Vô Lại Quần Phương Phổ Truyện Full

Quyển 3 - Chương 14: Điều hí sư phụ mỹ nữ

Diệp vô ưu độ nhiên trong lúc này bỗng tiến nhập vào một thế giới vô
cùng thần kì, nơi này trên không thấy trời, dưới không thấy đất, hắn có
thể vững vàng đứng trong không gian, cách đó không xa trước mặt hắn là
một tiên nữ xinh đẹp, vừa nói, vừa thi triển kiếm pháp, hắn có thể nghe
rõ những từng lời nói, đồng thời cũng có thể nhìn rõ nhất cử nhất động
của nàng. Từng khẩu quyết, kiếm chiêu đều rõ ràng khắc sâu trong trí nhớ của hắn.

Kiếm pháp vừa hết là đến bộ pháp, quyền pháp...hơn mười loại tiên thuật khác nhau, nhất nhất đều được tiên nữ thi triển, sau đó đều khắc sâu vào trong tâm trí diệp vô ưu.

"Bây giờ là độc môn
công pháp của ma môn tông chủ "Tiêu hồn bát chỉ", không biết trải qua
bao lâu, mỹ nữ đột nhiên quay đầu lại, lúc này diệp vô ưu đã có thể nhìn rõ dung mạo của mỹ nữ, hiển nhiên đó là lãnh tâm âm, hắn há mồm định
nói nhưng rất nhanh hắn đã phát hiện, mình không thể phát ra thanh âm.
Bây giờ hắn chỉ duy nhất có một khả năng là nhìn và nghe, bất đắc dĩ hắn tiếp tục nghe lãnh tâm âm giảng giải cách vận dụng và thi triển "Tiêu
hồn bát thức"

Qua bốn canh giờ, ở không gian kì diệu bỗng diệp vô ưu nhanh chóng quay lại với thực tại, hắn mở to mắt, ngay lập tức phát
hiên hắn cùng lãnh tâm âm vẫn giữ nguyên tư thế thân mật, trên gương mặt lãnh tâm âm lúc này có chút tái nhợt, vẻ lạnh lùng mất đi vài phần
khiến cho nàng càng trở nên xinh đẹp vô cùng.

Tựa như là một giấc chiêm bao, nhưng diệp vô ưu hiểu rằng đó không phải là mộng, bởi vì
trong đầu hắn vẫn nhớ rõ ràng tất cả, đó chính là câu trả lời xác đáng
nhất. Vi những tiên thuật kì ảo mà công pháp di hoa tiếp mộc truyền thụ, hắn cuối cùng cũng có thể giải được hầu hết các cấm chế trên cơ thể.

"tốt lắm" Đôi môi anh đào của lãnh tâm âm rốt cục cũng li khai, thanh âm
dường như rất mỏi mệt, nói xong những lời này nàng muốn đứng dậy li khai thân thể diệp vô ưu,nhưng rất nhanh nàng đã phát hiện mình không thể,

vì diệp vô ưu đã giang rộng đôi tay rắn chắc ôm chặt lấy tiểu yêu nhỏ bé nàng.

"Sư phụ tỷ tỷ, ta không biết làm thế nào để cảm tạ người" Diệp vô ưu ánh mắt cổ quái cười hì hì nhìn lãnh tâm âm nói.

"ngươi..làm gì vậy! ta là sư phụ của ngươi mà" Lãnh tâm âm nhẹ giọng nói, nàng biết con người này háo sắc cùng cực nhưng cũng không nghĩ hắn có gan lớn đến như vậy, ngay cả nàng mà cũng dám chiếm tiện nghi.

"Sư phụ tỷ
tỷ, ta chỉ muốn cảm ơn người thôi mà vì người đã sử dụng di hoa tiếp mộc truyền tiên thuật cho ta..loại công pháp này khi thi triển rất tốn công lực phải không?" Diệp vô ưu đột nhiên chuyển thân ngồi dậy, ghì chặt
lãnh tâm âm, liền cảm thấy phía thân dưới của nàng thân thể cực kì mềm
mại, dụ hoặc mê người.

"ngươi..ngươi điên rồi" lãnh tâm âm tức giận nói:" ngươi còn không mau bỏ tay ra?"

Diệp vô ưu lại không nghĩ sẽ buông tha lãnh tâm âm như vậy. Bây giờ là một
cơ hội ngàn năm có một, nhìn lãnh tâm âm sắc mặt tái nhợt hiển nhiên là
đã hao tổn nguyên khí rất nhiều, nếu không tận dụng cõ hội này mà chiếm
chút tiện nghi thì chỉ sợ sau này khó mà có cơ hội tốt đến vậy.

"Sư phụ tỷ tỷ, vì cảm tạ người dạy ta tiên thuật ta quyết định, giúp người
một chút!" Diệp vô ưu cười hì hì, nói xong cúi đầu từ từ hôn thẳng vào
đôi môi đỏ mọng của lãnh tâm âm.

"sư đệ, ngươi làm cái gì vậy?" Đúng lúc này sau lưng truyền đến thanh âm của lãnh sương sương.

Mắt thấy hảo sự sắp đạt được lại bị lãnh sương sương phát hiện, diệp vô ưu
có chút không đành lòng nhưng vẫn phải dừng lại hành động thâu hương,
vội vàng xoay người ngồi dậy.

"sư tỷ, sư phụ tựa hồ hao tổn quá
độ cho nên ta muốn giúp nguời một đạo chân khí" Diệp vô ưu nhún hai vai, vẻ mặt ngây thơ vô tội nói.

