Vô Hoa Quả Truyện Full

Chương 14

Ngoài dự đoán, lần này hoàng đế bí mật đi về hướng tây diệt trừ ma giáo vẫn mang Đại Xương đi cùng. Thái tử ở lại kinh thành, vì “hoàng đế thân thể bệnh nhẹ” mà xử lý sự vụ. Ngoài một lượng lớn ảnh vệ âm thầm bảo hộ cùng với một đội nhân mã thái tử phái đi theo phía sau, bên cạnh Thôi Ân Trạch chỉ có một mình Đại Xương. Niệm Nghiễn vô cùng khó hiểu, dựa theo khẩu khí của Thôi Ân Trạch thì hắn phải đang nghi ngờ Đại Xương mới đúng? Lần này, tuy hắn không nói cho y biết mục đích của chuyến đi nhưng vẫn đem y theo cùng. Như vậy, chỉ có một khả năng : Thôi Ân Trạch muốn mượn chuyện lần này để tìm hiểu, vạch trần thân phận thật của y. Tình cảnh của Niệm Nghiễn lúc này phi thường nguy hiểm nhưng y không thể bỏ trốn. Rất có khả năng Thôi Ân Trạch sẽ tấn công tổng đàn Mặc giáo, nếu y không tìm cách ngăn cản, Huyền Vu đỉnh nhất định sẽ lâm nguy, hậu quả không thể lường trước được. Việc cần làm trước mắt là phải thông báo cho Thanh, Lam hộ vệ để họ truyền tin về tổng đàn.

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Niệm Nghiễn ngồi xổm nơi triền núi. Đoàn người di chuyển với tốc độ chóng mặt. Mới vài ngày đã ra khỏi khu vực phía bắc Đại Vũ quốc. Tốc độ như vậy khiến mọi người khó lòng chịu đựng hơn nữa, cũng may là gần đến địa phận Mặc giáo. Để tránh đả thảo kinh xà, Thôi Vũ Trạch hạ lệnh cho mọi người giảm nhẹ tốc độ, ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm, thả lỏng thân thể cho thoải mái.

Lúc này, Thôi Ân Trạch ngồi ở một gốc cây đại thụ, nửa người trên dựa vào thân cây chợp mắt. Niệm Nghiễn chưa bao giờ thấy Thôi Ân Trạch có dáng vẻ như vậy. Tựa như thả lỏng không cảnh giác, nhưng đến gần người ta vẫn cảm nhận được hơi thở cường đại, không khỏi sợ hãi thế lực của nam nhân này. Mấy hôm trước, y đã âm thầm gửi thư cho Thanh, Lam hộ vệ. Bọn họ nhắn lại rằng tổng đàn đã làm tốt công tác chuẩn bị, bảo y cứ yên tâm.

Địa bàn hoạt động của Mặc giáo trải rộng khắp đại giang nam bắc —— muốn tìm một phân đường của bọn họ không phải là khó, tại sao Thôi Ân Trạch vẫn án binh bất động? Ảnh vệ của hoàng đế tuy thực lực rất lớn, nhưng cao thủ của Mặc giáo nhiều như mây, dựa vào một lực lượng duy nhất là Ảnh vệ thì không thể huỷ diệt được Mặc giáo. Không biết Thôi Ân Trạch đang tính toán chuyện gì, hắn hiểu biết khá rõ chuyện của Mặc giáo, tất nhiên là không thể tuỳ tiện hành động – đó là còn chưa kể đến cá tính làm việc của hắn. Lại còn chuyện gian tế tồn tại trong tổng đàn, Niệm Nghiễn đã nhờ sư phụ Dị nhân điều tra nhưng vẫn bặt vô âm tín.

Thật sự là thời cuộc rối loạn a —— Niệm Nghiễn nghĩ, ngay cả Tiểu Lưu cũng không có tin tức gì, lại thêm chuyện Thôi Ân Trạch chuẩn bị tấn công Huyền Vu đỉnh. Đúng lúc hắn tiếp nhận ngôi vị giáo chủ thì những chuyện này cứ liên tiếp xảy đến.

“Đại Xương.”


