“KEN, sau khi phẫu thuật xong rồi thì chúng ta cần chú ý những gì?” Ngô Trác Hy quả nhiên rất xứng đáng với trọng trách là tên sai vặt của Vô Tình.
“Trên cơ bản có thể xuất viện rồi, nhớ là trong thời gian này chỉ nên cho hắn ăn đồ lỏng, cũng hạn chế hắn nói chuyện… bảo vệ cổ họng cho tốt!” KEN chăm chú căn dặn những điều cần chú ý.
“Ân…” Ngô Trác Hy gật đầu, vì sao hắn có cảm giác bác sĩ KEN ở trước mặt này giống như đã gặp ở đâu rồi? Là ở đâu, đã từng gặp hắn ở đâu, nụ cười của hắn thật quen thuộc, hắn nhất thời không nhớ ra… Hắn cư nhiên cảm thấy vị bác sĩ đeo kính này trưởng thành… trưởng thành lại có chút giống Lâm Phong, chẳng lẽ năm nay gương mặt của Lâm Phong đã trở thành gương mặt đại chúng? Không chỉ Vô Tình giống ngay cả KEN cũng giống?
Vô Tình lãnh đạm nghe KEN dặn dò, chăm chú nhìn Ngô Trác Hy không biết đang nghĩ cái gì mà biểu tình lại ngạc nhiên như vậy, trong đầu tên RON này vĩnh viễn không bao giờ ở trong vòng suy nghĩ của hắn. Vô Tình âm thầm đánh giá Ngô Trác Hy.
Vô Tình lại một lần nữa không muốn ngồi trên chiếc xe AUDI của Ngô Trác Hy, tuy rằng hắn đã biết cái gì gọi là ô tô, nhưng cảm giác sợ hãi này vẫn không thay đổi, không có cách, người luôn luôn có bóng ma.
Cuối cùng cũng về đến nhà, Ngô Trác Hy thở hắt ra nằm vật xuống trên chiếc giường lớn mềm mại. Làm hộ lý lâu như vậy, hầu hết thời gian đều phải nằm co lại trên một chiếc giường khác trong phòng Vô Tình, thật sự là khiến hắn khó chịu mà.
Vô Tình lạnh lùng nhìn Ngô Trác Hy, không nói lời nào, bây giờ hắn muốn nói cũng không thể nói được.
Vô Tình từ trong ngăn tủ lấy ra một cuốn sổ, xoát xoát viết: “Ngươi ngủ giường, ta ngủ đâu?” Đưa cho Ngô Trác Hy.
Lại viết: “Ta không muốn ngủ sofa!” Lần thứ hai đưa cho Ngô Trác Hy.
“Ngươi ngủ trên giường của Lâm Phong!” Ngô Trác Hy không muốn đem cái giường đặc biệt lớn lại vô cùng mềm mại tiện nghi này cho Vô Tình. Ngô Trác Hy dẫn Vô Tình sang một căn phòng khác, chiếc giường này rõ ràng là nhỏ hơn chiếc giường kia rất nhiều.
“Ta muốn ngủ ở giường ngươi!” Vô Tình viết, giơ cao trước ngực phản đối, biểu tình trên mặt vẫn lạnh lùng.
“Dựa vào cái gì a?” Ngô Trác Hy theo thói quen mà chống nạnh, tên già kia hình như cũng không thích cái giường hắn mua này, chẳng lẽ hai người này tâm ý tương thông, giường hắn mua có chỗ nào không tốt a, Ngô Trác Hy vò đầu bức tai.
“Dựa vài ngươi chính là sai vặt của ta!” Trên mặt Vô Tình hiện lên một tia đắc ý.
“Ngươi… Ngươi cũng đã ra viện rồii! Còn…” Ngô Trác Hy phẫn nộ. Thật sự xem hắn như người hầu sao?
Biểu tình của Vô Tình lần thứ hai băng lãnh, không viết gì nữa, mà bắt đầu nhấc tay bày ra tư thế.
= = Không phải chứ, lại chiêu này! Đại ca ngươi có thể không dùng ám khí nữa được không! Trong lòng Ngô Trác Hy sắp khóc đến nơi rồi. Tổ tiên a!
