Vợ Khó Thoát Khỏi Bàn Tay Tôi

Chương 23: Cô gái, cô biết thứ tôi muốn là gì

Quách Thanh Tú cảm nhận được rõ ràng khát vọng nóng bỏng giữa hai chân Lâm Việt Thịnh đã cứng lên. Cô giãy dụa vô cùng gượng gạo: "Bỏ ra, chị tôi sắp quay về rồi."

Lâm Việt Thịnh dùng đầu lưỡi để trêu đùa dái tai mềm mềm của Quách Thanh Tú, khẽ thì thầm vô cùng gian tà: "Tôi muốn cô ngay bây giờ."

Một loạt những tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên, Lâm Việt Thịnh bực bội buông tay ra. Bóng dáng Quách Hoàng Ngân xuất hiện trong tầm mắt của hai người.

"Bữa sáng tới rồi đây, Thanh Tú mau rửa tay rồi cùng ăn nào."

Ánh mắt của cô hướng về phía Lâm Việt Thịnh hiện ra vẻ ấm áp: "Tuấn Khanh, ăn sáng thôi."

Lâm Việt Thịnh bực dọc đi ra ngoài: "Không đói."

Quách Thanh Tú thấy biểu cảm trên mặt chị gái có vẻ thất vọng, vội vàng gọi Lâm Việt Thịnh đứng lại: "Ăn xong bữa sáng anh đưa tôi đến quầy lưu niệm xem chai thủy tinh có được không?"

Thân hình Lâm Việt Thịnh dừng ở cửa ra vào, hắn quay người nhìn Quách Thanh Tú, ở một góc độ mà Quách Hoàng Ngân không thấy được, hắn gửi về phía Quách Thanh Tú một ánh mắt nóng bỏng. Lâm Việt Thịnh làm ra vẻ tán thưởng mà nở nụ cười nhạt thếch với Quách Hoàng Ngân: "Váy hôm nay em mặc đẹp lắm!"

Quách Thanh Tú trừng mắt nhìn hắn: "Mắt mũi anh bị làm sao vậy, hôm qua chị tôi đã mặc chiếc váy này rồi."

"Thanh Tú, không thể trách Tuấn Khanh được, váy này hôm qua chị mới mặc được một lúc, mà lúc đó anh ấy đã đi rồi."

Thấy chị gái ở giữa đứng ra hòa giải, Quách Thanh Tú hơi nhún vai, lặng lẽ ăn bữa sáng. Ăn sáng xong, Quách Hoàng Ngân lấy lí do sức khỏe không tốt, tiếp tục ở lại trong phòng, dù sao từ căn phòng này cũng có thể nhìn ra cảnh biển.

Quách Thanh Tú theo sau Lâm Việt Thịnh đi về phía bờ. Gốc dừa cao cao lưu lại một cái bóng dài trên nền cát. Quách Thanh Tú mặc váy dài Bohemian có họa tiết hoa nhí, độ dài váy vừa đúng đến mắt cá chân, trên đầu đeo một chiếc kính râm gắn hoa với cỏ, cơn gió biển thổi qua, gương mặt cô xinh xắn mà thanh thoát, ngọt ngào động lòng người, trong veo như ánh trăng sáng.

Lâm Việt Thịnh nhìn vào mà ngây ngẩn, hắn trước giờ chưa từng nhìn chằm chằm vào mặt một cô gái nào lâu như thế. Quanh đó có vài khách du lịch nam đi qua, họ khẽ gật đầu với Quách Thanh Tú, cô cũng đáp trả bằng một nụ cười xán lạn.

"Quách Thanh Tú, cô có biết cô cười lên trông xấu lắm không?" Lâm Việt Thịnh thấy lửa giận cháy phừng phừng trong lòng, hắn không thích cô cười với người đàn ông khác.

Quách Thanh Tú không cho là vậy: "Anh cứ hâm mộ và ghen tị nữa đi! Dạng người quanh năm làm mặt lạnh như anh lúc cười lên mới xấu hoắc nhé!"

"Quách Thanh Tú, cô dám cãi tay đôi với tôi, cô thích chết phải không?" Lâm Việt Thịnh lại tàn bạo lên, hắn vốn nóng tính, trở mặt nhanh hơn lật sách.

Quách Thanh Tú lè lưỡi, khẽ nói: "Đồ bạo chúa!"

