– Giải phẫu rất thành công, làm thêm vài lần vật lí trị liệu hẳn là không có vấn đề gì. Điều quan trọng hiện giờ là đừng để anh ấy quá nóng lòng đi lại – Dr. Lăng nhắc nhở Ngô Trác Hy.
– Không vấn đề gì! – Ngô Trác Hy cuống cuồng gật đầu, khi Vô Tình tỉnh lại, cho dù chỉ số thông minh của y cao đến đâu cũng không cho rằng chân mình đã đi lại được rồi!
– Tỉnh rồi à! – Ngô Trác Hy cười hì hì nhìn chăm chú vào sắc mặt tái nhợt của Vô Tình.
– Ngươi… rốt cuộc muốn đối phó với ta và thế thúc như thế nào? – Tuy là sắc mặt Vô Tình vẫn còn nhợt nhạt, nhưng y vô cùng lo lắng cho thế thúc, vì thế nắm tay Ngô Trác Hy rất hung ác.
– Thế thúc? … Ta có nhắc à? – Ngô Trác Hy giả ngu.
– Vừa rôi rõ ràng ngươi … – Vô Tình đầu còn chút kí ức…
– Rõ ràng cái gì? – Ngô Trác Hy cố ý hỏi ngược lại.
– Rõ ràng lúc ta gặp Tang Chỉ Nghiên..
– Vô Tình, ta nghĩ người bị tiêm nhiều thuốc mê quá nên đâm ra có nhiều ảo giác rồi!
Vô Tình đến thời đại này, quả thực nhiều phần lạc lõng, mọi sự y đều có phần mơ hồ không nắm bắt được, đến Ngô Trác Hy giờ y cũng chưa rõ là bạn hay thù. Y nhìn lên trên, thấy tay mình bị cắm một ống kim nói liền với một cái túi màu hồng treo trên cao, thực sự không rõ chuyện gì đã xảy ra. Lẽ nào Ngô Trác Hy không phải là đồng bọn của Tang Chỉ Nghiên? Nhưng rõ ràng hắn vừa yểm trợ cho Tang Chỉ Nghiên, Vô Tình thực sự rối trí.
Còn chân của y, y cố gắng hoạt động một chút, nhưng lại phát hiện chân của mình đã bị đá bao bọc (bó bột), tại sao lại như vậy được? Bọn họ làm sao lại đem được chân của y bỏ vào bên trong tảng đá?
– Ron, ngươi rốt cục là người phe nào?
– Tên chết dẫm – Ngô Trác Hy cường điệu – Ta đều vì muốn tốt cho ngươi thôi, tin ta đi.
Vô Tình không nói nữa, sự việc phát triển đến tình huống này, y chỉ có thể tiếp tục án binh bất động.
Ngô Trác Hy nhìn biểu tình ảm đạm của Vô Tình, lương tâm có chút bứt rứt liền ném cho y một quyển sách về y học hiện đại. Vô Tình tỉ mỉ đọc từng trang, không lâu đã hiểu tường tận mọi chuyện, thì ra thứ y tưởng là Ngưu Ma Châm chỉ là một tiến bộ của y học hiện đại, còn trên đùi y không phải đá mà là thạch cao.
“Nghỉ ngơi cho tốt, rồi ngươi có thể bước đi như người bình thường!” Ngô Trác Hy tốt bụng an ủi Vô Tình.
“Ta không cần ngươi thương hại!” Rõ ràng câu nói của Ngô Trác Hy đã chạm tới lòng tự trọng của Vô Tình. Vô Tình tựa đầu chuyển hướng sang một bên, không nhìn Ngô Trác Hy. Y biết Ngô Trác Hy muốn y tốt, nhưng y vẫn không tin rằng chân mình có thể chữa khỏi.
Ngô Trác Hy nhìn Vô Tình giận dỗi, liền lấy MP4 ra, đem tai nghe cắm vào tai Vô Tình. Thanh âm vừa lọt vào tai, Vô Tình liền quay lại tìm kiếm nơi phát ra âm thanh, nhưng chỉ thấy Ngô Trác Hy mỉm cười nhìn mình chăm chú.
