“Trong bản Rebuild of Evangelion, khoảng thời gian giữa bộ thứ hai đến bộ thứ ba đã xảy ra rất nhiều việc. Những việc khác thì vẫn chưa chắc chắn một trăm phần trăm, nhưng bây giờ có hai việc trong số đó tôi đã dám khẳng định.”
Ở một nơi khác cách xa căn cứ, Tiêu đang tự nói tự đáp: “Thứ nhất chính là sự xuất hiện của Kaworu đã kết thúc quá trình thức tỉnh của Ikari Shinji. Thứ hai chính là Giáo Điều Cuối Cùng nằm sâu dưới lòng đất đã xảy ra biến cố lớn. Đây là hai điều mà tôi dám khẳng định.”
“Nói một cách khác, lúc EVA-01 thức tỉnh, sẽ có một cơ hội bày ngay trước mắt chúng ta, đó chính là cơ hội để chúng ta vào trong Giáo Điều Cuối Cùng, hơn nữa tuyệt đối không phải là người khác yêu cầu chúng ta đi vào, mà chắc chắn người yêu cầu chính là A Tinh. Thế nhưng chuyện này cũng đồng nghĩa với việc bảo chúng ta đi mạo hiểm, xác suất mất mạng vô cùng cao. Thế nên trong tình huống này, có một chuyện có thể cứu được chúng ta cũng như khiến cho A Tinh “vì” chúng ta mà đi chịu chết, đó chính là…”
Những lời tự nói tự đáp của Tiêu lọt vào tai người khác thì chỉ còn là những tiếng lầm bầm rì rầm không rõ ràng, cho dù có dùng quét tinh thần lực thì cũng không thể nào nghe rõ được. Mà lúc cậu nói đến đoạn này thì bỗng nhiên có một cơn chấn động kỳ lạ từ đằng xa truyền đến. Người bình thường hoàn toàn không biết cái gì mà chấn động hay không chấn động, thế nhưng mỗi một người đang có mặt tại đó đều đang run rẩy, đó là một loại cảm giác không thể diễn tả bằng lời, giống như là bản năng của sinh vật khi đụng phải thiên địch của mình, hoặc là khi sinh vật bậc thấp đụng phải sinh vật bậc cao vậy. Cái được gọi là động vật bậc thấp bậc cao này không phải là chỉ động vật ăn cỏ đụng phải động vật ăn thịt, bởi vì bất kể có là động vật ăn cỏ hay động vật ăn thịt thì bản chất sinh mệnh của chúng cũng chỉ nằm cùng một cấp bậc mà thôi. Nếu thật sự phải hình dung thì đó chính là cảm giác áp lực của sự bất đồng cấp bậc sinh mệnh khi sinh mệnh cấp hai đụng phải sinh mệnh cấp ba, sinh mệnh cấp ba đụng phải sinh mệnh cấp bốn vậy.
Cùng lúc đó, trên đỉnh bầu trời ở phương hướng đó cũng bắt đầu xuất hiện một vòng tròn màu đỏ đen đang chậm rãi lan rộng ra. Trông thấy thứ đó, Tiêu liền nở nụ cười, đồng thời nói: “Điều thứ nhất đã hoàn thành, vậy thì điều thứ hai…”
Tiêu vừa nói đến đây, tổng bộ Nerv ở đằng xa liền xảy ra đột biến, một trong số các thang máy dùng để lên xuống EVA bất chợt mở ra, cơ thể người máy của EVA-02 dần hiện ra phía sau cửa thang máy. Kaji Ryoji đứng cạnh Tiêu liền kinh ngạc hỏi: “Ai điều khiển EVA-02 vậy?”
“Không phải Makinami thì còn ai vào đây nữa?” Tiêu tức giận liếc mắt nhìn Kaji Ryoji một cái và nói: “Đừng nói với tôi là anh không biết cô ta rốt cuộc có lai lịch ra sao, hơn nữa còn xuất hiện ngay thời điểm này nữa chứ, điều này cũng nói lên một việc…”
Tiêu ngẩng đầu nhìn lên trời nói: “Sự chia rẽ trong nội bộ SEELE đã bày ra ngoài sáng rồi đây.”
