Vô Hạn Thự Quang

Quyển 5 - Chương 14: Tẩy trắng

“…Trước kia tôi vẫn nghĩ ma quỷ chỉ là sản phẩm tưởng tượng.”
Sở Hạo ngồi trên một chiếc xe tải nói chuyện phiếm với bảy tám người xung quanh.
Đây là một đoàn xe lớn được cử ra để đi tìm vật tư bổ sung. Mặc dù ban quản lý đã thắt chặt việc cung ứng lương thực cùng công cụ nhưng tiêu hao mỗi ngày vẫn rất lớn. Hơn nữa nhân số trong doanh địa không ngừng gia tăng, lúc đầu chỉ khoảng hơn nghìn nhưng giờ đã đạt tới con số hai ngàn ba. Dự tính đến cuối tháng này doanh địa sẽ mở rộng lên năm ngàn người, có đạt tới mức mười ngàn cũng không phải là nói mơ. Các vật tư thiết yếu chỉ còn đủ cho tầm ba đến năm ngày nữa thôi.
Chính vì như thế nên sau khi Sở Hạo và Ali tham gia vào ban quản lý đã đề nghị những người khác tổ chức đội xe này.
Sau khi dùng chiếc phi xa để chứng minh thân phận dân khoa của mình, Sở Hạo đã tạo dựng được địa vị trong doanh địa, tiếp đến lại nhờ vào Tu phục thuật sửa chữa mười mấy thiết bị hư hỏng làm mọi người tin sái cổ cái danh hiệu kia là thực. Cho nên lúc hắn đưa ra ý tưởng dùng băng dính đỏ để ngăn cách u linh và đạn hợp kim đặc biệt (đạn linh loại) do chính hắn chế tạo để đối phó với quỷ quái đã bước đầu thu được tín nhiệm. Đặc biệt là sau lần Sở Hạo dùng những viên đạn đó để tiêu diệt đám u linh lởn vởn tại vùng ven thành phố, loại tín nhiệm này đạt tới đỉnh phong.
Bởi vậy, lời đệ nghị của Sở Hạo vừa đưa ra liền được các thành viên trong ban quản lý nhất nhất đồng ý, sau đó tuyên cáo cho toàn doanh địa. Sở Hạo còn lập ra một bộ quy tắc phân phối, phàm là người đảm nhận nhiệm vụ thu thập vật tư sẽ được hưởng 1/3 thành quả, nhân viên phụ trách chiến đấu cũng được 1/3, số còn lại thì nạp vào kho. Ngay lập tức hơn sáu trăm người báo danh, đây cơ hồ là toàn bộ số nam tử tráng niên có trong doanh địa.
Sau khi lựa chọn cùng phân phối nhiệm vụ, tổng cộng 220 người cùng hơn năm mươi chiếc xe lên đường, mục tiêu là một thị trấn nhỏ cách trú địa chừng 170 km.
Sở Hạo đi theo với tư cách là nhân viên hỗ trợ kỹ thuật. Ban quản lý lập tức cử ra bốn gã trước là cảnh sát làm bảo tiêu cho hắn. Cả bốn người này đều được trang bị mười viên đạn linh loại. Số lượng ít như thế cũng là do Sở Hạo tuyên bố với bên ngoài rằng nó rất khó chế tạo, hơn nữa hắn không có đủ nguyên liệu cùng dụng cụ thí nghiệm nên mấy viên đạn kia chỉ là hàng mẫu, hơn nữa làm được bốn mươi viên ấy cũng là may mắn lắm rồi. Bốn gã cảnh sát được phân đạn linh loại tất nhiên giữ chúng như mạng, lúc nào cũng mang theo người.
Sở Hạo hiểu rõ mục tiêu cần đạt tới, trước tiên là phải hợp lý hóa lai lịch cùng năng lực của mấy người mình, sau đó đề thăng địa vị bản thân trong doanh địa khiến những người khác dù có tôn kính hay không thì cũng tin tưởng mấy người bọn họ là không thể thay thế. Chỉ có như vậy hắn mới thu được những gì cần thiết cho việc bố cục sau này. Mà hiện tại, việc Sở Hạo đang làm chính là tạo dựng tính hợp lý cho năng lực của Ares.
“… Cho nên sau khi u linh xuất hiện, tôi vẫn luôn muốn nghiên cứu chúng. Trên đời này không có chuyện gì là không thể giải thích bằng khoa học, sở dĩ không làm được là do khoa học chưa đủ tiến bộ mà thôi. Chỉ cần có đủ tin tức cùng tri thức, dù là thần hay ma tôi cũng mổ xẻ ra cho các vị xem được hết!” Sở Hạo dùng phương thức nói chuyện phiếm để dẫn dắt mọi người.

