[Vô Hạn Xuyên Không] Vô Tình Và Ngô Trác Hy

Chương 1

. Ngô Trác Hi vừa quay xong phân cảnh của Lãnh Huyết, cảm thấy mệt mỏi quá đi. Ron nhớ hôm nay xong việc sẽ cùng Lâm Phong về nhà chơi game, nhưng Lâm Phong đã xong việc từ lâu, chắc hẳn giờ hắn đang nằm khèo ở chỗ nào chờ rồi. Hôm nay quay xong Thiếu tứ rồi, ngày mai cả hai có thể sung sướng nghỉ ngơi. Vừa nghĩ tới đó, Ngô Trác Hi đã hí hửng, vội vã đứng lên đi như bay để tìm Lâm Phong.

“A Phong, xong việc rồi, tỉnh tỉnh!” Ngô Trác Hi theo thói quen lay Lâm Phong tỉnh. Thật là, cứ rảnh phút nào là lăn ra ngủ, không nhớ cả thay quần áo nữa! Thế rồi lại cho ta đợi dài cả cổ thôi. Ai chả biết Lâm PHong là ham đẹp nhất. Xong việc thế nào cũng phải ngắm vuốt nửa ngày mới gặp người khác. Ron thực sự một muốn đánh hắn mà.

“A Phong, ngươi mà không tỉnh là tối ta không ăn khuya với ngươi đâu đấy, không thèm chơi game với ngươi luôn” Ngô Trác Hi chống nạng nói. Thường thì mấy câu dọa dẫm này chính là đòn sát thủ của Ron. Ai chả biết Lâm Phong ham chơi nhất hạng. Cứ nghe dọa như thế là lập tức Lâm Phong sẽ từ trong mộng tỉnh giấc ngay. Chính Ron cũng không thể lí giải được cái kiểu phản ứng kì quái này của thằng bạn.

“Này, vẫn không dậy hở? Ngươi có tin ta biến ngươi thành đầu heo không hả? A Phong!” Ngô Trác Hi hét lớn vào tai Lâm Phong. Hết cách, anh chàng kéo tay áo Lâm Phong lên, dự định sẽ béo cho đến khi Lâm Phong chịu tỉnh mới thôi.

“Lãnh Huyết…” Vô Tình mở cặp mắt đẹp đen láy của mình nghi hoặc nhìn chăm chú vào người đang tức giận trước mặt…

“Lãnh Huyết?” Ngô Trác Hi chau mày, tên nay tám phần mười mơ nhiều thành hồ đồ rồi. “Lãnh Huyết gì, ngươi tưởng ngươi là Vô Tình à!” Ngô Trác Hi cười cười nhạo Lâm Phong.

“Ta là Vô Tình đây, Lãnh Huyết…” Vô Tình còn nhớ rõ y đang ngủ tại tiểu lâu, mơ một giấc mơ rất lạ. Trong mơ y nhìn thấy một người giống y như đúc, nhưng lại để kiểu tóc rất quái dị, ăn mặc cũng kì quái. Y vừa toan hỏi tên kia vì sao vào được thần bộ ty thì tỉnh dậy. Mở mắt ra gặp ngay Lãnh Huyết. Lãnh Huyết đến tiểu lâu của y lúc nào, sao Kim Ngân Kiếm không thông báo cho y biết? Nghĩ đến đó Vô Tình rất tức giận. Hậu quả đương nhiên nghiêm trọng. Y quyết định quay đầu lại để gọi hai tiểu tử kia, phải mắng thật nặng để bọn chúng không tái phạm nữa.


“A Phong, ngươi mơ đến điên rồi sao? Quay xong rồi, kết thúc công việc sớm còn đi ăn khuya chứ!” Ngô Trác Hi vừa nói vừa đi để kéo Lâm Phong đi theo. Đến lúc đó Ron mới phát hiện Lâm Phong ngồi trên sô pha nãy giờ hai chân bất động, cứ như bị tàn tật vậy.

“Người đóng phim giả thành thật à, định biến thành tên què Vô Tình thật sao?” Ngô Trác Hi nói câu này hoàn toàn vô tâm, hắn không biết người trước mặt hắn đã biến hóa rồi.

“Ngươi nói ai què?” Vô Tình dùng ánh mắt tức giận nhìn hắn, ngoại trừ Truy Mệnh ra chưa ai dám nói càn trước mặt hắn như thế. Đôi mắt Vô Tình lập tức linh động, hai tay nhanh thoăn thoắt, rút trong người ra ám khí, bắn…

“Lâm Phong, ngươi lấy cái gì đánh ta thế? Đau quá!” Ngô Trác Hi la đau ầm trời, ôm lấy chân nhăn nhó. Hắn hoa mắt rồi hay sao mà thấy hình như là Lâm Phong vừa phóng ám khí! Từ bao giờ Lâm Phong trở nên lợi hại như vậy chứ? Có phải là sư phụ chỉ đạo võ thuật mới dạy hắn không? Vậy nhất định ngày mai hắn phải nhờ sư phụ chỉ dạy, không sau này Lâm Phong dẫm nát đầu hắn thôi.

“Tiểu tử thối, ngươi đánh ta à?” Ngô Trác Hi giơ nắm đấm để hù dọa Lâm Phong, “Ngươi còn muốn nhìn thấy mặt trời ngày mai không đấy?”

