Vô Lại Quần Phương Phổ Truyện Full

Quyển 1 - Chương 25: Đệ Nhất Thần Thâu Đích Đản Sanh

“Cái này..., Diệp huynh, người không bồi tiếp Yến tiên tử sao....?” Hoa Thừa Thiên chủ động cùng Diệp Vô Ưu chào hỏi, nhưng cố ý nhắc đến Yến Băng Cơ, tự nhiên là muốn Diệp Vô Ưu cân nhắc địa vị của Yến Băng Cơ mà không quấy rầy.

Diệp Vô Ưu nhìn Hoa Thừa Thiên một cách khinh khỉnh, thầm nghĩ không phải tên này nói bậy chứ? Theo hắn thấy, Hoa Thừa Thiên căn bản đã biết rõ rồi mà vẫn cố hỏi.

“Bây giờ ngươi dẫn ta về hoàng cung, ta tự nhiên sẽ bồi tiếp Băng tỷ tỷ.” Diệp Vô Ưu cả giận nói.

Hoa Thừa Thiên cười bối rối, trong lòng thật sự có chút bực mình. Hắn tốt xấu gì cũng là Nhị hoàng tử của Bách Hoa đế quốc. Diệp Vô Ưu cho dù là nhi tử bảo bối của Yến Ngọc Dao, hay có là vị hôn phu của Vô Song Thánh nữ, cũng nên đối với hắn có một chút điểm khách khí chứ?

“Xú tiểu tử, ngươi chạy lên đây làm gì? Khó khăn chưa đủ ngươi còn muốn tỷ thí thuật ăn trộm với ta à?” Tư Không Trích Nguyệt nhịn không được mắng. ”Tiểu tử ngươi chắc đã quên thâu thuật của ngươi từ đâu mà có rồi à!”

“Tại sao ta không thể lên đài? Tại sao nào? Sợ thua à? Sợ thua thì xuống đi!” Diệp Vô Ưu đối với Tư Không Trích Nguyệt một điểm cũng không khách khí. Hoa Thừa Thiên ngồi bên cạnh không ngừng lắc đầu. Hắn biết rất rõ rằng Tư Không Trích Nguyệt và Diệp Vô Ưu có quan hệ. Nghe đồn rằng mối quan hệ giữa Tư Không Hàn Tinh và Yến Ngọc Dao không chỉ đơn giản là tình cảm thân mật nơi khuê phòng, dường như Tư Không Hàn Tinh và Diệp Phi Phàm có chút quan hệ không rõ ràng.

Những tiếng ồn ào ở bên dưới bắt đầu dậy lên. Nơi này có không ít phú hào chi sĩ, mà không ít người trong bọn họ từng bị Tư Không Trích Nguyệt viếng thăm, tự nhiên đối với Tư Không Trích Nguyệt có cảm giác bất mãn. Bây giờ có người đến tìm Tư Không Trích Nguyệt gây phiền toái, bọn họ tự nhiên không cầu mà được.

“Đấu thì đấu!” Tư Không Trích Nguyệt hung hăng liếc mắt nhìn Diệp Vô Ưu. “Chẳng lẽ ta sợ tên xú tiểu tử nhà ngươi?”

“Hì hì, phải vậy chứ! Ài, lão đầu, người nói xem, đấu như thế nào đây?” Diệp Vô Ưu đắc ý cười cười. Thật đáng thương cho không ít người phía dưới, mặc dù biết Diệp Vô Ưu là nam nhân, cũng không nhịn được, vẫn bị nụ cười của hắn hấp dẫn.


“Cho ngươi nói, tùy ngươi muốn đấu như thế nào, ta đều bồi tiếp!” Tư Không Trích Nguyệt hừ một tiếng, “Ta không muốn bị người ta nói ỷ lớn hiếp nhỏ.”

“Cũng là ngươi nói nha, ta không muốn bị người ta nói ỷ mạnh hiếp yếu.” Diệp Vô Ưu cười hì hì nói, hắn nhìn thoáng về hướng ban giám khảo ngồi một hàng ở cách đó không xa, ngay lập tức nhận thức được rằng, tất nhiên không thể lại dùng cái biện pháp đối phó với Âu Dương Vân Phi để đối phó với Tư Không Trích Nguyệt.

