Vô Hạn Thự Quang

Quyển 14 - Chương 7: Đội khác…

Thế giới và thời gian đương nhiên không phải chỉ tồn tại xoay quanh đội Bắc Băng Châu mà thôi. Trong lúc Sở Hạo đã đưa ra quyết định thì tiểu đội Thiên Thần vẫn còn đang ở trong thế giới Luân Hồi. Đây là một thế giới Luân Hồi dài đằng đẵng, không phải chỉ đơn thuần là một thế giới phim ảnh, mà là một bộ phim truyền hình nhiều tập của Mỹ, mà thời gian tiểu đội Thiên Thần nán lại nơi này ít nhất cũng đã năm năm. Tuy vẫn chưa có ai chết, thế nhưng tất cả các thành viên trong đội đều đã rơi vào trạng thái mệt mỏi và chán chường cả rồi.

Một căn lều lớn nằm giữa vùng đồng không mông quạnh, đây là cái lều không gian di động mà đội ngũ đã chuẩn bị để ứng phó với những thế giới đại loại như phim truyền hình nhiều tập siêu dài của Mỹ thế này. Nhìn từ bên ngoài thì đó là một cây đại thụ cháy đen, nhưng không gian bên trong thật ra vô cùng lớn. Dù sao thì không phải ai cũng là dạng cuồng cứu thế như Sở Hạo, lúc nào cũng chỉ nghĩ đến chuyện cứu thế mà thôi. Một cái lều di động có thể di dời, có thể dự trữ thức ăn và nước uống, bên trong có rất nhiều phòng, có nhà vệ sinh và nhà bếp, còn có cả không gian riêng như thế này dù sao cũng rẻ và thực dụng hơn bán vị diện nhiều.

Bên trong căn lều này, các đội viên đều đang yên lặng dùng bữa và uống rượu ngon. Một lát sau, một thanh niên trong số đó liền cất tiếng hỏi vọng tới người thanh niên ngồi ở trung tâm đang ghi chép và múa bút viết cái gì đó: “Đội trưởng à, nhiệm vụ lần này cũng sắp hoàn thành rồi, xin anh đừng có tỏ vẻ trầm lặng đáng sợ như thế nữa được không? Ăn nhiều chút, uống nhiều chút, sau đó lúc về tới không gian Chủ Thần thì liền tìm một vị diện để nghỉ ngơi và vui chơi. Anh mà cứ thế này thì sẽ nhanh già, nhanh chết lắm đó.”

Người thanh niên nọ ngẩng đầu lên, hắn đang đeo một chiếc mặt nạ bạc, dường như là đang suy nghĩ điều gì đó, nhưng lại chẳng nói lời nào cả mà chỉ nhẹ nhàng vuốt ve chiếc mặt nạ của mình một lúc, sau đó mới nói: “Ghi chép nhiệm vụ, chi tiết cùng với so sánh phần thưởng và thu hoạch có thể đạt được rồi phân tích ý nghĩa tồn tại của Chủ Thần bằng phương thức số liệu. Đây chính là việc mà tôi đang và sẽ tiếp tục làm suốt về sau. Tuy rất khó tin… thế nhưng có lẽ tôi đã có được một số manh mối và suy đoán.”

Hắn vừa nói xong mấy câu này, tất cả mọi người liền lập tức trào dâng hứng thú. Một gã đàn ông trung niên ngồi bên cạnh cũng cất tiếng: “Vậy thì đội trưởng hãy phân tích thử cho chúng tôi nghe xem thế nào? Chúng tôi cũng rất tò mò không biết ý nghĩa tồn tại của Chủ Thần rốt cuộc là gì.”

Tức thời liền có nhiều người bắt đầu ồn ào cất tiếng, người thanh niên nọ cũng có hơi bất đắc dĩ, hắn liếc nhìn mọi người một cái qua lớp mặt nạ bạc, lúc này mới nói: “Bây giờ tôi cũng chỉ mới suy đoán mà thôi, hơn nữa chuyện này có liên quan đến một thứ khác mà tôi biết, thế nên càng không thể nói với mọi người được. Đó là… thứ chỉ có thể cho một dạng tồn tại có trí tuệ duy nhất biết mà thôi, xin lỗi. Thế nhưng nếu tôi đã phân tích được toàn bộ ý nghĩa tồn tại của Chủ Thần thì nhất định sẽ nói cho mọi người biết.”