"Cô nói cái gì đấy?" Lâm Việt Thịnh gầm lên.

Quách Thanh Tú ngẩng đầu nhìn phía trước, cười cười: "Tôi đang nói, quầy lưu niệm ở ngay trước mặt rồi kìa."

Phía trước là một con đường rất chỉnh tề, hai bên đường tọa lạc nào quán cà phê, quán bar, quầy lưu niệm. Lâm Việt Thịnh tất nhiên không nhàm chán đến mức đi dạo quầy lưu niệm, hắn đứng ở bên ngoài, bắt đầu nghịch điện thoại.

Một mình Quách Thanh Tú vào đó chọn chai thủy tinh. Cô đi thẳng tới trước mặt ông chủ, dùng tiếng Anh không được thành thạo cho lắm mà hỏi rằng: "Ông chủ, loại chai này có phải bán ở chỗ ông không?"

Ông chủ với bộ râu dài đón lấy chiếc chai từ tay Quách Thanh Tú mà ngắm nghía rồi nói với giọng vô cùng chắc chắn: "YES! Cái này bán ở chỗ tôi, chiếc chai này được làm thủ công, vô cùng có giá trị lưu niệm. Cô gái, nếu như cô thấy hứng thú, chúng tôi có thể đặt làm theo yêu cầu của cô."

Ông chủ râu rậm giảng giải một thôi một hồi, Quách Thanh Tú chỉ nghe hiểu được một nửa. Ông chủ người nước ngoài đột nhiên ngẩng đầu chỉ ra bên ngoài: "Cậu ta, đúng rồi, chính cậu ta đặt làm đấy."

Quách Thanh Tú quay phắt lại. Lúc này, bóng dáng cao lớn đĩnh đạc của Tăng Thanh Hải lọt vào tầm mắt cô. Anh mặc âu phục màu trắng, vừa nho nhã vừa mê người, ngũ quan trên khuôn mặt rất dịu dàng, mỗi động tác giơ tay nhấc chân đều lộ rõ khí chất thư sinh.

Là anh ấy, tuy rằng đã mười năm trời không gặp, ngũ quan của anh cũng sắc nét hơn, dáng người cũng cao hơn, nhưng đường nét khuôn mặt cô vẫn có thể nhận ra được. Có một dòng điện chạy dọc trái tim Quách Thanh Tú, đầu óc cô bỗng chốc trống rỗng. Là anh ấy, là anh Hải mà cô ngày đêm mong ngóng! Hai mắt cô run rẩy, nhìn anh không chớp mắt.

Dường như anh cũng cảm nhận được ánh mắt của Quách Thanh Tú, từ từ quay đầu sang. Dường như sắp được nhìn thấy anh rồi, đúng lúc này, một bóng dáng cao lớn khác từ bên ngoài đi vào, chắn mất tầm mắt Quách Thanh Tú.

Lâm Việt Thịnh hỏi cô với vẻ mất kiên nhẫn: "Đã chọn xong chưa?" Quách Thanh Tú đột nhiên không còn muốn xem chai lọ gì nữa.

"Ồ, mấy chiếc chai này không đẹp, chúng ta đi thôi!" Sự xuất hiện của Lâm Việt Thịnh đã hoàn toàn làm nhiễu loạn tâm trí cô.

Một phút trước, cô còn vô cùng kích động muốn được tới đó chào hỏi Tăng Thanh Hải, dù sao đó cũng là người ám ảnh giấc mơ của cô. Nhưng bây giờ cô không còn ý nghĩ đó nữa. Cô đã ý thức được rõ ràng thân phận hiện tại của mình. Cô chỉ là một ả tình nhân dơ bẩn, một người phụ nữ ti tiện dựa dẫm vào việc bán rẻ xác thịt và tôn nghiêm. Cô không xứng với Tăng Thanh Hải xuất hiện trong tầm mắt mình.

Cô không dám đối mặt với anh, huống hồ với tính cách ngang ngược của Lâm Việt Thịnh, chưa biết chừng hắn sẽ làm ra chuyện kinh khủng gì đó. Anh Hải, chị gái đều là những người mà cô quan tâm nhất, cô không thể làm hại họ được.

Sau khi ra khỏi quây lưu niệm, Quách Thanh Tú cố ý khoác tay Lâm Việt Thịnh, có tật giật mình nên cúi đầu xuống, không để Tăng Thanh Hải nhận ra mình. Trên đường lớn, bả vai của cô và Tăng Thanh Hải nhẹ nhàng va phải nhau, nhưng cứ thế mà lướt qua nhau.