Từ trên khán đài, Tư Không Trích Nguyệt nhìn xuống đám đông đang reo hò, lập tức nghĩ ra một kế, quay sang Diệp Vô Ưu nói: “Xú tiểu tử, ta cũng không muốn cùng ngươi lãng phí thời gian, ta đây sẽ nói phương pháp tỷ thí.”

“Nói mau, không nên làm chậm trễ thời gian để ta đây trở thành đại lục đệ nhất thần thâu.” Diệp Vô Ưu không nhịn được nói.

Tư Không Trích Nguyệt chỉ thiếu chút nữa bị Diệp Vô Ưu làm tức chết. Tiểu tử này làm bộ dạng như nắm chắc phần thắng, cứ như không thèm để lão vào mắt, muốn phát hỏa, nhưng nghĩ lại cũng nhẫn nhịn xuống nước.

Tư Không Trích Nguyệt thầm mắng trong lòng: “Xú tiểu tử, ngày nào đó gặp lão già vô lại của ngươi, không thể không bảo hắn giáo huấn ngươi một trận!” Có điều dường như lão quên rằng cái tính vô lại của Diệp Vô Ưu vốn là do di truyền của cha hắn, Diệp Phi Phàm.

“Rất đơn giản, trong thời gian một nén nhang, chúng ta động thủ với mọi người ở đây, sau khi hết thời gian, tổng cộng giá trị các món đồ trộm được của ai cao nhất, người đó thắng.” Tư Không Trích Nguyệt chậm rãi tuyên bố phương pháp tỷ thí của hắn, phía dưới nhất thời đại loạn.

“Xin mọi người hãy yên tâm, sau khi tỷ thí chấm dứt, món gì của ai đều sẽ được trả lại.” Hoa Thừa Thiên vội vàng nói.

Nghe Hoa Thừa Thiên nói vậy, cuối cùng mọi người mới im lặng.

Một lát sau, Hoa Thừa Thiên tuyên bố tỷ thí bắt đầu.

Tư Không Trích Nguyệt quỷ mị lách vào trong đám đông, mọi người vừa thấy lão đều tránh xa, chỉ có điều động tác của họ không nhanh bằng tốc độ của Tư Không Trích Nguyệt. Không bao lâu sau, đã có nhiều vật phẩm quý giá của một số người rơi vào tay Tư Không Trích Nguyệt.

“Uy, lão nhân, ngươi kêu cái đó là trộm sao, cái đó căn bản là cướp giật!” Diệp Vô Ưu bắt đầu bất mãn.

“Xú tiểu tử, bớt nói bậy, nếu ngươi có thể cướp được cũng là bổn sự của ngươi, tóm lại sau một nén nhang, ngươi từ trên người bọn họ lấy được món gì giá trị hơn so với ta, ta cho ngươi thắng!” Tư Không Trích Nguyệt có chút đắc ý nói.

“Uy, ngươi nói điều này tất cả mọi người đều đã nghe, không thế nuốt lời á!” Diệp Vô Ưu lớn tiếng nói.

“Ta đường đường Vân Mộng đệ nhất thần thâu, sao có thể nuốt lời?” Tư Không Trích Nguyệt vừa nói, một bên thuận tay sờ một xấp ngân phiếu của một người mập mạp bên cạnh.

“Có ai thấy lão già này không vừa mắt, mau đưa mấy món gì giá trị cao nhất trên người đưa cho ta!” Diệp Vô Ưu đột nhiên nói lớn, thanh âm truyền đến tai mọi người rất rõ ràng.

Mọi người lúc đầu hơi ngỡ ngàng nhưng sau đó hiểu ra rất nhanh, rồi vì vậy, đều lần lượt lao về phía Diệp Vô Ưu.