Con cháu đã làm cái gì sai a, đời này lại để cho người ta ức hiêp. Ngay cả giường của mình cũng không được ngủ. NND, hắn nhất định sẽ không dạy Vô Tình lên mạng nữa, nhất định! Nếu không về sau tiểu tử này càng ngày càng biết thêm nhiều điều, làm sao mà chỉnh được hắn! Sớm biết như vậy, ban đầu đã không dẫn hắn đi chữa trị đôi chân, nên để hắn ở trong phòng để mình khi dễ. Ngô Trác Hy hối hận rồi, vô cùng hối hận.
Sáng sớm, khi thái dương vừa ló dạng, cũng là lúc gà gáy. Thông thường, Ngô Trác Hy sẽ ngủ thẳng cho đến khi mặt trời chiếu đến mông, nhưng hôm nay hắn thật thảm a, chăn của hắn cư nhiên bị người xốc lên, sau đó tiếng bình bịch từ đâu vang lên. Vô Tình chẳng biết lấy thứ gì ném vào giường của hắn. Hắn bây giờ chỉ cảm thấy toàn thân mệt mỏi, người từ trên giường vội vọt xuống, tỉnh ngủ cũng không ít.
“Vô Tình, ngươi muốn làm gì a?” Ngô Trác Hy cả kinh, ôm lấy cơ thể mình. Hắn thật sự sợ ám khí của tiểu tử này, Vô Tình quả là đáng sợ mà, chỉ cần bất cứ vật gì ở bên người có thể lấy làm ám khí, hắn nhất định sẽ không bỏ qua, thứ vừa ném lên người của hắn chỉ bất quá là một túi đậu nhỏ. Ngô Trác Hy bi thương tự thề với lòng sau này quyết không tùy tiện mua bất kỳ đồ ăn vặt nào có thể dùng làm ám khí cả.
“Luyện công!” Vô Tình viết hai chữ thật lớn.
“Ngươi luyện cứ luyện! Tại sao lại gọi ta dậy, ngươi có biết khó khăn lắm ta mới có được ba tháng nghỉ phép không, hơn phân nửa đều cùng ngươi ở trong bệnh viện, lão đại, ngươi tha cho ta đi!” Ngô Trác Hy vừa đấm vừa xoa.
“Bởi vì ngươi quá kém!” Vô Tình đáp lại cho hắn bốn chữ.
O-O “Ngươi đang nói cái gì!” Ngô Trác Hy tức giận, còn có ai có được vóc người đẹp như hắn, cơ bắp của hắn ngay cả tên già kia có tập cũng không tập được, huống hồ hắn còn biết nhảy, dù cho mấy năm gần đây cơ thể có chút mập lên, nhưng cơ thể của hắn vẫn rất rắn chắc khỏe mạnh! Không giống tên già kia, chưa đến ba mươi, đã có cơ thể của tám mươi rồi. Còn vó Vô Tình này, lúc đó chẳng phải là một nồi thuốc sao, mới khỏe lên vài ngày, cư nhiên dám cười nhạo hắn, nếu không phải vì đám ám khí kia, Ngô Trác Hy hắn đã sớm đến hắn ấn ngã xuống đất rồi mà đấm cho một trận, để tiểu tử này hết kiêu ngạo.
“Ngươi!” Vô Tình ngay ngắn viết đầy khắp cả trang giấy
Còn cay độc mà viết thêm: “Đầu óc kém, cơ thể kém, phản ứng kém.”
“Ngươi…” Ngô Trác Hy nhe răng cười, cực độ muốn đấm tên này
Vô Tình lại tiếp tục nhấc tay bày ra tư thế vẫn như cũ diện vô biểu tình.
“…Để ta đi rửa mặt chút đã.” Ngô Trác Hy vừa nhìn thấy động tác của Vô Tình, lập tức tỉnh ngủ, hắn không thể trêu vào được a.
“Vô Tình, ngươi… muốn… làm gì?” Thanh âm Ngô Trác Hy run rẩy, hai chân như sắp nhũn ra. Vô Tình cư nhiên để trái táo lên trên đầu hắn. Trong tay cầm con dao gọt trái cây nho nhỏ.
“Không nên lộn xộn!” Vô Tình cười, viết bốn chữ rất lớn trên giấy!