Trên xe ngoại trừ bốn gã cảnh sát còn có một thợ sửa xe, hai thành viên ban quản lý cùng một người trước là nhân viên chính phủ. Khi nghe Sở Hạo nói vậy, gã thợ sửa xe mở đầu nói trước: “Sở, anh đúng là thiên tài. Chiếc phi xa kia tôi đã xem qua rồi, hơn nửa kết cấu trong đó tôi quả thực không hiểu, đặc biệt là phần động cơ hạch tâm. Tôi tin nó có thể tiến vào danh sách những động cơ ô tô tiên tiến nhất, mà có khi xếp vào hạng mục máy bay cũng được. Chỉ riêng điều này thôi cũng đủ để tên tuổi anh lan rộng trên toàn thế giới rồi. Càng xem tôi càng cảm thấy đám quan chức chính phủ kia nên tự tử tập thể hết cho rồi, một thiên tài như vậy mà lại không đào ra được.”
Thần thái những người còn lại đều cho thấy họ đồng ý với cách nói ấy, chỉ riêng gã nhân viên chính phủ là vẫn hơi nghi hoặc. Sở Hạo tất nhiên sớm đã soạn ra cách ứng đối. Một người có thể phát minh ra phi xa lại chỉ là một gã dân khoa không chút tiếng tăm gì, lỗ thủng to đùng như vậy tất nhiên khiến người ta chú ý.
“Cái này kỳ thật không trách chính phủ được.” Sở Hạo cười khổ: “Tôi lúc đầu đã gửi khái niệm về chiếc động cơ ấy cho mấy phòng thí nghiệm nổi tiểng, bọn họ cũng thấy rất hứng thú. Thế nhưng khi tôi có những phát hiện mới khác và báo cáo lên thì kết quả lại là tôi thiếu chút nữa bị đưa vào viện tâm thần.”
“Hả!”
Mọi người nghe xong đều choáng váng, không biết phát hiện gì lại khiến một thiên tài như vậy suýt bị coi thành kẻ điên. Cả đám đều nhìn chằm chằm vào Sở Hạo đợi nghe hắn giải thích.
Sở Hạo tiếp tục cười khổ: “Bởi vì tôi cho rằng u linh quỷ quái thực sự tồn tại. Nguyên nhân là từ mấy bức ảnh của một người bạn và cả chính bản thân hắn nữa, tôi rút ra được kết luận con người sau khi tử vong rất có thể sẽ thực sự hình thành u linh, thậm chí tồn tại cả thế giới sau khi chết. Cho nên tôi đã viết một bản báo cáo nghiên cứu, rồi thì bị giới khoa học chặn lại ngoài cửa thế này đây…”
Mọi người nghe vậy đều lộ vẻ không biết nói gì, thậm chí nửa tin nửa ngờ. Sở Hạo lập tức nói thêm: “Không phải sao, các vị đều đã tận mắt nhìn thấy u linh rồi chẳng nhẽ còn chưa tin? Bản báo cáo của tôi lúc ấy bị chỉ trích là ăn nói bậy bạ, thần kinh không bình thương nên mới suýt bị giam lại. Tôi đã nói rồi, mọi chuyện đều có thể giải thích bằng khoa học, vấn đề u linh cũng vậy. Tôi cho rằng nó là một loại sóng điện từ có chứa đựng ít trí nhớ khi còn sống, tuy nhiên năng lực suy nghĩ lại không có. Các vị vẫn kiên quyết phủ nhận việc con người sau khi chết sẽ hóa thành u linh sao, vậy xin hỏi thành phố của chúng ta bây giờ bị sao vậy? Cả việc chúng đến từ đâu nữa? Từ thời cổ đại vẫn luôn lưu truyền những thần thoại về việc có tồn tại u linh đấy thôi. Chẳng qua xã hội bây giờ quá tin tưởng vào khoa học, vào những định lý, luận điểm đã được chứng minh, rồi thì quy kết tất cả những việc không giải thích được cho huyền huyễn giả tưởng, nhưng thực ra thì chẳng qua là do kiến thức của bọn không đủ.”
Nói xong, Sở Hạo nở nụ cười khổ rồi làm bộ chán nản, dường như bị cả thế giới làm tổn thương vậy.
Mọi người nhất thời lâm vào trầm mặc, ngẫm kỹ lại thấy những gì Sở hạo nói cũng đúng. Dù sao thì thế giới bây giờ đâu đâu cũng có thể thấy u linh, những cái đó đã trở thành bằng chứng vững chắc nhất.