Suy nghĩ quá nhiều nên thất thần lúc nào không biết. Niệm Nghiễn mắng thầm, có lẽ chưa bị Thôi Ân Trạch vạch trần thì mình đã tự lòi cái đuôi ra rồi. Phải đề cao cảnh giác, nhất là thời khắc quan trọng thế này. Y đã không còn là tiểu tử không biết chuyện nữa.

“Lão gia.” Lão gia là cách người khác xưng hô với Thôi Ân Trạch khi hắn vi hành bên ngoài.

“Chúng ta sắp tiến vào tổng đàn của ma giáo. Ngươi có lẽ cũng đã đoán được mục đích chuyến đi này?” Càng ở gần Đại Xương, Thôi Ân Trạch càng cảm thấy y kì lạ nhưng hắn lại không thể không chú ý đến tên Đại Xương đột nhiên thay đổi kì lạ này.

“Nhưng thuộc hạ không rõ, chẳng lẽ ma giáo không hề thu thập được tin tức gì, tại sao vẫn chưa có phản ứng?” Chính Niệm Nghiễn đã ra lệnh cho giáo chúng chờ khi Thôi Ân Trạch tiến vào địa phận Huyền Vu đỉnh mới động thủ.

“Không có phản ứng ư? Chỉ sợ là thời cơ chưa tới thôi!”

Đúng vậy, ngươi đoán không sai chút nào, Huyền Vu đỉnh. . . . . . Có thể chính là nơi chôn thây của ngươi. Ánh mắt Niệm Nghiễn luôn trầm ổn bỗng lộ ra một tia sát ý.

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Muốn tiến vào Huyền Vu đỉnh phải đi qua một tiểu trấn nhỏ gọi là Kính Lĩnh trấn. Mặc dù nhỏ nhưng cực kỳ náo nhiệt, không thể so sánh với kinh thành nhưng tại nơi phương tây heo hút này mà có một nơi phồn thịnh như vậy quả thật rất hiếm thấy. Tâm trạng Thôi Ân Trạch có vẻ thoải mái hơn một chút. Trời vừa chuyển tối —— thật ra ngay từ trưa bọn họ đã có thể đi qua tiểu trấn này nhưng Niệm Nghiễn cố tình làm chậm tốc độ của cả đoàn khiến họ không thể không ngủ lại đây đêm nay. Niệm Nghiễn nhận thấy đêm nay chính là thời cơ vô cùng tốt để ra tay. Kính Lĩnh trấn nằm ngay dưới chân Huyền Vu đỉnh. Trong trấn có rất nhiều sản nghiệp, nhân mã của Mặc giáo. Chọn nơi này, có thể nói là đã nắm được năm phần thắng lợi. Nếu mọi chuyện đúng như dự kiến, Mặc giáo sẽ được giải vây khỏi thế bị tấn công.

“Trọ lại tại khách *** này đi.”

Thôi Ân Trạch đứng trước khách *** tốt nhất Kính Lĩnh trấn, phủi phủi chút bụi dính trên người. Vừa rồi, khi sắp vào trấn, một đám tiểu tặc không lượng sức mình, dám dở trò trước mặt gia gia này, đúng là chán sống. Thôi Ân Trạch không xuất thủ mà để cho Đại Xương một mình giải quyết đám sơn tặc này. Hắn chỉ đứng ngoài quan sát và hơn cả mong đợi, hắn đã phát hiện ra một vấn đề. Không phải bọn sơn tặc kia mà chính là Đại Xương . . . . . . . Đại Xương xuất thân sát thủ, luôn chủ động tấn công, xuất chiêu ngoan hiểm chỉ muốn dồn đối phương vào chỗ chết . . . . . . . . Nhưng “Đại Xương” này thoạt nhìn chiêu thức không khác biết, thậm chí có phần hung hiểm hơn . . . . . . Nhưng đối với Thôi Ân Trạch tinh thông võ thuật, kinh nghiệm thực chiến dồi dào thì không khó để nhận ra kỳ thật động tác của hắn tuyệt diệu vô cùng, tuy xuất chiêu hung hiểm nhưng chỉ cần sử dụng một lượng rất nhỏ nội lực —— Đại Xương đã tu luyện đến mức độ này ư? Chỉ e rằng người có nội lực như thế này Thôi Ân Trạch hắn mới gặp lần đầu. Công lực của Đại Xương đã bán đứng hắn, nhưng cũng không thể trách được, che dấu thực lực vốn là một chuyện cực kỳ khó khăn, nhất là đối với những người trẻ tuổi như y. Đêm nay, ta nhất định phải biết ngươi là ai!