“Đừng… chứ! Vô Tình, ta biết ngươi là cao thủ ám khí, nhưng… Ta còn chưa sống đủ a, ta còn có cha mẹ cần phải nuôi, còn có em trai em gái dựa vào chu cấp của ta… Cái kia…” Ngô Trác Hy thiếu điều là khóc luôn, thiếu điều thêm những câu thoại bi thảm hơn nữa.
“Không nên cử động!” Vô Tình cầm lấy giấy tiếp tục viết.
“Xuy” con dao gọt trái cây vút bay đi, ầm, dao chưa đến, Ngô Trác Hy đã ngã lăn xuống đất. Hắn rốt cục cũng là chịu không nổi kích động trước mắt.
Trên gương mặt lạnh lùng của Vô Tình hiện lên ý cười ấm áp. Hắn trêu chọc Ngô Trác Hy đủ rồi. Vô Tình cầm trái táo ở trên mặt đất đặt lên bàn. Cẩn thận dìu Ngô Trác Hy đã ngất xỉu đỡ lên giường.
Vô Tình thật ra rất cảm ơn hắn, cảm ơn hắn đã cho mình cảm thụ văn minh của hiện đại, cảm ơn hắn dẫn mình đi điều trị đôi chân cũng như bệnh hen suyễn. Vô Tình chỉ là không quen biểu đạt tình cảm với người ngoài. Hắn chăm chú nhìn khuôn mặt Ngô Trác Hy, hắn rất giống Lãnh Huyết, thật sự rất giống, nhưng Ngô Trác Hy không phải Lãnh Huyết, bởi vì Lãnh Huyết cũng giống như bản thân hắn, rất lạnh lùng. Ngô Trác Hy này có rất giống Thiết Thủ, luôn chăm sóc quan tâm hắn.
Ngô Trác Hy lần này thật sự ngất đến khi mặt trời chiếu đến mông. Không chỉ là ngất, mà hắn căn bản là không muốn dậy Hắn thật không biết dậy rồi Vô Tình sẽ hành hạ hắn như thế nào nữa. Cho nên hắn thà ôm chăn không bỏ ra.
Vô Tình không hiểu được, Ngô Trác Hy không phải là hắn có vấn đề gì rồi chứ, cho nên hắn chủ động bắt mạch cho Ngô Trác Hy, không có vấn đề, mạch đập bình thường a, chẳng lẽ là đúng như hắn nói, gần đây vì phải chăm sóc cho hắn quá nhiều, cho nên sức lực tiều tụy? Vô Tình bắt đầu nghi ngờ, bắt đầu nghĩ đơn thuốc. Ngón tay trắng trẻo mịn màng của Vô Tình có chút lạnh lẽo, trong cái nóng bức của tháng sáu cảm giác thật tốt, Ngô Trác Hy thật mong muốn ngón tay của Vô Tình cứ như vậy nắm mãi không buông, hắn nhắm mắt hưởng thụ, một khắc sau hắn cảm thấy trên mặt mình có cảm giác ướt át của đầu lưỡi nhu thuận khẽ liếm, Ngô Trác Hy say sưa tưởng tượng, lẽ nào Vô Tình không chống cự được mị lực mỹ nam của hắn? Tiếp đó là thứ gì đó lông lá dán chặt trên trên mặt hắn. Lông? Ngô Trác Hy nhớ Vô Tình rất trơn láng a, hắn lập tức tỉnh lại, cư nhiên là Ben, có lầm không vậy a, hắn đang nghĩ cái gì thế chứ, Ngô Trác Hy tự gõ vào đầu mình. Một tay cầm lấy Ben ném xuống giường. Ben phiền muộn chăm chú nhìn gương mặt mỉm cười mới tỉnh dậy của chủ nhân, ai nói loài chó bọn chúng thích trở mặt chứ, chủ nhân còn trở mặt nhanh hơn nó.
Một hồi, lại một hồi buồn chán, Vô Tình cuối cùng cũng có thể mở miệng nói chuyện, giọng nói càng dễ nghe hơn, cư nhiên lại có giọng giống như giọng của Lâm Phong. Chỉ là ngoại trừ tính cách, Vô Tình thật sự rất giống Lâm Phong, Ngô Trác Hy bắt đầu có chút nhớ nhung tên già đó.
“RON, ta không thể không có việc làm được!” Vô Tình nhìn Ngô Trác Hy như đang đi vào cõi mộng nói.
