu
cười hì hì nói.

"Ngươi đi đâu tìm vợ cho hắn vậy?" Hoa Nguyệt Lan tất nhiên không biết rõ quỷ ý trong lòng Diệp Vô Ưu là gì.

"Đương nhiên là Vô hoa lâu rồi!" Diệp Vô Ưu dương dương đắc ý nói, trong lòng
nghĩ đến mà sảng khoái: “Tạ Trường Phong khi bị Tiêu hồn bát chỉ phát
tác rồi tìm cho hắn một kĩ nữ, tốt nhất là một kỹ nữ có vóc dáng giống
heo nái.”

Bất quá trong kỹ viện có thể tìm ra được một kỹ nữ xấu xí hay không? Điều này là cả một vấn đề..