Ở một nơi khác, EVA-01 vừa tấn công liền làm cho kiến trúc kim tự tháp nọ bốc hơi, nhưng sau đó nó lại không tiếp tục tấn công nữa mà chỉ vươn tay về phía EVA-03 và cổng nạp đang nằm trên mặt đất. Đúng lúc Roger lại đang đứng ngay bên cạnh cổng nạp, hắn còn chưa kịp hoàn hồn lại thì trường lực AT tựa như vật chất đã bao trùm lấy hắn, nhẹ nhàng đẩy hắn ra. Sau đó, cả cái cổng nạp chợt bay lên và chậm rãi trôi nổi đến giữa hai lòng bàn tay của EVA-01 rồi cứ thế mà lơ lửng ở đó.
Cùng lúc đó, trong phòng chỉ huy của tổng bộ Nerv, vì đợt tấn công trước đó của EVA-01 nên toàn bộ kiến trúc trên mặt đất của tổng bộ đều đã bốc hơi, thế nhưng phòng chỉ huy lại nằm sâu dưới lòng đất, tuy đợt tấn công này không phá hủy phòng chỉ huy, thế nhưng dưới sức mạnh của sóng xung kích thì trong phòng chỉ huy vẫn có một số thiệt hại. Ví dụ như trần nhà đổ vỡ, ví dụ như nhân viên bị thương vân vân, những con đường được xây dựng nối liền với kiến trúc tầng trên cùng đều đã bị chặn đứng. Thế nên lúc những người trong phòng chỉ huy hoàn hồn lại thì cảnh tượng họ nhìn thấy trên màn hình chính là hình ảnh cổng nạp đang lơ lửng giữa hai tay của EVA-01.
“Vừa… vừa rồi là…”
Có nhân viên nhỏ giọng tự thì thào, tất cả mọi người đều không nói lời nào, chỉ có duy nhất một mình Ikari Gendo là đứng dậy khỏi ghế chỉ huy và nói: “Mọi chuyện kế tiếp ở đây đều giao lại cho ông đấy, Fuyutsuki.”
Người đàn ông trung niên vẫn luôn đứng cạnh Ikari Gendo tên Fuyutsuki gật gật đầu, còn Ikari Gendo thì không nói lời nào mà lập tức rời khỏi phòng chỉ huy, để lại tất cả các nhân viên phòng chỉ huy tác chiến đang vừa kinh ngạc, vừa nghi hoặc lại vừa sợ hãi. Fuyutsuki cũng không thèm quan tâm đến bọn họ mà chỉ nhìn lên màn hình, bỗng nhiên đồng tử của ông ta co rút lại, vội vàng hỏi: “EVA-02 xuất kích rồi ư? Người điều khiển là ai?”
Một nhân viên trong đó vội vàng hết ấn rồi lại nhấn cái gì đó trước mặt mình, sau đó mới đáp: “Không được, đối phương đã cắt đứt hết tất cả các cách thức liên lạc, bao gồm cả tần số nội bộ của các nhân viên điều khiển EVA!”
Fuyutsuki dần bình tĩnh lại, ông thì thào tự nói: “Hóa ra là thế… nói một cách khác, Ikari Gendo, thời gian của ông không còn nhiều nữa rồi.”
Lúc này, EVA-02 đã xuất kích và lên đến trên mặt đất, thế nhưng điều khiến cho mọi người cảm thấy kỳ lạ đó là EVA-02 hoàn toàn không hề tìm tới tấn công EVA-01 và thậm chí còn chẳng hề tấn công bất kỳ một ai cả, mà nó chỉ nhắm thẳng vũ khí có hình dạng một cây thương dài đang cầm trong tay lên trời cứ như thể trên bầu trời kia có cái gì đó rất nguy hiểm vậy. Trên thực tế, không chỉ có EVA-02 là như thế, mà cả Roger lúc này đang được bao bọc trong trường lực AT do EVA-01 phát ra cũng đang ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
“Thật là một ánh sáng tâm linh khổng lồ, ha ha ha, cái thế giới này quả nhiên đúng như những gì tên nhóc A Tinh đó đã nói… nguy hiểm quá mà!”