Mùi nước hoa AQVA Pour Homme Marine nhàn nhạt trên người anh nhẹ nhàng tràn vào khoang mũi cô, in sâu vào trí nhớ cô. Khoảnh khắc ấy, cô có thể cảm nhận rõ ràng rằng, đây là hương vị thuộc về đàn ông. Anh Hải của cô bây giờ đã là một người đàn ông trưởng thành, không còn là cậu thiếu niên trong sáng và non nớt năm nào. Trái tim cô đập thình thịch vì anh, gương mặt cô ửng hồng vì anh.

Tăng Thanh Hải nhìn theo bóng lưng của Quách Thanh Tú, tuy rằng vành mũ được kéo xuống thấp, anh không nhìn rõ gương mặt cô, nhưng vẫn có cảm giác như đã từng quen. Anh cất tiếng gọi trầm ấm và dịu dàng: "Cô ơi", thân thể Quách Thanh Tú hơi cứng lại. Cô không dám quay đầu, nhưng lại nghe thấy tiếng bước chân Tăng Thanh Hải đuổi theo sau lưng.

Lâm Việt Thịnh khẽ mỉa mai một tiếng: "Sức hút của cô đúng là vô hạn nhỉ!"

Hắn bỗng ngước mắt lên nhìn thẳng vào Tăng Thanh Hải với vẻ ngang ngược, lạnh mặt hỏi anh không hề kiêng nể gì: "Anh là ai, tìm người phụ nữ của tôi làm gì?"

Tăng Thanh Hải lễ phép mỉm cười: "Vô cùng xin lỗi đã làm phiền hai vị, chỉ là chiếc mũ của quý cô đây đẹp quá, tôi muốn mang một chiếc về làm quà cho bạn, không biết quý cô đây mua nó ở đâu?" Tăng Thanh Hải thử thăm dò, anh rất muốn được thấy khuôn mặt đằng sau vành mũ ấy.

Quách Thanh Tú siết chặt nắm tay, mồ hôi đã rịn đầy.

Trái tim điên cuồng đập loạn, không thể để anh ấy nhìn thấy, không thể để anh ấy nhìn thấy! Đột nhiên, một cơn gió thoảng tới, Quách Thanh Tú không đề phòng, chiếc mũ kia vốn rất nhẹ, gió vừa thổi qua đã lập tức bị cuốn lên, bay về phía xa xa.

Quách Thanh Tú kinh ngạc, hoàn toàn không ngờ chiếc mũ bị bay mất ngay lúc này. Cô hơi sững sờ, thế mà Tăng Thanh Hải lại cúi người nhặt chiếc mũ lên giúp cô. Đúng rồi, cô quên mất, Tăng Thanh Hải trước nay luôn là người lễ độ và dịu dàng, anh sẽ không gấp gáp muốn nhìn mặt cô đâu.

Trong khoảnh khắc Tăng Thanh Hải cúi người xuống, Quách Thanh Tú đột nhiên đẩy Lâm Việt Thịnh ra, bước nhanh về một gian phòng vệ sinh ven đường: "Tôi phải đi vệ sinh, thất lễ rồi."

Lâm Việt Thịnh nhìn theo Quách Thanh Tú lanh chanh lóc chóc chạy đi, ánh mắt thâm trầm hơn. Quách Thanh Tú thực sự chẳng để tâm tới một chút hình tượng nào.

Tăng Thanh Hải nắm chặt chiếc mũ, đưa mắt nhìn theo bóng hình Quách Thanh Tú ở phía xa mà ngây người. Lâm Việt Thịnh cướp lấy chiếc mũ trong tay anh, không hề khách sáo gì mà lườm anh một cái, không thèm nói nổi một câu cảm ơn đã cất bước đi.

Quách Thanh Tú ở trong phòng vệ sinh một lúc lâu mới chịu ra.

Lúc này thì bóng dáng của Tăng Thanh Hải đã không thấy đâu nữa, người đàn ông ngang ngược như Lâm Việt Thịnh còn đứng ngay ở cửa đợi cô. Khi nhìn thấy Quách Thanh Tú, quả nhiên sắc mặt hắn không dễ chịu gì.