– Ron, lẽ nào ngươi không nghe thấy gì? – Lòng hiếu kì của Vô Tình lại trỗi dậy
– Thứ huynh nói đến là cái này phải không? – Ngô Trác Hy dương dương tự đắc giơ lên chiếc MP4, rút tai nghe ra, âm thanh liền biến mất.
– Cái này làm sao lại có tiếng người phát ra?
– Cái này không chỉ phát được tiếng người, mà còn có thể xem phim nữa! – Ngô Trác Hy đưa máy MP4 đến gần mặt Vô Tình, mở TV lên.
Vô Tình vừa nhìn thấy liền reo lên:
– Cái này giống TV này!
– Ừ, ta sợ ngươi buồn chán nên đem đến cho ngươi! Còn có cái máy chơi game nữa!
– Máy chơi “kêm”?
– Ừ, rất vui đó, trước đây Lâm Phong và ta thường hay chơi, ta dạy cho ngươi nhé, ngươi cũng sẽ thích! – Ngô Trác Hy bấm nút khởi động, bên trong máy lập tức xuất hiện người nhỏ hoạt động…
– Cái này để điều khiển chân, cái này điều khiển tay, cái này là kĩ năng đặc biệt, cái này… – Ngô Trác Hy vừa làm mẫu vừa hướng dẫn, Vô Tình nhìn màn hình không chớp mắt, cái này nhìn qua có vẻ cũng rất thú vị đó.
– Ron, để ta thử điều khiển xem?
Ngô Trác Hy ban đầu là dạy Vô Tình chơi, nhưng cuối cùng lại ham chơi quá đỗi, quên khuấy mất mục đích ban đầu là đem máy tới cho Vô Tình giết thời gian:
– Khoan khoan, để ta lên bàn đã!
Vô Tình ngó tới ngó lui, chăm chú một hồi mà chưa được thử chơi liền đâm ra bực. Mặc kệ cho Ron tiếp tục hăm hở chơi game, Vô Tình nằm xuống đâu lưng về phía hắn. Ron ham mê một hồi, cuối cùng cũng nhận ra Vô Tình đã không còn xem hắn chơi nữa.
– Vô Tình, sao tự dưng không xem nữa? – Vừa đẩy máy chơi game về phía Vô Tình, Ron vừa nói, biết mình có vẻ vừa đắc tội gì với công tử này đây.
– Ta đang ngủ, đừng làm phiền ta! – Vô Tình đáp.
– Vậy ngươi đang ngủ à?
– Đang ngủ! – Vô Tình bực bội đáp.
Đang ngủ mà còn có thể đáp lời ta à? Ngô Trác Hy cười tủm tỉm.
***
Ngô Trác Hy bắt đầu hối hận về việc dạy cho Vô Tình chơi game, vì bất cứ khi nào hắn đến thăm Vô Tình, Vô Tình đều đang ngồi trên giường điên cuồng chơi game, hoàn toàn không thèm đoái hoài gì tới hắn.
– Vô Tình, ta đem hoa quả đến cho ngươi này!
– Ừ!
– Vô Tình, ta mang canh đến cho ngươi này, uống một ngụm đi!
– Ừ! – Vô Tình há mồm, cũng không ngẩng đầu lền, y đang kịch liệt “ứng chiến”.
– Vô Tình, đây là sách của ngươi!
– Để đó đi! – Vô Tình phun ra ba chữ!
– Vô tình, …!
– A, chết rồi! – Vô Tình ảo não ném máy chơi Game đi – Sao ta mãi mà không qua được bàn này, toàn bị chết vậy? – Vô Tình cuối cùng cũng ngẩng đầu hỏi Ngô Trác Hy.
“….” Vô Tình… bàn đó đến ta còn chưa đến được kìa, ngươi chỉ mải cày game, đến một cái liếc mắt cũng không thèm nhìn ta!
– A, Ron, ngươi đến đó hả?
…. Ngươi coi ta vô hình đó hả? Ngô Trác Hy nóng mắt, hung hăng “tịch thu” cái máy chơi game cho vào túi.
– Ta thích chơi “kêm” – Vô Tình bĩu môi.
– Uống canh đi, rồi mới được chơi! – Ngô Trác Hy ra lệnh.