Vô Lại Quần Phương Phổ Truyện Full

Quyển 3 - Chương 17: Cường Vẫn Công

Khi đến bên ngoài Hoàng cung, Diệp Vô Ưu dần chậm lại, rồi sau đó thản
nhiên hướng phía đại môn mà đi. Lần này thủ vệ đại môn trực tiếp đưa hắn vào bởi vì bọn họ bây giờ đã nhớ rõ Diệp Vô Ưu và cũng biết rằng hắn
cùng Công chúa có chút quan hệ không bình thường, tất nhiên là không dám ngăn cản nữa.

Không biết Diệp Vô Ưu hôm nay vận khí tốt hay xấu, vừa vào trong hoàng cung đã chạm mặt với u Dương Vân Phi. Tuy nhiên lần này u Dương Vân Phi tuyệt không có hành động gì mà chỉ dùng ánh mắt cừu hận nhìn Diệp Vô Ưu.

Bắt gặp ánh mắt của u Dương Vân Phi, Diệp
Vô Ưu trong lòng cực kỳ khó chịu. Hắn bây giờ tu vi tiên thuật cực cao,
không nhịn được muốn đem u Dương Vân Phi làm đối tượng tập luyện đầu
tiên.

Vừa nghĩ đến đó, Diệp Vô Ưu đã theo hướng u Dương Vân Phi
bước đến, ngừng lại trước mặt họ u Dương khoảng hai thước, dùng ánh mắt
đầy khiêu khích nhìn u Dương Vân Phi, miệng lại dương dương tự đắc nói:
"Uy, chó ngoan không cản đường, ngươi đứng cản đường ta làm gì?"

Rất hiển nhiên, Diệp Vô Ưu đang tìm cách kiếm chuyện. Nên biết mỗi con
đường trong hoàng cung đều rất rộng mà u Dương Vân Phi vốn không có đứng trước mặt hắn, chỉ là hắn cố tình kiếm chuyện nên mới bước xiên đến
trước mặt u Dương Vân Phi, sau đó lại chỉ trích u Dương Vân Phi cản
đường hắn. Lúc này hắn chỉ chờ u Dương Vân Phi phát tác, sau đó đánh cho gã một trận.

"Diệp Vô Ưu, ngươi nói cái gì?" Quả nhiên u Dương Vân Phi đã trúng phải kế, trừng mắt nhìn hắn, phẫn nộ hỏi.

"Không hiểu sao? Ta nói, chó ngoan không cản đường, nếu ngươi nguyện ý làm chó ngoan, bây giờ thì tránh ra để ta đi, đương nhiên, nếu ngươi không muốn làm chó ngoan, mà muốn làm một con chó lì lợm thì cứ tiếp tục đứng đó.

Ta vốn không có nhiều thời gian, thôi thì tiện tay biến một con chó lì
lợm thành chó chết cũng được." Diệp Vô Ưu ngẩng mặt, như không nhìn thấy u Dương Vân Phi, miệng nói ra toàn những lời cay nghiệt.

"Diệp
Vô Ưu! Ngươi quá lắm rồi!" Khuôn mặt tuấn tú u Dương Vân Phi từ từ méo
xệch đi, một tay hắn đặt trên chuôi kiếm, tựa như có thể động thủ bất cứ lúc nào.

"Ta rất quá đáng sao?" Diệp Vô Ưu vẻ mặt vô tội: "Sao ta không biết nhỉ?"

"Tiểu vô lại, ngươi không được làm loạn trong cung!" Đúng lúc u Dương Vân Phi không thể nhẫn nhịn được nữa thì một âm thanh quyến rũ mê người từ phía sau hắn truyền lại. Nghe thấy âm thanh này, u Dương Vân Phi vội vàng
quay nhanh người cúi đầu hành lễ.

"Tham kiến Công chúa điện hạ!" u Dương Vân Phi nói giọng cực kỳ cung kính.

Diệp Vô Ưu tức thì lách người đến trước mặt Hoa Nguyệt Lan, trố mắt nhìn
nàng, một lát sau cười hì hì nói: "Công chúa lão bà! Chỉ mấy ngày không
gặp mà nàng tựa hồ càng ngày càng xinh đẹp hơn."

Hoa Nguyệt Lan thoáng liếc Diệp Vô Ưu, không lý tới hắn, chỉ nói với u Dương Vân Phi: "Ngươi lui xuống trước đi!"

"Vâng, Công chúa điện hạ!" u Dương Vân Phi thấp giọng đáp. Trước khi đi, hắn
liếc nhìn Diệp Vô Ưu, đột nhiên phát hiện Diệp Vô Ưu lúc này đang ôm lấy tiểu yêu (eo) của Hoa Nguyệt Lan. Nghĩ đến giai nhân Hoa Nguyệt Lan mà
gã rất cung kính đang bị kẻ gã vô cùng thống hận là Diệp Vô Ưu ôm, lòng
hắn dấy lên cảm giác vô cùng phẫn uất. Cũng là người với nhau, sao mà
Diệp Vô Ưu lại có nhiều may mắn thế. Nghĩ đến đó u Dương Vân Phi, nộ khí công tâm, suýt hộc máu mà chết.

Nhìn u Dương Vân Phi vội vàng
rời đi, Diệp Vô Ưu trong lòng không khỏi có chút nuối tiếc vì vốn muốn
dùng u Dương Vân Phi làm vật thí nghiệm, thử xem tu vi của mình, bởi vì
Hoa Nguyệt Lan xuất hiện mà thất bại. Tuy nhiên ôm Hoa Nguyệt Lan lâu
vậy mà nàng không có vẻ phản ứng, lại cũng khiến hắn cảm giác hơi bất
ngờ.