Hắn nhìn chằm chằm Quách Thanh Tú, thiếu kiên nhẫn mà gầm lên: "Qua đây!"

"Gì thế?" Quách Thanh Tú nhích tới, chậm rì rì như con rùa.

Thế mà Lâm Việt Thịnh đột nhiên ngồi thụp xuống, thắt lại dây giày cho cô, ban nãy cô chột dạ chạy đi nhanh quá, dây giày bung hết ra, bản thân cô không cảm nhận được, không ngờ người đàn ông tàn ác như ma quỷ này sẽ thực sự cúi người vì cô.

Trong lòng cô không hiểu sao bỗng trào lên cảm giác ấm áp khó hiểu, có lẽ hắn không đến mức xấu xa như bề ngoài nhỉ! Suy nghĩ ấy vừa xẹt qua trong đầu Quách Thanh Tú, Lâm Việt Thịnh đã thắt xong dây giày, hắn đứng dậy, vươn tay ôm lấy đôi vai yếu mềm của cô.

"Nhớ cho kĩ, lần sau mà còn dám quyến rũ thằng khác thì đợi đấy xem tôi trừng phạt cô thế nào!" Trông hắn chẳng khác gì hung thần ác sát.

Quách Thanh Tú liếc hắn bằng ánh mắt vô cùng khinh bỉ: "Nào dám quyến rũ ai đâu!"

Lâm Việt Thịnh đưa tay bóp chiếc cằm nhỏ nhắn của cô, ánh mắt nóng bỏng nhìn thẳng vào mắt cô: "Tôi bảo có là có, không được phép leo lẻo cãi lại!"

"Dựa vào đâu mà anh nói gì thì là cái đó, anh tưởng anh là hoàng đế à, thật ấu trĩ!" Quách Thanh Tú phản kháng.

"Quách Thanh Tú cô được đấy, càng ngày càng to gan lớn mật, xem ra lâu lắm không giúp cô sung sướng rồi phải không?"

Lâm Việt Thịnh cúi người xuống hôn lên môi cô như một sự trừng phạt. Quách Thanh Tú đời nào chịu cho hắn hôn, cô vùng vẫy đánh lên vai hắn, Lâm Việt Thịnh dùng một tay khác ấn gáy cô để nụ hôn này sâu thêm. Hắn tách mở khuôn miệng nhỏ nhắn mềm mại của cô một cách thành thạo, ngang ngược xâm chiếm, khiêu khích ngập trời, nếm hương vị thơm ngọt trong miệng cô hết lần này đến lần khác. Hơi thở nặng nề của hắn như âm thanh ma quỷ dẫn lối, nhịp tim của cô bỗng chốc đập nhanh thêm.

"Ưm..." Nụ hôn dài đằng đẵng rút cạn toàn bộ không khí trong buồng phổi của cô.

Bấy giờ hắn mới chịu buông ra, khuôn mặt cô khi đó đã đỏ nhừ, bên dưới phần tóc mái rối loạn là một đôi mắt trong veo ngập nước mà thẹn thùng, đồng tử sáng bừng lên như những vì tinh tú trên bầu trời.

Đôi môi đỏ ửng và sưng lên vì bị hắn cắn mút, càng có vẻ bóng loáng mê người. Phía dưới của hắn căng lên, máu huyết trong cơ thể như dồn hết về chỗ đó. Hai tay hắn ngang ngược ôm lấy vòng eo nhỏ của cô, đốm lửa kích tình trong đôi con ngươi đen thẫm bắn tóe ra ngoài.

"Tôi muốn cô." Giọng hắn khàn đi vì tình dục.

Quách Thanh Tú hoảng sợ lùi về sau mấy bước, người đàn ông này rốt cuộc có phải người không vậy, giữa ban ngày ban mặt, không chỉ cưỡng hôn cô mà còn dám nghĩ đến chuyện ấy, da mặt quá dày!

"Lâm Việt Thịnh, anh thật không có văn hóa, ở đây đông người như thế..."

"Vậy sao, vậy chúng ta đi tìm chỗ nào không có người." Lâm Việt Thịnh bước lên phía trước một bước, ôm lấy Quách Thanh Tú như diều hâu quắp gà con, vẻ háo sắc trong ánh mắt càng lúc càng đậm.

Quách Thanh Tú đột nhiên thấy hối hận, lần đi du lịch Maldives này đúng là một cơn ác mộng.