Mọi người cũng đều bày tỏ thái độ không sao cả, dù sao thì chuyện này cũng chỉ là tán dóc mấy câu trong lúc rảnh rỗi vậy thôi. Người thật sự vô cùng quan tâm đến ý nghĩa tồn tại của Chủ Thần cũng chỉ có mấy tên trí giả mà thôi. Cái gì bọn họ cũng đều muốn phân tích, cái gì cũng đều muốn nắm hết trong lòng bàn tay, mà ví dụ tốt nhất cũng chẳng ở đâu xa mà chính là người đội trưởng trước mặt này đây, ngay cả em trai của mình mà hắn cũng muốn nắm trong lòng bàn tay, thế nên mới dẫn đến trận chiến lúc trước với đội Bắc Băng Châu đấy thôi.

Mà người thanh niên đeo mặt nạ lại chẳng hề quan tâm tới bọn họ mà chỉ lẳng lặng bắt đầu ghi chép, đồng thời trong lòng hắn cũng chợt gợn sóng, cảm thấy đã đến lúc nên quay về thế giới hiện thực một chuyến và nghiêm túc nói chuyện với Sở Hạo và Lý Cương Lôi, nói về chuyện của Trần Hạo Đào năm đó, nói về nguyên nhân vì sao Giáo Điều Cuối Cùng lại không thể để cho người bên cạnh biết được…

Các em trai à…

Mà cùng lúc đó, đội ngũ mà Sở Hạo cho rằng sẽ giúp một tay khi ngày tận thế xảy ra, hơn nữa còn thật sự có sức mạnh để làm được việc đó và cũng sẽ sẵn lòng góp sức cho họ… đội Đại Tây Châu, đội trưởng Roger…

Đội ngũ này hiện đang phải đi vào một thế giới Luân Hồi…

“Neon Genesis Evangelion, gọi tắt là EVA, là một bộ anime nổi tiếng của Nhật trong thế giới hiện thực… Cái quái quỷ gì thế này!”


Trên sân thượng của một ngôi trường, bên trong một cái vòng phòng hộ vô hình, một nhóm người đã xuất hiện ở nơi đó. Đợi đến khi mọi người đều đã tỉnh lại, bọn họ liền bắt đầu nhìn ngó xung quanh đánh giá thế giới này. Đồng thời trong đội ngũ này, một gã đàn ông trung niên cường tráng râu ria xồm xoàm đang mặc một bộ quần áo thường ngày, mà dưới chân thì lại đang mang một đôi giày rơm, hắn bỗng nhiên móc một tờ giấy từ trong ngực áo ra rồi đưa cho một người thanh niên đứng cạnh đang nghiêm túc nhìn hắn.

Người thanh niên nọ cầm lấy tờ giấy thì thầm mấy câu xong liền giận dữ ném nó xuống đất, sau đó hắn nắm lấy áo của gã đàn ông trung niên và hét lên.

Gã trung niên nọ thì lại lớn tiếng cười ha ha, hắn chẳng hề đếm xỉa đến sắc mặt đã xanh mét của người thanh niên nọ mà chỉ nhìn trái ngó phải và nói: “Lần đầu tiên gặp phải một thế giới Luân Hồi thuộc dạng anime! Tôi muốn lập tức đi nhìn thử xem con người ở thế giới này có phải cũng trông giống như trong anime hay không. Bọn họ có nhìn chúng ta giống như nhìn một đám quái vật không nhỉ? Có bắt hết đám chúng ta lại không đây? Ha ha ha ha…”

“Tôi “ha” vào mặt anh bây giờ!” Người thanh niên này vẫn tức giận gào thét: “Anh nói xem anh là đội trưởng, bỗng dưng dâng trào tâm huyết nói với tôi là anh muốn sắp xếp lại số liệu chi tiết và thế giới quan cho thế giới Luân Hồi tiếp theo làm tôi còn vui mừng muốn chết, khốn kiếp! Kết quả thì sao? Anh đang đùa tôi đấy à? Tôi phải giết anh!”

“Bình tĩnh, bình tĩnh nào A Tinh, không sao đâu mà. Lát nữa chúng ta sẽ đến Neo Tokyo ở chỗ này ăn đồ ngon, ha ha ha!” Gã trung niên cường tráng vẫn lớn tiếng cười nói chẳng chút để ý như trước.

Gân xanh trên trán người thanh niên rốt cuộc cũng nổi lên, hắn chậm rãi buông đống quần áo đang nắm trong tay, sau đó liền rút một thanh mâu ngắn ra từ trong ngực áo, trên thanh mâu còn có sấm chớp lập lòe. Hắn lập tức hét lên: “Tôi phải giết anh!”