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

“Chưởng quầy, hai gian phòng!”

“Không, một gian!”

“Lão gia. . . . . . ?” Tại sao, trên đường đi chẳng phải hai người vẫn phòng ai nấy ở hay sao? Cứ thế này, kế hoạch đêm nay. . . . . .

“Ta có tính toán của ta, một gian phòng.” Lời nói bá đạo vẫn không khiến người khác cảm thấy hắn vô lý.

Cũng tốt, đêm nay ta sẽ cho ngươi từ biệt “Đại Xương” của ngươi. Niệm Nghiễn khẽ liếc mắt thấy các chủ của Linh Tự các. Hai người dùng mắt ra hiệu với nhau. Niệm Nghiễn theo Thôi Ân Trạch lên lầu hai nhận phòng.

“Đem đồ ăn đưa lên đi.”

“Dạ, lão gia”

Trăng mới lên, thoảng trong những cơn gió gào thét là một mùi . . . . . máu tươi. . . . . . . .

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Khi ăn cơm, hai người mỗi người đều theo đuổi ý nghĩ riêng của mình, chẳng ai nói với ai lời nào. Trong đầu Thôi Ân Trạch đang tự hỏi một vấn đề : Ta phải bắt Đại Xương này như thế nào? Biết rõ hắn là gian tế, Thôi Ân Trạch lại không nỡ xuống tay giết hắn? Hay là khuyên hắn quy phục chính mình? Bất luận kẻ nào một khi tạo phản đều không có kết cục tốt đẹp gì. . . . . . Thôi cứ xem hắn là ai đã rồi quyết định sau. Nếu có thể, Thôi Ân Trạch vẫn hy vọng Đại Xương này vẫn tiếp tục ở bên mình, cho dù Thôi Ân Trạch có phải tự tay phế đi võ công của hắn . . . . . . . . .

Cơm nước xong, rửa mặt chải đầu, Niệm Nghiễn nhìn thấy trong phòng chỉ có một chiếc giường duy nhất, chẳng lẽ. . . . . .


“Đại Xương, ngày mai phải đi sớm, ngủ đi.” Thôi Ân Trạch đã chui vào chăn, xem ra không phải hắn có ý muốn y “thị tẩm” gì đó.

Đúng vậy, y chỉ là một hạ nhân thôi, ngủ trên mặt đất là tốt nhất, như vậy, phải đi tìm một ít chăn nệm đã. . . . . .

“Ngươi muốn làm gì?”

“Thuộc hạ đi lấy chăn bông.”

“Ngươi hôm nay làm sao vậy, trước giờ nếu chỉ có một chiếc giường ta với ngươi vẫn ngủ chung mà, sao bây giờ lại nhăn nhó khó chịu như vậy?” Lời nói tràn ngập sắc *** ý khiến Niệm Nghiễn run rẩy : giữa Thôi Ân Trạch và Đại Xương đã từng phát sinh loại quan hệ kia ư? Không có khả năng a! Không lẽ ngay cả thị vệ bên mình mà hắn cũng không tha, đúng là đồ cầm thú mà!

“Tuân mệnh.” Niệm Nghiễn ngoan ngoãn chui vào chăn ấm.

Quả nhiên không phải là Đại Xương, hắn cùng với Đại Xương chưa từng chung giường bao giờ. Hắn đối với nam nhân như Đại Xương không có lấy nửa điểm hứng thú. Nhưng bây giờ, điều quan trọng nhất là phải biết nam nhân đang nằm cạnh hắn rốt cuộc là kẻ nào?

Hai người lúc đầu thì nằm quay lưng về phía đối phương. Đột nhiên Thôi Ân Trạch xoay người, dùng hai cánh tay rắn chắc ôm lấy Niệm Nghiễn từ phía sau. Hai bàn tay thô ráp không ngừng sờ soạng thân thể co dãn ẩn dấu dưới lớp áo thô đơn bạc . . . . . . . . .