"phải không?" lãnh sương sương tựa
hồ có chút không tin tưởng nhưng nhìn sắc mặt tái nhợt của lãnh tâm âm
thì lại bắt đầu có vẻ tin là thật.

Lãnh tâm âm ngồi dậy ánh mắt
dữ tợn trừng mắt nhìn diệp vô ưu, rồi sau đó khôi phục vẻ bình tĩnh nói: "Sương sương, các ngươi trước hết đi ra ngoài ta cần thanh tịnh điều
tức một hồi"

"Dạ" Lãnh sương sương ứng thanh, nhìn diệp vô ưu rồi sau đó hướng ra ngoài mà đi, nàng vốn muốn hỏi xem di hoa tiếp mộc có
thành công hay không, nhưng bây giờ chỉ có thể nén vào mà thôi.

Diệp vô ưu có ánh mắt liếc nhìn lãnh tâm âm có chút luyến tiếc, sau rồi cũng đành phải theo sau lãnh sương sương đi ra ngoài. Hắn tất nhiên cũng
không có lo lắng lãnh tâm âm sẽ tìm hắn tỉnh sổ, hắn hoàn toàn tin tưởng một điều, lãnh tâm âm đã hao tổn bao nhiêu tâm trí để đào tạo hắn thành một nhất lưu cao thủ, thì tuyệt đối sẽ không vì một chút việc nhỏ mà
phá hủy hết đi tâm huyết mình dày công xây dựng, cũng chính vì vậy mà
vừa rồi hắn mới dám có những hành động như vậy.

“sư tỷ, vừa rồi
ta cùng sư phụ thi triển công pháp mất bao nhiêu thời gian vậy” vừa ra
khỏi cửa mật thất, diệp vô ưu đã thấp giọng hỏi

“Mất khoảng trên
dưới năm canh giờ, bây giờ đã là buổi sáng ngày hôm sau” Lãnh sương
sương mặc dù không rõ hắn hỏi đến vấn đề này để làm gì nhưng cũng trả
lời hắn một cách chi tiết

“ A.. lâu như vậy sao? “ Diệp vô ưu giật mình, hắn chợt nhớ tới Triệu thiên tâm, không biết tình hình của nàng bây giờ ra sao.

“Sư tỷ có thể dẫn ra tới chỗ của thiên tâm tỷ tỷ được không?” Diệp vô ưu khẩn khoản hỏi.

Lãnh sương sương không lập tức trả lời, mà dùng ánh mắt kì quái nhìn hắn,
đối với loại ánh mắt này, diệp vô ưu có cảm giác không tự nhiên

“Sư tỷ rốt cuộc tỷ không đồng ý sao?” không biết cố tình hay vô ý mà diệp
vô ưu tay nắm lấy ngọc thủ của lãnh sương sương lắc nhẹ, khẩn khoản yêu
cầu

Toàn thân lãnh sương sương tựa như có một luồng điện chạy
qua, tâm trí như bỗng chốc phiêu hốt tại nơi nào, nàng không có một chút phản kháng mặc cho diệp vô ưu nắm lấy tay mình.

“Đi thôi…ta dẫn ngươi đi” lãnh sương sương suy tư một lát rồi mở miêng khẽ nói.

Lời lãnh sương sương còn chưa kịp dứt, diệp vô ưu đã nhanh chóng dắt nàng
nhằm thẳng hướng đia lao mà phóng nhanh đến, hắn không phải là không
biết vị trí của địa lao, chỉ là hắn biết rõ, hai người canh giữ triệu
thiên tâm sẽ không cho hắn vào, tuy nhiên với thực lực của hắn bây giờ
hoàn toàn có khả năng phá tan địa lao, nhưng nếu có thể thuyết phục được lãnh sương sương thì có phải dễ dàng hơn nhiều sao.

Nhìn lãnh
sương sương cùng diệp vô ưu, tay trong tay đi tới, hai ma tông đệ tử thủ vệ địa lao có chút kinh ngạc, nhưng mà họ cũng không dám nói gì, dù sao ở Ma tông, lãnh sương sương thân phận cực kì đặc thù.

“Bả môn!
Khai!” lãnh sương sương lạnh nhạt nói., lúc này chỉ thấy nàng nhẹ nhàng
phất hữu thủ, cánh cửa địa lao dần dần dịch chuyển.

Cửa địa lao
vừa mở, diệp vô ưu đã lắc mình phóng nhanh vào, lãnh sương sương không
cản hắn lại mà chỉ đứng ngoài cửa nhìn vào một hồi, rồi thở dài một
tiếng chuyển thân lặng lẽ rời đi.

Tiểu sắc ma, chàng cuối cùng đã về rồi sao?“ Triệu thiên tâm hiển nhiến gặp lại hắn cao hứng vô cùng,
ngữ khí mang đầy vẻ hân hoan

Thiên tâm tỷ tỷ, tỷ có sao không?”
Diệp vô ưu phóng nhanh đến ôm lấy thân hình mềm mại của nàng vào trong
lòng, ánh mắt đầy vẻ quan thiết

“Ta, không có làm sao, còn chàng, Lãnh tâm âm bắt chàng đi làm gì vậy?” Triệu tâm âm ngước mắt nhìn hắn hỏi

“sư phụ tỷ tỷ, nàng ta…..” diệp vô ưu định trả lời nhưng nhất thời hắn chỉ
biết há to mồm mà không biết phải nói như thế nào, thật hắn nghĩ không
ra có nên nói thật cho Triêu thiên tâm biết hết sự tình của buổi tối hôm qua hay không.