Những người đứng cạnh đều vội vã xông lên kéo người thanh niên lại, đồng thời ở cạnh bên khuyên nhủ. Mà người thanh niên vừa nghe thấy tiếng cười của gã đàn ông cường tráng nọ thì lập tức càng thêm tức giận hét lớn: “Tránh ra, để tôi giết chết cái tên ngu ngốc này! Tôi phải giết chết hắn a a a…”

Một hồi lâu sau, A Tinh mới xem như là đã bình tĩnh lại, hắn liền nói với cái gã cường tráng nọ: “Roger! Tôi không quan tâm anh có hoàn thành nhiệm vụ gì ở thế giới này hay không, tóm lại tôi phải nói cho anh biết, thế giới này rất nguy hiểm. Bất kể là đủ loại hệ thống sức mạnh, ANGEL cấp cao nhất hay là kế hoạch hoàn thiện con người, thậm chí là ngay cả những tổ chức đang ẩn mình phía sau tấm màn âm thanh như SEELE, tất cả đều là những thứ rất khủng khiếp! Thế nên lần này anh phải nghe lời tôi, đừng có tự tiện hành động nữa! Đừng để chuyện ở thế giới lần trước xảy ra nữa, nếu anh mà còn dám…”

Lúc này, một cơn gió nhẹ nhàng thổi qua báo tin bức màn phòng hộ đã được loại bỏ và toàn bộ thế giới Luân Hồi rốt cuộc cũng đã bắt đầu. Mà Roger thì lại chọn cách lơ đẹp lời của A Tinh, trong lúc nhìn trái ngó phải, hắn liền lách người một cái nhảy thẳng ra thật xa và đáp lên sân thượng của một tòa nhà khác trong trường ở phía xa xa.

Trên trán A Tinh lập tức lại nổi gân xanh, hắn lại rút một thanh mâu ngắn còn lớn hơn thanh trước một chút ra khỏi ngực áo, sau đó hắn lại gào lên trong sự lôi kéo và khuyên nhủ của những người bên cạnh: “Để tôi giết chết hắn đi a a a a a…”

Mà ở nơi xa xa, Roger lại đang vô cùng hưng phấn nhìn một cậu thiếu niên đang nằm trên sân thượng của tòa nhà này, vừa nghe nhạc vừa nhìn lên bầu trời. Đó là một thiếu niên tóc ngắn, thoạt nhìn rất bình thường và có hơi nhát gan, đang mặc một bộ đồng phục học sinh màu trắng. Sự xuất hiện của hắn lập tức liền dọa thiếu niên này hoảng sợ đến ngẩn cả người, thậm chí cậu còn ngồi bật dậy và làm rơi tai nghe xuống đất mà cũng không hề phát giác. Mà Roger thì lại nhanh chân bước đến gần rồi nghiêng trái nghiêng phải quan sát cậu bé, sau khi nhìn ngắm một hồi lâu, hắn mới nói giọng đầy thất vọng: “Cái gì vậy chứ… Chẳng phải trông cũng giống y như chúng ta thôi sao? Vậy mà mình còn đang mong mỏi được thấy hình tượng như trong anime, kết quả toàn bộ đều được hiện thực hóa thành người thật cả rồi. Đáng tiếc, thật đáng tiếc…”

Bỗng nhiên, Roger như vừa nhớ ra điều gì đó mà giơ một nắm tay lên vỗ lên lòng bàn tay của tay còn lại, lúc này hắn mới nói: “Nhớ ra rồi, cậu là Ikari Shinji phải không? Có phải bố cậu tên là Gendo Ikari không? Còn mẹ cậu thì tên là Yui Ikari phải không?”


Thiếu niên đang ngẩng đầu nhìn lên trời để tìm kiếm máy bay hoặc là dù nhảy có khả năng tồn tại, dù sao thì cũng không thể là một gã vạm vỡ bất ngờ nhảy bổ ra phải không nào?

Sau khi nghe Roger nhắc đến tên của bố mẹ mình, lúc này cậu mới hơi rụt rè hỏi: “Phải, tôi là Ikari Shinji, ông… ông là ai?”

“Ha ha ha, vận may của mình vẫn còn tốt chán, quả nhiên đúng là thằng nhóc này rồi!” Roger liền lập tức cười lớn, đồng thời còn nâng tay vỗ lên vai Ikari Shinji và nói.

