[Vô Hạn Xuyên Không ] Lâm Phong Và Lãnh Huyết

Chương 5

“Công tử, Tang y sư đến thăm người này!”

Lâm Phong hiện đang làm bộ dạng ăn rồi ra vẻ đang ngủ trên giường suốt hai ngày nay. Hoá ra là có bác sĩ Tang thật, Lâm Phong thở dài, sao nội dung y chang như trong phim vậy. Có điều hắn có phải là Vô Tình thật đâu.

“Nói rằng ta đã ngủ rồi!”

Lâm Phong dùng tốc độ ánh sáng rời khỏi món bánh trên bàn, chui tọt vào trong chăn.

Một lúc sau bên ngoài cửa có tiếng gõ cửa: 


“Vô Tình, muội là Chỉ Nghiên đây!”

Người gõ cửa rõ ràng là Tang Chỉ Nghiên, làm sao không mở cửa ra được? Lâm Phong cố ý giả như không lên tướng nhưng Tang Chỉ Nghiên đã mở cửa bước vào. Cái cô này da mặt dầy thế? Lâm Phong thở dài, đành vác bộ mặt Vô Tình lên mặt. Nhắm mắt! Nằm im!

Lâm Phong từ từ cảm nhận được có người chầm chậm bước về phía giường y, đưa tay nắm lấy cổ tay y để bắt mạch. Y đành mở mắt ra. Cái cô Tang y sư này thật là…

“Chỉ Nghiên?”

Vô Tình hé ra đôi mắt sáng song lanh, lông mi dài khẽ chớp, dáng vẻ dường như hơi xấu hổ.

“Vô Tình, huynh đã khoẻ chưa? Huynh còn nhớ muội không?” – Tang Chỉ Nghiên hỏi, nét mặt hây hây đỏ

Nhớ kỹ ngươi mới lạ ấy, chính ngươi tự nói tên ra còn gì? – Lâm Phong trong lòng tự nhủ cô này ngố quá, trố mắt ra đánh giá Tang Chỉ Nghiên. Đúng là nữ gián điệp nha, trông có vài phần xinh đẹp đó, mắt loan mày phụng, mắt hạnh nhân, mũi dọc dừa, môi anh đào, so với Từ Tử San đóng vai chính với y còn xinh hơn. Thảo nào mà Vô Tình thông minh là thế cũng bị nàng ta dắt mũi, biến IQ từ trên 180 về còn có âm.

Có điều Lâm Phong y từ ngày ra đời đến nay gặp đâu ít mỹ nữ, đẹp hơn còn gặp qua nữa là. Hơn nữa cô gái này lòng dạ không tốt, tự trong lòng y đã có ý ghét bỏ mười phần.


“Ta không sao, muội đến đây làm gì?” – Vô Tình dùng nét mặt nhàn nhạt nhìn nàng, đưa tay đẩy xa tay nàng ra.

“Muội… muội lo lắng cho huynh”

Tang Chỉ Nghiên cúi đầu e thẹn khiến Lam Phong muốn nôn vọt ra. Rồi sau đó y đột nhiên ho sù sụ khiến Tang Chỉ Nghiên lo lắng vội vàng dùng tay toan nắm lấy tay y xem mạch, có điều y tránh kịp, rụt tay về giấu trong chăn.

“Bệnh suyễn của ta khỏi rồi… chỉ là sặc nước thôi!”

“Muội không an tâm…” – Tang Chỉ Nghiên buồn bã trong lòng. Trước đây Vô Tình đâu có đối với nàng như thế? Y đối với nàng vừa không dịu dàng vừa xấu hổ, lẽ nào mỹ nhân kế của nàng đã thất bại rồi sao? – “Có phải huynh đã quên hết rồi không? Vô Tình…”

“Ờ.” – Vô Tình nói như đinh đóng cột, trong lòng nghĩ thầm “Chơi chiêu này với ta hả? Còn kém xa.”


Tang Chỉ Nghiên đi về rồi, Vô Tình cuối cùng cũng phải chui ra khỏi giường. Y không biết làm gì, đành thử tập phóng ám khí. Y có nghĩ hàng trăm hàng triệu lần cũng không dám tin tư thế ném ám khí y tập hồi đóng Bố y và Thiếu tứ lại khiến Gia Cát Chính Ngã phải há to mồm thế.

“Vô Tình, con còn nhớ cách phóng ám khí sao?”

Đáng tiếc có tiếng không có miếng, y ném phát nào lệch phát đó. Bia không ném trúng, y một phát ném trúng chung tổ yến Tuyết Di đang bê từ trong nhà đi ra. Tuyết Di thấy ám khí bay đến hất văng cái chung ra, sợ quá cũng hôn mê bất tỉnh lập tức.

T-T Lâm Phong cúi xuống ngó chân. Gia Cát Chính Ngã đau đớn đến xanh mặt, sau nửa ngày tránh né đành khuyên Vô Tình: “Con không nên nóng ruột… Cái gì đến sẽ đến…”

Trong lòng ông già thở dài tuyệt vọng. Làm sao sau này Vô Tình còn làm thống lĩnh được nữa, chẳng nhẽ lại một đời mất hết võ công, thành một kẻ vô danh sao? Chẳng nhẽ ông không được an hưởng tuổi già đi du sơn ngoạn thuỷ sao? Càng nghĩ lòng càng đau đớn, Gia Cát Chính Ngã lụ khụ vào buồng trong, lòng phiền muộn không gì sánh được.