Bộp, bộp, bộp…


“Ai da”

Tay chân Ron trên dưới mỗi nơi bị trúng một viên ám khí.

“Ai ya ai ya… Thôi ta mặc kệ ngươi, thay quần áo nhanh đi….ta đi lái xe vậy”

Ngô Trác Hi nhăn nhó, chẳng hiểu tên Lâm Phong này ăn nhằm gì. Thôi được rồi, giờ hắn nhịn, về đến nhà phải giáo huấn lại mới được. Được rồi, cứ chờ về đến nhà xem… Nghĩ đến đó thôi, Ngô Trác Hi liền cười kiểu gian ác, cái kiểu cười mà cả bọn mô phỏng theo Hạ Vũ, cười đến rung cả vai.

“Lãnh Huyết, tinh thần ngươi…có bình thường không?” Vô Tình thấy Lãnh Huyết vừa bị y đánh, tránh không tránh nổi, rõ ràng là không có một chút công phu nào. Bây giờ lại còn cười kiểu cười quái dị thế kia, bình thường hắn lãnh khốc không kém gì y cơ mà.

Ngô Trác Hi lần thứ hai tỏ vẻ khó hiểu: “Đồ chết dẫm, giờ vẫn còn muốn giỡn với ta nữa à!”


Ngô Trác Hi nghĩ Lâm Phong đang đùa già, nên chẳng thèm lí tới nữa, vừa nói vừa quay về phía gương hóa trang để tẩy trang.

“Lãnh Huyết….bức trướng đâu rồi?” Giọng nói của Vô Tình tưởng bình tĩnh nhưng vẫn lộ ra vẻ hoảng loạn. Trên cái tủ trăng trắng là một loại phản gì đó sáng choang, xung quanh cũng sáng choang (Người xưa dùng gương đồng, không có dịp tiếp xúc với gương)… Còn vật mềm nhũn thoải mái y đang ngồi lên là cái gì? Đây là chốn nào mà xung quanh rất nhiều binh khí, lại rất nhiều y phục? Phía trên còn có vật gì sáng sáng, đó là binh khí mới gì à? Rốt cuộc đây là chỗ nào?

Y còn ngạc nhiên hơn khi thấy Lãnh Huyết đang…bóc vết sẹo trên mặt ra.

“Phòng nghỉ!” Ngô Trác Hi vừa nói vừa quay đầu lại, nhe răng cười. Lập tức chụp lấy tóc của Vô Tình kéo ra. Lâm Phong không chịu trút bỏ lớp hóa trang thì để hắn làm thay vậy!

Vô Tình kêu lên, trừng mắt nhìn Lãnh Huyết, đẩy ra rất tức giận:

” Ngươi là người phương nào? Vì sao phải giả mạo Lãnh Huyết?”

“Ngô Trác Hi” – Ron đáp, Lâm Phong muốn giỡn, vậy để hắn giỡn cùng.

“Ngô Trác Hi?” Vô Tình chau mày, trên giang hồ chưa từng nghe nói đến nhân vật này. Không được, lát nữa y phải đi hỏi Bách Hiểu Sanh xem Ngô Trác Hi này có phải dịch dung cao thủ hay không.


“Ngươi cuối cùng cũng nhờ tới thằng bạn chí cốt này rồi sao?” Ngô Trác Hi nói, chắc mẩm Lâm Phong đã tỉnh táo lại.

“Bạn chí cốt?” Vô Tình càng nghe càng mù mờ. Y trên thông thiên văn, dưới hiểu địa lí, mà chuyện này càng nghe càng không hiểu.

“Đừng đùa, thôi thay quần áo nhanh lên…” Ngô Trác Hi giục, vừa giục vừa cởi quần áo. Vô Tình trừng mắt tái mạt. “Ngươi…ngươi muốn làm gì? …Ta không khách khí”

“chiu..”

Một đạo ám khí bắn ra, Ngô Trác Hi chưa kịp kêu tiếng nào lăn ra bất tính trên mặt đất.

Vô Tình nhìn nam nhân vừa ngã xuống trên mặt đất, lòng chẳng bớt hoang mang đi một chút nào. Không được, y nhất định phải đi khỏi nơi này. Vô Tình giãy dụa trên sô pha mềm nhũn, cực kì khó khăn. Kì quái, cái thứ này do cao nhân nào thiết kế ra mà khiến y như ong bị dính bẫy, chẳng thể di chuyển được. Chẳng lẽ ngồi đây chờ chết sao, chờ tên Ngô Trác Hi này tình lại?

Y nhìn kĩ tên Ngô Trác Hi kia, càng nhìn càng thấy thập phần kì lạ. Tên này làm sao lại giống Lãnh Huyết đến thế? Cả ngũ quan đều 10 phần giống, mũi cao cao, lông mi rậm, chỉ là da hắn có phần trơn bóng hơn lãnh huyết, vêt sẹo khó coi trên mặt cũng không có. Vô Tình lâm vào trầm tư, vậy thực sự chuyện gì đã xảy ra? Nhìn tên kia rõ ràng không phải là người luyện võ. Vậy vì sao thần bộ ti không ai phát hiện ra y?