Vô Lại Quần Phương Phổ Truyện Full

Quyển 3 - Chương 12: Di Hoa Tiếp Mộc

“Thiên Tâm tỷ tỷ, thành công rồi!”, Diệp vô Ưu sung sướng reo lên, nhưng chưa kịp nói thêm gì thì miệng đã bị chặn lại. Hai tay Triệu Thiên Tâm
đã vòng ôm lấy cổ hắn, chủ động dâng hiến cho hắn đôi bờ môi thơm ngát.

Nửa canh giờ trước đó, Tiêu Hồn Bát Chỉ đã phát tác, Triệu Thiên Tâm có thể duy trì đến lúc này quả là không hề dễ dàng, giờ lại bị Diệp Vô Ưu bế
lên, tức thì dục hỏa toàn thân, như ngọn lửa bốc cao, đã hoàn toàn bạo
phát.

Triệu Thiên Tâm phong cuồng hôn Diệp vô Ưu nhưng một kẻ
đang hưng phấn như hắn, sau chút sửng sốt, liền chiếm lại vị trí chủ
động, nhiệt tình hôn lại nàng, đồng thời một tay nhanh chóng mơn trớn
bầu ngực, một tay đã tiến vào bên trong nội y nàng.

Bên trong
thân thể giai nhân nóng bỏng dị thường. Nàng dùng tất cả khí lực của
mình áp chặt vào Diệp Vô Ưu. Dù Triệu Thiên Tâm không lên tiếng, Diệp Vô Ưu vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng sự khao khát, thèm muốn của cơ thể
nàng.

Diệp Vô Ưu biết rằng thân thể Triệu Thiên Tâm lúc này tám
phần đã bị Tiêu Hồn Bát Chỉ phát tác nên không kích thích nàng nữa mà
nhanh chóng cởi bỏ trang phục của cả hai người.

Đặt Triệu Thiên
Tâm dựa sát vào tường, nâng đôi chân ngọc thon dài của nàng lên, Diệp Vô Ưu tiến thẳng vào sâu bên trong thân thể nàng, khiến nàng phải bật ra
một tiếng rên rỉ mê hồn…

o0o

Khi cơn sóng tình lắng xuống, Triệu Thiên Tâm tê liệt đổ gục xuống người Diệp Vô Ưu. Nếu không phải

hắn vẫn đang ôm nàng thì e rằng nàng đã bị lăn ra đất vì kiệt sức rồi.

Nhưng Diệp Vô Ưu, do công lực đại tiến, lúc này tinh lực vẫn còn tràn đầy,
chân khí nội thể sung mãn như không bao giờ cạn, không biết đến cảm giác mệt mỏi, chỉ vì nghĩ đến thân thể đang suy nhược của Triệu Thiên Tâm
nên đành dừng lại, không tiếp tục chinh phạt nàng nữa.

Hai tay Diệp vô Ưu vẫn nhẹ nhàng mơn trớn hai đầu nhũ hoa, khiến thân hình yêu kiều của Triệu Thiên Tâm không ngừng run rẩy.

“Tiểu sắc ma, không được làm loạn nữa, giúp ta mặc lại quần áo được không?”
Triệu Thiên Tâm cất giọng khẽ nói với ngữ khí bải hoải, vô lực, có ba
phần nũng nịu, ba phần cầu khẩn.

“Không ngờ Thiên Y tiên tử cũng
có thể làm nũng đấy!” Một thanh âm chế nhạo vang lên bên tai hai người.
Gần như cùng lúc, Diệp Vô Ưu và Triệu Thiên Tâm cùng quay ra phía cửa
ngục, phát hiện cửa ngục không biết từ lúc nào đã mở toang. Lãnh Tâm m
cũng không biết đã xuất hiện trước cửa từ bao giờ.

Triệu Thiên
Tâm cuống quýt vơ lấy đống quần áo, che vội những bộ phận kín đáo của cơ thể. Riêng Diệp Vô Ưu, tuy cũng có chút bối rối nhưng cũng không tỏ ra
quan tâm gì lắm. Hắn đương nhiên chẳng hề bận tâm đến việc bị mỹ nữ nhìn thấy thân thể của mình.

“Vô Ưu, mặc quần áo vào, theo ta ra
ngoài.” Lãnh Tâm m nhìn thấy hai người như vậy thì vô cùng hứng thú,
quay sang bảo Diệp Vô Ưu.

Diệp Vô Ưu ngẩn người ra. Hắn vốn định
hỏi Lãnh Tâm m khi nào mới thả hắn, nào ngờ hắn chưa kịp hỏi đến, Lãnh
Tâm m đã cất tiếng bảo hắn ra ngoài.

“Sư phụ tỷ tỷ, thế còn Thiên Tâm tỷ tỷ thì sao?” Diệp Vô Ưu nhanh chóng mặc lại quần áo, liếc sang
đã thấy Triệu Thiên Tâm cũng đã y phục chỉnh tề, không nhịn được liền
hỏi.

“Ngươi nghĩ cô ta có thể cùng ra với ngươi sao?” Lãnh Tâm m nhìn Diệp Vô Ưu, cười khẩy.

Diệp Vô Ưu vội vã gật đầu. Sao lại hỏi thừa như thế chứ? Hắn đương nhiên
muốn cùng Triệu Thiên Tâm rời khỏi một nơi như thế này. Tuy rằng ở đây
có giai nhân làm bạn, nhưng địa lao vẫn chỉ là địa lao, có bao giờ là
một nơi tốt đẹp đâu. Cả hai mà được cùng rời đi, đến một nơi thoải mái
hơn, đương nhiên là tốt hơn rồi.

