Quách Hoàng Tùng luôn cảm thấy áy náy, khi đó ông vẫn nghĩ Quách Thanh Tú là con gái của Tăng Chí Tùng. Đó cũng là lý do ông bỏ đi, Tăng Chí Tùng hại ông tan cửa nát nhà, ông không muốn chăm sóc con gái của ông ta.
Tất cả những chuyện này không thể nói với Quách Thanh Tú được.
Bao năm trôi qua, ông dần nhận ra rằng mình ích kỷ đến mức nào.
Thanh Tú vô tội, dù cô là con ai thì cô cũng mang họ Quách, gọi ông ta là cha!
Khi ông ta biết tin Quách Thanh Tú và Tăng Thanh Hải yêu nhau, ông ta nghĩ thời khắc trả thù của mình đã đến rồi.
Nhưng sau tất cả, ông ta không cảm thấy vui sướng khi trả thù thành công.
“Tú, năm đó ba có lỗi với con. Dù con có phải là con ruột của ba hay không thì ba vẫn luôn yêu con, điều đó đã được định sẵn từ khi con ra đời rồi...” Quách Hoàng Tùng mắt ngấn lệ.
Quách Thanh Tú vẫn im lặng như trước, cô sẽ không tha thứ cho một người đàn ông ích kỷ như ông ta.
“Chuyện mẹ con năm đó ba cũng có liên quan, có thể nói vì sự ích kỷ của ba mà bà ấy chọn cách tự sát. Bao năm qua ba vẫn luôn trốn tránh, ba cảm giác ánh mắt hận thù của mẹ con luôn dõi theo ba dù ba đang ở đâu...”
“Ba xin lỗi vì năm đó đã vứt bỏ con.” Quách Hoàng Tùng khóc nức nở.
“Giờ ba nói những lời này thì còn có ích gì nữa chứ? Có một số việc không phải cứ giải thích rồi xin lỗi là xong, nếu giải thích có thể làm mẹ con sống lại thì con sẽ tha thứ cho ba...” Quách Thanh Tú lạnh lùng nói, giọng nói của cô tràn đầy kiên quyết.
Quách Hoàng Tùng biết Quách Thanh Tú có thể sẽ tha thứ cho ông ta.
Ông ta đứng dậy, “Ba biết cầu xin con tha thứ là tham vọng quá đáng, nhưng ba mong rằng con được hạnh phúc.”
Khi Quách Hoàng Tùng đi, dì Nguyễn còn đứng ngoài cửa, nhìn bóng lưng cô độc của ông mà bà cũng cảm thấy xót thương. Chờ cho bóng ông khuất xa, dì Nguyễn với vào phòng bệnh.
“Cô Tú, ba cô hình như không vui cho lắm thì phải?”
Quách Hoàng Tùng chậm rãi nhắm mắt lại, “Dì Nguyễn, sau này nếu ông ấy đến tìm thì đừng cho ông ấy vào.”
“Ôi, cô Tú à, sao phải khổ vậy chứ? Dù sao thì ông ấy cũng là ba của cô mà.” Dì Nguyễn lắc đầu thở dài, cô gái này thật cố chấp!
Nhưng ông Quách cũng thật quá đáng, biết rõ Quách Thanh Tú và Tăng Thanh Hải là anh em ruột mà cũng không chịu nói sớm, chờ đúng ngày kết hôn lại phơi bày sự thật này ra. Vậy thì sao người ta chịu được chứ?
Mấy ngày sau, hôm nào Quách Hoàng Tùng cũng đến thăm nhưng đều bị vệ sĩ chặn lại bên ngoài. Nơi này là bệnh viện cao cấp, Lâm Việt Thịnh còn phái vệ sĩ đến bảo vệ, Quách Hoàng Tùng muốn vào thăm Quách Thanh Tú cũng khó.
Ngày xuất viện, Lâm Việt Thịnh có việc bận nên không đến bệnh viện, chỉ có dì Nguyễn và vài vệ sĩ đến đón Quách Thanh Tú.
Quách Thanh Tú gặp Tăng Thanh Hải ngay trước cổng bệnh viện.
Thế giới này vốn rất nhỏ, đi tới đi lui là sẽ đụng mặt nhau.
Tăng Thanh Hải bước từ xe xuống thì nhìn thấy Quách Thanh Tú, anh ta giật mình rồi đi về phía cô. Song chưa kịp đến gần đã bị hai tên vệ sĩ ngăn lại.
“Tú, em có sao không?”
Lần bị đuổi giết ấy may có Tăng Thanh Hải liều mạng bảo vệ nên Quách Thanh Tú mới không bị tổn thương. Cô luôn cảm thấy áy náy với anh, bèn phất tay với vệ sĩ, “Hai anh cứ lùi lại đi.”
Lúc này vệ sĩ mới buông tay ra, Tăng Thanh Hải bước tới trước mặt Quách Thanh Tú, trên mặt anh ta không giấu được vẻ lo lắng.