Tên nhân viên chính phủ đột nhiên hỏi: “Ngài Sở Hạo, tôi muốn hỏi một chút, người bạn đã đưa ảnh cho ngài. Uhm, mà ảnh ma thì ai cũng từng thấy qua rồi, trên mạng có rất nhiều nhưng tất cả đều là kỹ xảo, không lấy đó làm bằng chứng được… Nhưng xin hỏi vị bạn kia của ngài cũng là một nhà khoa học ư? Chúng tôi có biết ông ấy không?”

Sở Hạo tức thì ngẩng đầu lên đáp: “Không, hắn không phải khoa học gia mà là một bác sĩ… Khi biết tôi là dân khoa, trong một lần nói chuyện phiếm đã kể cho tôi nghe lịch sử gia tộc hắn. Ngoài ra còn cung cấp vài bằng chứng khiến tôi tin tưởng. Bởi vậy mới có phần báo cáo kia. Nhưng đáng tiếc là bọn họ vẫn bỏ qua, aizz.”
“Phần báo cáo đó đâu rồi? Lịch sử gia tộc của vị kia đề cập tới chuyện gì vậy?”
Tâm tư hóng chuyện thì ai cũng có, lòng hiếu kỳ của mọi người bị Sở Hạo câu ra, nhất thời nhao nhao lên hỏi.
“Gia tộc hắn đã tiếp xúc với u linh từ rất lâu trước kia rồi.” Sở Hạo nói với vẻ khẳng định. “Gia tộc ấy vẫn luôn một mực tìm kiếm u linh, hoặc giết hoặc bắt giữ rồi cải tạo chúng thành vũ khí nhằm chống lại những u linh khác. Hơn ngàn năm trước cũng đã như vậy, những cuộc chiến giữa loài người và u linh chưa bao giờ kết thúc. Thế nhưng Giáo đình lại coi bọn họ là phù thủy, nói rằng chính những người đó mới là kẻ triệu hoán và điều khiển ma quỷ rồi đưa gần hết lên giàn hỏa thiêu. Những huyết mạch ít ỏi còn lại chỉ đành mai danh ẩn tích, vừa phải lẩn trốn vừa cố gắng tiêu diệt đám u linh xung quanh. Không dối các vị, lần này có thể chạy ra khỏi thành phố cũng là nhờ vào việc hắn bắt được một con u linh loại lớn, sau đó dùng nó để mở đường cho bọn tôi.”
Mọi người nghe xong thì khẽ kinh hô một tiếng, gã cảnh sát ngồi cạnh bỗng nhiên hỏi: “Chẳng lẽ người mà ngài nói là vị bác sĩ Ares đó sao? Trời ạ, hắn không ngờ là một khu ma sư {người điều khiển ma quỷ}?”
“Tôi nói rồi, mọi chuyện đều có thể dùng khoa học để giải thích, không có khu ma sư gì cả.”
Sở Hạo cười cười: “Có điều người mà tôi nói đến đúng là Ares. Hắn là một gã chính trực, trọng nghĩa, đồng thời có lòng thương người, tuyệt đối không phải là những phù thủy độc ác mà tiểu thuyết với tôn giáo hay miêu tả đâu. Ngoài ra hắn còn biết rất nhiều phương pháp có thể chống lại u linh. Điều duy nhất tôi lo là mấy cái cọc hỏa thiêu mang tên tôn giáo và bàn giải phẫu bên chính phủ. Aizz, mấy thứ đó đều được chuẩn bị cho các anh hùng.”
“Cho nên, nếu có thể, chúng ta phải dốc sức bảo vệ Ares. Còn nữa, nói cho đám tôn giáo và chính phủ biết, những lực lượng mà khoa học ngày nay chưa giải thích được…”
“Là thực sự tồn tại!”
“Mà nếu như chính phủ thực sự phái ngươi tới thì chúng ta phải để họ hiểu, doanh địa này có biện pháp đối kháng được với u linh!”
Ares đang bận lái xe, hơn nữa cửa sổ đóng kín nên tất nhiên không nghe được đoạn đối thoại phái sau. Cho nên khi mấy người đó hưng phấn bừng bừng, gõ loạn vào phần kính nơi hắn ngồi thì nhất thời không hiểu gì, song nụ cười trên môi Sở Hạo đã nói cho hắn biết, mấy gã kia bị bán cả rồi…
Ack, nói không chừng chính hắn cũng đã bị bán…