“Nếu ngươi muốn cô ta cùng được thả, thì trước hết hãy theo ta rời khỏi đây đã.”

“Lãnh Tâm m, ngươi lại định giở trò gì vậy?” Triệu Thiên Tâm căm hận hỏi.

“Triệu Thiên Tâm, ngươi không phải trước tiên nên cảm ơn ta một tiếng ư?” Lãnh Tâm m hừ một tiếng. “Ta đã đem đến cho ngươi một nam nhân đích thực,
ngươi còn điểm nào không hài lòng nữa chứ?”

“Ta đâu có nhờ ngươi!” Triệu Thiên Tâm oán hận mắng.

“Vô Ưu, đi thôi!” Lãnh Tâm m không hề lý tới Triệu Thiên Tâm, chỉ lãnh đạm quay sang bảo Diệp Vô Ưu.

“Thiên Tâm tỷ tỷ, tỷ cứ tin ta, ta nhất định sẽ quay lại cứu tỷ ra!” Diệp Vô
Ưu vội nói khẽ vào tai Triệu Thiên Tâm rồi theo Lãnh Tâm m rời khỏi địa
lao.

Nhìn theo bóng lưng Diệp Vô Ưu, trong lòng Triệu Thiên Tâm trào lên một cảm giác cực kỳ bất an.

o0o

Lãnh Tâm m không hề dẫn Diệp Vô Ưu ra khỏi cung điện dưới đất mà lại đi vào
một căn phòng khác, vẫn nằm trong cung. Gian phòng này khá xa hoa, bài
trí cẩn thận, trông có vẻ là khuê phòng của một nữ tử. Trong phòng này
đã có một người đang chờ sẵn, không phải ai xa lạ mà chính là Lãnh Sương Sương.

“Sư phụ tỷ tỷ, người đưa ta đến chỗ này làm gì vậy?” Diệp Vô Ưu cảm thấy hơi bất an, dừng ngay lại, không nhịn được hỏi. “Còn
nữa, người vì sao lại đem ta giam vào địa lao?”

“Ngươi phải ở
trong địa lao chưa đến ba ngày mà có được bốn mươi năm công lực, lại
được một tuyệt sắc mỹ nhân. Không lẽ ngươi vẫn còn điều gì không hài
lòng sao?”, Lãnh Tâm m lãnh đạm nói.

“Người, các người đều biết sao?” Diệp Vô Ưu ngơ ngác hỏi.

“Đó vốn là do sư phụ đã sắp xếp chu toàn.” Lãnh Sương Sương nói ngay. “Nếu
không, làm sao chúng ta có thể khiến Triệu Thiên Tâm bỏ ra năm viên
Thiên Tâm đan, lại còn dùng ngân châm chữa bệnh cho ngươi nữa?”

Diệp Vô Ưu không khỏi có chút nghi ngờ. Nghe Lãnh Sương Sương nói vậy, hắn
cũng đã hiểu ra. Thiên Tâm đan quý giá như vậy, Lãnh Tâm m bắt được
Triệu Thiên Tâm, lại không dùng thủ đoạn cướp lấy Thiên Tâm đan trên
người Triệu Thiên Tâm, lẽ nào tất cả đều là do Lãnh Tâm m sắp xếp từ
trước?

“Quả thực Ma tông chúng ta có một phương pháp nhanh chóng
luyện thành tiên thuật, có điều, chỉ là về mặt chiêu thức và kỹ xảo
thôi, còn công lực thì không thể nhanh chóng đạt được.” Lãnh Tâm m chậm
rãi nói. “Về điểm này thì chỉ có Triệu Thiên Tâm có thể làm được. Ta sớm đã biết được rằng cô ta đã nghiên cứu ra Nghịch Thiên Thập Tam Châm,
cho nên mới bắt cô ta về đây rồi đem hai ngươi nhốt vào một chỗ.”

“Nhưng sư phụ tỷ tỷ, làm thế nào người biết được nàng nhất định sẽ vì ta mà
thi triển Nghịch Thiên Thập Tam Châm chứ?” Vô Ưu vẫn còn chút hoài nghi.

“Cô ta trúng phải Tiêu Hồn Bát Chỉ của ta, lại cùng ở một chỗ với ngươi,
cuối cùng đương nhiên sẽ phải chịu thất thân với ngươi.” Lãnh Tâm m khẽ
cười. “Dù cô ta cũng có thể tự sát, nhưng người như cô ta sẽ không vì
thế mà tự sát. Bằng cách này hay cách khác sẽ kiếm cách trả thù ta, mà
ngươi tất nhiên là đối tượng duy nhất cô ta có thể lợi dụng được.”

Dừng một chút, Lãnh Tâm m lại nói tiếp: “Được rồi, giờ không nói đến chuyện
Triệu Thiên Tâm nữa. Ngươi đã có được bốn mươi năm công lực nhưng ngươi
gần như không biết chút gì về tiên thuật. Ta sẽ dùng phương pháp đặc thù của Ma tông, nhanh chóng truyền tiên thuật cho ngươi.”

“Phương
pháp gì vậy?” Diệp Vô Ưu vội hỏi. Tuy hắn vẫn còn không hoàn toàn tin
tưởng vào Lãnh Tâm m nhưng khát vọng trở thành một cao thủ khiến hắn tạm thời bỏ những băn khoăn sang một bên.

“Phương pháp này được gọi là Di Hoa Tiếp Mộc”, Lãnh Tâm m nhẹ nhàng buông từng từ, sắc mặt đột nhiên có chút cổ quái.