"Công chúa lão bà! Nghe Thất Thất nói nàng vội vã tìm ta, có phải là nhớ ta không?" Diệp Vô Ưu ôm chặt tiểu yêu Hoa Nguyệt Lan, khẽ
ghì nàng vào ngực, nói nhỏ vào tai nàng.

"Nhớ ngươi á? Tên tiểu vô lại sao lại còn chưa chết đi!" Hoa Nguyệt Lan phẫn uất nói: "Buông ra, ai cho ngươi chạm vào ta?"

"Nàng cũng chưa từng nói không cho ta chạm vào nàng mà!" Diệp Vô Ưu khuôn mặt đầy vẻ vô tội, nhưng không buông nàng ra mà ngược lại bế bổng nàng lên: "Công chúa lão bà à, ta đưa nàng về phòng nha!"

"Á! Tiểu vô lại, ai cần ngươi đưa ta đi?" Hoa Nguyệt Lan vừa thẹn vừa giận nói, chỉ là
nàng sợ có ai khác nghe thấy nên thanh âm cũng không quá lớn.

"Công chúa lão bà, nàng cũng chưa từng nói sẽ không cho ta đưa nàng đi mà."

Diệp Vô Ưu đưa ra một lý do như vậy khiến Hoa Nguyệt Lan thiếu chút nữa tức
chết. Nàng cố gắng dãy dụa nhưng không thoát ra được, không hiểu Diệp Vô Ưu dùng biện pháp gì mà nàng phát hiện những động tác của mình như
không có chút khí lực, cũng chỉ còn cách mặc kệ Diệp Vô Ưu tùy ý mà ôm.
Trong lòng nàng lúc này chỉ có một nguyên vọng duy nhất là nhanh nhanh
đến tẩm cung của nàng tránh người khác trông thấy.

Diệp Vô Ưu
hoàn toàn thỏa mãn nguyện vọng này của Hoa Nguyệt Lan, rất nhanh đã bế
nàng đến tẩm cung. Nha đầu Kiếm Lan vừa thấy Diệp Vô Ưu đột nhiên ôm Hoa Nguyệt Lan tiến đến, không khỏi buột miệng kêu lên một tiếng sợ hãi.

"Tiểu vô lại, sao còn không để ta xuống?" Hoa Nguyệt Lan khẽ gắt.

"Kiếm Lan tỷ tỷ! Nàng ra ngoài trước đi!" Diệp Vô Ưu bộ dạng tuyệt như không
nghe thấy tiếng nói của Hoa Nguyệt Lan, quay đầu cười nhẹ nhìn khuôn mặt hồng của Kiếm Lan nói.

"Dạ… Công tử!" Kiếm Lan lắp bắp nói rồi
chạy nhanh ra ngoài, trong lúc này nàng tựa hồ hoàn toàn quên mất rằng
mình không phải thị nữ của Diệp Vô Ưu, hoàn toàn không cần phải nghe
nghe lời của hắn.

Diệp Vô Ưu cũng không cần biết Kiếm Lan thật sự đã ra ngoài hay chưa, liền bế Hoa Nguyệt Lan tiến thẳng về phía phòng
ngủ của nàng.

"Tiểu vô lại, ngươi muốn làm gì?" Hoa Nguyệt Lan
rốt cục cũng phát hiện có gì đó không ổn. Tên sắc ma này tựa hồ không
phải chỉ muốn chiếm tiện nghi nàng đơn giản như vậy.

"Công chúa
lão bà, mấy ngày không gặp, ta nhớ nàng quá!" Diệp Vô Ưu nhẹ đặt Hoa
Nguyệt Lan ngồi lên đùi mình, vuốt nhẹ lên bờ má mịn màng, khóe miệng lộ ra nụ cười không đứng đắn.

"Tiểu vô lại, ta không hề nhớ ngươi!" Hoa Nguyệt Lan sẵng giọng: "Ngươi dám động chân động tay trên người ta?"

"Ta không hề làm cái gì cả!" Diệp Vô Ưu vẻ mặt vô tội. Trên thực tế, hắn
đương nhiên không phải không có làm gì, trong lúc ôm lấy Hoa Nguyệt Lan, trong nháy mắt đã thi triển trên người nàng một loại cấm chế. Loại cấm
chế đương nhiên cũng là của Ma Tông, tuy không phải là Tiêu Hồn Bát Chỉ
nhưng cũng là một bí pháp. Đặc thù của loại bí pháp này là làm cho người trúng phải trong một thời gian ngắn công lực bị đại giảm, ngoài ra
không hề có một tác hại nào khác.

"Ngươi còn không chịu thừa nhận!" Hoa Nguyệt Lan vẻ mặt tức giận: "Tiểu sắc lang! Ngươi còn không buông ta ra, ta sẽ giận!"

"Công chúa tốt của ta, cho ta yêu một chút nào!" Diệp Vô Ưu cười bất hảo, cúi đầu xuống hôn vào đôi môi anh đào của nàng. Hoa Nguyệt Lan ngửa đầu né
tránh, kết quả vẫn bị Diệp Vô Ưu hôn được.

"Tiểu vô lại! Ta có
việc quan trọng muốn nói với ngươi!" Bị cưỡng hôn, Hoa Nguyệt Lan quả có chút tức giận, đồng thời trong lòng cũng có chút hoài nghi. Nếu là
trước đây, lúc nàng không có một chút phòng bị thì Diệp Vô Ưu cũng không thể chế trụ được nàng. Thế mà bây giờ gặp lại nàng chẳng những trúng
cấm chế của hắn, mà đến bây giờ nàng cũng không thể biết đó là cấm chế
gì, một chút biện pháp giải khai cũng không có