Ở một nơi khác, ánh sáng tâm linh không thua kém gì EVA-01 đang vọt tới từ một nơi cách bầu trời nơi đây vô cùng xa xôi. Roger cảm nhận được vô cùng rõ ràng rằng khoảng cách giữa vị trí của ánh sáng tâm linh đó và trái đất xa xôi đến không thể nào diễn tả được bằng lời, thậm chí có thể dùng số liệu thiên văn để tính toán khoảng cách này, nó bắt nguồn từ ánh sáng tâm linh khổng lồ thoát ra từ trên mặt trăng.
Cùng lúc đó, từ bốn phương tám hướng trên khắp trái đất cũng xuất hiện những đợt bùng phát ánh sáng tâm linh vô cùng to lớn bốc thẳng lên tận trời cao. Tuy vẫn không thể nào sánh được với mức độ khổng lồ của ánh sáng tâm linh trên mặt trăng và của EVA-01, thế nhưng tổng năng lượng của những luồng ánh sáng tâm linh này cũng vô cùng to lớn, nếu phải so sánh một cách nghiêm túc thì mức độ khổng lồ này cũng chỉ xếp sau ánh sáng tâm linh trên mặt trăng và của EVA-01 mà thôi. Tuy Roger chưa từng đụng độ ANGEL thứ mười, cũng chính là ANGEL được mệnh danh là ANGEL loại hình từ chối mạnh nhất, thế nhưng nghĩ đến những thể sở hữu ánh sáng tâm linh đang bùng lên xung quanh thì có thế thấy là thực lực của chúng tuyệt đối hơn xa tên ANGEL thứ mười kia, hơn nữa số lượng còn là mười chiếc…
“EVA sản xuất theo số lượng lớn à? E là không chỉ dừng lại ở đây mà thôi, bên dưới lòng đất…”
Roger lại dời tầm nhìn về phía lòng đất, ở nơi đó vẫn còn một luồng ánh sáng tâm linh vẫn chưa quá rõ ràng thế nhưng cũng đã bắt đầu xuất hiện. Nếu nói hắn vẫn còn có thể cảm nhận được ánh sáng tâm linh phát ra từ mặt trăng và EVA-01 mạnh yếu thế nào thì với luồng ánh sáng tâm linh đang chậm rãi xuất hiện dưới lòng đất kia, hắn lại hoàn toàn không thể cảm ứng được nó rốt cuộc khôn lường đến nhường nào, cứ như thể hắn đang đứng trước một đại dương vô cùng vô tận vậy, dù rằng tất cả mọi thứ đều trông thấy rất rõ ràng nhưng trên thực tế lại chẳng thể nhìn thấy được dù chỉ là một phần vạn trong đó mà thôi. Đây là…
“Thánh Nhân ư?”
“Ha ha ha ha… Thế giới này đúng là nguy hiểm thật đấy. Thế nhưng…”
Roger nghiêm túc nhìn về phía EVA-01, hắn chỉ cất giọng trầm thấp: “Ước mơ càng khó thể hoàn thành thì khi hoàn thành được nó sẽ càng có nhiều người được hạnh phúc hơn. Thế nên… Ikari Shinji à, bây giờ tôi đã đặt tính mạng của mình lên đường vận mệnh của cậu rồi đấy, đừng khiến tôi thất vọng nhé!”
Trong lúc nói chuyện, Roger đã biến mất ngay bên trong trường lực AT do EVA-01 tạo thành, mà khi xuất hiện lại lần nữa thì hắn đã đứng ở giữa không gian bên ngoài vũ trụ cách trái đất một khoảng vô cùng xa và đối diện với hắn chính là một chiếc EVA màu xanh dương chưa rõ loại hình đang lao thẳng về phía trái đất phía sau hắn với một tốc độ nhanh đến mức không thể tưởng tượng nổi. Trên đỉnh đầu của chiếc EVA này có một cái vòng sáng có thể nhìn thấy bằng mắt thường, đồng thời phía sau lưng nó còn có mấy đôi cánh ánh sáng cực dài, sở dĩ tốc độ của nó có thể nhanh đến khó bề hình dung được như thế phỏng chừng là có liên quan đến mấy đôi cánh ánh sáng nọ.