“Diệp công tử, đây là ngọc ban chỉ gia truyền của ta, nhớ rõ để một lát trả lại cho ta nha!” Người mập mạp vừa bị Tư Không Trích Nguyệt lấy một xấp ngân phiếu móc ra đầu tiên.

“Diệp công tử, đây là dây chuyền của ta...”

“Diệp công tử, đây là tất cả kim phiếu của ta...”

...

Trong khoảng khắc, Diệp Vô Ưu trở nên quá bận rộn. Không còn nghi ngờ gì nữa, bằng cách này, sau thời gian một nén nhang, giá trị vật phẩm Diệp Vô Ưu có được vượt xa của Tư Không Trích Nguyệt.

Nhưng cái ban giám khảo kia trước tiên cứ đưa mắt nhìn nhau, sau đó không hẹn mà cùng hướng ánh mắt nhìn về phía Hoa Thừa Thiên.

Đáng thương cho Hoa Thừa Thiên trong lòng đúng là buồn bực không thôi. Thưởng Hoa đại hội đã tiến hành đến ngày thứ sáu. Trong sáu ngày đó cơ bản đều không có vấn đề gì xảy ra. Các vấn đề xảy ra đều có liên quan đến tên Diệp Vô Ưu phiền phức này. Lần trước còn có Yến Băng Cơ ở đây, hắn có thể đẩy cây qua Yến Băng Cơ. Nhưng lần này, hắn chỉ có thể tự mình tìm biện pháp giải quyết.

“Xú tiểu tử, ngươi hành động hoàn toàn không biết xấu hổ!” Tư Không Trích Nguyệt lửa giận trùng trùng nói.


“Uy, xú lão nhân, chính ngươi mới hành động đáng xấu hổ trước. Ngươi cũng nói, chỉ cần ta từ trên người bọn họ lấy cái gì đó so với ngươi giá trị hơn nghĩa là ta thắng!” Điệu bộ Diệp Vô Ưu có chút khó chịu, “Thua thì cứ thừa nhận đi, không cần phải xấu hổ như một tiểu hài tử chứ!”

“Ha ha!” Mọi người cùng cười ha hả vang rền, có người cười rống không ngừng, la hét: “Phải a, Tư Không Trích Nguyệt, ngươi không cần xấu hổ như một tiểu hài tử vậy chứ!”

Hoa Thừa Thiên lắc lắc đầu. Đáng tiếc tuổi của Tư Không Trích Nguyệt đáng tuổi ông nội của Diệp Vô Ưu có thừa, vậy mà bị hắn gọi là tiểu hài tử.

“Âm mưu là âm mưu, ta biết bắt ngươi nhận thua như vậy, ngươi nhất định không phục!” Diệp Vô Ưu vẻ mặt tỏ ra hào hiệp, từ trong ngực lấy ra một thứ. “Xú lão nhân, nhìn xem này, ngươi có chịu thua chưa?”

“Ý, ngọc bội của ta...” Miệng vừa nói ra, Tư Không Trích Nguyệt đã biết là nguy rồi, như thế này thì lão có lẽ thật sự phải chấp nhận thất bại.

“Thế nào? Ngươi tự xưng là đại lục đệ nhất thần thâu, ngọc bội trên người ngươi đã bị ta trộm, ngươi có lời gì để nói?” Diệp Vô Ưu vẻ mặt đắc ý, “Đến giờ, ngươi còn có thể hành động trơ tráo nữa không?”

“Xú tiểu tử, xem như ngươi lợi hại!” Tư Không Trích Nguyệt hiểm độc nhìn chằm chằm vào Diệp Vô Ưu, rồi không thèm chào, nhảy xuống dưới đài, trong nháy mắt biến mất trước mắt mọi người.

“Ha ha, từ giờ ta đúng là đại lục Đệ nhất thần thâu rồi!” Vẻ mặt Diệp Vô Ưu rất đắc ý.

Hoa Thừa Thiên nhìn ban giám khảo một lượt, cuối cùng phải bất đắc dĩ tuyên bố: “Thâu thuật tỷ thí, chiến thắng cuối cùng thuộc về Tiêu Diêu Cốc Diệp Vô Ưu.”