Vợ Khó Thoát Khỏi Bàn Tay Tôi

Chương 11: Để tôi dạy dỗ cô

Bác cả ham tiền, bác gái khắc nghiệt, nếu không vì có chị họ, Quách Thanh Tú cũng không muốn ở lại căn nhà này.

"Chị ơi, chị và Lâm Việt Thịnh quen nhau như thế nào vậy?" Quách Thanh Tú đột ngột hỏi.

Trên mặt Quách Hoàng Ngân hiện ra nụ cười hạnh phúc: "Anh chị mới quen nhau hơn một tháng, nhưng anh ấy đối xử với chị rất tốt. Thanh Tú à, anh ấy là người đàn ông hoàn hảo nhất trên thế gian này, chị cảm thấy người mà cả đời này chị muốn tìm chính là anh ấy."

"Nhưng mà..." Quách Thanh Tú không đủ dũng cảm để tiếp tục nói chuyện về vấn đề này, cô đeo túi du lịch rồi đi ra ngoài: "Chị ơi, mấy hôm nữa em sẽ về. Váy này chị cứ trả cho anh ta đi, chị thích anh ta không có nghĩa là em phải chấp nhận con người anh ta. Sau này anh ta tặng bất kỳ thứ gì, em cũng không cần đâu."

Tại nhà Lê Quyên Quyên.

Quách Thanh Tú nằm nhoài giữa đống sách, cầm bút chì nhìn sách mà tâm hồn bay đi đâu, Lê Quyên Quyên đang ngồi trước máy tính chơi Boom Online: "Quyên Quyên, tớ phát hiện ra một thằng cha muốn làm hại chị tớ, tớ phải làm sao đây?"

Lê Quyên Quyên hoàn toàn tập trung vào trò chơi của mình: "Thì cảnh báo chị cậu đi."

"Nhưng chị tớ yêu hắn đến mức hết thuốc chữa luôn rồi, phải làm sao?"

"Ôi chao, các cô gái đẹp thường thích mấy gã lưu manh mà, cậu cứ bình tĩnh. Nếu chị cậu đã yêu thằng cha kia đến chết đi sống lại rồi, cậu chỉ là em gái cũng không quản được đâu. Với cả, làm sao cậu biết hắn muốn làm hại chị cậu?"

"Không nói với cậu nữa, dù sao thì, nói tóm lại, hắn muốn làm hại chị tớ, tớ không thể khoanh tay đứng nhìn được!"

"Thế cậu có bản lĩnh thì giết hắn luôn đi." Lê Quyên Quyên bắn một loạt đạn pháo khiến đối phương cháy khét lẹt, cô nàng bật cười sảng khoái: "Đi chết đi cưng, ha ha tớ thắng rồi."

Giết hắn luôn!!

"Rầm rầm rầm!" Tiếng gõ cửa kịch liệt vang lên, Lê Quyên Quyên đặt máy tính xuống, chạy ra ngoài: "Để tớ ra xem ai tới, gõ nát cửa nhà bà mày rồi."

Quách Thanh Tú nhìn chằm chằm vào chiếc máy ảnh đặt bên cạnh máy tính của Lê Quyên Quyên, khẽ động lòng, lục tìm thẻ nhớ trong cặp sách, cắm vào máy. Sau khi bật máy, hình ảnh trong thẻ nhớ hiện ra. Quách Thanh Tú chỉ liếc một cái, không đủ dũng cảm xem tiếp nữa.

Tên khốn nạn, khốn nạn, tôi phải giết anh! Quách Thanh Tú rút thẻ nhớ ra, dồn hết sức lực bẻ nó ra làm đôi, nắm chặt hai mảnh vỡ trong lòng bàn tay, nắm đến khi lòng bàn tay đau đớn.

Một loạt tiếng bước chân dừng lại ở cửa phòng.

"Quyên Quyên, ai thế?" Quách Thanh Tú cảm thấy không ổn lắm, ngẩng đầu nhìn lên, sau lưng Lê Quyên Quyên có một người đàn ông cao lớn và tuấn tú. Trước giờ Lê Quyên Quyên không có một chút miễn dịch nào với trai đẹp, lúc này đây trong mắt cô ấy càng nổi đầy bong bóng trái tim hồng phấn. Cô nàng tự tay dẫn sói vào nhà, chỉ mặt Quách Thanh Tú ra hiệu với Lâm Việt Thịnh.

"Anh xem, cô ấy có phải Quách Thanh Tú mà anh đang tìm không?"

Lâm Việt Thịnh tháo kính râm, nhìn về phía Quách Thanh Tú mà nở nụ cười có vẻ châm chọc: "Quách Thanh Tú, cô trốn kĩ thật đấy!"

Quách Thanh Tú hung dữ trừng mắt nhìn Lê Quyên Quyên: "Cậu dám bán đứng tớ!"

"Hề hề, anh đẹp trai này thực sự khá lắm đó!" Lê Quyên Quyên đi tới bên cạnh Quách Thanh Tú, ghé tai cô mà nói nhỏ: "Anh ta có Ferrari đó! Quách Thanh Tú cậu phải biết thỏa mãn chứ! Nếu có người đàn ông như thế này nhìn trúng vẻ đẹp của tớ, tớ nhất định sẽ lấy thân mình báo đáp ngay."

Quách Thanh Tú đờ đẫn liếc cô bạn mình một cái, nếu như cậu hiểu tính cách thật sự của anh ta, xem cậu còn dám nói Tuấn Kiệt.

Ra khỏi nhà họ Quỳnh, Quách Thanh Tú lạnh mặt nhìn Lâm Việt Thịnh.

"Chúng ta đã thanh toán xong xuôi rồi, anh đừng quấn riết lấy tôi nữa."

"Quách Thanh Tú, cô dựa vào cái gì mà lên mặt với tôi? Cô nói ai thanh toán xong? Cô đá tôi một phát rồi cứ im hơi lặng tiếng mà bỏ đi, cô dám nói câu thanh toán xong cơ à?" Quách Thanh Tú đeo cặp sách đi trên đường, Lâm Việt Thịnh lái chiếc Ferrari của hắn với tốc độ rùa bò đi song song cạnh cô.