“Thanh Tú, mấy ngày nay anh đều lo cho em...”
Quách Thanh Tú nhoẻn miệng cười, nụ cười ngọt ngào như khắc sâu vào tâm khảm Tăng Thanh Hải, đánh thức tình yêu của anh ta với cô.
“Anh Hải, em không sao đâu, em vẫn khỏe lắm. Vết thương của anh thế nào rồi? Phía cảnh sát có tin gì chưa anh?”
Tăng Thanh Hải nhìn dì Nguyễn bên cạnh Quách Thanh Tú thì khó xử, bèn nói nhỏ với cô, “Thanh Tú, em có rảnh thì lên QQ mình nói chuyện nhé.”
Quách Thanh Tú mỉm cười gật đầu, “Được ạ, mà sao anh lại đến bệnh viện thế?”
“Không có gì, anh có người bạn đang nằm viện, anh đến thăm thôi, không ngờ em cũng ở đây đấy, sớm biết vậy anh đã qua sớm để thăm em.” Tăng Thanh Hải cười lịch sự, nụ cười dịu dàng này khiến Quách Thanh Tú hơi hoảng hốt.
“Cô Tú, chúng ta phải đi rồi, giờ cũng không còn sớm nữa.” Dì Nguyễn nhắc nhở, bà biết cậu ba rất ghét cậu chủ nhà họ Tăng, lỡ quá thời gian rồi bị cậu ba bắt gặp, hai cô cậu này lại cãi nhau.
Quách Thanh Tú gật đầu, “Vậy tạm biệt anh Hải, em phải đi rồi.”
Tăng Thanh Hải lưu luyến không muốn rời xa cô, “Thanh Tú, em phải bảo trọng đấy, có chuyện gì thì cứ tìm anh.”
“Dạ, tạm biệt.”
Trong khoảnh khắc Quách Thanh Tú xoay người, Tăng Thanh Hải vươn tay ra muốn giữ lấy cô. Nhưng đáng tiếc bàn tay ấy chỉ duỗi giữa chừng rồi dừng lại giữa không trung. Trong đôi mắt anh ta ánh lên sự mất mát. Đúng vậy, anh ta còn lý do gì để giữ cô lại nữa chứ?
Tăng Thanh Hải nhìn bóng Quách Thanh Tú ngồi vào xe, anh ta vẫy tay chào cô, cô cũng vẫy tay qua cửa thủy tinh chào anh.
Về đến nhà họ Lâm, xe dừng lại trước cửa.
Dì Nguyễn sai vệ sĩ mang hành lý vào nhà, thật ra đồ đạc cũng không có nhiều, chỉ là vài bộ quần áo mặc thay trong viện, thêm vài đồ cá nhân của Quách Thanh Tú, chỉ cần một chiếc vali là đủ.
Quách Thanh Tú bước xuống xe rồi hít sâu một hơi hưởng thụ không khí trong lành, cảm giác về nhà thật tuyệt.
Tuy điều kiện trong bệnh viện cũng rất tốt, có thể sánh ngang với khách sạn năm sao, nhưng cảm giác vẫn không thoải mái bằng ở nhà được.
Quách Thanh Tú nghĩ đến đây thì hoảng hốt nhận ra, không biết từ khi nào mà cô đã coi nhà của Lâm Việt Thịnh như nhà mình.
Cô đưa tay vuốt ve bụng mình theo bản năng, có lẽ đứa trẻ này chính là đáp án mà cô đang cần tìm.
Có con, cũng có nơi mình thuộc về.
Quách Thanh Tú ngẩng đầu nhìn dàn hoa hồng phía xa xa, mùi hoa thoang thoảng theo gió bay đến chỗ cô. Cô càng nhìn càng thấy nghi nghi, đến gần hơn một chút để nhìn, những bông hoa này xếp thành hình chữ “Tú” to bự.
Đám hoa hồng này thật kỳ lạ!
Quách Thanh Tú giữ lấy dì Nguyễn hỏi, “Dì, cháu nhớ trước vườn hoa này trồng cây Trường Thanh cơ mà. Sao giờ lại thanh hoa hồng rồi? Hay cháu nhớ nhầm?”
Quách Thanh Tú xoa xoa đầu mình, cô mang thai chứ có phải mất trí nhớ đâu nhỉ, một đám hoa như vậy ít cũng phải một nghìn chậu, tại sao lại đột ngột xuất hiện ở đây vậy nhỉ? Giống như con đường bình thường hay đi qua đột nhiên xuất hiện một cái cây lớn, cái cây này còn cành lá sum suê, khiến bản thân bạn không khỏi nghi ngờ rằng mình gặp ảo giác.