“Ngươi có công việc của ngươi mà.” Ngô Trác Hy đáp.
“Việc gì?”
“Diễn viên a!” Ngô Trác Hy chắc chắn đáp. Hắn không biết Vô Tình ngoại trừ tiếp tục làm công việc của tên già kia thì có thể làm được gì.
“Diễn viên? Đào kép! Không được…” Ở Đại Tống con hát là nghề nghiệp không được tôn trọng nhất, nếu như không phải là gia cảnh bần hàn hoặc là nguyên nhân đặc biệt nào, thì không có ai đi làm đào kép cả, mặc dù hắn biết ở xả hội hiện đại hình như diễn viên là một nghề nghiệp rất được coi trọng, quả thật có thể sánh ngang với mệnh quan trong triều đình, thế nhưng trong lòng hắn vẫn không thể chấp nhận được.
“Tại sao?” Ngô Trác Hy khó hiểu, hắn cảm thấy rất tốt a, mặc dù vô cùng mệt mỏi, thế nhưng lại kiếm tiền rất nhanh, nếu không hắn làm sao có thể mua nhà, chăm sóc cho cha mẹ cùng em trai, em giá, hắn và Vô Tình thật sự mà nói thì, hắn cũng không phải thật sự thích tiền, nhưng hắn cần tiền.
“Bởi vì…” Vô Tình luôn nói lời cay độc, nhưng hắn đối với người bạn lần đầu gặp gỡ khi hắn đến cái thời đại này, hắn vẫn là không thể nói nên lời.
“Ngươi có phải rất coi thường công việc chúng ta không?” Ngô Trác Hy tiếp lời Vô Tình, hắn bây giờ ít nhiều gì cũng có thể lý giải được suy nghĩ của người cổ đại.
Vô Tình không lời nào phản bác.
“Vậy ngươi biết cái gì?” Ngô Trác Hy thay đổi chủ đề.
“Ta chỉ đọc qua vài cuốn thi thư, một bộ luận ngữ, cũng biết một chút hội họa, âm luật, biết chế tạo binh khí, phóng ám khí, biết một chút khinh công…” Vô Tình bắt đầu tự giới thiệu mình, còn hiện lên vài phần khiêm tốn.
“Nói cách khác ngươi hoàn toàn không có bằng cấp? Máy tính thì càng không cần nói!” Ngô Trác Hy cuối cùng cũng tìm được cơ hội hạ thấp uy phong của Vô Tình rồi.
“Nhưng ta có thể học a!” Vô Tình không khách khí, hắn tin tưởng vào chỉ số thông minh của hắn, những thứ khác đều không có vấn đề gì.
“Vấn đề là cho dù ngươi có học cũng không ai dám mời!”
“Vì sao?” Vô Tình hỏi.
“Vì sao? Cha ngươi là người có máu mặt trong giới bất động sản, ngươi bây giờ còn là diễn viên chính của TVB, ai dám mời ngươi a? Nếu như ngươi không làm diễn viên, ngươi sẽ trở về bên cạnh cha ngươi! Lúc đó ta xem ngươi làm thế nào có thể che dấu được chuyện ngươi không phải là Lâm Phong!”
“Nhưng ta không hiểu vì sao ta phải đóng giả là Lâm Phong?”
“Nếu ngươi không đóng giả, ngươi bây giờ hẳn là hiểu rõ cái gì gọi là người nhập cư bất hợp pháp chứ, là một người không có CMND, ngay cả nội địa ngươi cũng không thể đi, hẳn ngươi cũng biết hậu quả chứ! Ngươi đừng nói ngươi muốn cả đời ở trong tù, còn ta thì thường xuyên đến thăm ngươi chứ a!” Ngô Trác Hy không phải là nói dối để đe dọa, mà là rất thực tế nói rõ với Vô Tình tính nghiêm trọng của hậu quả.
Vô Tình bắt đầu im lặng, im lặng thật lâu, muốn hắn làm một đào kép thì có thể, nhưng muốn hắn có những biểu tình phong phú như vậy, hắn nghiêm trọng hoài nghi a!
“RON, ta thật sự chỉ có con đường này thôi sao?” Vô Tình lần đầu cảm thấy bất lực.
“Ngươi không còn con đường nào khác!” Ngô Trác Hy kiên định nói.