Thế nhưng trong lòng Ikari Shinji thì lại chợt trở nên lạnh lẽo, cậu khổ sở nở nụ cười, trong đầu thì lại không ngừng kêu lên thôi xong rồi, quả nhiên… chắc là kẻ thù của bố đây mà. Bộ đội ám sát do chính phủ nước ngoài phái tới ư? Hay là thành viên của mấy tổ chức khủng bố kia? Tiêu rồi, mình sắp bị giết chết phải không?

Cũng không thể trách Ikari Shinji lại có những suy nghĩ này… quả nhiên đúng là thằng nhóc này rồi, câu này nghe thế nào cũng đều giống lời bọn đầu cơ giá hạ XXX hay nói hết…

Chỉ có điều Roger lại chẳng hề làm gì khác cả mà chỉ ngồi bệt xuống đất. Trên thực tế thì Roger khá là cao lớn, cho dù có ngồi xuống thì cũng gần như cao chẳng kém gì Ikari Shinji đang đứng cả, hắn liền nhìn thẳng về phía Ikari Shinji và nói: “Tôi đã nhìn cậu rất lâu rồi… à không, nên nói là nhìn hành động của cậu nhỉ? Cũng không đúng, nói tóm lại chính là thằng nhóc nhà cậu khiến tôi rất bất mãn đấy! Là một người đàn ông, sao lại có thể khóc lóc sướt mướt được chứ hả! Nhưng mà trong một số trường hợp, tôi cũng rất tán thưởng cậu, ha ha ha… Thế giới này có ra làm sao thì cũng cần gì phải quan tâm cơ chứ! Cứu được người mà trong lòng cậu muốn cứu nhất và thực hiện được ước mơ của mình, với cậu mà nói thì không có bất cứ thứ gì quan trọng hơn những chuyện này hết, ít nhất thì lúc đó cậu cũng đã rất đàn ông đấy! Ha ha ha! Nào, tôi mời cậu uống rượu!”

Trong lúc nói chuyện, Roger đã đưa tay sang bên hông và lấy ra một cái bình hồ lô bằng ngọc trắng thoạt nhìn chỉ lớn cỡ một nắm tay, rất khéo léo và đáng yêu. Cho dù là một người không hiểu gì cả như Ikari Shinji nhưng vẫn có thể nhìn ra được cái hồ lô bằng ngọc trắng chẳng có tý tỳ vết nào này chắc chắn là một thứ có giá trị liên thành. Thế nhưng cậu vẫn lập tức xua tay nói: “Không cần đâu, tôi vẫn chưa trưởng thành, không thể…”

“Nói nhảm nhiều thế mà làm gì chứ!” Roger nhanh tay mở bung hồ lô ra, vừa kéo Ikari Shinji qua liền lập tức đổ rượu vào miệng cậu. Sau đó Ikari Shinji liền ho sằng sặc, còn Roger thì lại lớn tiếng cười ha ha.

Ikari Shinji ho một hồi thì lại chợt phát hiện tuy rằng thứ rượu đó cay nồng đến rát cả cổ họng, thế nhưng sau khi trôi xuống bụng thì lại lập tức bắt đầu lan tỏa hơi ấm, toàn thân đều ấm áp, hơn nữa cổ họng cũng không đau, cả người đều vô cùng thoải mái. Điều này khiến cậu bất chợt tò mò đưa mắt nhìn Roger.

Chính bản thân Roger cũng đã uống một hớp lớn, lúc này mới thở ra một hơi và nói: “Không biết thưởng thức. Đây chính là một thứ rất tốt đấy, khó khăn lắm mới làm được một bình, A Tinh muốn uống cũng không có cửa đâu. Tôi cho cậu uống một hớp lớn như thế xem như là thưởng cho cái lần cậu đã rất đàn ông đó đấy.”

Ikari Shinji lập tức không nói lời nào, cậu thầm nghĩ mình cũng đâu có định uống đâu cơ chứ. Thế nhưng cậu cũng không biết nên nói chuyện với Roger như thế nào, bèn hơi xoay người nói: “Cảm ơn ông đã chiêu đãi, tôi nghĩ tôi phải về nhà đây, vậy nên…”

“Đợi một chút, đợi một chút.” Roger lại khoát tay nói: “Tôi còn một chuyện muốn hỏi cậu.”

Ikari Shinji lập tức khổ sở cười nói: “Xin hỏi đó là chuyện gì? Nếu tôi biết thì…”

“Đương nhiên là cậu phải biết chứ.”

Roger đặt hồ lô rượu xuống rồi nghiêm túc nói với Ikari Shinji: “Cậu…”

“Có ước mơ không?”