Dì Nguyễn cười, “Cô Tú không nhớ nhầm đâu, bên đó hồi trước trồng cây trường thanh và mẫu đơn, hôm nọ cậu ba bảo hủy hết đi. Hoa hồng này được chuyển từ Bulgari về đây đấy, tên là hoa hồng sâm banh, cậu ba nói sau này Quách Thanh Tú đứng trong phòng ngủ, chỉ cần kéo mành ra là có thể ngửi thấy mùi hoa hồng, tâm trạng sẽ tốt hơn.”
Dì Nguyễn càng nói, nụ cười trên môi Quách Thanh Tú càng rạng rỡ hơn. Thật ngọt ngào làm sao! Không ngờ tên khốn Lâm Việt Thịnh cũng lãng mạn như vậy.
“Dì Nguyễn, giờ anh ấy ở đâu? Cháu muốn đến hỏi anh ấy vài chuyện...”
Quách Thanh Tú đi vào phòng khách, chuẩn bị chạy lên tầng hai. Song mới đi đến đầu cầu thang đã bị một người ôm lấy.
“Ô kìa người đẹp, không ngờ em lại nhiệt tình ôm anh như vậy đấy, anh đang vô cùng kinh ngạc đây...”
Lâm Thanh Tùng nói một cách khoa trương xong còn cố ý siết chặt vòng tay, ghé sát bên tai Quách Thanh Tú, “Thế nào đây người đẹp?”
Quách Thanh Tú đẩy anh ta ra, mỉm cười hỏi lại, “Cái gì thế nào ạ?”
“Anh tốt hơn thằng ba nhiều lắm, em muốn thử không?”
“Haha!” Quách Thanh Tú dở khóc dở cười nhìn kẻ phong lưu hay nói đùa giỡn quá trớn này.
“Lâm Thanh Tùng, anh càng ngày càng không ra dáng anh trai rồi đó. Em nói anh biết nhé, người em thích là Lâm Việt Thịnh cơ, điều này vĩnh viễn sẽ không thay đổi, nên anh không có cơ hội nào đâu!” Quách Thanh Tú cười.
Khuôn mặt đẹp trai điên đảo của anh ta hiện lên vẻ thất vọng rồi lập tức thay bằng một nụ cười khác.
“Thằng ba thì có gì tốt chứ? Sao em cứ sống chết đòi theo nó vậy nhỉ?”
Quách Thanh Tú sờ cằm, cô đang suy nghĩ rất nghiêm túc. Đúng vậy, Lâm Việt Thịnh thì có gì tốt nhỉ?
Trừ cái mặt đẹp và dáng cao ra thì hình như chẳng còn ưu điểm gì nữa. Tính thì xấu, độc mồm độc miệng, còn phong lưu, có cả một quân đoàn bạn gái, về điểm này thì hai anh em y hệt nhau.
Cô nghĩ mãi nghĩ mãi mới bật cười, “Yêu thì yêu thôi, cần gì có lý do ạ.”
Đúng vậy, chính cô cũng không biết mình yêu Lâm Việt Thịnh từ lúc nào nữa. Chỉ nhớ là ban đầu, cô rất ghét hắn, nhưng theo thời gian, cô đã dần dần yêu hắn.
Thời gian là một thứ đáng sợ, nó có thể làm bạn yêu một người mà bạn không hề ngờ đến.
Lâm Thanh Tùng khoanh tay trước ngực, lắc đầu một cách tiếc nuối, “Anh vẫn không hiểu, thằng ba có gì tốt mà người đẹp như em lại yêu nó.”
Quách Thanh Tú vén tóc mái, “Một ngày nào đó anh sẽ biết thôi.”
Lâm Thanh Tùng nhún vai, vẫn là dáng vẻ của một chàng lãng tử, “Anh không tốt số thế đâu, chắc đời này đã định sẵn anh chết trong vòng tay các mỹ nhân rồi...”
“Coi như anh cũng tự biết mình quá ha...” Lâm Việt Thịnh đen mặt, lạnh lùng đi từ trên lầu xuống, hướng về phía Quách Thanh Tú. Hắn kéo cô ôm vào lòng, duy trì một khoảng cách nhất định với Lâm Thanh Tùng, “Em cảnh cáo anh không được ngắm đến Thanh Tú nữa, nếu không thì đừng trách em.” Giọng nói của hắn đầy khí thế tuyên bố chủ quyền.
Lâm Thanh Tùng nhún vai, “Tình yêu đúng là đáng sợ, đúng là có sắc quên anh em. Ôi ôi...” Anh ta vừa thở dài vừa đi xuống, còn quay đầu hôn gió với Quách Thanh Tú.
Quách Thanh Tú bật cười vui vẻ, anh chàng Lâm Thanh Tùng này thật thú vị, à không, cả hai anh em nhà này đều thú vị cả.
“Hai người vừa nói chuyện gì vậy?”
Vừa rồi Lâm Thanh Tùng hình như cũng đi ra từ phòng ngủ, Quách Thanh Tú tò mò nên hỏi nhỏ. Lâm Việt Thịnh cúi cười, bế ngang cô lên đi về vào phòng, “Haha, em muốn biết thì đi theo anh.”