“Dừng lại, Kaworu. Tôi biết cậu có thể nghe thấy lời tôi nói.”
Roger nghiêm túc nhìn về phía chiếc EVA nọ. Thế nhưng hắn trông ra dù rằng mình đã thốt lên những lời trên nhưng chiếc EVA nọ vẫn không hề có ý định dừng lại, tốc độ của nó vẫn nhanh đến khó tin như trước. Từ một điểm nhỏ bay đến từ không gian vũ trụ xa xăm, mà chỉ trong thoáng chốc nó đã sắp che hết tầm mắt của Roger.
“Không định nói chuyện với tôi sao? Hay là định đuổi cho kịp thời gian?”
Trong lúc nói chuyện, Roger cũng đồng thời tung một cú đấm vô cùng mạnh mẽ về phía trước. Một cú đấm đánh vào giữa hư không, không gian bị hắn đánh trúng liền bị bóp méo và nứt toác ra từng tấc, từng tấc một. Đồng thời, sau khi cú đấm đó được tung ra liền xuất hiện từng vòng, từng vòng tròn gợn sóng lấy hắn làm trung tâm và lan rộng ra, trông cứ như là cảnh tượng khi ném một hòn đá vào trong nước vậy, chỉ khác ở chỗ thay nước bằng không gian mà thôi.
Trên thân của chiếc EVA đang xông thẳng tới cũng đã bùng phát một tầng trường lực AT đáng sợ có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Chúng xuất hiện từng tầng từng tầng một, sau đó triệt tiêu từng gợn từng gợn sóng đang trùng kích tới chỗ mình. Lập tức, trường lực AT liền vỡ nát từng tấc một, đồng thời các vòng gợn sóng cũng chậm rãi biến mất, đến cuối cùng chỉ còn sót lại chấn động không gian do nắm đấm trực diện của Roger đánh nát. Hai bên đánh nhau, chấn động không gian ở vị trí nằm giữa cả hai chợt biến mất, mà EVA nọ cũng đồng thời dừng lại… nói cho chính xác hơn chính là đụng phải vách chắn và bị bắt buộc phải dừng lại.
“Là người được gọi là “chú Roger” à?” Giọng nói của Kaworu xuyên qua trường lực AT và truyền đến bên tai của Roger.
“Rất cảm ơn vì tất cả mọi thứ mà ông đã làm cho Shinji, thế nhưng bây giờ… xin đừng cản trở tôi. Lần này, ít nhất Shinji cũng phải đạt được hạnh phúc.”
Thế nhưng Roger lại không hề động đậy gì cả, hắn chỉ cười đáp: “Thế rồi sao? Vẫn còn ý định muốn ban phát hạnh phúc nữa không? Vậy thì tôi sẽ không đi đâu cả, tôi sẽ ngăn cản cậu đến giây phút cuối cùng, bởi vì…”
“Nếu chính bản thân mình không dốc hết sức để phấn đấu và cố gắng thì chẳng có bất kỳ một ai có thể cho đi hạnh phúc được cả!”
“Tôi không hiểu lần này, lần đó hay là bao nhiêu lần tái diễn lại tất cả những chuyện này trong lời cậu vừa nói! Thế nhưng cậu hãy mở to mắt ra mà nhìn cho kỹ đây!”
Roger chỉ vào trái đất ở phía sau lưng mình, vòng tròn màu đỏ đen trên tầng khí quyển đang ngày càng rõ ràng hơn, hắn nói vô cùng nghiêm túc: “Một thằng nhóc trở thành một người đàn ông, một kẻ nhu nhược đang theo đuổi sự dũng cảm, một kẻ trốn chạy đang theo đuổi ước mơ, một người như thế, việc mà cậu ta muốn làm…”
“Tôi tuyệt đối sẽ không cho phép bất kỳ ai đến làm phiền đâu!”